63 : Những Kinh Nghiệm ( Hạ )


Ánh mắt Huy trợn trừng hết mức có thể. Các tơ máu trong mắt cậu ta nổi lên còn
rõ hơn lúc nào hết. Và mồ hôi lạnh trên trán Huy lại chảy thêm. Vì sự căng
thẳng tột độ và cảm giác nguy hiểm. Không sai biệt lắm thì đúng là như thế.
Một cảm giác ngàn cân treo sợi tóc.

Con thỏ Agile còn lại chạy vòng qua mạn sườn trái của Huy và nó thì đang nhắm
tới cái chân trái của cậu ta. Huy chợt nhận ra con thú khốn kiếp này có vẻ
khôn ngoan hơn đồng bạn của nó.

Nếu như con thỏ Agile đầu tiên quần nhau với Huy cả trăm hiệp không phân thắng
bại làm cho Huy có cảm giác động vật thường không có trí tuệ, và qua nhiều lần
quan sát thì mơ hồ nhận ra cửa ải đột phá ( nhưng cậu ta không nhận ra ngay
được, vì không có kiến thức kiếm thuật thường thức cơ bản ). Phải đến khi nguy
hiểm trước mắt và được Malphite trấn an, Huy mới ngộ ra một điều gì đó và nhờ
nó mà cậu ta chỉ cần một lần là đã giết chết con thú Agile thứ hai.

Nhưng con thú còn lại này thì …

' Phập!!'

" !!! "

" Aaaaaa!!!"

Huy chỉ vừa mới quay phần trên thân lại, chưa kịp làm gì thì đã thấy con thỏ
kia găm cái sừng nhọn của nó vào thẳng phần dưới bắp chân của cậu ta.

Chưa tới một tích tắc. Một cảm giác đau đớn truyền từ nơi bị thương tổn tới
tận sống óc làm cho Huy không thể chịu đựng nổi và nó làm cậu hét lên đau đớn.
Một cảm giác còn tệ hại hơn là bị đánh đập vào người cái ngày chịu phán xét
tại lâu đài God's Landing. Và còn tệ hơn cả cảm giác bị chém chục nhát vào
người như khi chiến đấu với Brander Asvinte sáng qua nữa.

Đau đớn không thể chịu đựng nổi.

Cẳng chân bên trái Huy như muốn đứt dời và nó lung lay run rẩy như muốn làm
Huy ngã khuỵu. Máu tươi đã bắt đầu ứa ra ngày một nhiều.

Đầu óc Huy bắt đầu choáng váng, nhịp thở nhanh và nông. Tim đập mạnh hơn hết.
Có cảm giác muốn ngất đi. Đây là ảnh hưởng của việc mất máu nhiều. Mà Huy đã
có kinh nghiệm trải qua với Brum và Brander trước đó.

Não bộ của Huy đã không còn có thể tiết ra thêm chút Adrenalin thần kỳ nào
nữa. Nhờ đó cảm giác đau đớn trong Huy tăng lên gấp bội.

Vốn dĩ đã nóng trong người do vận động mạnh nãy giờ, giờ đây Huy lại càng cảm
thấy nóng. Một cái nóng như thiêu như đốt bắt đầu lan tỏa râm ran khắp cả cơ
thể cậu ta một cách chậm rãi. Một cảm giác nóng không phải nóng khoan khoái
ngâm mình trong bồn nước nóng, mà cảm giác nóng ấy như thể cái nóng của cơ thể
vô lực. Kiểu như khi sốt cao ấy.

Có lẽ sốt cao chưa đủ để hình dung …

" Aaa … Mẹ nó … Súc sinh!!!"

Đã đau đớn thì chớ, đằng này con thỏ Agile lại tiếp tục đẩy cái sừng vào sâu
hơn và xoay xoay cái đầu như thể đang thực hiện động tác khoan. Điều này làm
vết thương trên bắp chân Huy thêm tồi tệ. Một cảm giác nhức nhối tới tận xương
tủy bắt đầu nổi lên và điều này khiến Huy càng thêm đau đớn. Ruột gan vặn vẹo
như bị ai đó nhào nặn. Gương mặt gầy gò của cậu ta cũng không khác gì. Nhưng
nhờ nó mà thần kinh phản ứng trong Huy đã trở lại. Ngoài tiếp tục kêu gào đau
đớn, thì cậu ta đã có thể chửi thề. Và Huy càng không thể ngất đi vì cơn đau
hành hạ.

Và rồi cậu ta đã ý thức được sự việc gì đang diễn ra với bản thân mình. Một sự
việc kinh khủng và nguy hiểm tới tính mạng.

" Hiệp sĩ không sao chứ …"

Tiếng Malphite càng lúc càng gần, có lẽ hắn đang lại gần đây, nhưng Huy không
quan tâm lắm.

" Mày chết với tao!"

" Gi iii ..."

Huy dùng hết sức lực tóm lấy sừng của con thỏ kia bằng bàn tay trái và rút nó
ra khỏi bắp chân trái một cách hết sức vất vả, nhưng dứt khoát và mạnh mẽ. Cậu
ta vật ngã con thỏ dưới mặt đất. Cậu ta căm phẫn nhìn con thỏ trông ' Vô hại'
mà cực kỳ ' Nguy hiểm' này. Còn con thỏ Agile kia bị nắm bằng sừng và đè
nghiến ra mặt đất thì cố gắng giãy dụa và rít lên.

' Phập!'

" … "

" … "

Ánh mắt sắc lạnh của Huy đã bị che lấp gần như hoàn toàn sau cặp mắt kính
nhuốm máu tươi của con thỏ. Gương mặt vô biểu cảm cũng dính máu tươi, và hơi
thở đã đều đều quan sát xác con thỏ Agile thứ ba. Cậu ta đã xuống tay không
chút do dự.

Bàn tay phải cầm ngược cán kiếm của Huy đang cắm ngập mũi kiếm vào đầu con thú
kia vẫn còn dính máu. Rất là lạnh lùng, không nhìn thấy đâu ra sự run rẩy.

Một cảm giác lạnh lẽo nơi Huy tỏa ra, khiến cậu không khác gì một khối băng
tạc hình người. Hoặc có lẽ có chút tướng tá của gã đồ tể cũng không sai biệt
lắm.

" Hiệp sĩ, chúng ta nên nghỉ ngơi và cầm máu cho ngài!"

Jamany và Malphite nhìn Huy mà không lên tiếng. Một hồi sau, Malphite là kẻ
phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trên. Gã tiến lên và dìu Huy. Cái chân của Huy
thành khập khiễng mất rồi, rất khó khăn khi đi lại.

" Vậy nhờ các vị ..."

Huy quay lại nhìn hai người kia và đáp lại một câu đứt quãng, sau đó thì dựa
vào mạn sườn Malphite và di chuyển vào một chỗ râm mát.

" Ha ~ Ai …"

Đến tận lúc này, cậu ta mới có thể thở ra một hơi nhẹ nhàng. Nhưng có vẻ cái
chân trái của cậu ta không có được tốt như thế đấy.

" Các vị làm gì thế?"

Huy ngồi một bên và chờ đợi. Quan sát một hồi nên cậu ta rất ngạc nhiên khi
thấy nhóm Jamany đang chuẩn bị một ít các nhánh cây, mẩu gỗ, lá cây khô và bày
ra xác ba con thỏ Agile đã chết, ba cái bình nhỏ nhỏ bằng đất nung. Còn
Malphite đang kiểm tra qua mấy cái lọ nhỏ lấy ra từ nhẫn không gian.

" Chúng tôi đang định làm bữa trưa. Mời hiệp sĩ dùng chung luôn."

Malphite nở nụ cười mời khách.

" Vậy thì phiền các vị quá. Tôi vẫn còn có chút bánh mì, trái cây và nước."

Huy nở nụ cười bất đắc dĩ và từ chối. Cậu ta chưa bao giờ ăn uống kiểu dã
ngoại này, nên không tin tưởng lắm. Bằng chứng là bữa tiệc thịnh soạn gần nhất
từ khi tới thế giới này là ăn ở nhà khách của Balcury. Những ngày sau đó, Huy
chỉ gặm bánh mì và trái cây thay cơm. Và sau đó là bữa tiệc tối qua ở nhà
Falcon ...

" Hiệp sĩ đừng từ chối. Món thịt nướng của Jamany rất là ngon. Có lẽ ngài chưa
từng được ăn bao giờ đâu?"

' Ục ục ~'

Mời chào thì dùng lời nói là được rồi, nhưng gã Malphite lại vừa nhỏ dãi vừa
liếm môi mời mọc. Điều đó làm tăng sự thèm muốn trong Huy. Và cái bụng của cậu
ta thì làm phản. Huy hơi xấu hổ.

" Cứ chờ một chút là sẽ có món ngon. Trong khi chờ, tôi sẽ giúp ngài chữa trị
vết thương."

