Nội Tâm Chiến Đấu


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

Trong mắt Sakura bây giờ chỉ còn lại sự giết chóc, đôi mắt đen tuyền như vực
sâu không đáy tạo lên 1 cỗ áp lực vô hình đè nén lấy tất cả mọi người, hô hấp
của họ dần trở lên nặng nề

Đám người áo đen cũng thấy không ổn, muốn chạy trốn nhưng Sakura tạo ra 1
chiếc lồng gắt gao phong tỏa lối đi của chúng, chiếc cánh đen sau lưng khẽ vỗ,
cơ thể Sakura tiến tới phía trước đám người, chúng muốn phản kháng, muốn phá
hủy đứa bé trước mặt nhưng cơ thể như bị ai đó giữ chặt, sức mạnh như bị hút
đi, chúng bất lực nhìn về phía Sakura

Sau lưng Sakura xuất hiên 1 đoàn hắc vụ, tiến tới chui vào trong cơ thể đám
người áo đen, đám người kia cơ thể như bị bơm khí, không ngừng to lên, do cơ
thể không hề cảm thấy đau đớn nên dù cơ thể có bị phình to đám người cũng
không hề cảm thấy gì, nhưng không chỉ đơn giản như thế, thứ mà Sakura đưa vào
cơ thể chúng xâm nhập từ từ vào linh hồn, gặm nhấm lấy linh hồn chúng, nỗi đau
đó không có điều gì có thể hình dung nổi, đám người áo đen phát ra những tiếng
thét kinh hãi, hoảng sợ, tuyệt vọng, chúng hối hận tại sao lúc đầu không dốc
toàn lực giết sạch đám người kia đi

Quả nhiên! Nhân vật phản diện đều chết vì nói nhiều

Cơ thể chúng nổ tan nát, chỉ sót lại linh hồn đang phơi bầy giữa trời, đoàn
hắc vụ vẫn bao lấy chúng, linh hồn chúng đã lên tới mức chịu được ánh mặt
trời. Tất nhiên, chỉ đơn thuần là chịu được, ánh mặt trời vẫn thiêu đốt chúng
từ từ, từ từ, đến khi chúng không còn ý thức nữa

Nhìn thấy cảnh này, đám binh sĩ 2 tay lau đi nước mắt trên mặt đã rơi từ bao
giờ, họ không sợ chết, không sợ đau khổ, nhưng nhìn thấy được đám ác ma chết
đi, trong đầu họ chỉ còn lại 1 ý nghĩ “Cuối cùng chúng cũng chết”!

“Các người có thấy được không? Chúng đã chết, đã chết. Mối thù của mọi người
đã được báo rồi” 1 tên binh sĩ kìm lòng không được hét lớn, sau đó khóc nức
nở, đám binh lính còn lại cũng không khá hơn bao nhiêu, đều 2 mắt đẫm lệ

Tiếng nói của tên binh sĩ như thu hút lấy sự chú ý của Sakura, cô bé quay đầu
lại, 1 kiếm chém vào không khí, 1 vệt đen đường kiếm lao về phía tên kia,
Eriol giật mình dùng phép cản lại, nhưng lại giật mình khi lá chắn mình tạo ra
bị phá quá nhanh, hắn lại tạo ra liên tiếp hơn 10 tấm chắn, lần này hắn dùng
toàn lực, nhưng đường kiếm kia đã chém rụng 9 tấm hào quang, đụng vào cái thứ
10 mới biến mất, Eriol giật mình không nhẹ “sao lại như thế?” đây là ý nghĩ
bây giờ của Eriol

Đám binh lính cũng giật mình vội vàng lùi lại phía sau, tên binh sĩ xém chết
kia cũng ngơ ngác nhìn về phía Sakura

Trong đầu Sakura bây giờ chỉ 1 câu nói “giết hết những người trước mặt”, câu
nói đó không ngừng mê hoặc Sakura, khi ý chi cô bé gần như sụp đổ, muốn tuân
theo lời nói kia, nhưng khi giơ kiếm lên, quanh tai lại vang lên tiếng nói
khác

“Ngươi muốn giết họ sao?” Đột nhiên giọng nói vang lên khiến linh hồn chưa bị
tha hóa của cô bé lấy lại 1 chút ý chí, 2 tay không ngừng run rẩy

“Giết chúng đi, giết chúng ngươi sẽ mạnh lên, giết chúng ngươi mới có thể báo
thù”

“Nhìn cậu ta xem, cậu ta vì bảo vệ ngươi mà sống chết không rõ, nhìn bọn họ
xem, họ vì bảo vệ các ngươi mà chết hơn 4 ngàn người, ngươi muốn giết họ sao?”
giọng nói lại vang lên

“Ta không biết, đừng nói nữa, đừng nói nữa” Sakura ôm lấy đầu hét lên, 2 âm
thanh đối lập khiến Sakura như muốn điên lên

“Vậy ngươi vừa nãy vung kiếm chém tới là vì cái gì?! Giết họ đi, giết họ ngươi
mới có sức mạnh, giết họ ngươi mới có thể có sức mạnh báo thù, cha ngươi, anh
ngươi, bạn bè của ngươi đều chết, tất cả họ đều chết vì ngươi, vì ngươi không
có sức mạnh, vì ngươi vô dụng để họ phải chết”

“Không phải, không phải”

“Tất cả đều tại ngươi, họ cuối cùng cũng sẽ chết, chết sớm hay muộn đều là
chết, ngươi giết họ, giúp họ giải thoát khỏi thế giới đáng sợ này, ngươi sẽ
mạnh lên, giết chúng đi, chúng là lực lượng của ngươi, chúng chỉ là đám sâu
kiến, thay vì để chúng sống đau khổ, ngươi giúp chúng giải thoát đi, giết
chúng đi, giết chúng đi” giọng nói không ngừng mê hoặc Sakura, ép buộc cô bé

“Ngươi chiến đấu vì cái gì? Ngươi xứng đáng với họ sao? Ngươi xứng với những
gì họ trả giá vì ngươi sao?” giọng nói khác lại vang lên, giống như thiên thần
và ác quỷ, 1 người dụ dỗ, 1 người cảnh tỉnh

Nghe được lời đó, Sakura cứng đờ người, như đang đi trong đêm tối thấy được 1
chút ánh sáng, không ngừng hướng tới nơi đó, đôi mắt cô bé dần trở lên thanh
tịnh, màu đen con mắt cũng dần giảm bớt

“Giết chúng đi, giết chúng ngươi sẽ mạnh lên, hấp thu linh hồn bọn họ, giết
chúng đi” giọng nói kia lại vang lên, đôi mắt của Sakura bị cưỡng ép trở lại
màu đen, cơ thể phát ra 1 sức mạnh kinh khủng, không khí xung quanh bị đè nén
phát ra những tiếng lộp bộp

Nhìn thấy vậy Eriol hoang mang, khi thấy cô bé đang chống lại bóng tối trong
mình, gần như chiến thắng lại đột nhiên bị ép trở về

“Bóng tối sẽ hoàn toàn che lấp ánh sáng sao?” Eriol nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng
phía sau lưng lại vang lên tiếng nói

“Không có ánh sáng, người ta làm sao biết được sẽ có bóng tối?”

Người nói chuyện chính là Hermes, những người xung quanh đã hoàn toàn bất
động, chưa để Eriol kịp định thần, chỉ thấy phía Sakura thẻ bài Light xuất
hiện, 1 tay giơ lên đâm vào trong cơ thể Sakura, sau đó rút ra 1 thực thể màu
đen do hắc vụ bao quanh, Light khẽ bóp nhẹ, hắc vụ biến mất, Dark dần dần hiện
ra, nhìn về phía Light khẽ cười, rồi 2 người nắm tay nhau hóa thành 1 đạo
quang mang chui vào trong cơ thể Sakura

Sakura bây giờ đã bất tỉnh, từ trên trời rơi xuống, Hermes khẽ vung lên cánh
tay, cơn gió xuất hiện đỡ lấy cô bé, Eriol bây giờ vẫn không rõ là chuyện gì,
Hermes nhìn về phía cậu ta, hơi thất vọng lắc đầu

“Xử lý nốt chuyện này đi, tối hôm nay qua gặp tôi” nói xong không chờ Eriol
nói gì liền biến mất

Hermes biến mất, mọi thứ trở lại bình thường, Eriol đỡ lấy Sakura vẫy tay 1
tên lính lại, tên lính kia do dự 1 chút tiến tới ôm lấy Sakura, Eriol tiến lại
xem xét thương thế của Lee, may mắn, chỉ bị thương, không bắn chúng chỗ hiểm,
sau đó hắn liền dùng sức mạnh trị liệu sơ qua vết thương của Lee, rồi tất cả
lên xe đi về căn cứ

Một nơi khác

“John, ông không sao chứ?” Mizuki ngồi xuống bên cạnh hỏi

Giờ này người John toàn máu, trên người toàn là lỗ máu, chân dính 2 phát đạn,
1 phát ở bụng, cánh tay mỗi tay 2 phát, cũng may chạy kịp thời nếu không ông
ta cũng không sống đến bây giờ

“Không chết được” John thở gấp nói

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Bọn họ làm sao lại truy sát ông?” Mizuki rất khó
hiểu, đường đường trung tướng mà bị 1 đám lính đuổi giết?

“Chúng là người của Wiliam, hắn ta đoạt quyền chỉ huy, 3 vị đại tướng đã bị
giết, lính của tôi bảo hộ tôi chạy trước”

“Chuyện là thế nào?” Yue ở 1 bên hơi nheo mắt hỏi

“Sáng nay khi mấy vị kia đi, tên khốn kiếp Wiliam liền âm thầm bắt giữ 3 vị
đại tướng, lúc tôi phát hiện thì người của hắn đã bao vây toàn bộ tòa thành,
lính của tôi đa số đã đi theo mấy vị kia, người còn rất ít, không biết làm
cách nào mà hắn thu phục được lính dưới trướng của những vị tướng khác”

“Hắn chờ tôi đến, ép tôi đầu hàng, nếu không sẽ giết 3 vị đại tướng, tôi thỏa
hiệp, khi sắp bỏ súng xuống thì 1 vị đại tướng thoát khỏi khống chế, đoạt lấy
sung trong tay Wiliam, muốn giết hắn nhưng bị người bên cạnh bắn chết, 2 vị
khác cũng không thoát khỏi. Tôi liều mạng đến đây chỉ mong các vị giết chết
hắn, hắn lòng tham không đáy, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu để hắn cầm quyền thì tất
cả người trong thành không 1 lúc nào có thể yên ổn” John kể lại đầy ấm ức,
giọng nói kìm nén của ông ta đủ hiểu sự tức giận trong lòng lớn đến cỡ nào

Mizuki nhìn về Yue, Yue hiểu ý, bay lên biến mất trong bầu trời, John khó hiểu

“Cậu ấy….”

“Cậu ta đi báo với Eriol, ông cứ nghỉ ngơi ở đây đi, chờ Eriol quay về sẽ giải
quyết, chúng không xong vào được đâu” Mizuki lạnh nhạt nói rồi quay vào trong
lấy thuốc và bông băng ra trị thương cho hắn

“Hermes, anh không vui sao?” Tomoyo thấy Hermes xuất hiện, nhìn vẻ mặt hắn hơi
khó coi, tiến tới ân cần hỏi

“Anh không sao, chỉ là hơi thất vọng 1 chút với Eriol”

“Có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì. Thế giới bị ngưng lại thời gian, chắc em buồn chán lắm, mai
để anh dẫn em đi chơi, tuy không náo nhiệt nhưng ngắm cảnh cũng không tệ, được
không?” Hermes cười nói

“Được!” Tomoyo ôm lấy cánh tay của hắn, ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng
nghĩ rất nhiều thứ “trước kia dù có chuyện gì Hermes cũng không có vẻ mặt này,
không biết anh ấy gặp phải chuyện gì mà khó chịu như vậy nhỉ?”

(ps: do bận việc nhà nên 1 tháng nay k up chương nào cả, rất xin lỗi, giờ việc
nhà cũng k bận nữa nên sẽ up lại bt, hiện tại chưa thể up 1 ngày 2c, tuần sau
sẽ cố gắng, mong m.n ủng hộ)


Từ Card Captor Bắt Đầu - Chương #33