Cuộc Gặp Mặt Không Vui


Người đăng: tieubantu

Bạch Vân tỉnh lại, hắn thấy mình đang ở trong một căn phòng gỗ nhỏ, toàn thân
đau nhức. Đã lâu rồi hắn không có cảm giác đau đớn như vậy.
Hắn khẽ nhấc người lên, nhìn ngắm xung quanh. Căn nhà khá đơn sơ, rộng chừng
20 mét vuông, chỉ có một chiếc giường mà hắn đang nằm và một bộ bàn ghế.
Cửa phòng chợt bị kéo ra, một người phụ nữ trẻ mặc bộ kimono xám trắng bước
vào phòng, thấy Bạch Vân đã tỉnh lại, người phụ nữ cười hỏi:
- Anh đã tỉnh rồi? Anh cảm thấy thế nào?
Bạch Vân hơi đánh giá người phụ nữ này. Cô ta khá xinh, gương mặt hình trứng
ngỗng, làn da trắng trẻo, đôi môi hồng thắm, mái tóc búi cao cùng bộ kimono
toát lên vẻ dịu dàng nữ tính. Hắn mỉm cười trả lời:
- Vâng, tôi đỡ nhiều rồi, xin hỏi đây là đâu?
Người phụ nữ này thấy Bạch Vân đã ổn hơn nhiều, gật đầu trả lời:
- Vậy thì tốt quá. Đây là Thảo Quốc. Anh hôn mê đã ba ngày, nếu không phải
vẫn còn thở thì tôi đã tưởng anh không qua khỏi rồi. Bây giờ anh tỉnh lại thật
đúng là kì diệu.
- Phải rồi, anh chắc đói lắm, để tôi đi lấy chút gì cho anh nhé.
Không đợi Bạch Vân trả lời, người phụ nữ đã đi ra ngoài.
Trong phòng, Bạch Vân cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Hắn còn nhớ mang máng là
mình bị đẩy vào một hố đen, Bá Vương Thương thì bị thất lạc, không ngờ lại đến
được thế giới này. Trong thế giới võ thần không có Thảo Quốc, vì vậy hắn chắc
mình đã bị không gian loạn lưu đưa đến một thế giới khác.
Bạch Vân nhắm mắt lại vận chuyển công lực hồi phục lại tiêu hao. Trong không
gian loạn lưu, công lực của hắn đã gần như cạn kiệt vì vậy muốn hồi phục lại
vẫn cần một thời gian khá lâu hoặc phục dụng thiên tài địa bảo gì đó. Vì vậy
hắn quyết định sau khi ổn định sẽ đi tìm kiếm tài nguyên nhanh chóng hồi phục.
Đối với một võ thần có sức mạnh cường đại, mất đi lực lượng quả thật cảm giác
không tốt chút nào.
Mấy ngày sau, Bạch Vân đã hồi phục khả năng đi lại bình thường, hắn cũng tu
luyện hồi phục đến sức mạnh nhất trùng thiên tương đương với một vạn mã lực.
Người cứu hắn là một quý tộc ở Thảo Quốc, thông qua họ hắn cũng biết được hệ
thống sức mạnh trên thế giới này. Thế giới này cũng có những người có sức mạnh
siêu nhiên vượt trội nhân loại bình thường, họ được gọi là ninja, là những
chiến binh có thể sử dụng khả năng siêu nhiên trong trận chiến. Họ sống trong
những ngôi làng ẩn dật. Theo như lời kể, Bạch Vân cảm thấy sức mạnh của ninja
cũng không lớn lắm, nhưng họ lại có những thủ đoạn phi thường kì lạ, gần như
là kì diệu cho nên hắn cũng không dám khinh thị.
Trong gia tộc đã giúp hắn cũng có một vài ninja hạ đẳng, hắn cũng đã thử giao
thủ với họ. Tuy sức chiến đấu của họ không cao, gần như là bị Bạch Vân thuấn
sát nhưng nhẫn thuật của họ lại đặc biệt khiến Bạch Vân hứng thú.
Chẳng hạn như thế thân thuật có thể dùng một khúc gỗ thay bản thân đỡ đòn, quả
thật chẳng khác gì có thêm một mạng, tương tự, những nhẫn thuật khác như phân
thân hay hỏa cầu chi thuật... cũng rất hay ho.
Chính vì vậy, Bạch Vân quyết định đến ngôi làng ninja được công nhận là mạnh
nhất hiện tại để học tập nhẫn thuật, làng Lá.
Từ biệt những quý tộc tốt bụng, Bạch Vân lên đường đến làng Lá. Làng Lá nằm
trong lãnh thổ Hỏa Quốc, giáp ranh Thảo Quốc vì vậy đường đi cũng không xa
lắm, bằng vào tốc độ hiện nay của Bạch Vân thì chỉ mất một hai ngày là có thể
đến nơi, tuy nhiên hắn lại cố tình đi chậm lại để làm quen với hoàn cảnh xung
quanh vì vậy mấy ngày sau hắn mới đến được Làng Lá.