Malphite không cho Huy tiếp tục từ chối thiện chí. Gã cầm một cái lọ nhỏ sẫm
màu và ngồi quỳ trước mặt Huy, nâng bắp đùi trái của Huy gác lên đùi hắn.

" Vậy cảm ơn anh Malphite."

Nhìn bộ dạng râu ria luộm thuộm thế thôi, chứ Malphite trông vẫn còn trẻ trung
và ưa nhìn chán. Và Huy cũng nhanh chóng đáp ứng thiện chí của đối phương mà
không bận tâm nữa.

" Hiệp sĩ chịu khó một chút … Ây chà ~ Con Agile này kinh khủng thật. May mà
vết thương loại này không nguy hiểm gì."

Malphite vừa nói vừa quan sát tình trạng bắp đùi Huy. Gã cảm thán.

" Thế mà là ' Không nguy hiểm gì' hả?" Ai chứ, nhưng Huy thì cậu ta rõ ràng
tình trạng của mình. Bắp chân trái bị khoan một lỗ đã rất sâu, da thịt đã rách
ra te tua, cũng chỉ chưa có xuyên qua bên kia mà thôi. Máu me đầm đìa bên chân
trái. Gấu quần rách, đôi giày vải màu xám và một bên tất chân nhuốm một mảng
màu đỏ tươi. Nghĩ nghĩ như thế nhưng Huy không nói gì. Cậu ta quan sát tiếp
tục Malphite làm gì.

" Hiệp sĩ đừng lo lắng ... Vết thương này không có vấn đề ..."

Vừa nói, gã vừa dội nhẹ một thứ nước không màu ( không phải là nước uống ) và
lấy khăn sạch lau rửa để khử trùng vết thương. Khi tiếp xúc với vết thương, nó
gây xót cực kỳ, nhưng Huy cố gắng cắn răng chịu đựng.

Sát trùng xong, gã rắc một loại bột màu nâu đen mịn mà có mùi thơm nhẹ nhàng,
thanh nhã lên chỗ vết thương sâu trên bắp chân Huy. Thứ bột này ở trong cái lọ
mà gã lôi ra từ nhẫn không gian. Huy nghe mùi này mà cảm giác như đã quen
thuộc ở đâu. Chỉ có điều là không rõ đã ngửi qua ở chỗ nào mà thôi.

Malphite cứ rắc đều thứ bột kỳ lạ đó khắp vùng vết thương cho Huy. Ngay lập
tức nơi vết thương có dấu hiệu ngứa ngáy và xót trở lại.

" Hiệp sĩ đừng lo. Bột này cầm máu rất hữu hiệu."

Malphite ngẩng lên nhìn gương mặt lo lắng của Huy và trấn an.

" Ô! Máu ngừng chảy rồi!"

Huy kinh ngạc thốt lên như thế khi thấy máu đã chảy ít đi nơi bắp chân. Da dẻ
nơi thương tổn hơi ngứa chút xíu mà thôi. Không còn xót như trước.

" Được rồi cứ để thế này một chút. Và đây là … Hiệp sĩ uống đi."

Malphite nhìn qua miệng vết thương cảm khái, sau đó gã mang ra một lọ thủy
tinh nhỏ thon dài cỡ bốn đốt của hai ngón tay, có nắp trên đầu lọ. Bên trong
đó là một thứ dịch nước màu đỏ nhẹ, rất giống màu máu tươi.

" Cái này là …"

Huy ngạc nhiên và không nói hết câu.

" A! Đây là thủy dược hạ cấp, dùng để hồi phục sinh lực. Hiệp sĩ không dùng
ngay là không đủ sinh lực đâu. Sẽ dễ rơi vào tình trạng bất tỉnh."

Malphite dúi cái lọ cho Huy và giải thích.

" Không đủ sinh lực … Ý anh là? …"

Huy ngơ ngẩn nhìn chất thủy sóng sánh. Cũng có chút choáng váng đầu óc thật,
cơ thể lạnh lạnh và run rẩy. Đây là những dấu hiệu của thiếu máu, và ngất xỉu
cũng có thể xảy ra. Sau đó cậu ta mở cái nắp ra rồi ngửi hương vị. Một mùi vị
khó ngửi nhẹ, nhưng xộc nặng. Huy thiếu chút nữa làm đổ nó vì di chuyển cái lọ
ra khỏi mũi quá nhanh.

" Tôi có thể nhìn thấy hiệp sĩ chỉ còn 1/4 thanh sinh lực. Nếu ngài không phục
dụng thứ này, ngài sẽ không thể đủ sức khỏe để vận động bình thường lại."

