Người đăng: thanhduy_vp2008@
Do những thần thoại mà con người truyền tụng từ ngàn xưa, "Họ" đã được sinh
ra. Tinh túy của đất, trời và các vì sao, các yếu tố thiên nhiên như hệ thống
Tứ Hành gồm đất, không khí, nước và lửa hoặc hệ thống Ngũ Hành gồm kim, mộc,
thủy, hỏa và thổ. Đây là những thứ đã làm nên các yếu tố siêu nhiên thường
thấy nhất trong thần thoại, và do đó khiến cho Thần Linh mượn những hình thái
kể trên hiện lên trong trí tưởng tượng ban đầu của con người. Đó là giả thuyết
mà các pháp sư thời hiện đại và cận đại đã đặt ra khi giải thích về sự tồn tại
đầy huyền bí của thần linh.
Tuy nhiên điều đó chỉ ứng với các vị thần tồn tại trong thần thoại. Để các vị
thần có thể thật sự xuất hiện trên trái đất, một phần trong chính bản thân họ
phải nổi dậy rời bỏ Thần Thoại bản thân, thứ đã tạo nên phần cốt lõi trong họ,
giống như là một cuộc rời nhà đi lữ hành thoát khỏi thói quen ở lì trong phòng
kín đại loại thế. Chúng ta gọi những vị thần rời bỏ thần thoại này là những Dị
Thần. Họ xuất hiện ở những nơi không liên quan đến thần thoại của mình và mang
đến tai ương khủng khiếp. Đơn giản chỉ bằng việc hiện diện, sức mạnh quyền
năng của một vị thần đã có thể gây ra thiệt hại lớn cho nhân giới ở xung quanh
đó. Kể cả khi những vị thần nguồn gốc ban đầu thực chất là nhân từ và hiền
lành, một khi trở thành Dị Thần, họ cũng có thể trở thành cội nguồn của những
cuộc hỗn loạn, đó là chưa kể tới những Dị Thần nguồn gốc xuất thân vốn là
những ác thần. Hậu quả khi đó thiết tưởng không chịu đựng nổi.
Đối mặt với Dị Thần xuất hiện trong cả quá khứ và hiện tại, con người thường
lựa chọn coi nó như là một loại thiên tai không thể nào phản kháng ví dụ như
bão, động đất, núi lở, sóng thần....vv và cam chịu. Không gây náo loạn gì cả,
chỉ việc ngồi và cầu nguyện rằng các vị thần sẽ biết nương tay hay hoặc an ủi
rằng tự họ rồi cũng sẽ bỏ đi thôi. Cúng bái, cầu khấn ông trời, hiến tế, lễ
bái thần linh....vv những nghi thức tục tập truyền thống có từ cổ xưa kia cũng
là có một phần bởi vì vậy mà dần dần xuất hiện ra trong lịch sử loài người.
Lẽ dĩ nhiên! Thoả hiệp và chờ đợi rõ ràng không phải là sự lựa chọn duy nhất.
Muốn đối đầu thiên tai, muốn chống lại tai ương, con người cũng có thể lựa
chọn đứng lên đánh bại những Dị Thần, cội nguồn của tai hoạ và đưa bọn họ đuổi
về nhà- những thế giới trong thần thoại của bản thân Dị Thần. Đó cũng chính là
nguồn gốc ban đầu của các đấng anh hùng thường xuất hiện trong thần thoại
truyền thuyết được truyền lưu từ ngàn xưa. Và rồi cho đến ngày sau trải qua
đời đời truyền bá sự tích, "họ" tương tự sẽ trở thành mới xuất hiện thần linh
trong thần thoại truyền thuyết loài người. Chúng ta gọi bọn họ là những vị
thần thép- sinh ra từ trong máu lửa và chiến tranh, khác biệt với những vị
thần nguyên tố hoặc hoá thân của tự nhiên- những vị cổ thần.
Đánh bại Dị Thần đối với người bình thường hiển nhiên là chuyện bất khả thi dù
ngay cả với những pháp sư, phù thuỷ thuộc hàng xịn nhất. Nhưng trong một dịp
rất, rất hiếm có... Nếu có được sự may mắn ngập trời tựa như ba bốn cái phép
màu kì tích cùng lúc đổ ập xuống đầu ấy, thì có lẽ cũng có thể làm được. Dù
sao thì trong lịch sử lâu đời cùng cơ số to lớn của loài người, những kì tích
kiểu như vậy không phải không thể xảy ra. Tuy nhiên! Đó dù sao cũng không phải
là lựa chọn sáng suốt mà người bình thường đáng suy nghĩ tới. Bởi lẽ nó không
có cách nào mà thành công được nếu thiếu một phép màu tạo hoá kì tích ở mức độ
kiểu như con trai của một người thợ mộc sinh ra trong máng ăn của gia súc,
cuối cùng lại trở thành một đấng chúa cứu thế hay vân vân- tiêu chuẩn thiết
lập kiểu tiểu thuyết mạng. Mà rõ ràng, tiểu thuyết cuối cùng cũng chỉ là tiểu
thuyết mà thôi.
Và vì thế cho nên lựa chọn thứ ba thường là khả thi và có tính tự chủ nhất.
Nếu là một Dị Thần bản thân tương đối yếu, chỉ cần phong ấn nó lại là được.
Trích trong lời khuyên của Đại hiệp sĩ Thánh giá Đồng Thiếc Đen Erica
Blandelli đã từng nêu lên...
.......
Thời gian quay trở về trước khi cuộc nói chuyện của Erica và ông chú Paolo
Blandelli của cô diễn ra trước đó ba ngày, một nơi nào đó nhà trọ tại Hà Nội,
thủ đô Việt Nam....
Nguyễn Tiến Minh, một sinh viên vừa mới bắt đầu nhập học năm nhất sinh viên
đại học tại một ngôi trường đứng đầu khá tốt ở Hà Nội; không có ai có thể biết
được Nguyễn Tiến Minh bản thân mình thật ra có một bí mật vô cùng to lớn giấu
kín sâu trong trái tim mình. Và rằng giống như bao nhiêu câu chuyện mạng
thường thấy trong thế kỉ mới cũ rích mở đầu, Nguyễn Tiến Minh tuy rằng bản
thân không có gặp được ông cụ râu bạc giấu trong chiếc nhẫn, không đột nhiên
có được hệ thống trâu bò húc gia thân, không có thể triệu hồi một đám nhân vật
mạnh mẽ trong điện ảnh truyện tranh đến thế giới hiện thực, cũng không thể tự
do xuyên việt qua đến các thế giới khác cướp đoạt cơ duyên...vv. Mặc dù vậy
chí ít nhất, cậu cũng là một trong những thành viên của quân đoàn xuyên việt
giả. Cái này là thoả thoả nhân vật chính thiết lập rồi đó mà!!! Thế cho nên
tốt nhất thấy đủ đi a ngươi~ Nguyễn Tiến Minh như vậy tự nhủ với mình.
A ha...! Đúng rồi! Cậu thật ra là từ tương lai thế giới nhiều năm sau xuyên
việt trở về, ít nhất thì hiện tại vào lúc này chính bản thân cậu còn cho rằng
là như vậy đấy. Tuy rằng không thể xuyên việt tới những thế giới tràn đầy phép
màu kì tích loại kia, không có khả năng học được những năng lực phi thiên độn
địa, trường sinh bất tử,...vv. Thế nhưng Nguyễn Tiến Minh vẫn luôn tin tưởng,
dựa vào tầm nhìn tiên tri tương lai cùng thành thục trong tính cách của linh
hồn hơn bạn cùng lứa nhiều ít tuổi, cứ coi như là cậu đời này không thể trở
thành ông trùm tài chính cự phách, không thể trở thành ông hoàng trong ngành
giải trí, ông vua không ngai trong giới địa sản...vv. Ít nhất một cái áo cơm
không lo, nhàn nhã cuộc sống vẫn là rất không có vấn đề gì đấy. Mà mà... Không
thể không nói, đối với thân phận là một vị xuyên việt giả mà nói, ước mơ của
Nguyễn Tiến Minh bấy giờ còn thật là rất đơn giản dễ dàng làm thành a. Tất cả
cứ như vậy cho đến ngày hôm đó...
Không biết tại sao, kể từ khi một tháng trước bản thân chính thức xuyên việt
trở về thế giới này, Nguyễn Tiến Minh mỗi khi mình tiến vào trong giấc ngủ sau
khi đều luôn mơ thấy một giấc mơ giống nhau y hệt, hơn nữa nội dung cực kì lạ
lùng kì quặc. Ở trong giấc mơ, bản thân cậu bị lạc tới một thế giới tràn đầy
sương mù màu trắng xám không người và vật, cảnh tượng còn vậy trăm lần như một
giống nhau như đúc. Mỗi một lần bản thân cậu cố gắng rời đi khỏi thế giới kì
quặc ấy, hiện ra trước mắt cậu luôn là một bức tượng rùa đá thật lớn cõng lấy
trên lưng một tấm bia đá thật to chặn đường. Mặc dù mỗi một lần Nguyễn Tiến
Minh đều không ngừng cố gắng tìm hiểu vật thể duy nhất bên ngoài trong thế
giới này, rùa đá cõng bia, có thể kết quả vẫn là trăm lần như một không có gì
thu hoạch.
Duy nhất có thể coi như thành quả thu được cho tới lúc này chính là, mỗi khi
tỉnh dậy cậu đều có thể nhớ được tất cả mọi chuyện mình làm diễn ra trong giấc
mơ. Hơn nữa kì quái hơn chính là ngay ở tại thời điểm cậu tồn tại trong thế
giới giấc mơ kia, mọi thứ cảm giác cũng như suy nghĩ, hành động, trí nhớ đều
cảm giác giống y như thật vậy. Khiến Nguyễn Tiến Minh không thể không hoài
nghi phải chăng đây là một thế giới khác thực thụ mà không phải chỉ là một
giấc mơ lạ lùng tạo ra.
Lúc ban đầu Nguyễn Tiến Minh còn cho rằng cái này là chính bản thân cậu "ngón
tay vàng" trời ban cho vân vân mà hưng phấn không thôi nghiên cứu. Khả năng
theo thời gian trôi qua, liền chỉ còn lại có thật sâu nhất ảm đạm thất vọng
cùng bỏ mặc không quan tâm, chờ mong cho đến một ngày kia bí mật rồi nó sẽ tự
động giải khai. Chuyện cứ như vậy cho đến một ngày này, Nguyễn Tiến Minh rời
quê nhà đi lên Hà Nội nhập học đại học (thật may vì thời điểm anh ấy xuyên qua
thi đại học thời điểm đã qua. Nếu không chữ thầy trả thầy nhiều năm như anh
lúc này chắc chắn thi trượt quá).
Lại nói đến sau khi tới phòng trọ tại Hà Nội xong. Ngồi ở trong nhà trọ cũng
thật là buồn chán thời gian, không có việc để làm, cậu bạn cùng phòng còn chưa
đi lên nhập học, Nguyễn Tiến Minh cuối cùng quyết định bản thân mình đi ra
ngoài đi dạo một chút chút giải khuây.
Trường đại học Nguyễn Tiến Minh nhập học vị trí cách hồ Gươm cũng không quá
xa, nhà trọ Nguyễn Tiến Minh ở lại càng là một khu tập thể ở ngay phía sau
không xa nhà hát lớn, bước đi không lâu liền có thể tới phố Tràng Tiền. Một
căn nhà trọ hai tầng nho nhỏ trong khu tập thể không có chủ nhà trông coi, đối
với giống như Nguyễn Tiến Minh như vậy hướng tới cuộc sống tự do đại học có
thể nói là giống như thiên đường. Có thể tìm được một chỗ như vậy nơi ở trọ
lại cũng là nhờ công bản thân Nguyễn Tiến Minh là người từ tương lai trở về,
biết rõ chủ nhà ý muốn cho thuê cả căn nhà mà tới hỏi thăm, nếu không còn thật
khó mà có thể tìm được một căn nhà ở ẩn sâu tít trong khu tập thể cơ quan nhà
nước như thế. Âu cũng là một loại phúc duyên chỉ có xuyên việt giả nhân sĩ mới
sẽ có đi.
Bước chân lững thững đi trên con phố Tràng Tiền hào nhoáng, tiến vào trong
quán kem tươi làm đôi que kem mát lạnh dư vị lại quá khứ ngày xưa kiếp trước
từng qua. Thảnh thơi chui vào trong nhà triển lãm tranh thưởng thức một đám
tranh sơn dầu vẫn như xưa nhìn cũng không hiểu gì nhiều lắm. Bồi hồi ngắm cảnh
một lúc lâu, Nguyễn Tiến Minh dựa theo ý tưởng vốn có ban đầu lượn sang dãy
nhà sách bên phố Đinh Lễ ngay gần. Kiếp trước mải mê với các loại hoạt động
trong trường, nếu không liền là vùi đầu vào trong quán điện tử cùng đám bạn
chơi game, còn thật đúng hiếm có những lúc như thế này rảnh rang có thể vùi
đầu vào trong đống sách vở chứa kì quái nội dung mục nát lấy bản thân. Đương
nhiên! Vùi đầu trong đống truyện mạng qua màn hình điện thoại hay máy tính đó
là một phương diện khác. Đôi khi thử nghiệm một chút cảm giác chìm mình trong
nhiều tầng giá sách thực thụ cảm giác cũng không sai~
Lề mà lề mề xem lướt qua một quyển "Chỉ tay tử vi và những điều huyền bí" thật
lâu, thời gian kéo dài đến gần 10h trưa, Nguyễn Tiến Minh cuối cùng mới chậm
rãi chậm rãi đến điểm cuối của cuộc hành trình, men theo con phố đến bên bờ hồ
Gươm, cầu Thê Húc cùng đền Ngọc Sơn.
Vốn dĩ cũng chỉ định đơn giản đi dạo một chút bờ hồ hay hoặc ngồi bên ghế đá
ngẩn người đợi cho tới giờ trưa ăn cơm vân vân, biến cố vậy mà trong lúc bất
tri bất giác chợt bao phủ đến....
Trời mùa thu Hà Nội tháng 9, gió heo may lao xao thổi. Không khí mát mẻ bên bờ
hồ, trời hôm nay hơi âm u nhiều mây khiến cho con người ta cảm giác có một
chút se se lạnh. Lá cây thi thoảng rơi lả tả bay theo gió cuốn. Đường phố về
trưa dòng người xe cộ trải qua ngày càng đông đúc dần. Không nghĩ tới bất chợt
vào lúc này từ đâu đến mây đen che kín bầu trời, gió thổi ngày càng mạnh mang
theo xào xạc tiếng lá gõ vang. Trời có vẻ như sắp có cơn mưa giông lớn kéo đến
trong khoảnh khắc. Đang đi dạo bên bờ hồ Nguyễn Tiến Minh thật lo lắng thật lo
lắng bước chân nhanh muốn rời đi về nhà.
Chết tiệt thật đấy quái gở khí trời!!! Anh hiện tại cũng không mang bất kì thứ
gì có thể dùng để tránh mưa. Càng nhức đầu hơn đó là trước đó cậy vào nhà trọ
vị trí cách bờ hồ không quá xa, bản thân anh bởi vậy đi bộ tới đây, lúc này
lại cuốc bộ trở về không thể tránh khỏi phải bị nước mưa xối ướt một phen. Có
lẽ! Cách làm tốt nhất làm tìm kiếm một quán ăn nào đó gần đây chờ đợi trú mưa
đồng thời giải quyết luôn bữa trưa một công đôi việc. Nguyễn Tiến Minh chính
mình như vậy tự nhủ lấy.
Đi đi rời đi. Gió càng ngày thổi càng mạnh thậm chí đã bắt đầu xuất hiện cả
lốc xoáy càn quét trên con đường. Kì cảnh như vậy xuất hiện, đáng tiếc lúc này
chỉ một lòng muốn trở về nhà Nguyễn Tiến Minh cũng không kịp quan tâm cảm
thán.
Chỉ là không quan tâm không có nghĩa mọi chuyện sẽ không xảy ra, chỉ trong
chốc lát ngắn ngủi lốc xoáy cuốn theo bụi mù cùng lá cuốn càng ngày càng nhiều
tụ tập lại, hơn nữa càng lúc càng mạnh. Mây đen trên trời càng để lâu càng trở
nên dày đặc. Trời đất mù mịt tối tăm. Thật nhanh đã đến mức độ đưa tay ra
không thể thấy cả được năm ngón, kì lạ vô cùng cực~ Khả năng tất cả mọi thứ
đang diễn ra lúc này nơi bờ hồ cùng với như vậy cảnh tượng dần dần đang lan
nhanh ra xung quanh khắp cả Hà thành đã không còn liên quan gì nữa đối với
Nguyễn Tiến Minh. Bởi lẽ bản thân anh chàng lúc này đây vậy mà thần kì đã đưa
thân vào trong một thế giới khác, lạ lẫm mà quen thuộc.
Thế giới không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của Nguyễn Tiến Minh. Một thế
giới với khôn cùng sương mù trắng xám bao phủ, không người cũng không có một
vật. Khác biệt duy nhất lần này chính là....
Nguyễn Tiến Minh chắc chắn rằng lúc này mình không phải là đang trong lúc ngủ
mơ!!!
.........
Kết thúc chương 2.