Cốt Điệp - Lị Cát Nhĩ


Người đăng: ducmcvn

Cơ thể mất đi phần đầu của Lộ Nhã vẫn ngồi thẳng tắp ngay trước bàn, thậm chí
động tác rót trà trên tay vẫn còn được giữ nguyên, có điều lỗ máu to như miệng
bát trên cổ của Lộ Nhã thì hệt như một con suối, ào ạt phún ra dòng máu nóng
đặc sệt.

Bình trà trong tay Kỳ Linh rơi "xoảng" một tiếng vỡ nát trên mặt đất. Gã nhìn
thi thể không đầu ngồi sừng sững ở mặt bàn phía trước, toàn thân như bị bàn
tay vô hình của tử thần siết lấy, không tài nào cử động được. Lý trí đang kêu
gọi gã bỏ chạy nhưng thân thể vì sợ hãi quá độ mà không tạo ra được bất cứ
động tác nào.

Cô gái nhỏ lướt qua thi thể của Lộ Nhã, khoen kim loại trên cổ chân phát ra âm
thanh "tinh tang" đáng sợ trong không gian yên tĩnh của đại sảnh. Cô chầm chậm
đi về phía Kỳ Linh, mỗi một bước đi đều làm cho những vòng khoen trắng bạc
trên người khua vang, nghe qua thật là quái dị không sao tả xiết.

Cô bước qua Kỳ Linh mà không mảy may liếc mắt, thậm chí cả con ngươi cũng
không hề chuyển động, giống như Kỳ Linh không hề tồn tại trên đời này vậy. Cô
đi thẳng đến trước mặt Lưu Na, quay đầu nhìn sang chú sư tử màu đỏ, trong ánh
mắt là vẻ tò mò của một bé gái khờ khạo, cô dùng giọng điệu giòn tan thắc mắc:

- Sao mi lại ở chốn này nhỉ? Mi không biết Băng Hạc sẽ đến ngay lập tức hay
sao?

Thân thể nhỏ nhắn của cô đứng trước mặt chú sư tử lớn đỏ rực như lửa, ngẩng
đầu ngây thơ nhìn nó:

- Có phải mi muốn chết hay không?

Giọng của cô nhỏ nhẹ, vô cùng bình tĩnh, hệt như đang hỏi người khác đã ăn
sáng hay chưa vậy.

Hồng Nhật dưới ánh mắt săm soi của cô hệt như trông thấy quái vật, càng lúc
càng thụt lùi, lúc trước dáng vẻ của nó kiêu ngạo, bệ vệ bao nhiêu thì giờ
phút này đã mất sạch, run rẩy như một chú cún con sợ sệt. Lưu Na đứng dậy vẫy
vẫy tay, Hồng Nhật liền tan thành một làn khói đỏ rồi biến mất.

Cô gái nhỏ tuổi nọ nghiêng đầu, chậm rãi đi đến trước một chiếc ghế trong góc
nhà, sau đó xoay người ngồi xuống, hai chân rút lên, tay cắp lấy gối, thân
mình nhỏ nhắn thu lại trong không gian giữa hai tay vịn của thân ghế. Cô ngẩng
khuôn mặt bầu bĩnh lên, dùng ánh mắt long lanh của mình lướt qua từng gương
mặt nơi đây hệt như nhìn một đám người chết.

Lưu Na áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, đứng dậy nói với cô gái nhỏ nọ:

- Nếu như cô cũng vì tranh đoạt Băng Hạc với chúng tôi mà đến, vậy thì tôi
nhận thua, tôi rời khỏi nơi đây.

Cô gái nhỏ nhíu mày rồi lắc đầu, dùng một thứ giọng điệu xa xăm như vọng đến
từ một không gian nào đó, nghiêm túc nói:

- Không đâu, ta không đến tranh đoạt Băng Hạc cùng mấy người.

Cô nói xong liền dời ánh mắt ra cửa sổ, ngoài song lúc này đã tối mịt mờ, vầng
tịch dương đỏ như máu đã hoàn toàn chìm sâu xuống đại địa, bóng đêm dày đặc
đang phủ nhòa từng tấc đất trên thị trấn nhỏ bé này. Trên mặt đất đen kịt chỉ
còn lại những ánh lửa lác đác hắt ra từ cửa sổ của mỗi căn nhà. Cô ngừng một
chút rồi đáp:

- Ta đến, là để tranh Băng Hạc với bọn họ.

Thác Tạp bên kia hừ một tiếng, hỏi:

- Bọn họ là ai?

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn Thác Tạp như thể đang xem xét vấn đề của hắn. Ánh
mắt trống rỗng, cô đáp:

- Bọn họ chính là bọn họ đó.

Sau đó ngừng một chút, cô tiếp:

- Bọn họ không phải là ngươi.

Nói xong cô liền quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía cuối con đường bên ngoài
cửa, không mảy may cử động.

Còn Thác Tạp ngồi ở trước bàn cũng chẳng còn nhúc nhích nữa.

Kỳ Linh lúc này đang đứng gần Thác Tạp không thể nhịn được nữa, gã gập người
nôn thốc nôn tháo.

Từ mặt đất bên dưới hai chân của Thác Tạp không biết tự bao giờ đã mọc lên
những mũi tinh thể băng sắc nhọn, giống như một loài dây leo sinh trưởng với
tốc độ cực nhanh, xuyên qua lòng bàn chân rồi len dọc theo nội thể của Thác
Tạp, liên tiếp từ cẳng chân, bắp đùi đâm thẳng lên trên, cuối cùng từ lồng
ngực tua tủa xuyên ra ngoài, mọc đầy trong không khí, hệt như có một con nhím
biển màu trắng nổ tung trong ngực của hắn vậy. Vô số mũi băng sắc bén như đá
thủy tinh tô điểm cho thi thể của Thác Tạp hệt như một pho tượng điêu khắc.
Nội tạng cùng ruột gan nóng hôi hổi của hắn nhễu nhệ máu tươi móc lủng lẳng
trên những tinh thể băng trắng bạc, được bao phủ trong một lớp khói trắng đang
cuồn cuộn bốc lên.

Bóng đêm chết chóc phủ chụp xuống từ đỉnh đầu không ngừng làm dậy lên làn
không khí lạnh lẽo xoay tròn trong đại sảnh dịch trạm. Lưu Na đứng dậy nhìn cô
gái nhỏ, trên mặt đầy vẻ sợ hãi:

- ...Cô rốt cuộc là ai?

Cô gái nhỏ tuổi nọ không hề liếc mắt đến Lưu Na mà chỉ ngồi bó gối, ngẩng đầu
nhìn lên trần nhà, chẳng biết ngóng về nơi nào. Ánh mắt của cô vừa vô hồn vừa
nhợt nhạt như có thể xuyên qua mái nhà mà trực tiếp nhìn ra bầu trời càng lúc
càng đen thui thủi bên ngoài.

Vòm trời trên đỉnh đầu dày đặc mây đen, hệt như một dòng khí lưu to lớn đang
xé nát tầng mây ra thành những mảnh vải bông dài hẹp, cơn gió rét mướt của đêm
đông cuốn lấy những vụn băng lẻ tẻ từ ngoài song cửa thổi lùa vào trong nhà.

- Ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra à... - Cô gái nhỏ tuổi hướng ánh mắt
xuống, tỏ vẻ tiếc nuối.

- Cô ta là Cốt Điệp - Lị Cát Nhĩ... - Cổ họng run rẩy của Kim Tư khàn khàn
thốt ra những lời này.


Truyền Thuyết Tước Tích - Chương #7