Lo Lắng


Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠

“Vậy còn Sakura và Lee thì sao? Anh Yukito với Kero nữa” ôm Hermes khóc 1 lúc
lâu, Tomoyo mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên hỏi Hermes

“Không sao đâu, họ rất nhanh sẽ ra thôi, những phải xem họ sẽ mất bao lâu”
Hermes vuốt ve mái tóc Tomoyo nói

“Nhưng….nhưng mà….” Tomoyo có chút rối não, nếu như mấy người Sakura, còn gia
đình người thân họ sẽ làm sao, như biết rõ ý nghĩ của Tomoyo, Lena ở 1 bên
quay lại nói tới

“Yên tâm đi, thế giới này thời gian đã ngừng chạy, giống như thẻ bài Time vậy
đó, dù họ ở trong đó 10 năm, 100 năm thì ở đây cũng vẫn như vậy, người thân
của họ sẽ chỉ cảm thấy mới qua 1 giây mà thôi”

“Em cũng cần phải tu luyện đó, chờ họ đạt được truyền thừa, lúc đó em phải cho
họ 1 chút bất ngờ chứ, đúng không?” Hermes cười nói, nhẹ nhàng lau đi giọt
nước mắt vẫn còn đọng lại trên gò má của Tomoyo

“Em nghe anh” Tomoyo mỉm cười, ôm lấy hắn nhẹ nhàng nói

Ở 1 nơi khác, trong 1 ngôi nhà cổ, lúc này đám người Sakura đã được người thần
bí cứu đi, đang ở 1 nơi nào đó nói chuyện

“Ngài…..là Clow Reed” Yue có chút kích động nói

“Phải….cũng không phải” dừng lại 1 chút người kia nói tiếp

“Ta là Eriol Hiiragizawa, ta là hiện thân của ngài Clow Reed, nhưng ngài Clow
Reed không phải là ta”

“Sao ngài lại đến đây? Ngài nói mình đã chết, rồi lại xuất hiện, ngài muốn gì
chứ?” Kero khó hiểu hỏi

“Vì Sakura” Eriol chỉ về phía Sakura rồi nói tiếp

“Ngay từ lúc Sakura được chọn làm chủ nhân các thẻ bài ta đã biết, ta đã đoán
được hôm nay sẽ là ngày phán quyết, và cô bé này sẽ được chọn, nhưng trong
lòng ta lại rất không yên, đúng ra ta sẽ nhập học cùng trường với Sakura, sau
đó sẽ tạo cho Sakura chút phiền phức để cô bé dần dần tăng lên sức mạnh rồi
chuyển hóa những thẻ bài thành của mình, nhưng là không nghĩ tới sẽ xuất hiện
chuyện như hôm nay”

“Hôm nay? Ý ngài là Hermes sao?” Lee ở bên cạnh hỏi

“Đúng vậy, chắc bạn cũng thấy được mặt tà ác của hắn chứ? Nhưng đấy chỉ là 1
phần thôi, các bạn xem đi. Bây giờ, 1 nửa Châu Âu đang bị tàn sát rút đi linh
hồn, con người không ngừng bị giết hại, mà hắn thông qua đó càng ngày càng
mạnh hơn”

Eriol dùng quyền trượng biến ra 1 cái vòng tròn lớn, trong đó hình ảnh dần
xuất hiện, chỉ thấy bên trong, vô số bóng đen tàn sát con người, con người
không chút sức lực phản kháng, đáng sợ ở chỗ là bọn họ như là không khí nhưng
lại có thể giết người, vô số người chết nằm xuống, linh hồn bị rút ra hóa
thành những viên tròn tròn được bỏ vào trong túi. Những bóng đen đó chỉ xuất
hiện vào ban đêm, chúng đến không ai biết, chúng đi chỉ để lại những tiếng
thét trong đêm tối cùng những cái xác không hồn

“Tại sao lại như vậy chứ….” Sakura nhìn vào như kẻ mất hồn, khó tin trước cảnh
tượng mình thấy, tuy đêm qua cô đã thấy nhiều thứ làm mình đau đớn tận tim gan
nhưng cô không ngờ Hermes lại ác độc như thế, xem mạng người như cây cỏ, gặt
hái làm thức ăn

“Chúng ta phải làm gì chứ?” Lee nắm chặt nắm đấm, nhìn tròng chọc Eriol hỏi

“Mạnh lên, các bạn tất cả đều phải mạnh lên, nếu không tất cả chúng ta, tất cả
mọi người trên thế giới này chỉ có duy nhất 1 kết quả - chết….rút ra linh hồn”
Eriol nghiêm túc nhìn mọi người nói

“Ngay cả ngài cũng không thắng được hắn sao?” Yue 1 bên im lặng nãy giờ lên
tiếng, Eriol thở dài 1 hơi khẽ lắc đầu

“Ta kém hắn 1 chút, liều mạng cũng chỉ làm hắn bị thương, ta làm được, cũng
chỉ có 1 chút này thôi, còn nữa, đừng gọi ta là ngài, ta chỉ là hiện thân của
ông ấy mà thôi, ông ấy sẽ không xuất hiện nữa”

“Được rồi, mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập sức
mạnh, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu”

Eriol nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài, Yue, Spinny và Nakura cũng vậy, bỏ
lại 1 đám người trong

Trong phòng, Sakura, Lee, Kero và Mizuki đều trầm mặc, cô Mizuki đứng dậy,
hướng về 3 người kia nói

“Các em nghỉ ngơi đi, có gì thì gọi cô” nói xong liền đi ra ngoài

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ”

“Tại sao vậy…..vì sao bạn ấy lại như thế, tất cả chỉ là giả dối thôi sao?”
Sakura kìm lòng không được gục mặt khóc

“Sakura…..bạn đừng buồn, mọi chuyện sẽ tốt hơn, nhất định chúng ta sẽ đánh bại
được cậu ta, trả thù cho mọi người” Lee tiến tới an ủi nói, nhưng chính cậu ta
cũng biết, trả thù được sẽ rất khó. Kero ở bên chỉ cúi đầu không nói gì

Ở căn phòng khác, Yue nhìn về phía Eriol giọng nói đầy ý trách móc hỏi

“Tại sao tới bây giờ ngài mới xuất hiện, nếu ngài tới sớm hơn, mọi thứ sẽ
không thành ra thế này”

“Ta nói rồi, ta không phải là Clow Reed, có những chuyện ta không thể nào đoán
trước được”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, đừng nói nữa, Nakuru, Spinny, đưa cậu ta về phòng đi, ta cần chút
không gian để suy nghĩ”

Eriol ngắt lời Yue rồi kêu 2 người kia đưa Yue về phòng, trong phòng chỉ còn
lại Mizuki và Eriol, Eriol nhìn sang Mizuki hỏi

“Hình như cô có chuyện muốn hỏi em, đúng không?

“Phải”

“Chuyện gì vậy?”

“Ngày hôm qua, cô thấy rất kỳ lạ, tuy mới tiếp xúc Hermes không lâu, nhưng cô
hiểu rất rõ cậu ta, cậu ta rất yêu Tomoyo, rất chân thật, cô cảm thấy điều đó,
không thể nào là giả được, hơn nữa, tối qua, khi nhìn thấy ánh mắt của cậu ta,
rất phức tạp, bên ngoài thì lạnh lùng, nhưng lại có vẻ đau đớn, rồi có chút
quyết tâm, hơn nữa lúc ánh mắt cậu ta nhìn Tomoyo cũng rất lạ, tuy vẫn là vẻ
lạnh lùng đó, nhưng sâu bên trong lại có chút không đành lòng, rốt cuộc là tại
sao? Cô nghĩ em biết điều đó” Mizuki đem thắc mắc của mình ra hỏi, tuy sự kiện
đêm qua cũng khiến cô khó có thể tin, nhưng những gì cô ấy thấy trong mắt
Hermes lại gần như khác hoàn toàn những gì hắn làm

“Xem ra không gạt được cô rồi, Lena, đưa 2 người bọn em ra đi” Eriol thở dài 1
hơi, nhìn lên bầu trời khẽ nói

Mizuki nghe câu nói sau cùng của Eriol hơi có chút kỳ quái, chưa kịp hỏi gì đã
thấy không gian biến đổi, như bị đưa vào 1 chiếc hộp đóng kín không chút ánh
sáng, rõ ràng vẫn cảm nhận được căn phòng nơi đang đứng, nhưng lại cảm thấy
như đang di chuyển, phía xa, ánh sáng dần hiện, Mizuki và Eriol xuất hiện ở 1
căn phòng, Lena đang đứng 1 ngoài cửa nhìn vào trong, Mizuki như muốn hỏi gì
thì Lena ngăn lại, ra dấu im lặng rồi dùng tay chỉ chỉ vào bên trong phòng

