14:thắc Mắc Giờ Đã Trở Thành Sự Thật.


Người đăng: ๖ۣۜSữa

Băng Di vẫn ngồi đó, mắt nhìn mông lung ra bầu trời nhộn nhịp tươi vui ngoài
kia. Không biết Thiên Duy nghĩ gì nữa. Sự tò mò về cậu bạn thanh mai trúc mã
ngồi bên xâm chiếm lấy Băng Di. Tuy 2 người là bạn thân từ hồi mới 2 tuổi
nhưng những gì về Thiên Duy, nhỏ đều chưa nắm bắt hết. Không phải nhỏ không
quan tâm đến cậu bạn hay đại loại là như thế, mà ngược lại, nhỏ rất quan tâm
đến Thiên Duy, những thứ về cậu bạn như một mê cung không lối thoát, rất phức
tạp và dễ làm cho người ta bị lạc... Có chăng, nhỏ chỉ biết về cậu bạn với bản
tính là một cậu nhóc đào hoa, phong nhã. Nhưng đó đã đi sâu vào quá khứ, từ
khi cậu nhóc gặp tụi nó, gặp lớp ‘dê’ này. Thấy người bạn Băng Di cá tính từ
nhỏ cứ nhìn mình chằm chằm, mặt như con tắc kè hoa, không biết nhỏ có nghĩ xấu
gì về Thiên Duy này không. Nhưng bổn thiếu gia đây làm gì có tật xấu gì kia
chứ. Nhìn cái mặt kia cũng dễ thương đấy chứ, chơi với nhau bao nhiêu năm,
Thiên Duy chưa bao giờ nhìn Băng Di như thế này, bởi cô nàng khó tính Băng Di
nếu biết có người con trai nào nhìn thẳng cái mặt baby của mình một cách ‘có
duyên’ như thế này thì chắc nhà xác lại chuẩn bị đón tiếp thành viên mới rồi.
Cậu đâu biết rằng, có người cũng đang nghĩ về cậu như cậu đang nghĩ về ai kia
(các bạn cũng đoán ra rồi đấy). Thiên Duy luôn nghĩ về cô bạn của mình với một
tính cách đặc trưng, chính là bạo lực còn hơn cả con trai. Vậy mà không ngờ có
lúc nhìn Băng Di cũng đáng yêu, nữ tính như thế này. Hồi nhỏ, Thiên Duy mít
ướt cực, và chủ nhân làm cho cậu công tử bột này ‘rơi lệ’ đó là cô nhóc không
sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một thứ (bí mật nha) – Băng Di. Vì vậy, theo
Thiên Duy giờ là thời cơ tốt nhất để cậu ‘phục kích – trả thù’. Nhớ lấy, Diệp
Băng Di... Thoát khỏi dòng suy nghĩ, Thiên Duy phá vỡ những ý nghĩ của cô nhóc
‘trong sáng’ Băng Di - Bà có thắc mắc về những chuyện lúc nãy không? - Những
chuyện lúc nãy là chuyện gì?_ Băng Di không hiểu cậu bạn khó hiểu của mình
đang nói về chuyện gì, nhìn cái mặt kia Băng Di lại càng không tránh khỏi bản
tính tò mò vốn có. Một ý nghĩ vụt qua trong đầu nhỏ_ Ý ông là cái chuyện lúc
bọn tôi đi xuống mà lúc sau lại ở trên tầng thượng, rồi sao ông lại biết bọn
tôi ở ngoài mà bảo vào và lí do gì bọn tôi đi mãi thì vẫn là ‘có’ à? - Ừm, bà
có thắc mắc không?_ ánh mắt kia thoáng nét cười, làm cô bạn Băng Di khẽ rùng
mình. Thiên Duy biết sao? - Tất nhiên_ Băng Di đáp nhanh gọn - Chắc bà cũng
không biết, cầu thang nhà tôi lắp các thiết bị điều khiển từ xa..._ dừng lại
một lát, thấy nét mặt khó hiểu kia, Thiên Duy lại tiếp tục_ Tức là chúng ta có
thể di chuyển các bậc thang một cách tùy ý, giống trong phim Harry Potter đấy.
Cơ mặt Băng Di lúc này đã dãn ra, có vẻ đã tiêu hóa hết câu nói của cậu bạn,
nhưng Thiên Duy nói vậy là sao? Không phải chứ? - Thì sao? - Từ từ, phải
liên quan thì tôi mới nói chứ_ uống một ngụm nước, Thiên Duy nói tiếpLà thế
này, những chuyện đó không phải trùng hợp đâu. Bà cũng biết nhà tôi ở đâu cũng
lắp camera chứ nhỉ, nên tôi biết được nhất cử nhất động của các ông bà. Tôi
dùng máy điều khiển cầu thang bộ để di chuyển các bậc thang đó. Cho nên, các
ông bà đang đi xuống mà lúc sau lai có mặt trên tầng thượng... - Nhưng sao
bọn tôi lại không biết được các bậc thang đang chuyển động
Băng Di kìm chế
cơn giận dữ lại. - Tôi di chuyển từng bậc một nên mọi người khó phân biệt
được. Vả lại, lúc đó chắc các ông bà cũng đang chăm chú đếm nên không biết. Đó
cũng là lí do vì sao các ông bà luôn gặp phải từ ‘có’ trong lúc xuống bậc
thang định mệnh, bởi cầu thang đó cũng có cả thiết bị bớt hoặc thêm một bậc...
Cơn sóng thần Nhật Bản đã sống lại trong cơ thể Băng Di. Kiềm chế, kiềm chế.
Thiên Duy vẫn chưa giải đáp hết những thứ Băng Di muốn. - Còn nữa, với sự
thông minh ngang ngửa thiên tài thế giới thì tôi có thể đoán ra cái trò đếm
bậc thang của các ông bà, nhưng tôi lại không ngờ đến chuyện các ông bà đi tận
đến 3 lần – 2 lần 5 tầng và 1 lần 10 tầng. Tất nhiên, cái kê hoạch đổi một lấy
mười tám của Trúc Hy cũng không qua khỏi bộ não thần đồng như tôi. Đúng như dự
đoán, bà đã ở lại, ở lại MỘT MÌNH nơi VẮNG NGƯỜI như thế này_ âm điệu ở những
từ cuối được Thiên Duy làm ‘nổi bật’ bằng khuôn mặt gian xảo khiến Băng Di cảm
thấy lạnh sống lưng Thiên Duy chết tiệt, dám lừa tụi nó đi đến tận 20 tầng,
lại còn phải lo lắng, tốn hết mấy lít mồ hôi nữa chứ (bà này cứ chém). Đã
thế, Diệp Băng Di này không cho ngươi cơ hội sống sót trở về nhà (chị Băng Di
à, đây là nhà của Thiên Duy rồi mà) - Ôn...(g)... Chưa kịp nói hết câu, Băng
Di đã bị Thiên Duy nhảy vào chặn họng một cách ‘có duyên’, cơn sóng thần đa
bắt đầu lan vào các con sông trong thành phố - Mà lúc nãy bà cũng tự sướng
hay ghê á_ Thiên Duy nhanh chóng thay bằng bộ mặt hớn hở - Lúc nãy là lúc
nào?_ Tuy đang rất ức chế nhưng Băng Di vẫn cố trả lời vì bản tính tò mò của
mình - Cái gì mà ‘yếu đuối, nết na, thùy mị, uyển chuyển, duyên dáng, dịu
dàng, tuyệt vời, lịch thiệp’ _ Thiên Duy như đã học thuộc lòng mấy từ đó - À_
nghe vậy, Băng Di thích thú quên hết món nợ xưa mà vui vẻ nhìn Thiên Duy_ Vậy
ông thấy thế nào, có đúng không? Cô bé đáng yêu Băng Di vẫn hồn nhiên vô tư mà
không biết mình đang dần sa vào lưới do con sói Thiên Duy tạo ra... - Nghe ớn
quá mẹ ơi, bà hỏi tôi thấy bà thế nào là ý gì..._ Một chừ ‘đểu’ lai tiếp tục
hiện ra trên gương mặt baby của cậu bạn_ Nghe giống kiểu đi xem mắt ý nhỉ,
người con gái hỏi người con trai xem thấy cô ta thế nào, có được không, có
đồng ý làm boyfriend của cô ta không. Hay... để tôi...


[ TT ]Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé - Chương #14