Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠
Xung quanh kẻ địch ngày càng đông, đám người bình thường được Yue, Nakuru và
Mizuki bảo vệ cũng gặp khó khăn không ít, bên này xung quanh đã tụ tập hơn 100
con động vật, mà từ xa chạy tới cũng không ít, lá chắn mà Sakura bảo vệ mọi
người càng bị trùng kích sắp sụp đổ, tuy rằng chúng chỉ là những động vật, tấn
công chỉ bằng răng nanh và móng vuốt, nhưng có câu kiến nhiều cắn chết voi, họ
đã có chút mệt mỏi
Tình hình càng lúc càng tồi tệ, lúc này bên kia, tên số 5 cầm lên chiếc cung,
nhắm ngay đám người, nhưng không phải bắn đám người Sakura mà bắn đám người
bình thường, chỉ thấy tên áo đen cầm lên 2 mũi tên bắn về phía người trung
niên bình thường, mũi tên bắn vào lá chắn, rắc 1 tiếng lá chắn vỡ tan, chưa để
mọi người kịp phản ứng, mũi tên thứ 2 đã bay tới cắm vào người đàn ông trung
niên
Không có tiếng hét chói tai, không có thống khổ rên rỉ, mũi tên cắm vào người
đàn ông trung niên xuất hiện 1 đoàn hắc vụ chui vào người hắn, chỉ trong chốc
lát cả người hắn liền hóa đen, đôi mắt dần dần trở nên đen đặc, đột nhiên
người đàn ông quay người muốn bóp lấy cổ cô nữ sinh bên cạnh thì Yue dùng cánh
hất bay ông ta ra, ông ta đập vào trên cửa đền, rơi xuống phía Lee, Lee giật
mình chém ra 1 kiếm, người đàn ông kia đau đớn rồi như bị đốt cháy sau đó biến
mất không còn chút gì
Lúc này người áo đen số 5 mới mở miệng, đầy vẻ tiếc hận nói
“Thật yếu ớt, lãng phí năng lượng bóng tối của ta”
Sakura nhìn thấy hết mọi chuyện, đôi mắt như phu nra lửa, cầm lên quyền trượng
đập xuống đất, xung quanh những cột đấy sắc nhọn xuất hiện đâm chết 1 đám động
vật, rồi hình thành những cột đất bảo vệ lấy mọi người bên trong. Đám người
Sakura thở ra 1 hơi, đi tới chỗ đám người Yue, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của 4
người thanh niên khẽ thở dài
Nhìn về phía bức tường, không ngừng có những viên đá rơi xuống, những tiếng ầm
ầm như bị xe tông vào, có vẻ bức tường cũng không trụ được bao lâu, Lee nhìn
Eriol nói
“Chúng ta làm gì đây?”
“Tìm cách thoát ra” Eriol nhàn nhạt nói
“Nhưng bên ngoài toàn quái vật, chúng ta làm sao ra được?” Sakura gấp gáp hỏi
“Bọn chúng sao lại không sợ ánh sáng?” Yue lúc này lên tiếng
“Chúng nhập vào cơ thể con người, động vật để đi dưới ánh sáng, phải đưa ánh
sáng vào cơ thể chúng, nếu không dù chặt dầu cắt chân, chúng vẫn sống” Eriol
giải thích
“Phải làm thế nào chứ? Mình đưa lôi điện vào kiếm, chiến đấu liên tục như vậy,
pháp lực của mình chỉ còn lại 1 nửa thôi” Lee mệt mỏi ngồi xuống nói
“Mình cũng vậy, phải có cách nào chứ?” Sakura bổ xung
“Tuy rằng chúng có thể đi lại dưới ánh sáng, nhưng cơ thể chúng dùng vẫn chỉ
là xác thịt, nhưng nếu xác thịt đó bị phá hủy thì có lẽ chúng sẽ không làm gì
được đâu” Eriol suy nghĩ 1 chút nói
“Phá hủy à” Lee và Sakura đồng thời nói
“Thử xem sao” Kero chen miệng vào, bay ra ngoài bức tường đất, tránh né những
mũi tên của tên áo đen, lao xuống bắt lấy 1 con mèo mang vào, thả xuống dưới
đất
Con mèo rơi xuống xong điên cuồng lao tới phía đám người, Lee tiến tới cầm
kiếm chém rơi đầu con mèo, con mèo giẫy giụa 1 chút rồi lao tới như không có
việc gì, Lee hơi giật mình lùi lại, Spinny gầm gừ tiến tới đạp 1 cái, con mèo
liền máu thịt be bét, chỉ là tất cả chỉ 1 màu đen
“Xem ra hữu hiệu đó” Kero thấy thế liền nói
Sakura nhìn thảm cảnh này, tuy nhiều lần trước chiến đấu, những bóng đen kia
chỉ là bốc khói rồi biến mất, nhưng lần này triệt để kích thích dạ dày của
