32 : Con Nhà Người Ta Và Con Nhà Mình ( Thượng )


" Chủ nhân … Tỉnh dậy đi!"

Trong hư vô Huy cảm nhận có một giọng nói trong trẻo, ôn nhu mang theo hơi tức
của tiểu nữ hài đang luẩn quẩn quanh bên tai. Mới đầu giọng nói còn cực ôn
uyển, nhẹ nhàng. Càng về sau giọng nói càng có chút gấp gáp hối thúc.

" Dậy mau Chủ nhân! Trời sáng rồi."

' Nhéo '

Giọng nói đó chắc chắn là của Vị Lai. Và dám cá là cô bé đang ra dáng một tiểu
nữ bộc đang nhéo mũi yêu đánh thức tiểu thiếu gia của nàng.

" Thôi thôi … Anh dậy rồi."

Đến đó thì Huy chịu thua, cậu ta nở nụ cười khi thấy cô bé đang nhéo cái mũi
của mình. Dù Vị Lai cố dùng lực, nhưng Huy lại cảm thấy không mấy đau, nhìn
cảnh tượng ấy làm cậu trẻ không khỏi phì cười. Rất là có ý vị a.

" Ư ~ Thoải mái."

Huy đã ngồi thẳng người trên giường và vươn vai. Vị Lai cũng rời khỏi mặt của
Huy và di chuyển lên đỉnh đầu của Huy, nàng lười biếng nằm nhoài ra và nghịch
ngợm các lọn tóc.

" Chủ nhân đã vất vả hôm qua rồi."

Cô bé nhanh chóng hồi phục một câu quan tâm.

" Ừ. Vị Lai cũng vất vả nhiều."

Bất giác Huy giơ tay quá đầu định xoa đầu nhỏ của Vị Lai. Vị Lai hạnh phúc
hưởng thụ.

" À có chuyện này. Tại sao anh lại không hiểu chữ viết của quốc gia này, trong
khi anh vẫn hiểu và nói được ngôn ngữ của họ."

Huy không nhanh không chậm đi vào vấn đề làm cậu ta miên man rất lâu ngày hôm
qua. Như kiểu học bài rất kỹ mà khi đi thi thì quên chỗ này quên chỗ kia. Rất
là phiền muộn.

" Như thiếp thân đã nói từ trước. Nữ thần Aphrodite đã thay đổi đôi chút não
bộ của Chủ nhân để có thể hiểu và nói được ngôn ngữ của quốc gia Lavindor,
nhưng liên quan tới chữ viết thì không có. Nhưng Anh Hùng Thiệp từ Giáo hội
lại có khả năng này. Nhưng tấm thiệp đã bị tước mất nên Chủ nhân mới không
hiểu mặt chữ mà thôi."

Vị Lai rời khỏi cái xoa đầu của Chủ nhân, nàng bay tới trước mặt và cầm lên
một cọng hành lá xanh. Nàng ra dáng nghiêm túc lão sư giảng bài, cọng hành
thay cho cái thước. Nàng cứ phe phẩy cái thước như là một lão sư thực thụ đang
say sưa giảng bài.

" Vậy à … "

Trong thâm tâm Huy vẫn rất nuối tiếc về cái Anh Hùng Thiệp. Nhưng cũng không
có cách nào thay đổi tình trạng.

Thở dài 1 cái, Huy lại chú tâm nghe giảng bài.

" Anh Hùng Thiếp tuy quý, nhưng Chủ nhân cũng không cần quá thương tiếc. Chủ
nhân vẫn có thể sử dụng thẻ mạo hiểm giả mới kia như thẻ chứng minh thư ở hiện
thế."

Vị Lai bắt được sợi thương cảm từ Chủ nhân, nàng không khỏi tiếc hận đã không
hoàn thành trách nhiệm. Nàng vẫn coi bản thân mình có lỗi trong đêm đó.

Huy cũng bắt được tín hiệu không vui vẻ từ Vị Lai, cậu ta lắc đầu cười cười và
di dời vấn đề buồn đau cũ : " Quên đi. Mà tại sao cả ngày hôm qua em không
xuất hiện vậy?"

Vị Lai nhoẻn miệng cười duyên, hai tay gác trước bụng thiên chân vô tà đáp : "
Vì Chủ nhân không đủ sinh lực chia sẻ với thiếp thân. Nếu thiếp thân xuất
hiện, sẽ gây tình trạng thiếu hụt thể lực dẫn tới mệt mỏi cho Chủ nhân. Với
lại, trong hình hài nguyên bản, thiếp thân sẽ gánh chịu một phần nhỏ tác động
xấu của Chủ nhân. Vì vậy chỉ tới sáng nay, khi chủ nhân hoàn toàn khỏe mạnh,
thiếp thân mới xuất hiện. Xin hãy tha thứ cho thiếp thân vô dụng."

