Người đăng: ๖ۣۜSữa
Sao... sao... lại... có thể... chứ? _ Hạ Băng lắp bắp - Hehe, đọc hết rồi
đúng hông. Chuẩn bị hết năm học rồi (sâu xa quá hà), lo mà thực hiện đi chớ _
Trên khóe môi ai kia nở một nụ cười ranh mãnh - Sổ nợ? _ Minh Nhật nhíu mày
- Ừm_ Thiên Duy tiếp tục trò chơi của mình - Vậy... ý ông... lưu bút của ông
là ... SỔ NỢ?_ Âm khí dồn hết vào hai từ cuối, Trúc Hy mơ hồ - Không hổ danh
là bạn của tôi Tuy đã đọc hết cuốn sổ nhỏ đó rồi, nhưng tụi nó vẫn chưa tin
lắm. Đến bây giờ, Thiên Duy đã nói vậy thì có cố cho nó thành không khí cũng
chẳng được rồi. Đúng, shock toàn tập, một Thiên Duy hào hoa phong nhã, chưa
bao giờ phải lo về kinh tế, hào phóng hơn người, nhà giàu tiền không biết để
đâu cho hết đâu mất rồi... Chuyện đời đúng là khó đoán thật... - Đến cả 500
đồng tôi vay ông từ hồi lớp 6 cũng tính ư?_ Băng Di khóc ròng trong lòng -
Tôi không thuộc dạng vị tha đâu - Nhà ông nhiều tiền vậy rồi, giờ còn cần mấy
đồng tiền rách của bọn tôi làm gì? _ Linh San bất ngờ vì cậu bạn trước mặt -
Có đi cũng phải có lại chứ nhỉ_ Thiên Duy ranh mãnh - Sổ nợ kiểu gì vậy, toàn
nợ 200 đồng, 500 đồng, 1000 đồng vậy hà_ Hạ Băng bất mãn - Vậy thì ông kêu
bọn tôi trả kiểu gì đây? Thời này làm gì có cái thể loại 200đ với 500đ chứ,
định chơi bọn tôi chắc?_ Vũ An suy tư - Thế nên mới nói. Giúp tôi một việc
thì tôi sẽ xóa nợ, bằng không thì tôi sẽ cho cả trường biết những công chúa và
hoàng tử của họ đang trốn nợ Tất cả rơi vào trạng thái nghi hoặc. Phải làm thế
nào đây? Đồng ý hay không đây? Lỡ chuyện đó mà Thiên Duy nói là làm osin cho
cậu thì sao nhưng nếu không làm thì về nhà phải cắt tóc đi tu mất. Huhu... sao
ông trời ác quá vậy (ông trời: đừng có kêu ta, đó là do tác giả chứ bộ *t/g:
ui...ui...em sorry mà.. không phải lỗi tại em đâu...). Căn phòng rơi vào trạng
thái tĩnh lặng... 1 phút trôi qua...2 phút trôi qua... 5 phút trôi qua... -
Được. Nhưng phải việc bọn tôi có khả năng. Tránh những việc bôi nhọ danh phẩm
của bọn tôi, tránh việc hành hung người khác hay trái với pháp luật, tránh...
(ông này sau thi luật sư này)_ Minh Nhật nói như đúng rồi ý Bọn kia, chẳng đứa
nào nói gì, cứ mặc cho cái ý kiến của Minh Nhật. Thử một lần xem sao. Chứ bây
giờ nhá, kêu tụi nó trả nợ nhá, mà 200đ với 500đ kiếm đâu ra được, lại còn có
cả đồng xu nữa, mấy cái thể loại ấy giờ có còn thông dụng nữa đâu mà người ta
sản xuất, chứ chẳng phải tụi nó tiếc gì mấy đồng lẻ đó đâu. Thiên Duy biết thế
nên mới cố tình làm vậy, tụi nó đưa mấy tờ tiền chẵn lại không chịu, thế không
đúng là chơi nhau à. Chỉ còn cách là làm theo sự sắp xếp của bạn Thiên Duy
‘đáng yêu’ thôi, đường đường là thiên kim đại thiếu gia, thiên kim đại tiểu
thư mà lại đi mắc nợ người khác à, có buồn cười không chứ Thiên Duy lại nở một
nụ cười ma mị, cuối cùng cũng thành công, không hổ danh là thiên sứ. - E...
hèm... chuyện này là quốc gia đại sự, nếu ai làm hỏng thì chuẩn bị lên núi
kiếm chùa đi nhá_ giọng đầy ngạo nghễ và đe dọa khiến đứa nào đứa nấy đều phải
rùng mình_ Còn việc gì thì..._ khẽ đảo mắt xung quanh, anh chàng Thiên Duy
phẩy phẩy tay, ra hiệu cho mọi người lại gần. Và 20 cái đầu linh hoạt bắt đầu
chụm lại, gương mặt đứa nào đứa nấy đều như tắc kè hoa, biến chuyển theo nhiều
trạng thái khác nhau... - Xong việc_ Nói xong, Thiên Duy nhanh chóng cướp
lời, để lại những khuôn mặt đang còn ngây ra, không hiểu chuyện Bộ não thông
minh đang làm việc hết sức hăng say, liên tục lấy dữ liệu từ tai vừa truyền
vào và phân tích kĩ lưỡng. - CÁI GÌ??? ĐỊNH GIẾT NGƯỜI CHẮC_ Tất cả không
tránh khỏi trạng thái mắt chữ A, mồm chữa O đồng thanh hét lớn làm cái lỗ tai
của công tử Thiên Duy như muốn thủng luôn. Cậu bạn lấy tay bịt lại, khẽ cau
mày, nụ cười đểu giả lại bắt đầu hiện ra, phe phẩy cuốn sổ ngay trước mặt tụi
nó một cách thách thức cùng khuôn mặt ngạo nghễ khiến tụi nó sôi máu nhưng
cũng phải kìm hãm xuống, không thì rắc rối sẽ thuộc về tụi nó hết..... Nhưng
cái kế hoạch đó là gì nhỉ, giết người chăng? Không thể, Thiên Duy không bao
giờ làm chuyện động trời đó. Hay là hấp diêm đứa nào? Không, Thiên Duy không
phải loại đó. Tuy nổi tiếng là phong tình nhưng cũng không đến mức đó đâu. Tụi
nó ức chế quá, sợ ở lại thì động đất sẽ xảy ra mất nên đành ngậm ngùi xách dép
đi về. Chuyện gì vậy nhỉ? Tò mò quá (tác giả cũng chuẩn bị biến thành tắc kè
hoa rồi này. Thực sự thì cái kế hoạch này tác giả cũng chưa nghĩ ra nữa cơ.
Nhưng các bạn cứ yên tâm. Bí mật về cái kế hoạch này vẫn chưa thể bật mí ở
chap sau đâu. Mà ở chap sau còn có điều thú vị hơn nhiều. Hehe, đi ngủ đây.
Goodnight cả nhà)