“ !? “
Huy bước vào căn phòng và quay người nhìn về phía giường thì lập tức tỉnh cả
ngủ và trợn tròn mắt kinh ngạc. Trước mặt cậu ta, phía cánh cửa sổ đặt ở ngang
hông cái giường trong phòng, có một người đàn ông ăn mặc đồ kín đáo, mặt mũi
che kín mít bởi khăn quàng cổ, hai bên hông giắt theo hai thanh dao găm dài cả
nửa mét. Trên tay trái của gã đang tung hứng một thanh dao găm sắc bén tầm 15
phân. Rất điêu luyện động tác …
Một cỗ cảm giác hỗn loạn từ ngột ngạt, nặng nề bởi sát khí khiến cho buồng tim
trong lồng ngực Huy đập mạnh, sau đó là lạnh thấu sống lưng liên tục hoán vị
cho nhau. Cứ như thể có ai đó đột nhiên khép kín hết cửa thông gió của căn
phòng, rồi lại đột ngột mở ra, đóng vào. Cứ thế liên tục thay đổi.
“ Sát thủ!!!”
Cảm giác nguy hiểm nhanh chóng lướt qua trong đầu Huy.
‘ Vụt!’ ‘ Loảng xoảng ~‘
‘ … ‘
Huy có thể kịp nhìn ra đối phương vung cánh tay trái đang tung dao kia về phía
bàn học trong phòng. Sau đó cả căn phòng đã hoàn toàn chìm vào một bóng tối vô
định, chỉ có lờ mờ chút ánh trăng sáng bên ngoài hắt vào cửa sổ, nhưng cũng
không thể giúp Huy nhìn ra kẻ thù đâu nữa. Và có tiếng đổ vỡ, là tiếng đổ vỡ
từ cây đèn gắn đá ma thuật phát sáng đặt trên bàn.
Chưa tới một giây sau khi nhìn thấy đối phương, giờ đây trước mặt Huy đã là
một bóng tối. Huy hơi sững sờ cơ thể do chưa quen được với bóng tối. Một cảm
giác hồi hộp đến đau tim lại bùng dậy, cơ thể bất giác run rẩy bởi vì sợ hãi.
Huy biết kẻ tới có ý đồ không tốt.
“ Hắn muốn tạo ra bóng tối để …”
‘ Vụt ‘
“ Chủ nhân!!!”
Trong đầu Huy lướt qua một suy nghĩ đáng sợ, nhưng chưa kịp làm ra phản ứng gì
thì một tiếng đồ vật kim loại xé gió phóng tới chỗ này và tiếng Vị Lai hét
lớn.
“ … “
‘ Keng ~’
‘ Ù ~ uuu…’
Huy trợn tròn mắt chưa kịp hiểu điều gì. Đến khi nhận ra trước mặt mình là Vị
Lai nhỏ bé lơ lửng phía trước cậu ta. Ở cô bé tỏa ra một luồng vụ xanh lam
nhạt soi tỏ một khoảng không. Huy mới biết là mình mới vừa suýt bị cắm một dao
vào đầu.
Huy thấy Vị Lai đang nắm chặt hai cọng hành lá linh vật của nàng và làm động
tác chồng chéo hình chữ ‘ X ‘ trước ngực. Không biết gió ở đâu đang tụ tập và
cuộn tròn như một cơn lốc xoáy mi-ni, lấy Vị Lai làm trung tâm mà bắt đầu hòa
hợp lại. Sức gió mạnh đến nỗi Huy chỉ có thể lui lại vài ba bước để tránh cảm
giác khó chịu.
Và một lưỡi dao găm y hệt lưỡi dao ban nãy Huy thấy trên tay gã sát thủ đang
lơ lửng trước Vị Lai khoảng gần nửa mét. Nguyên lai là một bức tường gió kiên
cố đang ngăn mũi dao tiến tiếp. Huy nhận ra lưỡi dao vẫn đang động đậy trong
vùng gió. Như thể một con mãnh thú không chịu khuất phục đang vùng vẫy phá cũi
sổ lồng.
Nếu như Vị Lai không thể cản được mũi dao này, không cần nói thì Huy cũng biết
điều gì sau đó sẽ xảy ra. Nên là …
Trong đầu Huy nảy ra cảm xúc xoay người bỏ chạy tìm trợ giúp. Cậu ta không hề
nghĩ tới việc chiến đấu trong điều kiện ngặt nghèo này.
‘ Vụt!!!’ ‘ Vụt!!’
‘ Ù ~ uuu…’
Liên tiếp là 2 thanh dao găm khác tấn công vào hai vị trí khác nhau, nhưng
chúng đều chung số phận với thanh dao trước, đều bị chặn đứng lại bởi sự phòng
thủ hoàn hảo của Vị Lai.
“ Vị Lai… “
Huy bỗng nhiên ngưng lại suy nghĩ bỏ chạy. Điều khiến cậu ta quan tâm nhất lại
là tình trạng của Vị Lai. Mắt sáng cậu ta bỗng sáng hơn, đồng nghĩa rằng Huy
nhận ra thân thể nhỏ bé của nàng đang run rẩy, gắng gượng. Hai mũi dao sau kia
khi va chạm với vùng không lại khiến cho Vị Lai thêm vất vả.
Huy có thể cảm nhận được áp lực của cô bé lúc này lớn dường nào. Điều đó khiến
Huy lo lắng và chần chừ trong việc bỏ chạy một mình.
“ Chạy đi Chủ nhân!!!”
Tiếng hét thật lớn của Vị Lai dội thẳng vào tai Huy. Khiến Huy kinh ngạc đôi
ba phần không biết chuyện gì.
“ Chết!”
Lần này lại là một giọng nói nam giới lạnh lẽo tàn khốc vang lên bên tai Huy.
Là của gã sát thủ chăng?!
Nó lạnh lẽo không mang theo chút xíu nào cảm xúc, hay nhân tính của con người
nào cả. Chỉ có sự lãnh khốc, vô tình của thần chết mà thôi.
Từ ánh sáng vụ phản chiếu, Huy có thể thấy một lưỡi dao sáng đột ngột xé rách
màn đêm trong phòng từ bên trái Huy và cắt nhanh tới phần đầu Huy.
‘ Thịch ‘
“ Hự!! “
‘ Lầm rầm ~ ’
‘ Vụt ~ ‘ ‘ Cạch!!‘
Trong giây cuối cùng. Huy cố gắng đổ người theo bản năng về phía bên phải và
đổ rầm lên sàn nhà. Nhờ đó tránh được mũi dao phải chết của gã sát thủ kia.
“ Thánh Khí!!!”
Huy cảm thấy các hormone trong cơ thể tăng mạnh mẽ. Cậu ta không cảm thấy may
mắn vì vừa thoát chết, mà là cảm thấy căm giận đối phương ám sát tới cửa. Một
cảm giác chỉ muốn thân thủ tiến lên đánh đập đối phương và hỏi hỏi chút
chuyện.
Vì sao lại đến giết hắn?
Lý do là gì?
Và cậu ta phẫn nộ hô ra thánh khí trợ chiến. Cậu ta muốn cầm chân chờ viện
binh tới. Tiếng động lớn thế này, chắc chắn …
‘ Rầm rập ~ rầm rập ~ ‘
Tiếng bước chân nện nhanh và nặng nề trên bậc cầu thang ở bên ngoài, nhưng nó
rất nhỏ.
“ Có tiếng động lớn từ phòng Huy hiệp sĩ!”
Tiếng nàng hầu Caroline, Amada hô lớn.
“ Đội trưởng! Có thích khách đột nhập!!”
Tiếng Shutan vọng lại từ rất xa.
“ Chia ra bảo vệ phu nhân và mọi người. Jamany và Malphite theo ta nhanh!!!”
Tiếng gầm lên giận dữ của Falcon vọng ở dưới tầng.
…
‘ Vụt ~’
“ Chết!”
‘ Vụt ~’
Đối phương không cho Huy có thời gian kịp thở dốc hay câu giờ. Một tiếng nói
lãnh khốc đã vang lên đằng sau Huy từ bao giờ.