Nhìn Vị Lai bé bỏng kiều lệ mà băng thanh ngọc khiết trước mặt. Huy sinh ra
cảm giác muốn bảo vệ cô bé. Vẫn như ngày đầu tiên cả hai mới gặp nhau. Nhưng
cảm giác đó lúc này càng mãnh liệt hơn.

" Mình tự hứa cô bé sẽ là người quan trọng nhất kiếp này, dù có hy sinh cái
mạng này cũng không thể để cô bé chịu tổn thương " Huy tự thề như thế trong
lòng.

" Chủ nhân … ??"

Vị Lai phát hiện chủ nhân của nàng có chỗ không đúng. Thẳm sâu đôi mắt kia
bỗng toát ra hỏa diễm. Không phải dục hỏa chi diễm mà là ý chí chi hỏa. Nàng
hiểu được dục hỏa chi diễm mang ý nghĩa gì, nhưng ý chí chi hỏa thì không
chắc. Ý chí chi hỏa có rất nhiều nghĩa, nhưng đều không có xấu xa. Không hiểu
sao nàng có chút không tự nhiên khi bị chủ nhân xem như vậy.

Một cảm giác khác lạ mà nàng chưa từng trải. Và đây là lần đầu tiên nàng có
cảm giác này.

" Vậy em không có bị thương hay gì gì chứ …?"

Huy giật mình tỉnh giấc. Cậu ta hơi bối rối hỏi thăm Vị Lai.

" Thiếp thân không có vấn đề gì."

Vị Lai đáp.

" Vị Lai hát cho anh một khúc nhạc chào ngày mới đi."

Huy cảm thấy tâm tình lúc này rất tốt. Có cảm giác cậu ta có thể phấn đấu hết
mình không mỏi mệt chỉ cần có Vị Lai ở bên.

" Thiếp thân đã hiểu."

Tại một gian phòng trọ nhỏ ở đâu đó. Một giọng hát thánh thiện, trong sáng bắt
đầu ngân nga chào đón ngày mới.

Thật thánh thót như tiếng trời.

---

Ồn ào

Xì xầm

Sáng nay trong khu nhà công hội đã đông người ra vào như ngày hôm qua, 3 hàng
người xếp hàng dài chờ sự sắp xếp. Quầy tiếp tân cũng không mấy rảnh rỗi tiếp
Huy.

Cậu ta bắt buộc phải vào xếp hàng chờ đợi.

" Hiệp sĩ!"

Tiếng nữ giới rất quen thuộc vang lên và có một bàn tay khều khều cánh tay
phải của cậu ta.

" Là tiểu thư. À … Lux Vaninuya tiểu thư?"

Huy ngoái đầu nhìn lại, nhanh chóng nhận ra đối phương là nữ tiếp tân tốt bụng
đã giúp đỡ mình hôm qua. Trên tay nàng bê theo một chồng giấy tờ lằng nhằng
các ký tự.

Vẫn nụ cười thiên thần thân thiện, Huy cũng không có ác cảm gì với cô nàng,
nhưng ngược lại cũng không có quá nhiều thiện cảm gì biểu lộ. Đơn giản chỉ là
vì phép lịch sự.

" Chúc mừng Hiệp sĩ đăng ký thành công chức nghiệp. Hoan nghênh trở thành mạo
hiểm giả."

Lux hoan hỉ đạo.

Từ trong đôi mắt kia, Huy không nhận thấy chút giả tạo gì. Nhưng cũng không
ngoại trừ khả năng cậu ta mắt kém mà không phát hiện ra, nên cậu ta vẫn cứ ứng
xử rất lịch sự.

Thật sự là Huy đã suy nghĩ nhiều, nhưng lúc đó bản thân cậu ta thì không hề
biết bản chất của Lux là như thế. Tương lai sẽ nói cho cậu ta biết, nhưng lúc
đó đã rất muộn, nhượng cậu ta một phen trải qua thống khổ, bi ai nhất bi kịch
cuộc đời.

...

" Vâng! Cảm ơn Lux Vaninuya tiểu thư. Xin hỏi, tôi muốn nhận nhiệm vụ kiếm
tiền hoặc luyện tập thì …"

Huy phục hồi Lux, sau đó đi ngay vào vấn đề cấp thiết. Nói đùa, trở thành mạo
hiểm giả không phải để khoe, mà là để kiếm tiền và tôi luyện sức chiến đấu. Ít
nhất đó là những gì Huy nghĩ tới.

