72 : Ám Sát Thất Bại


‘ Leng keng ~’

Huy ê chề chờ đợi sự kết thúc đến với mình. Nhưng rồi một tiếng kim loại va
chạm lanh lảnh vang lên, rồi một giây, hai giây, năm giây sau đó, Huy nhận ra
có điều gì kỳ lạ khi cảm giác mình vẫn còn sống. Vậy là cậu mở mắt ra.

“ … “

Nhìn kỹ lại thì Huy thấy gã sát thủ kia đã dừng hành động lại, và hắn đang
quay nửa đầu nhìn lại ra hướng cửa sổ đằng sau. Trên tay hắn không còn con dao
găm kia đâu.

‘ Tong ~ tong … ‘

Có tiếng chất lỏng chảy vãi rơi trên sàn nhà.

“ Rầm!”

“ Huy hiệp sĩ!”

“ Thích khách đâu rồi?”

“ Huy!”

“ Huy thúc thúc …”

Mọi người lao vào phòng một cách nhanh chóng. Trong khoảnh khắc nhìn thấy gia
đình Falcon từ cửa phòng tiến vào, Huy bỗng có cảm giác hân hoan lạ lùng.

Nhẹ nhõm …

“ A!! Sao tối quá vậy? Huy thúc thúc đây rồi.”

Helen nhìn quanh quất căn phòng, rồi thì nhìn ra bóng dáng Huy đang dựa vào
một góc tường nhờ ánh sáng từ hành lang hắt vào. Cô bé chạy về phía đó.

“ Đừng vào! Gã sát thủ … ”

Huy sực nhớ ra điều gì và vội vàng hét lên như thế cảnh báo cô bé. Nhưng đảo
cái chớp mắt, gã sát thủ đã không còn trước mặt Huy nữa.

‘ … ‘ ‘ … ‘

“ Hắn biến mất rồi à?! À … đây là?!”

Falcon và Jamany lôi ra hai viên đá ma thuật phát ra ánh sáng màu trắng soi
rọi cả căn phòng. Falcon cảm thán và thu lấy mấy thanh dao găm hung khí rơi
vãi trên sàn nhà, quan sát chúng một cách cẩn thận.

“ Huy thúc thúc!!”

“ Huy!”

Tiếng Helen và Phoebe kinh ngạc. Họ đã phát hiện ra tình trạng te tua nơi Huy.

“ Thúc thúc không sao chứ?”

Helen ngồi bệt bên cạnh Huy và lay lay Huy. Như thể sợ nếu không làm vậy, Huy
sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm ấy. Mà cậu ta cũng đang trong tình trạng gần
hấp hối thật.

“ Thúc thúc ổn mà … ha ha … “

Huy nở nụ cười yếu nhược với Helen, rồi giơ cao quá mu tay phải lên để xoa máu
trên mặt và trán.

“ A!? Đây là tinh linh ạ?”

Helen chuyển sự tò mò sang Vị Lai trên tay trái của Huy. Cô bé còn dùng ngón
tay chạm nhẹ lên Vị Lai để kiểm tra cái gì đó.

“ … Đúng vậy! Là tinh linh … “

Huy đáp lại một cách mệt nhọc.

“ Helen!! Con đang làm chú ấy mệt mỏi đấy. Có gì thì để mai nói sau. Giờ thì
cần đưa chú ấy đi chữa trị đã.”

Phoebe ở một bên nhắc nhở Helen và cũng mau chóng lại gần xem xét tình trạng
và hỏi han Huy.

“ Vâng … “

Helen ỉu xìu đáp lại một câu.

“ Đi rồi. Hắn là sát thủ chuyên nghiệp đây.”

Jamany đã tới bên cửa sổ và xem xét tình hình bên ngoài.

“ Malphite! Đi gọi Thánh thuật sư lại đây trị liệu cho Huy hiệp sĩ. Còn
Jamany, đi cảnh giới tòa nhà.”

Falcon lên tiếng phân công và tiến tới chỗ Huy, nâng cậu ta dậy và xốc lên
trên sau vai.

“ Vâng!” “ Vâng!”

Jamany và Malphite dạ ran vâng lời và rời đi ngay sau đó.

“ Cảm ơn mọi người.”