Malphite giải thích.

" … "

Huy nghe ra ý đối phương đang nhắc đến ' Máu' cũng chính là thứ duy trì sinh
mạng con người. Cậu ta mau chóng đọc lệnh trạng thái. Nhưng lần này cậu ta chả
hiểu mình còn bao nhiêu máu nữa. Toàn ký tự Lavindor. Nhưng theo nhận định thì
đúng là nó chỉ còn khoảng 10% số ban đầu.

Rất là tồi tệ nếu hết sạch máu. Huy hiểu điều đó hơn bất cứ ai.

" Tôi không thể nhận. Chắc nó quý lắm."

Huy ngần ngừ chưa nhận lọ thuốc ngay.

" Không có sao cả. Bảo vệ ngài là nhiệm vụ của chúng tôi. Nếu ngài có vấn đề
gì, đội trưởng Falcon của chúng tôi mới gặp rắc rối."

Malphite lên tiếng.

" Các anh thật trung thành với đội trưởng Falcon."

Huy cảm khái một câu và cậu ta ngay lập tức uống hết lọ thuốc nước trên tay
không chần chừ. Dẫu sao mùi vị của nó cũng không quá tệ. Uống xong thứ nước
đó, đầu óc Huy cũng không còn choáng váng nữa, cơ thể ấm hơn, chân tay cũng
không còn run nhẹ nữa.

Huy thầm công nhận chất lượng của thứ thuốc hồi phục này.

' Xoèn xoẹt ~'

' … ~'

Tiếng động lạ phát ra từ chỗ Jamany đã thu hút Huy.

" Anh ta đang làm gì thế?"

Huy quay qua hỏi Malphite. Lúc này gã đang loay hoay lột da của 3 con thỏ
Agile.

Còn về phần Jamany, một tay đang tì lên một viên đá, một tay cầm vào một cây
cung nhỏ và đang thực hiện động tác kéo tới kéo lui như các nhạc sĩ chơi đàn
dương cầm. Tại lòng viên đá, có một lỗ nhỏ cho một cây gậy dài nhỏ khoảng 15
phân vót hơi nhọn đầu chui vào, để được giữ thăng bằng. Đầu còn lại của cây
gậy thì không vót nhọn và tiếp xúc với một miếng gỗ khác đã được mài phần vỏ.
Miếng gỗ này được Jamany lấy bàn chân đè giữ chặt. Dây cây cung kia thì Jamany
móc một vòng quanh trục cây gậy dài, và gã bắt đầu thực hiện động tác kéo tới
lui, rất chậm rãi.

Và ngạc nhiên là cây gậy dài xoay tít. Đầu cây gậy tiếp xúc với miếng gỗ đã
mài vỏ, xoay tròn và khoan sâu xuống thớ gỗ từng chút một.

" Hắn đang nhóm lửa, thưa hiệp sĩ."

Tiếng Malphite đáp lại.

Malphite vừa dứt lời thì ở tại nơi cây gậy dài tiếp xúc với miếng gỗ đã nhen
nhóm có khói, sau đó là có tàn lửa. Jamany tiếp tục kéo cung mạnh hơn và tàn
lửa nhen lớn hơn. Huy đã rất kinh ngạc.

" ?! "

Cậu ta không biết cách này có thể tạo ra lửa đấy.

Ngay sau đó, Jamany ngừng tay lại ,và lấy miếng gỗ mang theo tàn lửa đặt vào
trong một đống lá khô. Sau vài giây, có khói bốc ra. Và Jamany thổi hơi đều
đều và tăng dần vào đống lá.

Một lúc sau đống lá bắt đầu bốc cháy và thế là có một đống lửa nhỏ sinh ra.

" Thú vị vãi đạn. Quả là những kinh nghiệm sống quý báu không thể có được qua
màn hình máy tính hay các trang sách đấy." Huy lẩm bẩm cảm thán.

( Tác : Chính tác cũng không có những kinh nghiệm sống này, tối hôm qua đang
dạo trên mạng sưu tầm thôi. Định gom góp một chút kinh nghiệm sinh tồn nơi
hoang dã. Sẽ có lúc dùng cho một bộ chuyện khác. Không biết có đủ sức khỏe và
thời gian để viết không. : )

Cũng tiện kể lể thì kể nốt luôn. Hôm nay tác xin nghỉ làm thêm để dành cả ngày
viết bù chương. LoL)

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #63