Đệ Tử Ngoại Môn


Người đăng: PhongLai

Dịch Thần Tông nằm về phía Nam duy nhất một đại tông môn tồn tại đã mấy ngàn
năm cùng những tông môn nhỏ khác, Dịch Thần Tông trải qua ba đời tông chủ và
Cố Viễn tông chủ đã là đời tông chủ thứ tư.

Ở Long Thiên đại lục này có thể xem Dịch Thần Tông là một trong tứ đại tông
môn đứng đầu ngoài Dịch Thần Tông ra có thể xem đứng thứ hai trong tứ đại tông
môn là Linh Vân Tông nằm ở phía Đông, ngoại giới thường lén gọi đệ tử Linh Vân
Tông là kiếm tu cuồng, đứng hàng thứ ba là Bách Hoa Cung nằm về phía Tây, Bách
Hoa Cung chỉ thu nhận nữ đệ tử và và rất hạn chế lại ít khi tiếp xúc với ngoại
giới nên người của Bách Hoa Cung thập phần thần bí.

Dịch Thần Tông, Linh Vân Tông, Bách Hoa Cung ba đại tông môn này đều có Hoá
Thần đại năng toạ trấn ngoại trừ Dịch Thần Tông có hai vị Hoá Thần đại năng ra
là một ngoại lệ trong đó mà thôi.

Nói đến đứng hàng thứ tư chính Vu Thiền Tông, Vu Thiền Tông là bá chủ ngoại
vực dù không có Hoá Thần đại năng toạ trấn mà chỉ có Nguyên Anh cường giả
nhưng vẫn là một trong tứ tông đứng đầu. Chỉ là đệ tử của Vu Thiền Tông không
được hoan nghênh vì họ là dụng độc đến tu luyện, họ tu luyện chính là độc
thuật, đệ tử của Vu Thiền Tông thường tu vi không cao và tuổi thọ cũng không
bằng tu sĩ tu luyện chính thống nhưng trình độ dụng độc của họ lại thuộc vào
loại xuất thần nhập hoá có khả năng hạ độc đối thủ chỉ trong một cái nháy mắt
nên tệ tử Vu Thiền Tông thường hay bị bày xích và tránh né.

Những điều này cũng là do Trần Kiến Huân sư huynh nói cho hắn nghe. Từ khi
tỉnh lại Kỳ Phong mới biết được Kiến Huân sư huynh là được Trần đan sư giao
nhiệm vụ chăm sóc cho hắn. Kỳ Phong lúc đầu định lấy lý do là mình trúng độc
nên không nhớ chuyện trước đây chỉ nhớ được tên mình mà thôi nên nhờ Kiến Huân
sư huynh kể lại cho hắn nghe một chút về thế giới này, nhưng hắn thấy sư huynh
quan tâm hắn như vậy nên hắn nói thật mình từ nhỏ lớn lên trong rừng nên không
biết gì về thế giới này cả.

Kiến Huân sư huynh là người thành thật, có khuôn mặt thanh tú lại rất nhiệt
tình và chu đáo, dù hai mươi tuổi mới đạt Luyện Khí bảy tầng thực lực nhưng
với tam linh căn thì tu vi như thế này đã là rất giỏi rồi.

Hiện tại Kỳ Phong được an bài một phòng nhỏ dưới chân Đan Phong, làm hàng xóm
của hắn chính là vị Trần Kiến Huân sư huynh kia. Vị sư huynh này cũng nói cho
hắn biết phòng nhỏ này là sư huynh nhận dùm hắn, từ khi hắn tỉnh lại sư huynh
cũng đã giao lại thân phận ngọc bài cho hắn, phòng nhỏ này là có tông môn cấm
chế riêng biệt, chỉ có thân phận ngọc bài này hoặc là vị Nguyên Anh tu sĩ tới
đây mới có thể mở ra được mà thôi.

...........

Thật ra Huỳnh Kỳ Phong hắn cũng là gặp may mới được vào đại tông môn làm ngoại
môn đệ tử, vì các đại tông môn cứ ba năm chiêu thu đệ tử một lần mà thời gian
chiêu thu đệ tử đã qua nữa năm, sớm đã không còn chiêu thu để tử nữa. Nếu Kỳ
Phong còn chưa từng tu luyện thì ba năm sau gia nhập tông môn mới bắt đầu tu
luyện đó là quá trể.

Kỳ Phong mấy ngày nay hắn không dám mạnh dạn tu luyện vì sợ khôi phục quá
nhanh tu vi hắn sẽ bị bại lộ thực lực chân chính không cách nào che dấu được,
hắn có nhiều bí mật cần phải che dấu nên lựa chọn ẩn mình là cách tốt nhất.

Thật ra Kỳ Phong là có Ẩn Linh Thuật, chỉ là trước đây hắn cảm thấy không cần
thiết nên không có tu luyện qua rồi quăng luôn ra sau đầu không để ý tới nữa,
nhưng với tình hình của hắn hiện tại thì không thể không lôi ra học rồi.

Nói tới Ẩn Linh Thuật ấn tượng đầu tiên của Huỳnh Kỳ Phong có lẽ là do phụ
thân Lam Thanh khi đến nhân giới đã từng sử dụng đã để lại ấn tượng cho hắn a.

……

“Kỳ Phong đệ dậy chưa”

Quên mất sáng nay có hẹn với Kiến Huân sư huynh đi chấp sự ngoại vụ báo danh
a.

“Sư huynh chờ đệ một chút.”

Không có đồ hoá trang đi ra ngoài thật là bất tiện mà, chỉnh sửa một chút làm
cho mái tóc che khuất một phần khuôn mặt, Kỳ Phong mở ra phòng nhỏ cấm chế.

“Kiến Huân sư huynh chào buổi sáng.” Kỳ Phong vừa nói vừa cười gượng vì đã để
sư huynh chờ lâu.

“Ừ, mà sao đệ che mặt lại làm gì, sư huynh thích nhìn khuôn mặt như ngọc của
đệ hơn.”

“Ách…vị sư huynh này sao lại trực tiếp như vậy chứ," Kỳ Phong đỏ mặt nghĩ
thầm.

Dù là đang nói nhưng tay của vị sư huynh nào đó đã đưa lên định vén lên mái
tóc mà Kỳ Phong mất cả buổi để tạo hình.

“Ách…ha ha ha” Kỳ Phong vừa cười giả lả vừa nghiêng đầu tránh sang một bên.

Đùa gì chứ, dù là hắn mới khỏi bệnh nhưng với cái khuôn mặt được thừa hưởng
tới gần như mười phần của phụ thân Lam Thanh lại từ khi trải qua nước Tử Hồ
cải tạo cộng thêm việc tu luyện để cho Kỳ Phong cũng phải khiếp sợ là làn da
của hắn càng ngày càng trắng, trong suốt tựa như bạch ngọc, lại mềm mịn như da
em bé, khuôn mặt còn đẹp đến cực hạn. “Oa…thật không công bằng mà, hắn là muốn
làn da màu đồng, cơ thể sáu múi.. sáu múi ah...nên mới tập luyện như điên
nhưng sáu múi đâu không thấy chỉ thấy tay chân càng ngày càng thêm thon dài
trắng nõn cùng cao lên mà thôi.”

“Kỳ Phong sư đệ nghĩ gì mà lại ngẫn người rồi, chúng ta đi thôi.” Vừa rồi Kỳ
Phong là tránh né hắn hắn biết nhưng cũng không vạch trần.

“Ah…vâng, Kiến Huân sư huynh chúng ta đi thôi.” Hắn vậy mà ngẫn người trước
mặt Kiến Huân sư huynh, mắt cỡ quá.

Hai người vẫn vừa đi vừa nghe Kiến Huân sư huynh nói về những chuyện gần đây
của Tu Chân Giới làm cho Kỳ Phong có được thêm nhiều nhận biết về thế giới Tu
Chân này.

“Nhìn kìa đấy không phải là Trần Kiến Huân sư huynh sau, bên cạnh Kiến Huân sư
huynh là ai thế”, “nghe nói mới tới một ngoại môn đệ tử có tư chất thấp kém”,
“lạ mặt thế kia chắc là người đó đi”. "Kiến Huân sư huynh ở ngoại môn cũng là
đệ tử nỗi trội sau lại đi chung với đệ tử thấp kém nhỉ", "này đừng nói nữa sư
huynh nghe thấy bây giờ". Hai vị đệ tử mặc đồng màu áo xám một cao một thấp đệ
tử ngoại môn vừa nói vừa đi xa.

Hai vị đệ tử ngoại môn này rằng họ nói rất nhỏ nhưng với người tu luyện tai
thính mắt tinh thì nghe không sót một chữ, Kỳ Phong mặt dù mất hết linh lực
nhưng hắn là thân thể đã được cải tạo nên lời nói của hai vị đệ tử kia hắn
cũng nghe không sót chỉ là hắn không thèm chấp mà thôi. Kỳ Phong vẫn cuối đầu
đi đường khuôn mặt không có biểu hiện gì.

Kiến Huân nhìn biểu tình bình tỉnh của Kỳ Phong sư đệ nghĩ rằng đệ ấy chắc là
không nghe thấy gì nên cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn là sợ vị sư đệ này tự ti
thì sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện về sau của đệ ấy.

Hắn là nghĩ có kẻ nên bị giáo huấn một chút rồi.


Tu Chân Chi Giới - Chương #11