Huy thì thào cảm ơn lần lượt từng người một. Có thể không phải là tất cả. Nhìn
gương mặt lo lắng và quan tâm ít nhiều của mọi người trong căn nhà này. Huy
càng thêm hảo cảm với họ và không còn nghi ngờ gì hết nữa. Cậu ta cảm thấy
mình quá ngớ ngẩn và rảnh rỗi nếu cứ đề phòng họ như trước.

Thôi thì việc tới đâu tính tới đó đi …

Sau đó Huy nhìn qua Vị Lai vẫn còn chưa tỉnh trở lại, vẫn nằm ngủ thiêm thiếp
trong bàn tay mình như một cô bé con. Nàng vẫn còn nhịp thở và còn chút huyết
sắc. Không biết cô bé có vấn đề nguy hiểm gì không nữa?

Nhưng chỉ mong là không rồi.

Một cảm giác nhẹ nhõm và thiếu sót, áy náy trong Huy cứ luẩn quẩn bám dính lấy
nhau không thôi. Chỉ cần nhìn vào gương mặt của Vị Lai, cậu ta không khỏi bần
thần tâm trí.

Rốt cục khi đã xuống tới nhà dưới, Huy cũng không có nói thêm cái gì và nhẹ
nhàng thở ra một hơi cực nhẹ. Cậu ta nâng đỡ hai bàn tay lại và đặt lên đùi,
ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mắt lom lom nhìn Vị Lai cho tới tận khi Thánh
thuật sư tới mới thôi.

Còn mọi người cũng tập trung khá đông đủ ở dưới phòng khách theo lệnh của
Falcon …

---

Ở đâu đó trong một khu phố cách xa tòa biệt thự của Falcon. Tại một ngõ hẻm
vắng vẻ vô cùng và chập choạng tối nào đó. Có một bóng đen đang chật vật phi
hành qua các ngóc ngách ngoắt ngoéo không theo một thứ tự nào. Như thể đang cố
gắng cắt đuôi ai đó vậy.

Chính là gã sát thủ mới nãy ám sát Huy bất thành.

“ !!! “

“ Ha … ha … “

Nhưng đã là con ngách thứ mấy chục rồi. Cuối cùng ở một con ngách nào đó.
Trước mặt gã là một thân ảnh rất có cảm giác thân quen đến căm phẫn nhưng lại
là lạ lẫm người chưa quen tiềm tàng nguy cơ với hắn. Người kia tuyệt không thể
nào là đàn ông, dáng người uyển chuyển, có lồi có lõm bó chẽn kia và nhất là
từ đôi mắt đen tuyền lung linh, trác tuyệt lộ ra sau tấm mạng che mặt kia là
một loại lãnh lệ vô tình. Tuyệt đối kẻ đến là không có mục đích tốt.

Nói không quen thì hoàn toàn chính xác. Thân trang phục đặc trưng đối phương
đang mặc kia là của một nhóm sát thủ gọi là ‘ Nhẫn giả ‘ có xuất xứ từ đế quốc
Alasca phía bắc. Và cặp vũ khí kiếm gọi là ‘ Katana ‘ đằng sau lưng đối
phương, thì hết thảy có thể khẳng định tám chín phần thân phận của đối phương.

Nhất là ký hiệu trên phù hiệu trên ngực trái đối phương. Hình loài rồng không
có cánh. Là quốc kỳ của đế quốc Alasca.

Người này tuyệt đối là sát thủ ngoại quốc. Bởi vì hắn hành nghề mấy năm nay
chưa từng nghe nói có ‘ Nhẫn giả ‘ xuất hiện tại đế đô, lại càng không có mạo
hiểm giả chức giai Assasin nào ăn bận dễ hiểu lầm như vậy.

Còn nói quen biết thì lại càng có phần đúng. Nhờ đối phương cho một phi tiêu
đánh lén trong nhà của Falcon và một cái mới nãy ở con hẻm nào đó. Gã vừa bỏ
lỡ con mồi cần báo thù cho anh em thủ hạ, giờ lại gặp hiểm cảnh khốn cùng hơn
bao giờ hết.

Lại vì bản năng của một sát thủ. Gã biết đối phương không phải kẻ dễ chơi. Và
gã biết mình không còn khả năng tẩu thoát khỏi đối phương nữa.