Mizuki ngó đầu vào, trong phòng, Hermes đang ngồi đó, trong lòng ôm Tomoyo đã
ngủ từ lúc nào, vẻ mặt hắn đầy yêu thương nhìn Tomoyo, đây mới là Hermes mà
trong lòng Mizuki biết đến

Lena vỗ vỗ vai 2 người, chỉ ra ngoài, 3 người liền đi đến 1 bàn ghế đá, ngồi
xuống, khẽ vung tay lên, bàn đá liền xuất hiện 1 ấm trà cùng 3 chiếc ly. Lúc
này Eriol mới hướng về Mizuki nói ra mọi việc, từ lúc Hermes nhận được truyền
thừa, trách nhiệm, cùng kế hoạch cậu ta sắp xếp, rồi lúc Lena đến tìm Eriol,
mọi thứ đều nói rõ. Bên cạnh Lena cũng bổ sung vài thứ Eriol không biết, còn
cả chuyện đêm qua, rồi trong phòng Hermes và Tomoyo như nào

“Thật khó tin, hóa ra đêm qua tất cả chỉ là giả, tuy cô thấy Hermes có vẻ kỳ
lạ, nhưng cũng không phát hiện được những gì xảy ra đêm qua đều là giả, khó
tin thật đó” Mizuki nghe xong, khó tin bật thốt

“Haha, hôm qua cậu ta ngoài miệng thì lạnh lùng nhưng lòng lại đau hơn ai hết,
cô không biết hôm qua ta nín cười mém chết đâu” Lena ngồi bên cười nói, nhưng
phía sau cô Hermes lại xuất hiện từ lúc nào, ghé xuống bên tai cô khẽ nói

“Nói xấu người khác sau lưng không phải là việc của 1 người có khả năng tạo ra
thế giới nên làm, nhất là từ miệng của 1 cô gái phát ra đâu Lena”

Lena đang cười thì bị giọng nói của Hermes làm sặc nước, ho khan vài tiếng
liền quay lại trách móc

“Hù người cũng không phải việc 1 vị thẩm phán nên làm đâu Hermes”

Hermes cười lắc đầu, nhìn về phía Mizuki nói

“Không ngờ cô lại phát hiện, cô giáo của em có khác”

“Cô cũng không ngờ em lại nhẫn tâm làm được việc như vậy đó Hermes, thế nào?
An ủi Tomoyo rất cực khổ phải không? Em nên đi thay áo đi, cô bé khóc ướt hết
áo rồi kìa” Mizuki cười chỉ chỉ về nơi ngực áo ướt đẫm của Hermes

“Người không có ai yêu như cô thì hiểu gì, đây gọi là hạnh phúc” Hermes ưỡn
ngực nói

Phụt

Lena đang uống trà, nghe câu nói của Hermes thì phun ra đầy mặt Hermes khiến
cậu ta đứng ngớ ngẩn ở đó, Lena không ngừng ho sặc sụa, rồi ôm bụng cười bò

Hermes tức giận trừng mắt nhìn Lena, ngồi xuống nhìn Eriol hỏi

“Sakura và Lee sao rồi?”

“Rất buồn, đau lòng, tức giận, hận….nói chung tất cả đều hướng về ngài” Eriol
cầm ly trà thưởng thức nói

“Có mục tiêu mới có phấn đầu” Hermes nhàn nhạt nói

“Ngài không cảm thấy đối với họ rất tàn nhẫn sao? Dù sao họ vẫn chỉ là đứa bé”
Eriol quay sang nói

“Ta biết, nhưng thời gian không cho phép, nếu không ta cũng không có ý định
làm như vậy” Hermes thở dài ngao ngán nói

“Là sao?” Mizuki nghe Hermes nói xong không hiểu gì, nhìn thấy 3 người trầm
ngâm, hiếu kỳ hỏi

“Không có gì, thôi cô với Eriol về đi, nếu không họ sẽ nghi ngờ đó”

Thấy Hermes không giải thích, Mizuki cũng không hỏi, Eriol nhìn qua Lena, hiểu
ý, Lena liền đưa họ trở lại, làm xong liền nhìn về phía Hermes có chút lo lắng
hỏi

“Còn bao lâu nữa?”

“Nhanh thì 1, 2 năm, lâu thì 5,6 năm, ai biết được”


Từ Card Captor Bắt Đầu - Chương #23