Vừa bước vào lãnh thổ Làng Lá, hắn bỗng thấy một bóng đen vụt qua các ngọn
cây. Kẻ này mặc chiếc áo khoác đen in hình mây đỏ, đôi mắt kì lạ màu đỏ cùng
ba câu ngọc, thủ hộ ngạch có biểu tượng Làng Lá bị gạch ngang. Phía sau hắn là
một gã đàn ông cao lớn với mái tóc bông trắng và dài giống đuôi ngựa, và mái
tóc bồng bềnh hai bên gò má. Ông ta có các đường màu đỏ chạy từ đôi mắt của
mình và đeo một chiếc bảo vệ trán trên đó có chữ kanji (油, Abura), mặc một
chiếc áo kimono ngắn màu xanh lá cây; ông mặc áo giáp lưới. Ông mang guốc
truyền thống Nhật Bản geta (dép bằng gỗ), một chiếc áo choàng màu đỏ với hai
màu vàng hình tròn đơn giản.
Hai người di chuyển với tốc độ khá nhanh rồi dừng lại ở một bãi đất trống.
Người đàn ông tóc bạc nói:
- Itachi, ngươi quay về làm gì?
Kẻ được gọi là Itachi hờ hững đáp:
- Ta còn một vài chuyện phải làm, ông đừng nhúng mũi vào chuyện của ta, nếu
không đừng trách ta không nể tình.
Nghe vậy, người đàn ông tóc bạc tức giận nói:
- Được, vậy để xem ngươi làm gì được ta.
Nói xong, người đàn ông tóc bạc hai tay kết ấn hét to:
- Thuật loạn sư tử phát!
Mái tóc ông ta bỗng nhiên dài ra, trở nên cứng rắn như những mũi kim đâm về
phía Itachi. Không hề ngạc nhiên, Itachi dễ dàng tránh thoát, nhưng mái tóc
không dễ dàng buông tha như vậy, nó như những con mãng xà bám theo không tha.
Cuối cùng Itachi cũng không còn kiên nhẫn nữa, y kết ấn nhanh đến mức khó có
thể nhìn thấy.
- Đại hỏa cầu chi thuật!
Một quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện lăn về phía người đàn ông tóc bạc. Không
thể làm gì khác, ông ta đành nhảy sang một bên né tránh, nhẫn thuật cũng vì
thế mà bị thu lại. Nhân cơ hội đó, Itachi nhanh chóng phóng vụt đi.
Lúc người đàn ông tóc trắng nhận ra thì đã không kịp đuổi theo nữa. Ông ta
bỗng nhìn về phía Bạch Vân, không nói gì và định rời đi. Tuy nhiên lại bị Bạch
Vân gọi lại.
- Chờ đã! Ông có phải là một trong tam nhẫn huyền thoại Jiraija?
Trên đường đi, Bạch Vân đã nghe kể không ít về tam nhẫn, nhờ vào những đặc
điểm kì dị mà hắn không khó để nhận ra Jiraija.
Nếu là lúc bình thường, Jiraija đã cười phá lên rồi khoác lác đủ điều khi có
người nhận ra mình, nhưng lúc này tâm trạng ông ta không được tốt lắm vì vậy
chỉ lạnh nhạt đáp:
- Là ta! Có chuyện gì sao?
Bạch Vân vui vẻ. Lần này hắn định đến học viện ninja học nhẫn thuật, không ngờ
lại gặp được một trong tam nhẫn huyền thoại, nếu có thể được ông ta truyền dạy
thì còn gì bằng. Bạch Vân đáp:
- Ta muốn học nhẫn thuật của ông, được chứ?
Jiraija vốn là một kẻ ngại phiền phức, lại thấy Bạch Vân còn trẻ (tuy nhiều
tuổi nhưng nhờ tu luyện nên bề ngoài của Bạch Vân nhìn như 20 tuổi) mà lại vô
lễ như vậy, muốn bái sư mà như ra lệnh, lão cũng không muốn đôi co nhiều, chỉ
đáp:
- Ta không nhận đệ tử!
Sau đó, lão nhún người phóng đi. Bạch Vân nào để cơ hội mất đi như vậy. Hắn
vốn là võ thần đứng trên vạn người, muốn gì chẳng được, chỉ cần hắn nói có ai
dám không nghe, hắn hỏi như vậy là đã coi như khách khí rồi, vậy mà lão già
này lại dám bỏ đi như vậy, đúng là xúc phạm.
Tính tình Bạch Vân vốn không được tốt, rất dễ nóng nảy, hắn trực tiếp không
nói gì mà chặn thẳng trước mặt Jiraija tung một cú đấm.
Quá bất ngờ, Jiraija không kịp phản ứng, bị Bạch Vân đấm một cú vào giữa mặt,
văng ra xa. Cú đấm này Bạch Vân đã nương tay nên Jiraija không bị thương, chỉ
là đau đớn làm cho ông ta tức giận, hét lên:
- Nhóc con, ta phải dạy cho mi một bài học!


Truyền Thuyết Võ Thần - Chương #2