76 : Người Hiệp Sĩ Tẻ Nhạt


" … "

Vốn định phát tiết chút gì đó. Nhưng khi tới dãy bàn tên bại hoại giả danh
hiệp sĩ kia đang ngồi, Charlie lại có một cảm giác không nói nên lời.

Trước mặt gã hiệp sĩ bại hoại kia là một trang giấy phẳng phiu đã từng trắng
phau giờ đang dần dần hoàn chỉnh chân dung một người con gái tóc quăn màu
sáng.

Nàng mắt to ngập nước như sao trời lấp lánh trên thiên không. Mũi nhỏ cao dài
thẳng thớm. Đôi môi nhỏ bé hồng hào khẽ mỉm cười mềm mại như đóa hàm tiếu mới
nở. Nếu chạm vào, bất cứ lúc nào cũng có thể nặn ra nước. Rất là cuốn hút và
vũ mị bờ môi.

Nàng đang một tay tựa vào má, các lọn tóc bồng bềnh bao trọn gương mặt trứng
ngỗng không chút thừa chút thẹo nào, toát ra một cỗ khí chất rất là cao quý và
buồn man mác. Cái cổ dài trắng nõn ẩn hiện sau cổ áo sơ mi trắng. Chỉ cần nhìn
vào đôi mắt kia, Charlie có thể nhìn ra nhiều thứ ẩn sau nó.

“ Hắn vẽ đẹp quá. “

“ Sao nhìn nàng quen mắt nhỉ?! ”

“ Đây là mình a! “

“ Chính là Charlie L’Blanc này! ”

“ Vậy lý do mà hắn liên tục nhìn mình là do lấy bản thân mình làm mẫu vẽ đi.
Vậy thì thật không đúng nếu trách cứ hắn rồi. ”

Nhận ra sự thật, Charlie chỉ có thể bất động tại một chỗ không nói được lời
nào cũng như tỏ ra được thái độ nào. Đơn giản vì hắn cũng không có làm gì quá
đáng xúc phạm tới nàng.

“ Charlie tiểu thư?! Xin lỗi vì đã làm phiền …”

Hắn kinh ngạc giọng điệu khi nhận ra nàng đã tới sau lưng hắn. Sau đó là áy
náy câu từ xin lỗi.

“ … Hiệp sĩ vẽ đẹp quá. Nếu hiệp sĩ không phiền, tiểu nữ có thể ở lại đây xem
Ngài vẽ không?”

Không hiểu sao Charlie lại đi khen hắn, sau đó lại bày tỏ ý muốn lưu lại chỗ
này xem hắn vẽ. Lại còn rất khách sáo từ ngữ.

“ Không phiền … không phiền. Xin mời tiểu thư ngồi.”

Hắn hơi hấp tấp câu chữ, sau đó chỉ chỉ vào băng ghế đối diện, nơi Sona đã
ngồi trước đó.

“ Vậy làm phiền hiệp sĩ rồi.”

Charlie thu thập cảm xúc rồi ngồi xuống đối diện nhìn đối phương tiếp tục loay
hoay viết vẽ.

“ … “

Thỉnh thoảng hắn cứ ngước lên nhìn nàng để làm mẫu vẽ, nhưng cũng không khiến
nàng gợn lên chút cảm xúc gì khác lạ. Ngược lại nàng thấy bình thản lạ lùng và
mặc kệ làm mẫu cho hắn vậy.

Điều này cũng khó trách khi lần đầu nàng gặp một kẻ chung sở thích như mình.
Mà lại đạt tới trình độ còn ngang ngửa với mình nữa. Dù không muốn thừa nhận
tài năng của hắn, nhưng hắn vẽ đẹp thật.

“ Nhìn kỹ thì hắn còn chả lọt nổi vào mắt mình thật. Từ bề ngoài, lẫn thân
thế. Ấy vậy mà Lux cô nàng lại nhìn vừa hắn? Thật chỉ có thể giải thích tầm
mắt của cô ta quá thấp đi.”

Quan sát Huy một hồi, Charlie thầm cảm thán như thế. Chả trách được vì nàng
xuất thân con nhà giàu từ trung thành. Cỡ nào công tử đẹp trai con nhà quyền
quý còn mạnh hơn gấp nhiều lần gã hiệp sĩ này. Dù có là ‘ Khiên hiệp sĩ truyền
thuyết ‘ thì cũng thế thôi.

Nhưng cũng chỉ vài lượt mắt qua mày lại, nàng phát hiện hắn bắt đầu không còn
bình thường. Đỏ mặt khi thấy nữ giới là cái quỷ gì.

Hắn dần dần đỏ mặt mỗi khi ngẩng đầu lên nhìn nàng. Điều này làm Charlie cười
lạnh coi thường. Nàng bỗng có ý định dời đi, nhưng cuối cùng lại thôi và vẫn
ngồi đợi đến khi hắn hoàn thành bức tranh. Thấy có bức tranh vẽ Sona gần đó,
nàng cũng cầm lên thưởng thức và lịch sự khen tranh đẹp.

Nhưng bầu không khí vẫn lâm vào một thứ không khí bối rối …

“ Charlie tiểu thư thật là một nữ nhân xinh đẹp, thông minh. Nhưng đâu đó vẫn
mang chút u uẩn nỗi buồn vậy.”

Bỗng hắn mở miệng nói một câu không rõ đầu đuôi như thế.

“ … Cảm ơn hiệp sĩ đã khen ngợi tiểu nữ.”

Còn đang trong cơn bất ngờ, Charlie không định nói gì cả, nhưng cuối cùng vẫn
phải nói một câu khách sáo.

“ Có thể do tôi hơi nhiều chuyện. Nhưng có vẻ Charlie tiểu thư không thân
thiện lắm với Lux tiểu thư và tôi cho lắm.

Nếu là tôi thì cũng là do hôm kia thất lễ xúc phạm nắm tay của tiểu thư, nhưng
vì lúc đó tôi muốn nhanh chóng có thẻ mạo hiểm giả nên … Mà dù gì đi nữa cũng
là tôi không đúng, nên không có gì để bào chữa. Đến giờ tôi vẫn hơi áy náy về
điều đó. Xin lỗi Charlie tiểu thư.

Nhưng mà Lux tiểu thư là một người con gái tốt tính mà lại hiền lành. Tôi nghĩ
giữa hai người phải có điều gì hiểu lầm chăng? Có thể đó là lý do mà lúc nào
Charlie tiểu thư cũng buồn như trong tranh vậy.”

Huy nói một tràng ra.

“ Hắn có vẻ quan tâm tới Lux thật. Xem ra hai người này cũng không bình thường
quan hệ đâu.”

Charlie nghĩ nghĩ, sau đó hỏi lại đối phương một câu : “ Không biết hiệp sĩ
dựa vào đâu mà nghĩ như thế?”

“ Vừa nãy tôi có nghe một vài mạo hiểm giả khác bàn tán về câu chuyện chiều
hôm qua. Lúc tôi ra về sau đó. Charlie tiểu thư, nếu thật sự không ưa nổi tôi,
cũng không nên gây khó dễ cho Lux tiểu thư. Dù gì mọi người cũng là bạn bè
trong tập thể. Cần sự hài hòa và đoàn kết.”

Hắn giải thích.

“ Xin phép cho tiểu nữ nói thật.

Thứ nhất! Hiệp sĩ đã xúc phạm tiểu nữ là vào tối 3 hôm trước, không phải hôm
kia.

Thứ hai! Hiệp sĩ thật sự là nhiều chuyện như chính ngài tự nhận định bản thân.
Chuyện riêng của tiểu nữ không phiền hiệp sĩ phải quan tâm.

Thứ ba! Ngài quá coi trọng mình rồi. Tiểu nữ vốn không hòa hợp với Lux, còn
với hiệp sĩ thì cũng không hơn gì.

Xin hiệp sĩ đừng để bụng những lời nói thẳng của tiểu nữ.”

Sau đó nàng lạnh lùng nói ra những gì nàng nghĩ.

“ Vậy à. Charlie tiểu thư có trí nhớ tốt ghê … Đúng là tôi đã coi trọng mình
rồi.”

Giọng điệu của hắn có phần không thoải mái. Có lẽ hắn cũng biết mình phạm sai
rồi đi. Nhưng Charlie cũng chả buồn quan tâm, nàng hờ hững ngồi đó.

“ … “

“ Nghe Sona kể là Charlie tiểu thư vẽ tranh rất đẹp. Không biết tôi có vinh dự
được thưởng thức qua tài năng của Charlie tiểu thư được hay không?”

“ Hiệp sĩ quá lời. Tiểu nữ nào có vẽ đẹp được như hiệp sĩ. Là Sona đã nói quá
mà thôi.”

“ … “

“ Charlie tiểu thư sống ở trung thành phải không?”

“ Vâng.”

“ Tôi có đi qua đó một lần. Nhà cửa phố xá và con người ở đó phải nói là khác
biệt hẳn với ở ngoại thành này. Tôi muốn thử vào đó sinh sống nhưng chắc không
được.”

“ Vâng.”

“ … “

Thật sự là những câu đối thoại một phía nhàm chán và buồn tẻ. Mặc dù hắn cố ý
tạo bầu không khí tốt hơn, nhưng Charlie cũng lười phối hợp với hắn. Vậy là
bầu không khí lại trầm xuống còn hơn lúc nãy. Nhưng điều đó cũng không ảnh
hưởng tới nàng lắm. Vốn dĩ Charlie không ưa nổi Huy.

“ Hắn thật sự là kiểu đàn ông nhàm chán, tẻ nhạt.”

Charlie thầm cảm thán.

“ Xong rồi. Tặng Charlie tiểu thư này.”

Qua một đoạn thời gian, hắn nói câu này và đưa bức tranh về phía Charlie.

“ Đẹp quá. Cảm ơn hiệp sĩ.”

Charlie thu bức tranh lên và ngắm nhìn kỹ. Lần này nàng nhìn rõ ràng hơn. Nàng
thấy nàng trong đó rất đẹp, rất quý phái, nhưng ẩn ẩn mang theo một nỗi buồn
thầm kín khó tả rõ.

Đôi mắt kia tuy đẹp nhưng đượm buồn. Đôi môi kia tuy cười nhưng nào có phải là
vì hạnh phúc.

“ Thật sự là đáng ngưỡng mộ người đàn ông nào có thể lấy được Charlie tiểu thư
làm vợ.”

“ Cảm ơn hiệp sĩ đã khen ngợi.”

Nghe Huy nói câu này. Charlie không tự chủ được nghĩ về người đó. Nhưng nàng
cũng không có biểu hiện gì quá khích ra khuôn mặt. Nàng lịch sự bày tỏ sự cảm
ơn tới đối phương.

“ Ây cha ~ Đói rồi! Charlie tiểu thư có muốn dùng chút bánh trái với tôi
không?”

Hắn hỏi một câu.

“ Cảm ơn hiệp sĩ quan tâm. Bây giờ tiểu nữ sẽ đi dùng. Tiểu nữ xin phép dời
đi.”

Nàng đáp lại lịch sự.

“ Vậy à. Vậy chúc Charlie tiểu thư ngon miệng.”

Nói xong câu đó, hắn vừa ăn vừa tập trung vào mấy trang giấy đã chi chít chữ
viết Lavindor.

Có vẻ hắn rất chăm chỉ học tập ...

“ Hắn rất quan tâm tới Lux. Nếu như có thể làm cho hai người bọn họ tới với
nhau, người ấy sẽ trở lại với mình. Thật sự là rất tốt. Nhưng có lẽ lên từ từ,
không cần vội vã. Cứ vậy đi.”

Lẳng lặng nhìn đối phương một chút Charlie chợt nhớ ra vấn đề lúc trước mà
nàng nghĩ thoáng qua. Thông qua hắn để câu dẫn Lux, người kia sẽ về bên nàng.

Thật sự thì nếu thành công thì cũng tốt. Cả hai bên đều có lợi cả. Nghĩ nghĩ
như thế, nàng mỉm cười hài lòng, định đứng lên rời đi thì …

“ A! Là Charlie L’Blanc tiểu thư đây mà. Ô ~ Có phải là anh bạn Huy hiệp sĩ
thần thánh của triều đình đấy không?”

Một tiếng nam giới trẻ trung vang lên từ phía ngoài cửa chính. Nghe rất quen
thuộc.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #76