Sự Nghi Hoặc Này Có Thể Trở Thành Sự Thật Không ?


Người đăng: ๖ۣۜSữa

ÁC – MA – HỌC – ĐƯỜNG

Đó là những gì tụi nó đã, đang và vẫn tiếp tục nhìn, không có dấu hiệu nào
chứng minh là tụi nó sẽ thôi ngay cái việc giương đôi mắt vô tội dán vào mặt
bà chủ nhiệm hoặc là nơi bà ta đang ngự trị - CÁC ANH CHỊ CÒN XEM TÔI RA GÌ
NỮA KHÔNG H...Ả...? KHÔNG ĐỂ CHO TÔI YÊN MỘT BUỔI ĐƯỢC H...Ả...? KHÔNG QUẬY LÀ
MẤY ANH CHỊ KHÔNG SỐNG NỔI HAY SAO H...Ả...? HAY LÀ MUỐN TÔI NỔI ĐIÊN LÊN THÌ
MỚI VỪA LÒNG H...Ả...?_ đây mới đúng là bản chất thật của ác ma, bả vặn volume
to khủng bố, ngoại cỡ chứ chẳng chơi. Lời nói đi kèm với hành động, sau mỗi
chữ H...Ả... là bà ta lại đập mạnh thước xuống bàn, ánh mắt hằn lên tia dữ dằn
đáng sợ. Có khi nào ác quỷ đã tái xuất giang hồ... Mà cũng may, lớp ‘dê’ là
lớp chọn của một trường điểm thì việc có hệ thống cách âm chất lượng cao bao
quanh lớp là một chuyện đương nhiên (chỉ mình lớp nì thôi nha). Vì vậy, không
một ai biết những trò quậy phá tưng bừng của tụi nó và những âm thanh cực kì
vui nhộn phát ra một cách quái dị, những âm thanh ‘du dương, êm ái’ của ác ma
học đường Lớp ‘dê’ vẫn chưa thoát khỏi tình trạng đơ thì một âm thanh khủng bố
nữa lại tiếp tục bùng nổ, thu hút mọi ánh nhìn của những gương mặt sáng sủa
đang hiện diện trong phòng học này. Kì thực là rất sock. Ác ma học đường đây
ư. Hiện tại thì hình ảnh này chắc sẽ ghim sâu vào tâm trí mỗi con người nơi
đây, là một mảng chiến công hào hùng trong lịch sử của lớp ‘dê’. Nghĩ xem, cô
chủ nhiệm – một con người dữ dằn, trong từ điển không có từ “smile”, có uy lực
nhất trường đối với lũ học trò quậy phá, mà giờ đây, ôi thôi rồi, mất hết cả
hình tượng, trông cô lúc này thật thảm thương và cũng thật ấn tượng – hình ảnh
một người phụ nữ, mông và đầu đang yên vị dưới nền đất thơm mát tươi sáng, mỗi
chân mỗi nơi, nhưng nơi ở đây lại rất đặc biệt, chiếc ghế bị gãy làm đôi, một
chân đang bị mắc kẹt trong chiếc ghế kia, còn một chân đang sõng soài trên
chiếc bàn giáo viên đầy quyền lực, ánh mắt giờ đây trở nên hoang mang, vương
một chút gì đó bất ngờ. Tất cả nhập hồn về với xác và bắt đầu tràng cười như
điên như dại. “Rắc... rắc” – hình như lại một thứ tiếng nào nữa cho thấy sự
bất ổn nơi phòng học lớp ‘dê’ này. Chiếc bàn cao cấp được làm bằng gỗ lim chất
lượng cũng đã và đang nứt ra, chung một số phận với chiếc ghế thân yêu kia.
Một lần nữa, tiếng “rầm” lại vang lên, đây chính là bản hòa ca của chân ác ma
và chiếc bàn gãy. Ác ma mặt mày xanh lét như tàu lá chuối, bất tỉnh nhân sự
ngay lập tức. Giờ đây, tràng cười vẫn tiếp tục, hả hê hơn, thích thú hơn, say
đắm hơn, thoải mái hơn và nhiệt liệt hơn. Và chính xác hơn, đây chính là trò
chơi do tụi nó đề ra, mất bao nhiêu công sức, bao nhiêu ngày mất ăn mất ngủ để
nghĩ cách. Không ngờ kế hoạch lại diễn ra nhanh gọn hơn tụi nó tưởng, bởi
những cái đập bàn hung hãn của ác ma. Xem chừng, đây là gậy ông đập lưng ông
cũng nên. Nhưng hình như, vấn đề đã đi quá tầm kiểm soát của tụi nó thì phải
- Minh Nhật, gọi cấp cứu nhanh lên_ giọng nói chắc nịch, dứt khoát của nhỏ
Trúc Hy đi vào tai từng đứa - À... ừ _ Minh Nhật thoáng giật mình khi nghe
tên mình được xướng lên bởi chất giọng làm người khác phải sợ “ Tút... tút....
Alô, chú cho người đến trường cấp II - Angels Academy nhanh nhé, lớp 9D đấy ạ,
có chuyện gấp” . Hết sức nhanh gọn, Minh Nhật dập máy luôn, không kịp để người
ở đầu dây bên kia ú ớ gì thêm (sợ tốn tiền điện thoại đây mà)
---------------------------------------- “Rú.....rú.....rú” – một chiếc xe
cảnh sát đậu ngay cổng trường Angels Academy, một đoàn người trên chiếc xe
chạy xuống, nét mặt thoáng căng thẳng và vội vã, đoàn người nhanh chóng kéo
vào lớp 9D – lớp học nổi tiếng nhất trường với bề dày thành tích. Sao họ lại
có mặt ở đây nhỉ? Hay là... có ai báo với cảnh sát về vụ CỐ Ý GÂY THƯƠNG TÍCH
VỪA RỒI CỦA TỤI NÓ ... Bước chân dồn dập, cứ thế tiến thẳng vào lớp 9D, khiến
nhiều người không khỏi tò mò nhưng cũng không dám đi theo... - Cho chú hỏi
đây có phải là lớp 9D – học viện Angels Academy không? - Dạ, phải nhưng có
việc gì không ạ _ Băng Di mạnh dạn ra hỏi - Có người bảo bọn chú đến đây có
việc khẩn cấp mà_ ánh mắt khó hiểu của lớp ‘dê’ chiếu thẳng vào người chú cảnh
sát Chẳng lẽ đứa nào dám hại tụi nó vào trại giam. Nhưng là đứa nào với được,
tụi nó đâu có thù oán với ai, cũng chưa từng có hiềm khích với người nào mà.
Huhu, con đang còn trẻ lắm, chưa muốn vào tù đâu, đang còn phải kiếm gấu nữa
cơ, phải báo hiếu với cha mẹ nữa...


[ TT ]Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé - Chương #5