Sakura, lại nhớ tới cảnh đêm đó, quay người liền ói
Lee tiến tới vỗ vỗ lưng cho Sakura, quay qua nhìn Eriol nói
“Vậy làm sao thoát ra được? Chúng đông quá”
“Các bạn đưa họ đi trước, mình ở lại cản 1 chút rồi đi sau” Eriol suy nghĩ 1
chút rồi nói
“Không được, quá nguy hiểm” Mizuki mở miệng nói
“Đúng vậy, nguy hiểm lắm” Yue cũng nói
“Yên tâm, nếu chỉ có 1 mình, thoát ra rất dễ dàng, chủ yếu là ở đây có người
bình thường, không thể bỏ họ lại được, Yue, Nakuru, Kero, Spinny, 4 người đưa
họ đi trước, Sakura, Lee và cô Mizuki đi theo sau bảo vệ tránh kẻ địch tập
kích, nhanh lên” Eriol nói xong liền nhảy ra ngoài, dùng quyền trượng phóng ra
1 tia sáng, tia sáng đi qua chỗ nào đám thú vật kia liền bị nung chảy
Đám người thấy vậy mở ra bức tường chạy đi, do mang theo 4 người bình thường
nên chạy không quá nhanh, sau lưng không ngừng có truy binh đuổi, Sakura quay
lại, sử dụng Windy trói chân lại bọn chúng, Lee thuật tiện bổ thêm 1 đợt tia
sét chặn đường, lúc này 1 mũi tên bay tới phía Lee, chỉ là bay được nửa đường
liền bị Eriol cản lại, Eriol nhìn chằm chằm tên áo đen nói
“Quên ta rồi sao?”
Người áo đen kia nhìn Eriol, vung tay lên, chỉ có vài chục con đuổi theo đám
người Sakura, còn lại đều bao vây lấy Eriol, nhìn xung quanh không ngừng tụ
tập động vật, Eriol khẽ nhíu mày, vung lên quyền trượng, xung quanh 10 mét tất
cả động vật đều bị thiêu cháy rụi, miệng khẽ lẩm nhẩm vài câu, quanh người
được bao phủ bởi 1 lớp hào quang, nhìn thấy vậy người áo đen liền bắn 1 mũi
tên nhưng bị vầng hào quang cản lại, đứng nhìn 1 chút người áo đen vung tay
lên, bọn động vật tấn công ồ ạt, xung quanh Eriol vầng hào quang không ngừng
bị trùng kích, Eriol tức giận dùng quyền trượng dậm xuống đất, xung quanh
những con vật kia bị hất bay lên, Eriol lại vung quyền trượng, 1 đạo ánh sáng
cắt ngang qua, tất cả chúng đều bị cắt làm đôi
Phía xa thấy cảnh này, đám người Sakura yên tâm không ít, điên cuồng chạy đi,
một lúc sau đã chạy ra hơn 500m, đợt thứ 2 tấn công, khi Eriol muốn đánh thì
lúc này xung quanh đám thú bỗng nhiên yên lặng lại, người áo đen cũng đột
nhiên đứng yên đó, mũi tên từ cung phóng ra vẫn nằm trên không, sau lưng người
áo đen Hermes thình lình xuất hiện, tiến về phía Eriol
“Hình như anh đang bận, có vẻ tôi đến không đúng lúc” Hermes mở miệng cười nói
“Ngài không sợ xuất hiện sẽ để đám người Sakura phát hiện sao?” Eriol thu lại
quyền trượng hỏi
“Không sao, họ đi xa rồi”
“Mà sao ngài lại để đám này đi dưới ánh sáng được? Chẳng lẽ không sợ Sakura và
Lee không chống lại được sao?” Eriol có chút kỳ quái
“Haha, chưa đọc qua tiểu thuyết sao? Chết, quên, xin lỗi, ở đây không có dạng
đó tiểu thuyết” Hermes hơi bối rối nói
“Tiểu thuyết gì?”
“Mạt thế, thăng cấp lưu nha, chính là trong tận thế không ngừng tiến hóa, tổ
chức thế lực, đại loại thế, cho nên mình để đám quái vật này đi dưới ánh sáng
lại có làm sao?”
“Dù vậy, ngài phải biết chỉ có vài người bọn họ, sao có thể đánh nhiều như vậy
được? Chính bản thân ta đánh cũng rất mệt mỏi huống gì bọn họ?”
“Không không không, phải biết rằng dù là cái gì cũng có nhược điểm, như anh
vừa khám phá ra đấy, phá hủy thân xác bọn chúng là xong, mà đừng có mở miệng
kêu ngài ngài, nghe khó chịu lắm” Hermes ngoáy ngoáy lỗ tai nói
“Không gọi ngài thì gọi gì? Thân phận khác nhau quá xa, dù sao ngài cũng là 1
vị thẩm phán” Eriol lắc đầu nói
“Thẩm phán thì thế nào? Chẳng lẽ mình không phải là người? Hay là rất khó gần?
Thôi đi ông ơi!”
“Mà ngài tại sao phải làm chúng đi lại dưới ánh sáng chứ?” Eriol tò mò hỏi
“Bởi vì tương lai, họ sẽ không chỉ đối mặt với những thứ này, còn nhiều thứ
kinh khủng hơn nữa, tất cả thứ này chỉ là bản thu nhỏ của chúng thôi” Hermes
có chút đăm chiêu
“Vậy tôi lên nào thế nào? Tuy rằng tôi được kế thừa từ ngài Clow Reed, nhưng
dù sao tôi vẫn chỉ mới 10 tuổi, có nhiều thứ không phải tôi có thể tính toán
được, hơn nữa nếu như ngài đã sắp xếp xuất hiện quân đội chống lại bóng tối,
nhưng mà chúng nó chỉ có phá hủy thân xác mới chết được, tôi nghĩ quân đội
cũng khó giữ được”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm mấy thứ đó, hơn nữa, đối với khoa học mà nói, giết
chúng rất dễ, chỉ là vấn đề thời gian thôi”
“Nhưng mà, nếu như dễ dàng quá liệu có ảnh hưởng đến sự phát triển của 2 người
họ không?”
“Sẽ không, nếu như chỉ để họ tăng lên sức mạnh đơn thuần, tôi cần gì phải làm
thế chứ? Trực tiếp cho họ chiến đấu là được, nhưng đừng quên rằng truyền thừa
của 2 vị thẩm phán còn lại thì không giống, họ cần phải biết hi sinh, bao
dung, quyết đoán, vị tha. Nếu không họ sẽ không qua được kiểm tra đâu”
“Vậy tôi an tâm, mà sao ngài lại đến đây lúc này?”
“Tôi đến thay Tomoyo xem họ 1 chút”
“Cô ấy không đến tận mắt nhìn sao?” Eriol hơi bất ngờ nói
“Không, nàng sợ mình không kiềm chế được mà nói cho họ biết sự thật, hiện tại
đang chăm sóc hoa trong vườn đây”
“Ngài không để cô ấy luyện tập sức mạnh sao? Cô ấy cũng là 1 vị thẩm phán mà?”
“Chưa phải lúc, chờ vài ngày nữa đi, thôi tôi đi trước, anh đuổi theo họ đi,
không lâu quá họ sẽ nghi ngờ”
“Được rồi” Eriol gật đầu, bay về phía đám người Sakura chạy trốn, Hermes nhìn
1 chút rồi biến mất, trở lại trong nhà
Nhìn ra ngoài, Tomoyo đang chăm sóc cây cỏ, trên miệng vẫn treo 1 nụ cười, nụ
cười trên môi có chút buồn nhưng không phải là nụ cười đau lòng, mà là có chút
phức tạp cùng cảm động, Hermes tiến tới, nhìn Tomoyo trong lòng hơi chút đau
“Em vẫn chưa quên được sao?”
“Chưa, ngày nào cũng nằm mơ cảnh đó” Tomoyo cười lắc đầu nói
Hermes nghe vậy thở dài, tiến tới ôm lấy nàng vào lòng, Tomoyo không cự tuyệt,
cảm nhận sự ấm áp của hắn nói
“Đôi khi em muốn mọi chuyện chưa từng xảy ra, tuy rằng tất cả đều là giả,
nhưng nếu 1 ngày nào đó mọi người đều chết trước mặt em em phải làm sao?”
“Sẽ không có chuyện đó đâu, tất cả đều có anh, chỉ cần anh còn, mọi người sẽ
không sao, không ai có thể làm hại em hay họ cả, tin tưởng anh….được không?”
Hermes ăn ủi nói
“Em biết, em sẽ luôn tin tưởng anh, nhưng mà….”
“Coi em kìa, dù sao cũng là 1 trong 4 vị thẩm phán, để người ta biết em thế
này người ta cười rụng răng mất” Hermes trêu ghẹo nói
“Hì hì, anh cứ chọc em, em đâu phải cái gì thẩm phán đâu chứ” Tomoyo xì cười
“Sao lại không, chưa nói em là Sinh Mệnh cùng Lý Trí thẩm phán, hơn nữa lại
còn là vợ tương lai của anh, ai dám coi thường chứ?” Hermes ưỡn ngực nói
“Ai là vợ anh, em đồng ý gả cho anh lúc nào?”
“Em không lấy anh thì lấy ai, ai dám cướp em khỏi tay anh người đó hẳn chán
sống rồi”
“Lại tính dùng bạo lực” Tomoyo lườm hắn 1 cái
“Còn phải xem người đó có xứng hay không đã, thôi anh vào nấu cơm đây” nói
xong Hermes hôn vào má Tomoyo 1 cái rồi chạy mất, Tomoyo sờ vào má của mình,
mỉm cười tiếp tục chăm sóc hoa