" A! Vậy thì phiền Hiệp sĩ xếp hàng chờ tới phiên của mình. Chị Virinia và mọi
người ở quầy sẽ hướng dẫn. Tiểu nữ xin phép đi trước."

Lux khẽ khom người lễ phép rồi chậm chậm tiến về quầy tiếp tân. Nhìn dáng
người nhỏ nhắn của cô gái, Huy cảm thấy có chút vi diệu cảm xúc, rất nhanh cậu
ta liên tưởng ra nó là cảm xúc gì, nhưng cũng rất nhanh cậu ta lắc lắc đầu để
quên rơi đi cái cảm xúc đó.

Đã một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

" Huy Hiệp sĩ. Xin hỏi Ngài có vấn đề gì hay cần tìm nhiệm vụ kiếm thưởng
sao?!"

Ngự tỷ Virinia thấy Huy thì không nhanh không chậm chào hỏi. Trong giọng nói
không mang theo mấy phần cảm tình. Có lẽ là tính cách thường ngày của nàng và
Huy cũng không so đo.

" A! Anh Hiệp sĩ! Anh cần gì sao, em có thể hướng dẫn cho anh nha. Có điều cần
phải có phí dụng nha."

Cô bé Sona mới từ một gian phòng khác đi ra, trên tay bê theo vài quyển sách
dày cộm. Mới thấy Huy, cô bé như lại nổi lên bát quái chi tâm hiếu kỳ. Ai bảo
những câu chuyện ở hiện thế hôm qua của Huy, gây ra sự tò mò cho cô bé.

" Đừng quậy, Sona! Nghiên cứu chút tài liệu phụ mấy chị đi."

Virinia hung cô bé ngoan ngoãn.

" Vâng … "

Sona cúi đầu làm bé ngoan.

" À Lux. Em có thể phụ trách hướng dẫn cho Huy Hiệp sĩ không? Dù sao cậu ta
cũng là người mới."

Virinia quay qua trưng cầu ý kiến của Lux.

" Điều này. Em đang … "

" Xin lỗi, chị Virinia. Lux là người hướng dẫn riêng của em mà."

Lux còn chưa nói hết. Một thanh niên tầm 18- 19 tuổi chen ngang vào. Giọng
điệu có phần bỡn cợt và ngả ngón.

Cậu thanh niên kia cao khoảng mét bảy, dáng người cao và đậm, có cơ có bắp
đàng hoàng. Nhìn qua là biết là dân luyện võ hoặc chí ít là biết đánh đấm. Mái
tóc hoàng kim bóng bảy hớt ra sau đầu, để lộ cái trán rộng bóng láng và hai
bên tai.

Gương mặt cao lạnh và thanh tú đậm chất mỹ nam tử. Cộng thêm ngũ quan thư
sinh, mày nhỏ lá liễu, mắt tròng xanh lam nhỏ có hồn như các nam thiên sứ
trong tiểu thuyết, mũi thẳng dọc dừa, môi nhỏ mà tươi. Nước da trắng trẻo và
không nhuốm chút tục tao khiến cậu ta rất nổi bật trong đám người đang xếp
đằng sau.

Như hạc giữa bầy gà cũng như là coi hạ thấp đối phương. Phượng hoàng chưa tính
tiền nữa là. Đó là những đánh giá phiến diện về đối phương của Huy.

Cậu chàng mặc áo giáp bằng tinh thiết đồ họa tiết tinh xảo điểu sư Gryphon. Hộ
uyển bọc hai bên vai nai nịt gọn ghẽ, đôi bao tay bằng da tốt và có gắn thiết
ở trong lòng bàn tay và ở mu bàn tay. Thắt lưng da bọc một tấm yêu đái bằng
vàng chạm trổ mãnh sư. Đôi giày kỵ sĩ đế cao tới quá bắp chân làm bằng tinh
thiết tốt sáng loáng như bộ giáp trụ. Bên hông cậu ta gài theo một cây bảo
kiếm có chút vụ lam nhạt mờ ảo quấn quanh.

Xem xét sơ bộ có tám chín phần thanh niên này là con nhà giàu. Vừa trường soái
lớn lên, lại là công tử ca chơi trò mạo hiểm giả. Nghĩ lại cũng làm người tức
chết người vì ghen tỵ.

Nếu được cảm thán, thì Huy có câu này “ Con nhà người ta đấy, còn con nhà mình
...”

...

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #32