Người đăng: thanhduy_vp2008@
Bầu trời đêm đen tối như mực. Gió lạnh gào thét. Rừng cây um tùm âm u bên
trong giờ phút này tiếng lửa cháy vang phừng phừng, đông đảo đám quỷ vây quanh
hình thù quái dị xấu xí, mặt xanh nanh vàng khóc thét gầm gào lấy. Khung cảnh
nhìn qua rợn người tựa như chốn âm tào địa phủ sâu xa nhất, quá đủ để doạ khóc
chết trẻ con. Cùng lúc ấy, bị vây ở trong trung tâm nơi ngọn lửa tứ ngược ấy,
hai cô gái trẻ đẹp tựa như thiên tiên, một thanh xuân toả sáng đầy hứa hẹn,
một kiều mị thành thục hút hồn mê đắm say lòng người, Erica cùng Lucretia lúc
này tâm trạng lại lạnh như tro nguội. Giờ phút kết giới bảo vệ tan vỡ sắp đến.
Đã đến lúc hai người bọn họ quyết định là chống đỡ chiến đấu đến cùng hay là
bó tay chịu trói chờ đợi Vua quỷ dằn vặt chán chê sau đó chết đi. Câu trả lời
hiển nhiên rõ ràng dễ thấy....
- Cô đã chuẩn bị xong chưa?
Cho dù phải đối mặt trực diện với sắp tới tử vong, kẻ địch là mạnh mẽ đáng sợ
như vậy không phải người- dị thần, Erica vẻ mặt lại càng tươi cười hơn rực rỡ,
cũng kiêu ngạo như vậy. Có lẽ ở trong khoảnh khắc nào đấy giây lát, cô phần
nào hiểu được vị vua của mình đã từng tâm trạng khi lần đầu tiên dục thí thần.
Có lẽ đây là minh chứng cho việc suy nghĩ của cả hai người gần nhau hơn chăng?
Đáng tiếc, bọn họ có lẽ không thể nào gặp lại nhau thêm một lần nữa. Thật là
đáng tiếc đâu~ Erica thầm nhủ.
- Cô đã quyết định rồi sao? Phải biết rằng một khi chúng ta bước ra khỏi kết
giới này vậy cũng có nghĩa là phải trực diện đối mặt với tồn tại kinh khủng
nhất trên thế giới này. Hoặc có lẽ tiếp tục ở lại đây chờ đợi cũng không phải
ý kiến sai. Dù sao vị này vua quỷ có vẻ như còn không muốn sớm như vậy kết
thúc chơi đùa. Đợi đi a! Biết đâu cuối cùng còn có thể xuất hiện kì tích~
Lucretia vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, trả lời một cách ý vị sâu xa.
- Không! Chờ đợi như vậy nhờ cả vào sự bố thí trêu cợt của đối thủ ư? Tất
nhiên là không! Không bao giờ! Erica tôi sao có thể chấp nhận điều đó cơ chứ.
- Nếu như phải chết, tôi hi vọng mình là chết đứng mà không phải đang quỳ.
Ánh mắt sắc bén kiêu ngạo ngước nhìn, cầm trong tay Cuore di Leone (Trái tim
sư tử) hơi hơi nâng lên, Erica trả lời vững tin hơn bao giờ hết. Chỉ có khi
trực diện với tử vong, phẩm cách của một con người mới càng thêm rõ ràng.
- Được thôi~ Được thôi~ Nếu như đây là nguyện vọng của cô, như vậy thì cứ làm
như thế đi.
Giọng giả vờ ai thán, cố tỏ ra rất giả của Lucretia vang lên kết thúc cuộc nói
chuyện. Tiếp sau đó giống như cùng nhau ước định trước như vậy, nét mặt của cả
hai tức thì biến thành nghiêm túc vô cùng. Ánh mắt nhìn về phía bên ngoài kết
giới bảo vệ bọn họ kia. Nơi đó hiện giờ giống như là đang ở trong tổ rắn lửa.