“ … “

Đối phương cứ đứng đó lặng lẽ không nói gì quan sát rất kỹ bản thân hắn. Một
cỗ cảm giác lạnh lẽo nồng đậm sát khí từ đôi mắt của đối phương làm cho hắn có
chút run rẩy trong lòng.

Đã rất lâu rồi, gã mới cảm nhận lại được cái cảm giác này. Một cảm giác nhỏ
bé, yếu ớt trước kẻ khác. Sinh mạng của bản thân mình lại từ kẻ khác định
đoạt.

Thật sự không hề dễ chịu chút nào…

Hắn không nhịn nổi khi nhìn cha mẹ hắn chết oan ức.

Chỉ một tên trộm vặt với một con dao găm nhọn hoắt cũng khiến gia đình hắn tan
vỡ. Cha chết vì bảo vệ mẹ con hắn, mẹ hắn thì bị tên trộm cưỡng bức và thủ
tiêu. Còn hắn thì sợ sệt ẩn náu trong nhà bếp.

Nhưng rồi cũng chính chỉ một con dao làm bếp nhỏ và xấu xí, hắn lần đầu tiên
biết được sinh mạng con người nhỏ bé đến đâu, cảm giác giết người là gì, và
tên trộm kia cũng phải đền mạng.

Chính vì một phút nóng đầu, hắn cầm dao giết tên trộm. Và cũng từ giây phút
đó, tính cách của hắn trở lên vặn vẹo. Sau đó thì hắn trở thành một đứa trẻ
nguy hiểm. Lớn lên một chút thì hắn trở thành một mạo hiểm giả chức giai
Assasin trong một hội nhỏ với nhiệm vụ ám sát giết người kiếm thù lao như một
sát thủ chuyên nghiệp.

Nhưng cũng có khi hắn làm việc không phải vì tiền. Mà là do hắn thích thế.

Có lẽ đây đúng là một công tác rất là phù hợp với nhân tính đã bại hoại của
hắn.

….

“ Người đằng đó là ai? Ta và ngươi có thù hằn gì mà lại đuổi giết ta?”

Không phẫn nộ cũng như nịnh bợ, lời ít mà ý nhiều. Gã sát thủ Lavindor lạnh
lùng dò hỏi để giải khai sự tò mò. Gã biết mình hầu như đã không còn khả năng
thoát ra từ tay của đối phương nữa rồi. Vũ khí đã mất hết sạch, thể lực cũng
cạn kiệt. Vậy thì trước khi chết phải rõ nguyên do vì sao chứ.

Chết cũng phải thoải mái.

“ … “

“ ?! “

Đối phương vẫn không nói lời nào. Nhưng không biết từ lúc nào, gã sát thủ
Lavindor lại cảm giác lạnh lạnh nơi cổ họng. Rồi sau đó là một cảm giác khó
thở tột độ và mắt mũi hoa lên liên tục ập đến.

Từ trong cơn kinh ngạc, thoáng cái mà gã dời ánh mắt nhìn xuống thì đã thấy
một cái phi tiêu ba cạnh bằng sắt tinh luyện màu đen bóng loáng, thì đang đẫm
máu tươi màu đỏ đã ghim ngang cổ họng mình từ lúc nào.

Một cỗ cảm xúc đau đớn nhanh chóng nổi lên và thần trí của gã cũng nhanh chóng
suy giảm.

“ Thật sự là … “

Cánh tay phải vô thức đưa lên cổ họng như để kiểm chứng điều gì, âm thanh
thoát ra cũng không còn lưu loát hết câu.

Hắn chỉ định cảm thán đối phương sao quá lạnh lùng khi ra tay.

‘ Rầm!!‘

Gã sát thủ Lavindor đổ gục xuống nền đất rồi nhanh chóng mất đi sinh mệnh. Có
lẽ gã cũng không ngờ rằng mình cả đời làm sát thủ, nắm sinh mệnh kẻ khác trong
tay mình, bây giờ cuối đời lại phải chết trong tay một sát thủ khác. Hắn có
chút tiếc nuối về sự việc bất thành hôm nay, để mà ra nông nỗi này. Nhưng tất
cả đã muộn …

Hắn phải trả giá cho tất cả những gì trong quá khứ và tất cả cũng chỉ là ác
quả ác báo tuần hoàn tại đời người mà thôi.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #72