Người đăng: ٩ܓܨPhu Nhân Lee Qri ۶♡⎠
Trong cơn bão tuyết, 2 bóng người đang cố thoát khỏi cơn lốc xoáy, họ chạy rất
xa nhưng lốc xoáy vẫn đuổi sát ở phía sau, vài lần họ bị cơn lốc hất bay nhưng
rất may đã thoát được, cơn lốc vẫn đuổi theo phía sau
“Có chuyện gì vậy?” 2 người đó chính là Sakura và Lee, cả Kero đang bán trên
vai Sakura nữa, lúc này Kero thấy Sakura lo lắng nên hỏi
“Đồng hồ mất rồi”
“Cái mà bạn mới đeo hồi sáng hả?”
“Đó là món quà anh Yukito tặng cho mình”
“Anh Yukito tặng quà cho bạn hả?” Lee ngồi sau bối rối nói
“Tức quá đi” Sakura hét lớn 1 câu, bay xuống cổng đền Tsukimine đã bị ngập 1
nửa do tuyết bao phủ, lấy ra thẻ bài Firey, 1 người lửa hiện ra, đi đến đâu
tuyết bị xóa tan đến đó, nó không ngừng đuổi theo 1 người giống như bà chúa
tuyết chạy về phía Sakura, Sakura đón đầu, niệm thần chú thu phục thẻ bài Snow
Thu phục xong thẻ bài, Sakura ngồi xuống khóc lớn, Kero trốn tránh chạy đi,
Lee tiến tới an ủi Sakura
“Đừng khóc nữa, mình sẽ tìm với bạn, chừng nào tìm được mới thôi”
“Mình cám ơn bạn, Lee à bạn thật tốt” Sakura hơi ngỡ ngàng, rồi lau đi nước
mắt mỉm cười nói với Lee làm Lee mặt mũi đỏ bừng, lúc này 1 tiếng chuông vang
lên, cô Mizuki tiến tới, cúi xuống đưa cho Sakura cái gì đó
“Có phải em muốn tìm lại vật này không?”
“A….dạ, nhưng sao cô biết cái này là của em vậy?”
“Cô cảm giác” cô Mizuki mỉm cười nói
“Chắc các em mệt lắm rồi, thôi, mau quay về nhà nghỉ ngơi đi” nói xong Mizuki
liền đứng dậy đi vào trong đền
Ở 1 phía xa, 2 bóng người đang đứng trên 1 nóc nhà nhìn về phía này, vẫn là 1
nam 1 nữ lần trước
“Ngài không thấy như vậy rất nhàm chán sao?”
“Tôi thì lại thấy nó khá thú vị, mà sao cô tới đây làm gì?”
“Tôi đã tìm được người mà ngài nói, đồng thời hắn sẽ phối hợp với kế hoạch của
chúng ta, hơn nữa thứ mà ngài yêu cầu cũng đã chuẩn bị xong, chừng chúng ta sẽ
hành động?”
“Vậy sao? Xem ra hắn cũng biết 1 số thứ”
“Vậy còn….”
“Không nên hỏi đừng hỏi, tôi tự biết sắp xếp, cô đi đi, đến lúc cần thiết tôi
sẽ gọi cô”
“Vì ngài phục vụ là vinh hạnh của tôi”
“Yên tâm đi, ta sẽ thực hiện đúng hứa hẹn của mình”
….………………………………………………………..
“Cô linh cảm Tomoyo sẽ gặp rắc rối đó” cô Mizuki nhìn về phía phòng học, quay
sang nói với Hermes
“Em nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao bạn ấy cũng có đôi cánh bảo
vệ” Hermes im lặng 1 lúc mới trả lời
“Đôi khi sẽ có 1 số thứ ngoài ý muốn mà” Mizuki lắc lắc đầu, Hermes không tỏ ý
kiến, đứng lên xách cặp đi về nhà
Sáng hôm sau, vào đến lớp, cũng sắp đến giờ học, Hermes nhìn xung quanh, không
tìm thấy Tomoyo cảm thấy có điều không ổn, quay sang hỏi Sakura
“Tomoyo đâu rồi?”
“Bạn ấy không nói được, Kero nói có thể do thẻ bài Voice gây ra đó” Sakura lo
lắng nói, Hermes thì trầm ngâm không nói gì, lúc này cửa lớp mở ra, cô Mizuki
bước vào, thông báo rằng Tomoyo sẽ nghỉ thêm vài ngày. Nắm chặt tay, Hermes
đứng dậy, cầm lên cặp sách đi đến cửa lớp thì đứng đó không quay đầu lại nói
“Cô Mizuki, em muốn xin nghỉ vài ngày” nói xong liền đi ra ngoài, cả lớp bàn
tán xôn xao không hiểu gì cả, cô Mizuki nhìn bóng lưng Hermes 1 chút cười cười
rồi quay xuống đối với các bạn học nói
“Được rồi các bạn, Tomoyo và Hermes sẽ nghỉ vài ngày, bây giờ chúng ta bắt đầu
học nào”
“Lee à Hermes bị sao vậy? Tự dưng lại xin nghỉ, cô Mizuki cũng không nói gì
nữa” Sakura kỳ quái hỏi
“Chắc Hermes muốn đến nhà của Tomoyo thăm cậu ấy” Lee có chút chăm chú nói
Hermes trên đôi giày trượt batin đi nhanh đến nhà Tomoyo, bấm chuông cửa,
giọng nói nữ từ chiếc loa phát ra
“Xin hỏi ai đó”
“Chào chị, em là Hermes, bạn của Tomoyo, em muốn thăm bạn ấy 1 chút”
“Được rồi em vào đi” giọng nói kia hơi chút dừng lại rồi nói, cảnh cổng từ từ
mở ra, Hermes cũng không có tâm tư ngắm cảnh xung quanh, đi thẳng đến trong
nhà, gõ cửa, 1 người làm dẫn Hermes vào, đưa đến phòng của Tomoyo
Thấy Hermes đến Tomoyo rất bất ngờ, bên cạnh mẹ của Tomoyo - Daidouji Sonomi,
có chút bất ngờ vì sự xuất hiện của Hermes nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại,
đứng dậy mời Hermes vào nhà
“Con là bạn cùng lớp với Tomoyo sao? Con vào ngồi đi”
“Dạ, con tên là Hermes, rất vui được gặp cô” Hermes cúi thấp đầu chào, Sonomi
thấy thế cũng chỉ cười cười rồi nói
“Con ngồi chơi đi, để cô đi pha trà” nói xong rồi đi ra ngoài
Thấy không còn ai, Hermes lúc này mới tiến tới ngồi xuống ghế sofa, Tomoyo thì
ngồi ở ghế kế bên nhìn Hermes như có điều muốn hỏi, như hiểu được ý Hermes trả
lời
“Mình xin nghỉ vài ngày”
“xoạch xoạch” Tomoyo lấy ra cây viết vả quyển sổ, viết lên trên đó đưa lên cho
Hermes xem
“Mình không sao đâu mà” đây là câu mà Tomoyo viết lên quyển sổ
“Tại sao đôi cánh lại không bảo vệ bạn chứ!” Hermes nghiến răng nói, 2 tay nắm
chặt đến nỗi đã đỏ lên, Tomoyo không yên lòng nắm lấy tay hắn khiến Hermes có
chút ngỡ ngàng, Tomoyo lúc này lại viết viết gì đó lên sổ
“Lúc đó nhiều người quá, đôi cánh muốn xuất hiện nhưng mình sợ sẽ có người
biết nên cố không cho nó xuất hiện” Tomoyo đưa quyển sổ lên cho Hermes xem rồi
cúi thấp đầu
Hermes không nói gì, nắm lấy tay Tomoyo, lúc này cửa phòng bỗng mở ra, mẹ của
Tomoyo tiến vào, hơi sững sờ nhìn vào trong, Hermes vội vàng rút tay lại
Sonomi thấy vậy cũng không nói gì, đi vào trong mang theo ấm trà và vài chiếc
ly, ngồi xuống rót ra 3 ly, đưa cho Tomoyo và Hermes
Ngồi nói chuyện 1 lúc, mẹ của Tomoyo quay sang xoa đầu cười nói với Tomoyo
“Con vào phòng nghỉ ngơi chút đi, mẹ có chuyện muốn nói với Hermes 1 chút”
Tomoyo nhìn 1 chút 2 người rồi gật đầu đi vào trong phòng, thấy Tomoyo đã vào
phòng, cô Sonomi quay sang nhìn chằm chằm Hermes, cầm lên ly trà uống 1 ngụm
rồi nói
“Hôm nay con không phải đi học sao?”
“Dạ, con xin nghỉ”
“Con và Tomoyo biết nhau bao lâu rồi?”
“Hơn nửa năm rồi ạ”
“Vậy sao? Hơn nửa năm đã nảy sinh tình cảm?”
Hermes trầm mặc không nói, Sonomi cũng lắc đầu không nói về chuyện này nữa
“Con ở khu phố phía tây sao?”
“Dạ đúng”
“Căn biệt thự mà con ở, là ba con mua sao?”
“Dạ không, là con tự mua”
“Ý con là ba mẹ cho con tiền mua?” Sonomi có chút kỳ quái
“Con là cô nhi”
“Hả……cô xin lỗi, chỉ là cô hơi tò mò, ở tuổi của con thì kiếm đâu ra tiền được
số tiền lớn như vậy?”
“Con có làm 1 phần mềm, bán cho tập đoàn IBM được 1 số tiền”
“IBM? Con biết làm phần mềm?”
“Dạ phải, con có làm 1 phần mềm bán cho họ”
“Là phần mềm quản gia?” Sonomi suy nghĩ 1 chút không chắc chắn hỏi
“Dạ đúng”
“Cô thật không ngờ đó. Rồi sau này con muốn làm gì?”
“Có lẽ sẽ làm khoa học, cũng có thể làm khảo cổ ạ” Hermes khiêm tốn đáp
“Khảo cổ?” mẹ của Tomoyo như nghĩ tới đó
“Dạ, như thầy Kinomoto vậy ạ”
“Cái gì, sao lại học anh ta chứ. A….aizz, có thể nói cho cô tại sao con lại
thích Tomoyo không?” Sonomi thở dài 1 hơi, đột nhiên nói 1 câu làm Hermes có
chút bất ngờ, nhưng chỉ là thoáng bất ngờ, có người mẹ nào lại không quan tâm
con gái mình chứ
“Dạ, thực ra ngay lần đầu tiên con gặp bạn ấy, con đã biết, cả đời này sẽ chỉ
yêu 1 mình bạn ấy, cô biết không, mỗi khi bạn ấy cười là tim con lại đập lên
nhanh chóng, từng cử chỉ tiếng nói của bạn ấy đều làm con dao động, cô cũng
từng trải qua chuyện này chắc cô hiểu rõ hơn con” Hermes mỉm cười nói, hắn rất
bình thản, rất chân thành, không chút tạp niệm nào
“Cô hiểu, thôi được rồi, cũng trưa rồi, con ở lại ăn cơm với cô, Tomoyo có vẻ
rất vui khi con đến, cô muốn xuống nấu cơm, con vào trò chuyện với con bé đi”
Sonomi mỉm cười đứng dậy nói rồi đi ra ngoài
“Dạ, con cám ơn cô” Hermes mỉm cười cúi đầu nói, hắn hiểu, mẹ của Tomoyo đã
chấp nhận mình, ra đến cửa, nghe được câu nói của Hermes, cô Sonomi hơi dừng
lại 1 chút, quay đầu mỉm cười với Hermes, không nói gì đóng cửa lại
Vào trong phòng của Tomoyo, Hermes ngồi xuống bên cạnh giường, Tomoyo thấy
Hermes vào thì viết vào sổ giơ lên
“Mẹ mình nói gì với bạn vậy”
“Không có gì, chỉ kêu mình ở lại ăn trưa” Hermes cười nói
Rất nhanh, mẹ của Tomoyo đã làm xong cơm trưa, mang vào phòng cùng Hermes và
Tomoyo ăn, bữa ăn rất vui vẻ, chủ đề hay xoay quanh những việc ở trường, thỉnh
thoảng Tomoyo lại viết vào sổ nói Hermes ở trường ra sao, giỏi đánh đàn thế
nào các thứ, Sonomi có vẻ cũng rất vui, nhìn Hermes cũng vừa lòng hơn không
ít, bữa ăn trôi qua, Sonomi ra ngoài, chừa lại không gian cho 2 người. Hermes
đưa Tomoyo lên giường, ngồi xuống bên cạnh, nói chuyện 1 chút Tomoyo bắt đầu