Hàng ngàn hàng vạn... nhúc nhích đấy, bò trườn đấy, bốc cháy cùng rít lên
đấy... Nơi này thật không phải người có thể chịu đựng được đấy. Mà mục tiêu
của hai người bọn họ trước nhất lại chính là vượt qua giống như lạch trời tổ
rắn lửa này, trước khi phải đối mặt với kinh khủng nhất tồn tại ở phía sau...
- Giá như mà có Vương (vị kia) ở tại nơi này thì tốt.
Tựa như là tâm có cảm ứng, cả hai không khỏi đồng thời nổi lên giống nhau cùng
loại nào đó suy nghĩ. Cũng ngay trong khoảnh khắc này, kết giới trong suốt bảo
vệ vỡ tan, bốn phương tám hướng đông như trẩy hội dòng lũ rắn lửa có lớn có
nhỏ rít lên ùa vào. Chiến đấu tức thì không chút bất ngờ khai hoả.
- Cuore di Leone! Ngươi chính là trái tim sư tử hùng dũng oai vệ. Ta kêu gọi
ngươi hỡi đấng sinh thành hậu duệ của hiệp sĩ Baphomet. Hãy ban cho ta sức
mạnh của người~
Tai trái cầm khiên sắt, tay phải thanh kiếm biến thành trường thương dài, chỉ
trong giây lát cô nàng hiệp sĩ mảnh mai liền võ trang biến hoá thành giống như
bộ binh hạng nặng, vũ khí đầy đủ quét ngang ngàn quân. Một đám lại một đám rắn
lửa lớn nhỏ không ngừng bị cây thương dài vung vẩy quét bay một lần lại một
lần trở về vòng vây lửa cháy, tiếp ngay sau đó lại hoá rắn hình lần nữa xông
tới. Vòng đi vòng lại tưởng chừng như vô hạn vậy.
- Gió a~ Mưa a~ Sinh mệnh từ bên trong mưa gió sinh thành a~ Ta kêu gọi các
ngươi, hỡi những đấng tinh linh ẩn sâu bên trong lòng đất này. Trở về đi! Hiện
lên đi! Hãy bảo vệ lấy của ngươi thành kính nhất người truy tìm này~
Theo lời ngâm tụng của Lucretia ở một bên vang lên, nền đất vốn dĩ bị lửa đốt
cháy có chút xám đen xung quanh hai người bỗng nhiên trở nên rục rịch. Cuối
cùng càng là từng đám một từng đám một thân cây dây leo phá đất mà ra mọc lên,
lăn lộn cuốn lấy đám rắn lửa, xiết chặt, thít chặt, bó lại... Dù cho chẳng mất
chốc sẽ bị ngọn lửa nung nấu thiêu tàn. Thế nhưng cũng bởi vì vậy kìm giữ cả
đám rắn lửa đưa về một khối, để lộ ra trống rỗng con đường. So sánh với hành
động của Erica, nhìn như chịu thiệt thế nhưng rõ ràng càng có hiệu quả hơn
nhiều. Quả nhiên là gừng càng già càng cay a. Một phép thuật đầy hiệu quả.
- Tốt rồi! Mau đi thôi.
Nói thúc giục xong câu đó, phù thuỷ xứ Sardinia vẻ mặt nghiêm túc bước nhanh
đi về phía trước. Ở phía sau Erica cũng không kịp khó chịu về thua kém thất
bại nho nhỏ vừa rồi của mình, dập bước vội đuổi theo sau. Thời khắc thử thách
lớn nhất hiện tại đã đến.
........
Nhiều khi ở trong cuộc đời sinh mệnh mỗi người này, chuyện vui vẻ nhất không
có gì sánh bằng việc khi bản thân đã thầm chấp nhận đối mặt với tuyệt vọng
thất bại lại bất ngờ nghe thấy mùi vị của hi vọng thành công. Nhất là đối với
những con người còn trẻ tuổi như Erica mà nói, chưa bao giờ cô từng cảm thấy
giọng nói của người bạn cũng như kẻ địch từ thời thơ ấy của mình cho đến giờ,
đáng yêu như thế vào giờ phút này. Ừ? Có lẽ nếu như lần này có thể thoát nạn,
một nụ hôn sâu sắc cảm ơn dành cho đáng yêu Lily có hay không sẽ doạ phát sợ
cô gái bé bỏng kia không nhỉ? Erica tỏ vẻ ác ý chờ mong.
Tất cả là bởi vì ngay tại khi Erica cùng Lucretia mệt mỏi tâm thần nỗ lực vượt
xuyên qua biển rắn lửa chuẩn bị đối mặt trực diện dị thần, một âm thanh vịnh
than giọng điệu quen thuộc tưởng như từ bốn phương tám hướng vang lên. Dù cho
có bị vô số âm thanh quỷ khóc yêu gào xung quanh cũng không nhấn chìm nổi. Lời
vịnh than tưởng như gọi lên từ trong linh hồn.
- Hỡi trần gian nhân thế loài người, xin hãy lắng nghe lời than khóc của
David này! Trời ơi, hãy để cho anh hùng gục ngã! Hãy để cho chiến khí chết mòn
trong đổ nát....
Giọng nói như thể đang hát vang lên khắp cả không gian khu rừng.
- Hỡi Vùng Núi Gilboa, ta tự rủa giọt nước thiêng trên trời không còn chảy
trên đỉnh núi! Ta rủa vùng đất trở nên cằn cỗi khô cằn, đời đời không tốt
tươi! Có thể, tấm khiên anh hùng mới tan biến! Tấm khiên của Saul, không còn
bóng ánh dầu, mới trở thành hư vô...!
Không khí xung quanh dần dần chợt trở nên lạnh giá. Cơn buốt giá thấu xương
này giống như bóp tắt lấy âm thanh của đám ma quỷ tuỳ tùng Shuten Doji. Âm
thanh phép thuật của Liliana là sự đau khổ tột cùng của những oan hồn, là cảm
xúc của những chiến binh đã mỏi mệt với chiến tranh. Những từ ngữ trên đã nói
lên hết hoàn cảnh lúc ấy, những cảm xúc nặng nề mà ai không muốn vứt bỏ?
- Tắm máu kẻ sát nhân, cung Jonathan hùng dũng! Ngọn lủa dầu bất diệt của
những linh hồn hòa cảm, nhưng oán vong trả lại thanh gươm của Sual trong vô
vọng! Than ôi, hỡi các anh hùng hy sinh trong thế kiếm thời loạn lạc...
Quen thuộc tựa như trong tưởng tượng trong bàn tay trái của Liliana giờ phút
này chắc hẳn ánh sáng xanh đã bắt đầu tụ hợp, và hiện ra một chiếc trường cung
dài bằng cơ thể cô. Trong khi bên bàn tay phải cũng đang sáng lên sắc xanh
xuất hiện mũi tên?
- Hỡi cây cung Jonathan, chiến khí của bậc anh hùng, mạnh tựa cọp hùm nhanh
tựa phi ưng. Hãy vút bay đi, tới những kẻ thù trốn chạy của ta! Bắn phá, xuyên
thủng và huỷ diệt tấm thân của những kẻ tội tù ấy...
- II Maetro là tên của người!!!
- Đó là ở trên bầu trời?! x2
Lời vịnh than nhìn lâu dài thế nhưng mọi việc diễn ra thực tình chỉ trong
khoảnh khắc liền đã hoàn thành. Giống như giật mình sực tỉnh lại. Theo tiếng
kinh hô của Erica cùng Lucretia, mọi người cả quỷ lẫn thần giờ lúc này đã
ngước nhìn thấy rõ. Ở trên đỉnh đầu cao cao trên không trung kia, hoà vào
trong màn trời đen thăm thẳm là một nam một nữ đang ôm lấy nhau cưỡi trên mình
một con quạ đen khổng lồ- Huginn hoặc Muninn. Sau lưng bọn họ là bầy quạ đen
đông đảo. Trong đó Liliana trong tay cây cung thật lớn đang toả ra ánh sáng
màu xanh ngọc lấp lánh. Tư thế của hai người kia ở trong màn đêm khiến cho
người ta không nhìn rõ lắm.
- Phừng...!
Chưa kịp làm thêm gì nhiều suy ngẫm. Tưởng như tiếng dây cung bỗng như vang
lên ngay bên tai mỗi người. Tia sáng xanh giống như ánh chớp loé lên. Mũi tên
đã trúng mục đích của mình.
- Aaaaaa..... Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết các ngươi!!!
- Đuỳnh Đoàng...!
Sét giật ngang trời màu đỏ lòm như máu. Ở trong đám rắn lửa vòng vây một lần
nữa bao quanh, Erica hai người hiển nhiên không thể nào hiểu rõ được tình hình
thực tế. Thế nhưng thông qua những sự việc khác phản ứng, cả hai rất rõ ràng,
hiển nhiên mũi tên mà Liliana đã tạo thành tác dụng phần nào. Đương nhiên! Dù
cho đó có là Lily cô nàng kia sử xuất toàn lực II Maetro dùng ra chung cực sức
mạnh mũi tên. Tác dụng của nó tối đa cũng chỉ làm bị thương vua quỷ là cùng.
Thật nhiều tiền lệ trong lịch sử đã chứng minh, muốn chỉ đơn giản như vậy dựa
vào sức mạnh người bình thường một đòn thí thần trở thành Diệt Thần Sư là
không có khả năng. Đương nhiên! Nếu là bên ta cũng có Diệt Thần Sư vậy hẳn sẽ
là chuyện khác. Thật là đáng tiếc~ Erica như vậy tự nhủ. Chiến đấu vẫn còn
đang tiến hành.
Thời gian quay ngược trở về một vài phút trước. Thời điểm mà Erica cùng
Lucretia còn chưa bị vua quỷ bắt kịp vây quanh, cách nơi bọn họ hai người đang
đi chuyển thật xa phía trước về phía bờ biển, vị vua cùng nàng kỵ sĩ xanh
trước tiên cũng đã phát hiện ra nguy cơ của họ đang tới gần.
- Sao rồi Lily? Sắp tới chưa?
Chạy nhanh trên mặt đất Nguyễn Tiến Minh hơi ngước đầu nhìn về phía bên cạnh
đang nhẹ nhàng bay lượn Liliana lên tiếng hỏi thăm. Cô nàng kỵ sĩ xanh không
chỉ sở hữu phép phi hành mà còn sở hữu khả năng linh thị mạnh mẽ hiếm thấy của
một vu nữ. Nhờ vào năng lực này, cô gái có thể phần nào cảm nhận phát hiện ra
vị trí những nguồn ma lực phát tán mạnh mẽ xung quanh nhất định phạm vị tựa
như của dị thần, diệt thần sư, những mạnh mẽ pháp sư.
- Đã sắp đến rồi đó ạ. Chỉ là bên ngoài ma lực của hai người kia, phía sau
còn đang thật nhanh đến gần một nguồn ma lực khác rất khủng khiếp đấy ạ. Rất
hiển nhiên! Chỉ sợ đợi cho chúng ta chạy đến nơi bọn họ đã bị vua quỷ Shuten
Doji vây quanh mất rồi.
Cô nàng hiệp sĩ xanh vừa bay vừa cau mày nói.
- Hừm...? Bọn họ sẽ không có việc gì chứ?
Anh chàng hơi có vẻ giật mình lo lắng hỏi. Được lợi từ việc trở thành Diệt
Thần Sư, trước kia chạy bộ một khoảng cách dài như vậy đã sớm mệt nhoài, hiện
tại thế nhưng hầu như không có cảm giác. Đây cũng chính là lý do anh từ chốt
Liliana đề nghị ôm lấy mang anh cùng bay đi. Quái ngượng ngùng~
- Tạm thời chắc là không có vấn đề gì đâu ạ. Thế nhưng nếu thời gian lâu hơn
thì tôi cũng không chắc nữa. Tất cả chỉ có thể trông cậy cả vào Ngài thôi.
- Trông cậy cả vào tôi???
Lần này Nguyễn Tiến Minh là giật mình thật.
- Đương-Đương nhiên rồi ạ! Dù sao thì... Người bình thường như chúng tôi làm
sao có thể chống lại được dị thần cơ chứ. Vì thế tất cả mọi hi vọng chỉ có thể
dựa cả vào Ngài rồi. Hừm? Hiện tại Ngài đã có kế hoạch gì để chiến đấu chưa ạ?
- K-Kế hoạch á...?!?
- Đ-Đừng bảo với tôi là Ngài còn không có kế hoạch gì chứ? Chẳng lẽ Ngài định
cứ như thế ngây ngốc ngu xuẩn xông đi lên???
Lời nói bị thương nhau rất nặng.
- Đương... Khục! Đương nhiên là có kế hoạch á~
- Thật...?
- T-Thật sự..!
- ........
Thân hình dừng bay hạ xuống mặt đất. Một đôi con mắt nhìn nhau chăm chú. Kết
quả là đang chạy bộ di chuyển Nguyễn Tiến Minh không thể không ngừng lại. Vẻ
mặt ngượng ngùng đối diện với một đôi con mắt long lanh của Liliana. Một đôi
mắt như biết nói. "Ngài lừa quỷ đi, ai mà tin a~"
- A a a a a.... À ha? Nếu như có thể tính là kế hoạch mà nói... Giương đông
kích tây như thế nào? A ha! Đúng vậy! Đúng vậy? Đúng vậy!!! Chính là như vậy!!
Thật tuyệt! Cứ làm như vậy đi!
Đầu óc giống như càng ngày càng thông suốt lên. Máu nóng trong người chảy sôi
sùng sục. Nguyễn Tiến Minh vẻ mặt từ ban đầu lúng túng bỗng dưng càng ngày
càng toả sáng, đỏ ửng. Cuối cùng càng là khoa chân múa tay vung vẩy ôm lấy
Liliana, nét mặt vui vẻ hiện rõ.
5 phút đồng hồ sau đó, trên bầu trời....
- V- Vương, cái này quái.... quái ngượng ngùng!!!
Cô gái giọng ấp úng xấu hổ, mặt đỏ bừng.
- Mà... Có sao? Vẫn bình thường chứ???
Giọng nam giới vô tội nghi hoặc.
- Mới- Mới không bình thường đâu ạ! Còn có.... Ngài làm ơn lấy bỏ thứ đồ vật
ở bên dưới được không? Nó cứ đẩy đẩy lấy tôi. Quái-Quái không được tự nhiên.
- .........
- Lily à, chúng ta vẫn là tập trung vào công việc trước đi.
Hơi chỉnh lại bản thân sinh hoá vũ khí, nam giới lờ đi mập mờ lời nói, giọng
bất đắc dĩ.
- Đ-Được rồi...~
Nàng kỵ sĩ trả lời với vẻ mặt không quá hài lòng. Có điều cũng không cố thêm
chú ý được nhiều hơn nữa. Bởi lẽ sinh vật bên dưới người chở bọn họ cả hai đã
bắt đầu bay lên trời. Tốc độ thật nhanh!
Chỉ thấy lúc này Liliana cùng Nguyễn Tiến Minh hai người thân thể một trước
một sau ngồi trên lưng quạ đen khổng lồ Huginn dẫn đầu bay trước. Theo sát
phía sau còn có Muninn cùng thật nhiều thật nhiều cả một đàn quạ cùng bay
quanh. Cho tới khi Huginn chở lấy cả hai bay tới phía trên bầu trời gần nơi
Erica Lucretia hai người bị vua quỷ Shuten Doji vây quanh, Nguyễn Tiến Minh
ánh mắt quay lại nhìn sang gần ngay gang tấc thiếu nữ xinh đẹp. Bắt gặp đối
phương khẽ gật đầu ra dấu, bản thân không ngần ngại nữa hôn sâu xuống. Không
giống như trước đó ngôn linh tri thức truyền thụ, lúc này chỉ là đơn thuần ma
lực trong cơ thể anh giống như thoát cương con ngựa hoang ầm ầm truyền sang
cho cô gái trước mặt. Cùng lúc đó chính là phúc chi tâm linh từng lời vịnh
than giống như trong hư vô ẩn hiện.
- Hỡi trần gian nhân thế loài người, xin hãy lắng nghe lời than khóc của
David này! Trời ơi, hãy để cho anh hùng gục ngã! Hãy để cho chiến khí chết mòn
trong đổ nát....
Một cây cung được tạo ra từ II Maetro cùng ma lực chung của hai người biến hoá
mà ra. So với bình thường Liliana sử dụng ma lực bản thân biến hoá rõ ràng lớn
hơn ba đến bốn lần, ánh sáng xanh chói lọi.
- Hỡi Vùng Núi Gilboa, ta tự rủa giọt nước thiêng trên trời không còn chảy
trên đỉnh núi! Ta rủa vùng đất trở nên cằn cỗi khô cằn, đời đời không tốt
tươi! Có thể, tấm khiên anh hùng mới tan biến! Tấm khiên của Saul, không còn
bóng ánh dầu, mới trở thành hư vô...!
Chỉ là có lẽ bởi vì cây cung biến hoá mà ra quá lớn vượt qua tưởng tượng khiến
cho chủ nhân của nó rõ ràng thoáng chút không biết làm sao. Cũng còn tốt, một
đôi bàn tay khác, to lớn, có phần thô ráp nhưng ấm áp nắm lấy tay cô, cùng
nhau nắm lấy dây cung. Một bên chân nhỏ dường như bản năng phản ứng thuận theo
đối phương một bên chân đưa lên đẩy lấy thân cung.
- Tắm máu kẻ sát nhân, cung Jonathan hùng dũng! Ngọn lủa dầu bất diệt của
những linh hồn hòa cảm, nhưng oán vong trả lại thanh gươm của Sual trong vô
vọng! Than ôi, hỡi các anh hùng hy sinh trong thế kiếm thời loạn lạc...
Tay trong tay, thân thể tựa trong lòng ngực rộng lớn, đắm chìm trong nụ hôn ma
lực. Cả hai người họ tựa như quên hết tất thảy, hợp sức cùng đẩy ra to lớn cây
cung. Màu xanh ngọc mũi tiễn khổng lồ đúng lúc hiện thân, đi theo dây cung kéo
căng tưởng như trăng tròn vào vị trí sáng lấp lánh tích trữ sức mạnh...
- Hỡi cây cung Jonathan, chiến khí của bậc anh hùng, mạnh tựa cọp hùm nhanh
tựa phi ưng. Hãy vút bay đi, tới những kẻ thù trốn chạy của ta! Bắn phá, xuyên
thủng và huỷ diệt tấm thân của những kẻ tội tù ấy...
- II Maetro là tên của người!!!
Mũi tên rời dây. Cung như phích lịch, tên tựa âm huyền cầm. Mũi tên mạnh nhất
giữa vị vua cùng kỵ sĩ.
- Aaaaaa..... Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết các ngươi!!!
- Đuỳng Đoàng....!
Màu đỏ như máu lôi đình nổ vang.
Chiến đấu vẫn còn đang tiến hành...
......
Kết thúc chương 33.