Người đăng: ducmcvn
Đám cư dân tiểu trấn vốn đang rì rầm bàn tán trong đại sảnh của dịch trạm giờ
phút này đều thi nhau la hét bỏ chạy tán loạn. Bởi vì bọn họ từ trước tới nay
đều chưa bao giờ trông thấy qua hồn thú thật sự - hồn thú trong tưởng tượng
của bọn họ hẳn nhiên không khác gì sư tử hay cọp già.
- Với lại, Băng Hạc cũng không dễ đối phó đâu, đến thời khắc quan trọng, còn
phải dựa vào bảo bối của ta, để cho nó xông lên trước... - Lưu Na vừa vuốt ve
con quái thú kinh khủng bên cạnh mình vừa êm ái nói, nhìn thoáng qua cứ như
một người mẹ hiền đang dịu dàng nựng nịu đứa con cưng của mình vậy.
- Nói hay nhỉ... - Kim Tư hừ một tiếng: - Để nó lên trước à? Chắc là để cho
nó lên chịu chết trước chứ gì. Ai cũng biết là Hồn thuật sư bình thường chỉ có
thể sở hữu một hồn thú, cô muốn bắt Băng Hạc thì chắc chắn phải hy sinh Hồng
Nhật của mình trước.
- Đúng vậy... - Ánh mắt của Lưu Na dịu dàng như nước, tay cô vuốt ve lên ngấn
thịt thừa màu đen bên cạnh chiếc miệng to như chậu máu của con quái thú nọ,
không hề quay đầu lại: - Nhưng chuyện đó liên quan gì đến ông nhỉ?
Thác Tạp và Lộ Nhã đều hừ khẽ nhưng không ai lên tiếng.
Kim Tư thấy vậy, cảm giác cũng không thoải mái gì, nhưng hắn lại không thể
phác tác được. Cho dù Lưu Na không gọi hồn thú ra, chỉ dựa vào bản thân của cô
thì Kim Tư cũng không thể sánh được về hồn lực. Kim Tư hít sâu một hơi, quay
đầu nhìn về phía sắc trời đang dần sẫm tối bên ngoài dịch trạm.
Bên trong đại sảnh đã trở nên trống vắng, chỉ còn lại bốn người bọn họ cùng
với gã Kỳ Linh sợ đến điếng hồn đang đứng nép một bên bưng trà.
- Tinh tang...
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng chuông kim loại ngân lên hệt như mặt hồ đột
nhiên bị hạt mưa rơi xuống làm lan tỏa những vòng sóng gợn, khuếch tán trong
không khí. Gian đại sảnh nhá nhem lúc chiều hôm tràn ngập một thứ cảm giác ớn
lạnh, trong bóng tối lờ mờ như đang ẩn giấu một thứ quái dị lạnh lẽo nào đó.
Tất cả mọi người đều nhạy bén cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang giảm
xuống bằng một tốc độ khó nhận biết, hơi nước trong không khí cũng dần dần
ngưng đọng lại.
- Ôi chao... - Một giọng nói non nớt nhưng lại lộ ra sự ma mị khó tả vang lên
từ trong bóng tối: - Sao lại còn nhiều người thế chứ?
Trên bậc thang của dịch trạm, hình ảnh một cô gái nhỏ thấp thoáng hiện ra
trong bóng tối, dáng dấp chừng mười hai mười ba tuổi, khoác áo choàng dài chấm
gối màu tím, chân trần đứng trên bậc thang, trên mỗi cánh tay và chân đều đeo
một chiếc vòng kim loại màu bạc trắng. Âm thanh "Tinh tang" lạnh lẽo xa xăm
ban nãy ắt hẳn là từ nơi này vọng lại.
- Việc này khiến cho ta hơi... mất hứng rồi.
Giọng nói xa xăm hệt như một đầm nước đen chết chóc hợp cùng gương mặt vô hồn
và cứng đơ của cô, thoạt nhìn những lời trên không phải do chính cô nói ra mà
giống như đến từ một nơi quái dị nào đó ẩn sâu trong bóng tối. Bầu không khí
trở nên kỳ dị và khác thường, hệt như mùi tanh hôi nồng nặc thổi đến từ một
vùng đầm lầy chết chóc.
Cô bé chậm rãi từng bước một tiến đến, lúc đi qua bên người Lộ Nhã, cô nhẹ
nhàng quay lại, mặt không đổi sắc nhìn Lộ Nhã, đầu khẽ lệch sang bên:
- Vậy, trước hết loại đi bớt một người vậy.
Kế đó, đầu của Lộ Nhã chẳng hiểu làm sao, rơi "bộp" một tiếng xuống mặt đất.