1


Người đăng: milao

Thiết Huyền đại lục, năm 748 lịch An Dương.

Trên núi Thiên Nhạn, nơi quanh năm đều bị mây mù phủ quanh, đường lên núi dốc
cao khúc khủy, có ngọn gần như dựng đứng lại còn bám đầy rêu phong. Thế đứng
đó phải gọi là sừng sững, hung hiểm vô cùng.

Nghe kể rằng, từng có gã tiều phu kia muốn trèo lên một dốc để chặt ngọn cây
tùng nhưng không cẩn thận bước hụt một bước, cả người liền lăn chân núi. Nếu
như không phải đúng lúc đó có đệ tử phái Thiên Nhạn ngự kiếm ngang qua cứu
được thì e rằng mạng gã đã phải táng lại nơi này.

Núi Thiên Nhạn là đất cắm chân của Thiên Nhạn Trường phái. Cái này phải đi
ngược về 10000 năm trước, khi núi còn chưa được đặt tên. Có một Chân Tiên
Thiên Nhạn vân du ngang qua, thấy phong cảnh nơi này không tồi, thế như rồng
uốn mình nằm ngủ, linh khí dồi dào – là một mảnh linh địa khó kiếm được.

Thiên Nhạn Chân Tiên lưu luyến nơi này nên quyết định dừng chân, vung Linh Phủ
(*) trấn sơn, lại cắm Thông Kỳ trên đỉnh núi, dùng mực vàng phủ tiên khí công
báo danh tính và hạn cho người khắp nơi trong vòng một tháng, nếu ai vượt qua
được đỉnh núi đến nơi này cầu đạo sẽ được bái ngài làm sư phụ.

Một tháng sau, Thiên Nhạn Chân Tiên thu được 8 người đồ đệ. Trong đó có một
người đến trễ nhất đã qua hạn một tháng hai ngày. Lúc hắn đến, trên người vải
rách lỗ chỗ, thân mình gầy nhom, mặt mũi xanh xám không chỗ nào không có vết
thương, đã thế lại còn kéo theo cái chân tàn tật quỳ gối trước cổng tọa linh
cầu Thiên Nhạn Chân Tiên đã đóng cổng quan môn nhận mình làm đồ đệ. Một lần
quỳ như vậy là suốt ba tháng ròng, cuối cùng tấm lòng kia cũng cảm động được
tiên nhân thu hắn vào cửa.

Thiên Nhạn Chân Tiên ở lại núi này hơn 500 năm, trong thời gian đó dốc lòng
dạy dỗ các đệ tử đạt đến cảnh giới Hóa Thần, sau còn truyền lại vô vàn công
pháp cùng bảo khí, mệnh cho vị đệ tử can trường năm xưa cũng là người có tu vi
cao nhất trong môn phái bấy giờ trở thành Chưởng môn rồi mới ngự vân trở về
Tiên giới. Khi lên làm Chưởng môn, vị Chân nhân đó mang đạo hiệu An Bình nhưng
lại đặt tên núi là Thiên Nhạn và tên phái là Thiên Nhạn Trường phái để ghi nhớ
công ơn đặt nền móng của sư phụ Chân Tiên năm nào.

Thoắt cái đã mấy ngàn năm qua đi, những vị đệ tử khi đó đều đã phi thăng thành
tiên nhưng môn phái Thiên Nhạn thì vẫn truyền thừa đến tận bây giờ, cùng với
Vấn Đạo ở phía Bắc, Trường Tông ở phía Tây, Thiểm Hạc ở phía Đông được gọi là
những môn phái Tu Chân mạnh nhất của Thiết Huyền đại lục, căn cơ sâu không
lường được, là nơi hướng đến của rất nhiều phàm nhân vọng đạo tu tiên trong
thiên hạ.

Thiên Nhạn Trường phái hiện giờ phân làm bốn núi lớn, núi Phù Vân – chuyên dạy
về tu cất bảo khí và cường hóa pháp bảo, núi Tàm Ti – chuyên dạy về rèn chế
bảo phục và tu bổ phùng y, núi Linh Hạn – chuyên dạy về vẽ phù và định trận
pháp còn núi Hà Cầm thì chuyên dạy về nhận biết linh thảo và luyện chế đan
dược.

Người đến với Thiên Nhạn Trường phái, nếu không phải là thiên tài tu luyên
ngàn năm có một, thì cũng là cực có Thiên phú về các nghề phụ. Tuy nhiên, muốn
được nhận vào môn phái thì cần thiết nhất vẫn là có lòng tu đạo. Ai cũng phải
tự mình trèo lên đỉnh Thiên Nhạn thể hiện lòng cầu tiên, rồi phải thể nghiệm
vô số các bài khảo hạch kiểm tra thiên phú, vượt qua mới xem như chính thức
trở thành đệ tử của bản phái.

Cứ cách năm năm, Thiên Nhạn Trường phái lại mở cửa tuyển chọn đệ tử một lần,
yêu cầu thì cực kỳ khắt khe, chỉ nhận những người dưới 25 tuổi. Năm nay vừa
lúc là thời gian ấy, nên từ mấy hôm nay đã có không ít những thiếu niên thiếu
nữ không quản khó khăn bắt đầu vượt sơn. Cũng không biết cuối cùng sẽ còn bao
nhiều người được ở lại, nhưng với tinh thần cầu đạo mạnh mẽ này xem là hiếm có
được.

Bên ngoài lúc này thật ồn ào vào náo nhiệt. Người trong phái liền biết đã có
nhóm thiếu niên đầu tiên vượt được sơn, hiện tại đang được quản sự Chấp sự
đường phân phó chỗ ở trong ngoại viện. Nhìn ai thoạt đều có vẻ phong trần mệt
mỏi, quần áo bẩn thỉu có chỗ rách tứa ra, nhưng có thể thấy tinh thần không
tồi, ồn ào giới thiệu bản thân thuận tiện thăm dò lẫn sau.

Các sư huynh sư tỷ đại diện bốn sơn từ sớm đã có mặt bên ngoài để hỗ trợ quản
sự Chấp sự đường thì đang bị đám thiếu niên quấn quýt tung hô tỏ ý hâm mộ.
Thỉnh thoảng các câu hỏi đều muốn đào ra tin tức hữu dụng cho khảo hạch ba
ngày sau khiến các sư huynh sư tỷ nghe mà cười thầm trong bụng, miệng lại vẫn
kín như bưng làm bọn họ thất vọng không thôi, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm theo
hành trang tìm đến chỗ ở được sắp xếp sẵn.

Sơn môn vừa mới thoáng yên tĩnh lại, các sư huynh sư tỷ liền mang theo danh
sách đăng ký khảo hạch đến chấp sự đường phục mệnh, vừa đi vừa cười nói, bàn
tính xem ai sẽ có khả năng được ở lại, rồi ai phải ra đi. Bọn họ biết rất rõ
rằng cái danh sách dài không đọc hết trong tay này vào ba ngày sau sẽ có thay
đổi nghiêng trời lệch đất, giữ lại được một trăm tên xem như đã quá không tệ
rồi.

Trong lúc bọn họ sôi nổi bàn tán, không hề để ý rằng phía xa xa bên cạnh giả
sơn có một bóng áo trắng đang đứng. Người đó có tấm lưng thẳng tắp, gương mặt
góc cạnh nghiêm túc đẹp như Trích Tiên, từ đường nét chân mày đến sống mũi và
cả bờ môi đều phảng phất như dẫn ra một hồi lãnh khí lạnh bạc. Xung quanh chỗ
hắn đứng, thậm chí còn có cảm giác tiên khí vờn quanh, thoát tục đến lạ
thường. Người đó chính là Quang Minh Chân nhân, chưởng sơn núi Hà Cầm cũng là
người có tu vi và thân phận khó lường nhất tại Thiên Nhạn Trường phái.

Không ai biết Quang Minh Chân nhân đó đến từ đâu, cũng không ai biết tu vi hắn
mạnh đến mức nào. Chỉ biết vào hơn ba trăm năm trước, khi hắn đột nhiên xuất
hiện trên đỉnh núi Thiên Nhạn thì đã khiến mọi người trong môn phái hoảng hốt
một phen. Phải biết, núi Thiên Nhạn từ ngày được Thiên Nhạn Chân Tiên để ý và
đặt xuống linh phủ thì đã mang theo ấn ký của ngài, tương đương với một pháp
bảo cấp tiên, không ai có thể tiến vào nếu không được sự cho phép của Chưởng
môn cùng với các vị Trưởng Lão.

Thế nhưng Quang Minh Chân nhân có thể đến được, lại còn đứng thẳng trên đỉnh
cao nhất của Thiên Nhạn sơn, ngẩng đầu nhìn về Phương Nam bất động. Sau đó,
Chưởng môn đương nhiệm Thiên Nhạn Trường phái còn tự đi ra tiếp vị Quang Minh
Chân nhân này, thỉnh hắn vào đại điện, còn cho hắn ngự tại núi Hà Cầm, lấy
quyền Chưởng sơn được thu nhận đệ tử và hưởng dụng được đủ các đặc quyền của
một Chưởng sơn Chân nhân.

Bốn núi Phù Vân – Tàm Ti – Linh Hạn – Hà Cầm từ trước đến nay đều được tính
ngang với nhau, thế nhưng từ ngày Quang Minh Chân nhân xuất hiện thì vô hình
trung đã tạo thành thế đứng chênh lệch. Chỉ tiếc Quang Minh Chân nhân thực sự
là người kín tiếng, từ khi hắn đến Thiên Nhạn Trường phái đều nhốt mình trong
Hà Cầm sơn chưa từng bước ra ngoài. Mỗi lần tuyển chọn đệ tử, Hà Cầm sơn đều
sẽ thu nhận vài người, thế nhưng trừ lớp đầu tiên được chính hắn lựa chọn thì
những lớp sau hoàn toàn là do đại đệ tử Tích Danh của hắn thay mặt thu nhận.

Chúng đệ tử tại Thiên Nhạn Trường phái vốn ôm ấp rất nhiều tò mò muốn diện
kiến vị Chân nhân trong truyền thuyết này, thế nhưng cho đến nay vẫn không đạt
thành hy vọng. Liền ngay cả đệ tử tại Hà Cầm sơn cũng chưa chắc được gặp hắn
quá mấy lần. Không nghĩ rằng, khi người thật xuất hiện trước mắt bọn họ, bọn
họ thế nhưng lại không hề hay biết, thật uổng phí một lần Quang Minh Chân nhân
xuất quan.


  • Sư phụ!

Thiếu niên vẫn luôn đi theo bên cạnh Quang Minh lúc này đang khom người, thái
độ với hắn mang theo vô vàn cung kính. Quang Minh hơi động ngón tay nhưng
không quay người lại, cũng không lên tiếng trả lời. Thiếu niên thì dường như
đã sớm quen thuộc với thái độ lạnh nhạt của hắn, khiêm tốn nhỏ giọng hỏi ra
thắc mắc trong lòng.


  • Đệ tử có điều muốn hỏi, sư phụ có hứng thú với lớp người đến khảo hạch năm
    nay đúng không ạ?

Thiếu niên ấy không phải ai khác mà chính là Tích Danh, đại đệ tử được Quang
Minh Chân nhân tín nhiệm nhất. Năm nào cũng là hắn thay mặt Quang Minh Chân
nhân tuyển chọn đệ tử vào Hà Cầm sơn, nhưng đây lại là năm đầu tiên hắn thấy
người ra khỏi quan môn, ánh mắt nhìn về phía đám người đến khảo hạch vô cùng
chăm chú, tựa như là muốn tìm kiếm một ai đó vô cùng quan trọng.

Câu hỏi của Tích Danh vang lên, âm cuối đã hoàn toàn tan biến nhưng Quang Minh
Chân nhân vẫn không nói tiếng nào. Tích Danh thầm hối hận mình nhiều chuyện.
Sư phụ nếu như có tính toán gì thì cứ sai phái hắn làm là được rồi, tại sao
hắn lại tự dưng hỏi ra, gây phiền hà cho người. Theo chân sư phụ lâu như vậy,
Tích Danh dĩ nhiên biết được người không thích nhất là phiền hà cùng ồn ào,
hắn thật uổng công làm đệ tử được tín nhiệm, lại một lần nữa quá phận xen vào
riêng tư của người.

Tích Danh không ngừng tự trách, đầu vai hơi rụt lại chuẩn bị tự lui xuống bế
môn tư quá. Thế nhưng đúng lúc này Quang Minh Chân nhân vẫn luôn đứng bất động
bỗng nhiên phẩy tay, tà áo bào trắng vung lên, chạm vào làn gió phần phật vài
tiếng rồi yên tĩnh đáp xuống bên hông. Người bỗng cất tiếng nói, giọng trong
trẻo tựa như tiên lộ.


  • Người đó không có ở đây. Tích Danh, sáng nay ta xem được một quẻ bói lạ.
    Một canh giờ nữa sẽ phải rời đi, chuyện trong Hà Cầm sơn cùng với chuyện thu
    nhận đệ tử đều giao cho ngươi. Ta tin rằng ngươi không khiến ta thất vọng.


  • Tuân mệnh sư phụ, đệ tử nhất định không khiến người bận tâm!


Tích Danh ngẩn ra một lát. Mấy trăm năm nay, sư phụ không mấy khi cất tiếng
nói chuyện nhưng chỉ cần ngài lên tiếng hắn lại không nhịn được ngẩn người.
Tích Danh không dám để lộ vẻ mặt ngẩn ngơ lâu, ép buộc mình định thần lại rồi
cung kính vái người một cái nữa, sau đó mới giữ nguyên tư thế khom lưng đó rời
đi.

Quang Minh đứng lặng trước giả sơn rất lâu, tiếng ồn ào đã cách hắn ngày càng
xa, xung quanh cũng không còn khí tức của bất cứ ai nữa. Khắp nơi yên tĩnh tựa
như lúc hắn bế quan trong thạch động. Quang Minh nghiêng mình, vươn bàn tay
ngắt lấy một phiến lá dài mọc ra từ khe đá giả sơn, cầm chặt trong tay giây
lát. Một hồi sau, hắn bỗng khẽ mỉm cười, dợm bước đi ra khỏi cổng tông môn,
lên ngự kiếm một đường xuống núi không một ngăn trở.

Sáng nay, Quang Minh như thường lệ đem bộ mai rùa ra làm một quẻ tính. Thời
gian gần đây, càng lúc hắn càng thấy lòng mình không yên tĩnh, tâm tính luôn
lạnh bạc không mưu cầu, tham vọng khiến hắn chưa từng bị tâm ma cản đường lại
lần đầu tiên gặp phải ngăn trở không thể tu đạo.

Thực ra, xuất thân của Quang Minh vốn là ở trên núi Vân Mộng. Vân Mộng sơn
khác với các núi Vấn Đạo, Trường Tông, Thiểm Hạc, Thiên Nhạn là những Linh địa
Tu Chân, thế nhưng nơi đây cũng có linh khí nồng đậm, thậm chí còn dồi dào hơn
các núi khác nhiều lần.

Người tu chân không phải không chú ý đến núi Vân Mộng, muốn đến tu tại đây.
Thế nhưng núi Vân Mộng lại có một điểm khó hiểu đó chính là cực kỳ bài xích
người ngoài. Dưới chân núi dường như thiết đặt một trận pháp thượng cổ, những
người muốn đến đây đều bị trận pháp này bắn ngược, càng cố tình công kích trận
pháp sẽ bị phản đòn càng lớn, có người thậm chí còn bị gãy đoạn kinh mạnh, tự
phế đan điền. Cứ tưởng Vân Mộng sơn là vùng đất của một Tiên nhân cao đạo ẩn
cư, nên dần dần không ai dám đến gần nữa. Cho đến một ngày, có một nhóm tu sĩ
đi ngang qua tình cờ nhìn thấy một toán người từ đỉnh Vân Mộng đi ra khỏi núi.
Mang theo kinh ngạc, bọn họ vội đến bắt chuyện. Người ở Vân Mộng sơn chỉ cười
nói rằng:

“Vân Mộng sơn không phải là bài xích người ngoài mà chỉ tiếp nhận người có
duyên. Người có ý xấu muốn đến Vân Mộng sơn đều phải bị chịu cái giá cực đắt.
Chúng ta sinh ra tại Vân Mộng cũng chẳng biết ai mới là tổ tiên, chỉ biết mỗi
người chúng ta sinh ra đều sẽ dẫn phát một dạng dị tượng nhất định. Chúng ta
sống yên phận trên núi, chờ đợi đến ngày xuống núi tìm cơ duyên. Lúc này,
chúng ta chính là xuống núi tìm cơ duyên đây!”

Chúng tu sĩ lại hỏi:

“Chỉ tiếp nhận người có duyên, vậy có duyên là như thế nào mới gọi có duyên?”

Những người kia vậy mà chỉ cười, làm ra vẻ bí mật nói:

“Thiên cơ bất khả lộ!”

Nói xong thì đi thẳng. Câu chuyện này được chúng tu sĩ trở về truyền bá cho
mọi người. Từ hôm đó lại càng có nhiều người tìm đến núi Vân Mộng sơn thử vận
duyên, đáng tiếc hết lần này đến lần khác gặp thất bại khiến bọn họ không khỏi
nản lòng thoái chí rời đi. Chỉ còn một ít người vẫn ôm hy vọng, thậm chí còn
dám cả gan mai phục người Vân Mộng sơn bắt bọn họ dẫn mình lên núi. Nhân sĩ
Vân Mộng chỉ cười bảo:

“Các người chưa từng đến Vân Mộng thì một lòng thèm muốn. Chẳng qua là ao ước
cái thứ các ngươi không có được, cho rằng đó là thứ tốt. Đúng thật là lòng
tham không thấy đáy. Trên đời này mỗi vật đều có cơ duyên riêng, duyên của
ngươi vốn không đặt tại Vân Mộng, hà tất chi phải cầu cạnh?”

Những kẻ kia nghe thấy vậy, lòng vẫn không cam. Có kẻ còn muốn ra tay dạy dỗ
nhân sĩ Vân Mộng một bài học. Nào ngờ, chưởng phong kia còn chưa chạm tới
người thì chính gã đột nhiên mặt mũi đỏ bừng, té vật xuống đất, miệng phun máu
tươi. Những kẻ đi cùng gã thấy đã phát sợ, nhìn nhân sĩ Vân Mộng sơn tựa như
thấy quỷ. Nhân sĩ Vân Mộng cũng không chấp nhất với bọn chúng, phất tay cho
đi, rồi bảo:

“Người Vân Mộng từ khi sinh ra đã có cốt cách bất thường, có thể làm bạn với
Tiên Linh, Bảo Khí, nếu không phải có pháp bảo hoặc ma vật hiếm có thì không
thể động chạm tới chúng ta. Các ngươi cũng đừng hy vọng lên núi nữa, nếu có
duyên sẽ tự khắc đến mà thôi.”

Một lần nữa, truyền thuyết về núi Vân Mộng lại xôn xao. Nhưng lần này các Tu
sĩ đã sợ hãi thật sự, không còn dám đến núi Vân Mộng gây thêm phiền toái nữa.

Nói Quang Minh tại sao lại sinh ra ở núi Vân Mộng, chính là phải nhắc đến
duyên số của phụ mẫu hắn. Bọn họ vốn là những tán tiên có năng lực siêu quần,
thế nhưng trong một lần tiến vào chiến trường bí cảnh, tình cờ đạt được truyền
thừa về một pháp bảo Ngự Thiên kiếm. Người ta nói “Có được Ngự Thiên kiếm là
làm chủ thiên hạ”. Phụ mẫu Quang Minh không có nhiều mơ mộng hão huyền như
vậy, nhưng người trong Tu Chân giới lại không buông tha, mở một cuộc truy sát
phụ mẫu hắn để dành lấy pháp bảo. Do không muốn để Ngự Thiên kiếm về tay kẻ
xấu, phụ mẫu hắn đã ra tay chống lại. Bất quá, dù nhân tài đến đâu, có pháp
bảo mạnh thế nào cũng khó lòng địch lại được quần công. Bọn họ cuối cùng phải
dắt tay nhau chạy trốn, không biết sao lại chạy tới chân núi Vân Mộng. Sau
lưng có người đuổi theo sát, phía trước lại là Trận pháp thượng cổ đón đầu,
phụ mẫu hắn gặp đường cùng đành cắm đầu lao vào, thật không ngờ thật sự được
kết giới. Những người đuổi theo bọn họ lại bị cản lại, chỉ có thể căm tức rời
đi. Khi đó, mẫu thân hắn đã mang thai, không lâu sau sinh ra hắn tại Vân Mộng
sơn.

Trước đây, Quang Minh thật sự không hiểu thế nào là cơ duyên. Thế nhưng hơn ba
trăm năm trước, Trưởng sơn Vân Mộng đột nhiên nói hắn đã đến lúc rời đi, lại
lệnh cho hắn phải lên núi Thiên Nhạn, cơ duyên của hắn ở đó. Quang Minh là
người tâm tính lạnh bạc, trừ tu luyện ra không còn ham muốn nào khác. Nghe
xong lời Trưởng sơn nói, thật sự xách kiếm mà đi.

Người sinh ra ở Vân Mộng sơn có một đặc thù, chính là không bị bất cứ pháp bảo
thường thường nào ngăn cản, thậm chí có thể kết bạn với Tiên Linh, đạt được hỗ
trợ lớn nhất từ sức mạnh tiên khí. Thế cho nên dẫu Thiên Nhạn sơn được vây bởi
trùng trùng kết giới cũng không cản được đường hắn. Hắn đã ở Thiên Nhạn sơn
hơn ba trăm năm, ngày ngày tu luyện chưa từng buông bỏ, cũng không hề cảm giác
được cơ duyên nằm tại nơi nào. Cho đến sáng nay, cuối cùng hắn cũng cho ra
được một quẻ bói khác thường.

Quẻ bói mệnh hắn đi về phía Tây, ắt sẽ gặp người có duyên.

...

Chú thích:

(1) Linh phủ: Là một pháp bảo được luyện chế có dạng như trạch viện có thể thu
nhỏ phóng lớn theo ý muốn.


Truyền Tích Hóa Thần - Chương #1