Bà Cô À Ta Có Cố Ý Đâu


Người đăng: PhongLai

Bước vào Đan Các Kỳ Phong đến trước Đan Các chấp sự lão giả đưa ra thân phận
ngọc bài yêu cầu vào tầng một Đan Các: “Một giờ trừ một điểm cống hiến hoặc
một viên hạ phẩm linh thạch” chấp sự lão giả nói.

“Ách…Hắn không có điểm cống hiến mà có mười viên hạ phẩm linh thạch, một giờ
một viên hạ phẩm linh thạch vậy nếu hắn ở Đan Các mười giờ bằng mười viên hạ
phẩm linh thạch vậy chẳng phải hắn là không còn đồng nào đi.”

Không tình nguyện giao nộp hai viên hạ phẩm linh thạch cho hai giờ ở tầng một
Đan Các, hắn thật là đau lòng quá đi mà…

Vừa bước chân vào tầng một Kỳ Phong muốn choáng ngợp, đập vào mắt hắn là vô số
ngọc giản, ha…thế này thì hai giờ liệu có đủ không đủ…Còn đang ngơ ngác nhìn
quanh không biết nên chọn ngọc giản nào vì nhiều quá đi thì hắn nghe thấy
tiếng nói vọng lại:

“Sư huynh, lần này khảo hạch muội cũng muốn đi.”

"Không được."

"La Giai Ân hai mươi lăm tuổi Trúc Cơ hậu kỳ người La gia cũng đứng hàng thứ
năm đệ tử hạch tâm trong Dịch Thần Tông, là con cưng của gia chủ La Thành
Chinh một vị Nguyên Anh kỳ. La gia là gia tộc đứng hàng thứ nhất trong ngũ đại
gia tộc nghe nói trên La gia chủ còn có một vị Hoá Thần lão tổ, La sư tỷ là
người tính tình hiếu thắng cùng kênh kiệu mà Kiến Huân sư huynh nói hắn phải
tránh xa đây sao, hắn là cái vận gì chứ sao đụng phải vị sư tỷ này rồi."

Đang định làm lơ như không biết gì bước đi thì bị gọi giật lại.

“Vị sư đệ này nghe lén chúng ta nói chuyện vậy mà còn dám bước đi.”

“Hả…Kỳ Phong trong lòng hiện tại đang kêu oan quá, bà cô à ta có cố ý đâu, tại
mấy người nói lớn quá có được không.”

Kỳ Phong quay đầu lại nhìn thấy ba người đang từ cầu thang tầng hai đi xuống
hai nam một nữ, trong ba người nam thì tuấn lãng nữ đẹp tựa như hoa, trong ba
người này để Kỳ Phong nhìn lâu hơn cả là nam tử một thân đạo bào trắng phong
thái tựa như trích tiên kia, khuôn mặt băng lãnh không giận mà uy lại không
làm mất đi vẽ tuấn mỹ trên khuôn mặt, Kỳ Phong thật lòng cảm khái “đây là cái
thế giới gì vậy, sau sinh ra toàn tuấn nam mỹ nữ làm cho người ta hâm mộ thế
hả.”

“Vị sư tỷ đây chắc là Giai Ân ngũ sư tỷ đệ tự hạch tâm Cảnh Lan Phong rồi,
aiz… người ta đúng là có cái chỗ dựa đáng để kiêu ngạo nha.”

Kỳ Phong nhìn ba người rồi giả vờ kinh ngạc nhưng rất nhanh thì lại cúi đầu
cung kính chào hỏi: “Huỳnh Kỳ Phong gặp qua các vị sư huynh sư tỷ.”

“Ồ, hoá ra tên sư đệ là Huỳnh Kỳ Phong a, đệ cũng định học tập luyện đan?”

“Vâng sư huynh” vị sư huynh này nói chuyện sau hắn nghe cứ như sư huynh đã
đừng gặp qua hắn mà lại không biết tên hắn vậy.

Vị sư huynh này cứ nhìn hắn cười cười rồi không nói gì nữa, Kỳ Phong có cảm
giác vị sư huynh này là không thích mình thì phải, hắn có làm gì đâu chứ?

“Tưởng là ai hoá ra là cái tên không biết điều này, đại sư huynh, nhị sư huynh
chúng ta đi thôi, chỉ là luyện khí một tầng mà cũng dám kiêu ngạo, không thèm
để huynh vào mắt, người như vậy không đáng để huynh nhọc lòng.”

“Ngũ sư muội đừng nói nữa, đại sư huynh chỉ là có lòng tốt mà thôi.”

“Thiên Hàn sư huynh, huynh còn nói giúp cho hắn.”

La Giai Ân rất là tức tối khi nghe Mạc Thiên Hàn nhị sư huynh kể lại chuyện
đại sư huynh cứu tên đáng ghét nhìn bề ngoài thì xấu xí, chỉ là tên mao đầu
tiểu tử luyện khí kỳ ngoại môn đệ tử có chỗ nào đáng để huynh ấy coi trong
chứ.

Huỳnh Kỳ Phong hiện giờ trong lòng rất là rối rắm “cái gì vậy chứ, ai có thể
đến đây giải thích cho hắn hai người này đang diễn cái tuồng gì không vậy, hắn
chẵn hiểu cái gì hết nha, ta đây là lần đầu gặp mấy người có được không.”

Cũng may là có người lên tiếng giải vây cho hắn: “Nhị sư đệ, đệ đưa ngũ sư
muội về Cảnh Lan Phong trước đi, ta còn có việc.”

“Muội không muốn, không phải đại sư huynh đã hứa với sư phụ của muội hôm nay
bồi muội rồi sau”, La Giai Ân vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn Huỳnh Kỳ Phong.
Cũng tại cái tên đáng ghét này, ngươi chờ đó cho ta.

Nhận được ánh mắt sát khí của ngũ sư tỷ, Kỳ Phong cảm thấy mình thật vô tội,
bà cô này bị đại sư huynh quát thì có liên quan gì tới hắn chứ. Đúng là hắn
nằm cũng trúng đạn nữa mà.

Lúc này Kỳ Phong rất muốn đi ngay ra khỏi đây, tâm tình tốt cũng bị mấy người
này phá huỷ a, nhưng mà ngại bọn họ là sư huynh sư tỷ thực lực cao hơn hắn
không biết bao nhiêu lần, chỉ cần trở một bàn tay cũng đủ đè bẹp hắn như đè
bẹp một con kiến nên hắn phải cố gắn bình tỉnh, Kỳ phong thề là hắn từ nhỏ mặc
dù không được thương yêu nhưng cũng chưa từng có ai dám trước mặt hắn sỉ nhục
hắn như thế này.

Cái này là sĩ diện nha, ha…đúng là thực lực không bằng người thì không thể nói
chuyện mà.

“Giai Ân nghe lời.”

Giọng nói mềm mại nhưng đầy uy lực truyền đến, “oa…hắn muốn nghe giọng nói này
nữa nha nhưng hết rồi, đúng là tiết kiệm lời nói mà.” Kỳ Phong than thở trong
lòng.

“Ngũ sư muội chúng ta đi thôi, chẵn phải muội còn chưa thành công luyện chế ra
đan dược sau, nhị sư huynh đến giúp muội”

Mạc Thiên Hàn trước chào đại sư huynh mới dẫn đầu đưa ngũ sư muội còn không
tình nguyện rời đi, khuất khỏi tầm nhìn của người trong Đan Các, Mạc Thiên Hàn
đưa mắt nhìn vào Đan Các với ánh nhìn sâu xa.


Tu Chân Chi Giới - Chương #17