“ !!! “
“ Chủ … “
Huy kinh ngạc khi cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau, cậu ta đang phòng thủ
trước mặt cơ mà, sao đã ra được đằng sau rồi. Một khắc, Huy cảm thấy lạnh sống
lưng lần nữa.
Còn Vị Lai chỉ kịp hét lên một tiếng báo nguy.
‘ Keng!!!’
‘ Ù ~ uuuu …’
‘ Lách tách … ‘ ‘ Ù ù ~ ‘
‘ Bùm!!!’
“ Vị Lai!!! Hộc …”
‘ Phụt!’
‘ Rầm … ‘
Không biết tự bao giờ. Vị Lai đã thủ hộ kịp thời mặt sau của Huy. Nàng đã ngăn
chặn được một kiếp thay cho Huy. Nhưng lớp phòng thủ hoàn hảo tạo bởi gió kia
của nàng đã không thể cầm cự nổi quá một giây sau vụ va chạm.
Âm thanh vỡ vụn của thủy tinh, tiếng gió gầm thét như một quả bom không khí tứ
tán trong không gian đã bắn ngược Huy về phía sau. Luồng uy áp bởi gió đã đập
thẳng vào thân thể Huy đã khiến cậu ta phun ra máu và bị văng ra đằng sau thật
mạnh, có cả Vị Lai.
Cái thánh khí trên tay Huy cũng rơi rụng vì đó.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến Huy bị động và bất lực trong mọi nỗ lực. Bất
hạnh thay, cơ thể Huy va chạm quá mạnh với bộ bàn ghế đằng góc phòng khiến cho
cơ thể chịu tổn thương mà không thể di chuyển nổi. Đỉnh đầu đã rỉ những dòng
máu tươi lan ra khắp mặt, cái lưng rệu rã không phản ứng lại.
“ Chết cmnr. Chết cmnr. Chết cmnr. Phải chết cmnr. Phải chết cmnr. Phải chết
cmnr. Chết. Chết … “
Bây giờ mắt Huy đã hơi quen đàn với bóng tối, ở chỗ ngược ánh sáng Huy có thấy
đối phương đã đứng trước mặt mình từ bao giờ. Huy bắt đầu lảm nhảm những câu
trên trong đầu với vận tốc nhanh như vận tốc của ánh sáng. Có khi chả thua chị
kém em là mấy, nhưng lúc này không phải lúc cảm thán những cái trên.
Sợ hãi, bất lực và một cái nóng toàn thân thể như thiêu như đốt bùng lên khắp
ngũ quản trong Huy và nó đốt lên tới cổ họng, cái đầu. Rất giống với triệu
chứng của bệnh sốt cao, nhưng sốt cao thì tính là gì với nỗi sợ hãi đứng trước
cái chết này?
“ Ực … “
“ Dừng lại đi … Tôi có thù hằn gì với anh đâu?
Một cảm giác căng thẳng tột độ khiến Huy bắt đầu mất bình tĩnh, thỉnh thoảng
lại nuốt nước bọt. Và nước mắt nóng hổi rơi ra từ bao giờ, mắt mũi mờ nhòa,
nước miếng từ từ dàn dụa từ trong miệng một cách khốn đốn. Huy bắt đầu van xin
đối phương tha mạng mà không còn hy vọng cứu viện nữa. Dù rằng tiếng bước chân
và tiếng nói bên ngoài vẫn vọng vào đây mỗi lúc một gần, nhưng Huy không biết
nên vui mừng khi có người tới cứu hoặc cảnh báo mọi người nên cẩn thận nữa.
Cậu ta chắc chắn sẽ chết trước khi Falcon tới.
Huy đã hoàn toàn rối bời tâm trí.
Cậu ta cố lết thân dưới lùi ra sau theo bản năng sinh tồn, chạm người vào
tường, thì lại lết sang bên nào không vướng vật cản. Cứ lui được bao xa thì
càng tốt. Không vì câu giờ, mà bởi vì ớn lạnh khi đối mặt quá gần kẻ muốn giết
mình.
Sự sợ hãi tột độ …
Nước mắt giàn giụa, hơi thở nặng nề, cảm giác mệt mỏi bao trùm trí não Huy ...
‘ Bịch … bịch …’
‘ Loạt soạt …’
“ … “
Tên sát thủ không nói câu gì. Hắn từ từ tiến theo sự di chuyển của Huy và Huy
thì cố gắng lê mông cách xa hắn, một cách chật vật, thê thảm. Trong căn phòng
chỉ còn tồn tại tiếng thờ dốc của Huy, tiếng bước chân nhẹ nhàng như trộm của
gã sát thủ và tiếng quần áo của Huy cọ vào sàn nhà. Ngoài ra thì không còn gì
nữa.
“ Dừng lại đi … Làm ơn tha cho tôi … Anh muốn gì thì tôi cũng đáp ứng … Xin
hãy tha cho tôi … “
Huy khẩn thiết cầu xin đối phương. Chỉ thiếu điều là dập đầu quỳ bái nhận đối
phương làm cha làm mẹ, hay tự vả vào miệng mình nhận sai như trong các bộ phim
cổ trang Trung Quốc là Huy chưa có làm thôi.
“ Vị Lai?! “
Bỗng Huy nhận ra Vị Lai đã ngất đi từ bao giờ trên sàn. Gương mặt nhỏ bé khả
ái, tươi tắn kia giờ đang tái mét, hơi thở lúc có lúc không, các phản ứng
thông thường của cơ thể sống gần như là không thấy đâu. Cậu ta đưa tay bắt lấy
nàng vào lòng bàn tay ngắm nhìn nàng mà tồn muôn vàn cảm xúc trong lòng mà
không thể diễn tả hết.
Nàng vì hắn mà chiến đấu ngoan cường. Vì hắn mà chiến đấu hết sức mình tới tận
giây phút cuối cùng. Còn hắn thì đi gây thù chuốc oán ở bên ngoài mới nên nông
nỗi này. Chỉ trách hắn là một tên chủ nhân tệ hại vô năng. Ngu xuẩn không biết
trời cao đất dày mà thôi.
Hắn hối hận vì đã không biết nhẫn nhục ẩn mình. Ỷ vào thánh khí nên huênh
hoang tự đại, nguy hiểm kiểu ‘ Sửu Nhi ‘ như khi còn ở hiện thế ấy. Sao không
cui cút làm người bình thường cho qua ngày đoạn tháng đi. Cứ ảo tưởng mình là
một nhân vật nam chính trong bộ tiểu thuyết, truyện tranh nào đó để làm gì,
trong khi bản thân chả có chút sức mạnh nào.
Kết cục thì là đây này ...
Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân …
‘ … ‘
“ … “
Tiếng bước chân dồn dập từ đầu cầu thang dẫn tới tầng này. Tiếng mọi người
huyên náo. Có cả tiếng hét thất thanh của Helen, nhưng Huy thì không còn nghe
rõ ràng nữa. Vì cậu ta chỉ tập trung vào mỗi Vị Lai trên đôi bàn tay này.
‘ Vụt!!!’
Gã sát thủ đã dừng trước mặt Huy. Một tiếng xé gió từ phía trên đầu Huy bổ
tới. Không ngẩng đầu lên nhìn, Huy cũng biết điều gì sẽ diễn ra sau đó.
“ Kết thúc rồi Vị Lai à … “
Nhắm lại
Ngẩng
Rơi
Huy nhắm lại đôi mắt cay xè vì ầng ậc nước mắt nóng hổi đang rơi lã chã và
ngẩng đầu lên. Cậu ta không dám nhìn Vị Lai lần cuối nữa, cậu muốn thanh thản
nét mặt rồi chết chứ không muốn đau đớn nhìn nàng và hắn chia lìa khoảng khắc.
Đau đớn và nuối tiếc lắm. Hối hận và tự trách mình lắm. Nhưng đã muộn rồi.
“ Xin lỗi … các em … “
Nhớ ra còn một người nữa. Huy nở một nụ cười nhẹ cuối cùng và thốt ra một câu
ngắt ngứ như thế với những giọt lệ tiếp tục lăn rơi đã to thành hạt đậu. Hắn
chờ đợi sự kết thúc không mong muốn này trong sự bình thản ngắn ngủi.
-&&&-