Rời Khỏi Rừng Huyền Vụ


Người đăng: PhongLai

Cách khu vực đệ tử Dịch Thần tông bị bọn áo đen vây giết khoảng năm dặm về
phía Nam trong một ngọn núi nhỏ đã được kết giới bảo vệ.

"Vút......ầm......."

"Chủ nhân....người!"

"Không cần giải thích."

"Tâm Ly, Ngươi lạm quyền."

"Hắn cũng không phải là người mà một người như ngươi có thể động đến."

"Ta....."

Bình thường người này chỉ gọi hắn là Lão Thất, Tâm Ly cái tên này đã bao lâu
rồi hắn không còn nghe thấy nữa.

"Tâm Ly, ngươi theo ta đã hơn ngàn năm, có phải là ngươi đã quên mình từng hứa
cái gì rồi sao?"

“Cả người Tâm Ly bỗng nhiên run lên.”

Hắn không quên, hơn ngàn năm trước hắn phản bội cả gia tộc đi theo người này,
nhưng hắn cũng không hối hận vì cuối cùng hắn cũng có thể tiếp cận được người
này, ẩn nhẫn chờ đợi hơn ngàn năm, hôm nay vì một phút sai lằm mà làm hỏng hết
tất cả mọi cố gắng bấy lâu nay.

Ha…không phải hắn chỉ muốn làm khó người đó thôi sao, vì cái gì? Vì cái gì
người đó vừa xuất hiện đã chiếm hết mọi ánh mắt của người này? Vì cái gì?

"Ta không quên, ta đã từng hứa sẽ dùng mạng để bảo vệ ngươi và người ngươi yêu
thương." Nhưng ta hy vọng người ngươi yêu thương sẽ là ta mà không phải là một
ai khác, chỉ là những lời trong lòng này Tâm Ly hắn cũng không nói ra.

“Người nam nhân vận đạo bào trắng đang đứng đưa lưng về phía hắn này chưa từng
biểu lộ cảm xúc trước mặt hắn, nhưng mới vừa một chưởng phách vào trên vách đá
kia không phải là đang cảnh cáo hắn sao. Với người kia thì lúc nào cũng tỏa ra
ôn nhu, nghe lời, còn với hắn thì sao, Tâm Ly hắn có gì thua kém người nọ.”
Hai tay nắm chặt nỗi lên từng đường gân xanh.

Luận về tu vi hắn không hề thua kém người kia, đừng thấy hắn chỉ là Trúc Cơ
hậu kỳ nhưng trên thực tế hắn đã là Nguyên Anh hậu kỳ, muốn giết một tên Kim
Đan hậu kỳ chỉ như giết chết một con kiến mà thôi.

Mà người nam nhân trước mắt này vậy mà vì vây bắt Huyễn Linh thú cùng ngươi
kia, người kia bị trúng độc vì cứu sống người kia mà hao tổn một nữa tu vi như
vậy có đáng không, thật ra tu vi người này còn cao hơn hắn một bật nhưng vì
người nọ mà cố tình che dấu thực lực chân chính của mình.

Cũng may cuối cùng người này cũng bắt được Huyễn Linh thú đến tay nếu không
cho dù trả giá đại giới hắn cũng quyết ngăn cản người này cứu người.

"Nếu ngươi đã thề sẽ bão vệ người mà ta yêu thương nhưng ngươi lại làm đều
ngược lại đồng nghĩa với việc ngươi cũng nên gánh lấy hậu quả cho việc mình đã
gây ra đi." Vừa nói nam nhân áo trắng vừa quay người lại đồng thời phất tay
áo, một luồng linh lực mang theo một tia đao gió đập mạnh vào trên người Tâm
Ly làm hắn nhất thời hộc máu cùng lúc một cánh tay cũng hoàn toàn bị cắt đứt.

Nếu như Kỳ Phong có mặt ở đây hắn nhất định sẽ nhận ra người này là ai, người
này không phải ai khác mà chính là Mạc Thiên Hàn, nhị đệ tử hạch tâm của Dịch
Thần Tông và trong những đồng môn sư huynh đệ thì hắn cũng chính là người duy
nhất thành công tiếp cận Diệp đại sư huynh không phải sao.

"Kế hoạch tạm dừng chờ chỉ thị tiếp theo của ta, nếu như ngươi còn có lần sau
tự ý hành động như vậy thì không phải một cánh tay là có thể nói chuyện. Nhớ
kĩ những gì ta nói." Mạc Thiên Hàn đi xa nhưng giọng nói vẫn còn vang vọng bên
tai Tâm Ly khiến cả người hắn tưởng chừng như đông cứng lại.

Tâm Ly vẫn ngồi tại chỗ ôm lấy cánh tay bị chặt đứt mà ngơ ngác."

"Hơn ngàn năm đánh đổi, chờ đợi ta là cái gì? Thiên Hàn…Thiên Hàn…vì cái gì,
ta không cam lòng." Hơn ngàn năm, đây là lần đầu tiên hắn gọi tên người này ra
ngoài.
....................
Diệp Lạc Thần hắn suy nghĩ đúng là vừa rồi hắn cùng bọn người áo đen kia dây
dưa là do bọn chúng cố ý mà mục tiêu thật sự lại không phải là hắn.

Về tới đoàn người mới thấy nơi này rốt cuộc chiến đấu ác liệt như thế nào,
đồng môn sư huynh đệ nhiều người bị thương không nhẹ, hắn có thực lực thì thế
nào? Với chút tu vi này vẫn chưa đủ để bảo vệ người hắn cần bảo vệ. Diệp Lạc
Thần hắn cần phải tăng lên thực lực.

Diệp Lạc Thần tìm kiếm xung quanh hắn thấy mọi người đều không có việc gì,
nhất là người kia cũng không có việc gì như thế hắn mới yên tâm phần nào.

"Tam sư đệ nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Đại sư huynh vừa rời khỏi nữa khắc thời gian sau có một nhóm hơn trăm người
áo đen bao vây chúng ta, cũng may Tông Chủ đã dự liệu trước cho người theo bảo
vệ chúng ta nên đa phần đệ tử đều không sao, chỉ có vài người bị thương mà
thôi."

"Là sư phụ định liệu trước sao?" Diệp Lạc Thần nghĩ.

"Nhị sư đệ còn có Ngũ sư muội đâu?"

"Ách... lúc nãy còn thấy Nhị sư huynh bây giờ không biết đi đâu, Ngũ sư muội
thì đang bên chỗ Lục trưởng lão a."

"Được rồi, ta đã biết. Khu vực ngoại vi cách đây mười dặm về phía Tây có ba
tên hắc y nhân bị ta giết chết, đệ chọn người đi xử lý đi."

"Vâng, đại sư huynh." Trang Hạo cung kính đáp rồi rời đi ngay. Sao này Trang
Hạo vẫn luôn thắc mắc vì sao Diệp đại sư huynh nói có ba tên hắc y nhân bị
giết nhưng khi hắn đến nơi thì lại thấy có năm cái xác hắc y nhân đang nằm
trên đất là sao. Dù là có thắc mắc nhưng Trang Hạo cũng chỉ có thể để trong
lòng, hắn cũng chưa bao giờ dám đi hỏi Diệp đại sư huynh.

Sau khi Trang Hạo rời đi, Diệp Lạc Thần cũng lập tức truyền tin cho Lục trưởng
lão thông báo hắn sẽ dẫn dắt chúng đệ tử lập tức di chuyển. Diệp Lạc Thần
không biết sẽ có vấn đề gì tiếp theo xảy ra cho chuyến khảo hạch lần này hay
không, việc trì hoãn thời gian là không cần thiết.

Mặc dù hiện tại trong rừng Huyền Vụ toàn bộ đã bị sương mù bao phủ nhưng lúc
này đã có thể sử dụng thần niệm. Tốt nhất là nên lập tức rời khỏi rừng Huyền
Vụ đến khu vực an toàn rồi hãy nói.

“Mọi người chú ý, lập tức di chuyển, hiện tại đã có thể dùng thần niệm, mọi
người cẩn thận di chuyển không cần đi loạn.”

"Là tiếng Diệp đại sư huynh, đi theo Diệp đại sư huynh chúng ta nhất định sẽ
an toàn, các sư huynh đệ chúng ta nhanh đi thôi."

"Đi thôi đi thôi, ta một khắc cũng không muốn ở lại cái chỗ này nữa."

Kỳ Phong không biết là vị đồng môn sư huynh đệ nào vừa lên tiếng, chỉ là hắn
cũng thật sự lo lắng bọn người áo đen lần nữa quay trở lại.

"Chu sư tỷ, các vị sư huynh chúng ta cũng đi thôi." Vẫn là những người đi gần
sau cùng bởi vì Kỳ Phong lo lắng nếu ở quá gần hắn sợ Diệp đại sư huynh sẽ cảm
nhận được khí tức của hắn.

Mặc dù công pháp Ẩn Linh Thuật của hắn là công pháp cao cấp nhất, dù có là
cường giả Tu Chân giới đến cũng khó mà nhìn ra ngoại trừ người tu luyện công
pháp có cùng xuất phát điểm giống như Huỳnh Kỳ Phong hắn vậy, tuy đến thế giới
này hắn còn chưa thấy qua người có thể nhìn ra hắn là ẩn nấp thực lực cùng khí
tức nhưng cách xa vẫn đảm bảo hơn mà hắn lại dễ dàng che dấu mình không phải
sao.

Hai ngày sau rốt cuộc đoàn người cũng ra khỏi rừng Huyền Vụ tiến vào Lãnh
Sương Cốc chính thức bắt đầu kỳ khảo hạch.


Tu Chân Chi Giới - Chương #43