có chút buồn ngủ, Hermes thấy vậy cũng không tiếp tục nói, ngồi kể chuyện cho
Tomoyo khiến cô bé dễ ngủ hơn, dần dần Tomoyo đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ,
Hermes thì ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Tomoyo ngồi đó như suy nghĩ điều gì
Ở bên ngoài, Sonomi đến phòng điều khiển, thông qua camera nhìn xem trong
phòng, từ đầu đến cuối tất cả những gì Hermes làm đều bị cô thu hết vào tầm
mắt, lúc này từ bên ngoài có người đi vào
“Bà chủ, thông tin đã thu thập xong”
“Nói 1 chút đi”
“Hermes, 10 tuổi, mồ côi cha mẹ, từ bé đã rất thông minh, 7 tháng trước làm ra
phần mềm quản gia, bán cho IBM được 1 số tiền lớn, bây giờ đã phổ biến toàn
Châu Âu, do giá giẻ, tiện lợi được rất nhiều người yêu thích. Sau đó chuyển
tới Nhật Bản, mua 1 ngôi biệt thự ở phía tây Tokyo, 1 tuần sau nhập học vào
trường Tomoeda, do tính cách hòa đồng thân thiện được rất nhiều bạn học và
thầy cô yêu quý, 3 tháng trước mỗi tuần thứ 7 đều vào trường đại học khoa sử
môn khảo cô của giáo sư Kinomoto nghe giảng, rất hiếu học, hơn nữa có nhiều ý
kiến rất đáng giá tham khảo, được mọi người gọi là cậu bé thần đồng, chơi thân
với Sakura, Lee Syaoran và tiểu thư”
“Được rồi, cô đi ra ngoài đi”
“Xem ra rất có năng khiếu mà” nhìn vào màn hình camera, Sonomi tự lẩm bẩm nói,
sau đó liền quay về phòng mình nghỉ ngơi
Thời gian dần trôi qua, rất nhanh buổi chiều đã đến, Sakura và Lee đến thăm
Tomoyo, vào phòng thấy Hermes đang ngồi bên giường, nắm lấy tay cô bé, hai mắt
nhắm nghiền như đang ngủ, Tomoyo thì đang ngủ rất ngon, Sakura có chút bất
ngờ, không nghĩ tới Hermes lại ở đây, nhìn 1 chút rồi nói
“Hermes bạn tới đây khi nào vậy”
“Suỵt” Hermes nghe được tiếng Sakura, Hermes quang sang ra dấu giữ yên lặng,
dùng tay chỉ chỉ ra bên ngoài phòng khách rồi cả 3 người đi ra ngoài. Ra đến
phòng khách, Sakura vẫn không hết tò mò, lại hỏi lại
“Bạn tới khi nào vậy?”
“Tới hồi sáng”
“Bạn ở đây từ sáng tới giờ hả?” Lee hiếu kỳ hỏi
“Ừ”
Lúc này Sonomi từ bên ngoài mang trà và bánh vào nói
“Cô chào mấy đứa”
“Tụi con chào cô” Sakura và Lee thấy mẹ Tomoyo vào liền đứng dậy, vào đến nơi,
Sonomi nhìn Lee hỏi
“Con cũng học chung lớp à?”
“Dạ, con tên là Lee Syaoran”
“Cô là mẹ của Tomoyo, rất vui được gặp con” Sonomi nói xong liền đặt trà lên
bàn, Sakura thấy vậy đi tới giúp
“Được rồi Sakura, con cứ ngồi đi”
“Dạ không sao, cô cứ để con”
“Giỏi, cám ơn con” cô Sonomi nói xong quay sang hỏi Hermes
“Tomoyo đâu con?”
“Dạ bạn ấy đang ngủ” Hermes nói xong thì trong phòng ngủ Tomoyo khoác vào 1
chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài, Hermes thấy thế tiến tới
“Bạn dậy rồi à? có phải bọn mình nói chuyện lớn tiếng quá không?”
Tomoyo lắc đầu, đi tới ngồi xuống ghế, mẹ Tomoyo thấy cô bé dậy thì đến hôn 1
cái vào chán rồi đi ra ngoài, Hermes thì ngồi xuống bến cạnh Tomoyo
“Tomoyo bạn sao rồi” Sakura thấy Tomoyo đi ra gấp gáp hỏi, Tomoyo đưa tay lên
ra dấu hiệu “ok”
“Bạn vẫn chưa nói được sao? Xin lỗi Tomoyo, đáng lý ra mình phải nhanh tay thu
phục nó chứ” Sakura buồn bã ngồi xuống nói
Tomoyo thấy vậy, cầm lên quyển sổ, viết lên dòng chữ
“Mình không sao đâu, mình tin bạn sẽ làm được làm”
“Tomoyo à…..” Sakura xúc động đi tới nắm tay Tomoyo, Hermes cúi xuống lấy mấy
cái bánh ngọt, Sakura thấy vậy chạy tới giúp, bên cạnh Lee nhìn Sakura suốt,
Tomoyo nhìn Lee rồi viết lên trên sổ tay
“Bạn thích Sakura đúng không?” đưa lên cho Lee xem cười tíu tít
“Làm gì có” Lee đỏ mặt nói
“Có chuyện gì vậy Lee?” Sakura đang lấy bánh thấy Lee đột nhiên lên tiếng thì
quay sang hỏi
“Không….không có gì” Lee đỏ mặt cúi thấp đầu, Hermes như hiểu ra, quay sang
nhìn Tomoyo cười
Cả 4 người ngồi trong phòng khách nói chuyện về cách thu phục thẻ bài Voice,
khoảng hơn 10 phút sau, Hermes đột nhiên lên tiếng
“Bạn nói thẻ bài Voice đã đánh cắp giọng của Tomoyo đúng không?”
“Đúng vậy, chính Kero đã nói thẻ bài Voice chỉ thích những ai có giọng hát hay
mà thôi” Sakura quay sang nói, Hermes ngồi ngẫm nghĩ 1 hồi lâu lên tiếng
“Có thẻ bài nào có giọng hát hay không?”
“Đúng rồi, thẻ bài Song, hãy sử dụng thẻ bài Song, để thẻ bài Song bắt trước
giọng của Tomoyo, nếu thẻ bài Voice nghe thấy, thế nào nó cũng đến” Lee bật
dậy nói
Biết được cách làm, Sakura liền sử dụng thẻ bài Song, tiếng ca cất lên, chẳng
khác tý nào với giọng của Tomoyo, qua 1 lúc, giữa căn phòng xuất hiện 1 vầng
ánh sáng, từ từ hiện ra 1 cô bé tóc dài, 2 tay là cánh chim, không cho chân
đang đứng trên không trung nhìn xung quanh, đám người Sakura từ góc phòng thấy
liền chạy ra, cô bé kia sợ hãi tìm cách chạy trốn, Lee muốn sử dụng lá bùa
chặn đường đi, nhưng khi đưa tay lên chưa kịp ném lá bùa thì giữa không trung
xuất hiện 1 chưởng ấn màu vàng nhạt lao tới phía cô bé kia, chỉ nghe a 1
tiếng, cô bé kia liền bị đánh bất tỉnh
Lee ngỡ ngàng nhìn qua Hermes, Hermes tay trái đang đưa lên không, từ bàn tay
nhàn nhạt mờ đi vầng sáng, rõ ràng đòn vừa rồi là hắn ra tay, Hermes hừ lạnh 1
tiếng, muốn tiến tới lại bị Lee ngăn cản
“Được rồi bạn đừng giận, nó cũng chưa làm hại đến Tomoyo mà, chỉ cần bắt được
là Tomoyo sẽ nói lại được ngay thôi”
Sakura cũng ngỡ ngàng nhìn Hermes, Hermes thấy Lee nói cũng có lý liền hừ 1
tiếng không có ý định tiếp tục ra tay, Sakura thở phào 1 cái rồi đi lên thu
phục thẻ bài, nhìn thẻ bài trong tay, Sakura quay sang lắp bắp nói
“Nó….bị thương rồi”
“Đáng đời” Hermes lạnh nhạt nói
Từ thẻ bài bay ra 1 đạo ánh sáng, đi tới nhập vào cổ của Tomoyo, Tomoyo đưa
tay lên cổ sờ sờ, nhìn Sakura
“Sakura à” giọng nói của Tomoyo vang lên, Sakura nghe thấy, 2 mắt đẫm nước mắt
chạy tới ôm cổ Tomoyo
“Tomoyo, bạn nói được rồi, mừng quá….huhu”