Brum cũng không hoàn toàn chỉ là hạng võ phu chuyên đi đánh nhau qua ngày. Y
chẳng qua là mang theo tâm nguyện hoàn thành lời hứa với cô em gái đã mất của
của hắn.
Trở thành mạo hiểm giỏi nhất bảo vệ dân chúng vô tội.
Gia đình hắn và cả ngôi làng đã bị xóa sổ trong 1 lần xuất hiện Mê Cung Hắc Ám
vài năm trước ở phía Bắc God's Landing. Mà Brum chỉ có thể mang cô bé thoi
thóp trở ra, nhưng cũng không lâu sau đó, cô bé lìa đời.
…
" Anh trai à! Hãy trở thành Anh hùng của mọi người … Bảo vệ người dân thiện
lương trước ma thú nhé! Anh trai … "
" Đừng nói nữa anh sẽ đưa em tới thủ đô. Ở đó có nhiều thầy thuốc giỏi, sẽ
chữa được cho em."
" Em xin lỗi, anh phải đi 1 mình rồi … Hì … "
" Khôngggggg …"
" … "
" Tỉnh dậy! Này! Đừng ngủ! Anh xin em …"
" … "
" Khôngggggg!!!"
… .
Brum không đồng tình với những hành động mà Huy đã làm. Đã giết người, hiếp
dâm, sau đó lại đi phá quán xá người ta. Hắn cảm thấy Huy cần nhận trừng phạt
để rút ra bài học.
Brum cảm thấy việc mình làm là đúng.
Tiếng cổ vũ, tiếng va đập huyên náo trong gian phòng công hội mạo hiểm giả
ngày càng to. Nó như tiếng trống trận thúc giục người lính ra trận. Mọi người
xem trò vui vây quanh 2 đấu sĩ lại.
Không người nào đứng ra can vụ ẩu đả sắp diễn ra này. Có vẻ như loạn ẩu cũng
là 1 phần của giới mạo hiểm giả rồi. Vì nguyên nhân gì thì chịu, Huy lại không
nghiên cứu về vấn đề này.
Đối diện là gã điên đang hằm hè đòi khiêu chiến. Huy hoàn toàn có thể đưa ra
câu trả lời từ chối. Nhưng không hiểu sao Huy vẫn rất chần chừ.
Cậu ta biết bản thân mình không có kinh nghiệm đánh nhau đã đành. Thể chất còn
lâu mới sánh được với gã Brum. Chả có nổi 3 phần thắng được gã đâu. Vậy thì
còn chờ cái gì mà không từ chối?! Ấy vậy mà Huy vẫn nấn ná câu giờ.
Dù đã tự mặc niệm bản thân cần phải đấu tranh để vượt qua với bất kỳ nghịch
cảnh nào. Mang trên mình Thánh Khí hơn hẳn với binh khí phàm nhân, nhưng khi
đứng trước mặt kẻ thù đúng nghĩa, tức là mạnh mẽ hơn rất nhiều. Trong thâm tâm
Huy cảm thấy không gió mà rét lạnh.
Bóng ma của những tâm hồn tự ti là không bao giờ có thể dễ dàng chữa khỏi. Họ
chỉ có thể vượt qua nếu chịu nghịch cảnh hoặc họ nỗ lực đại giới để đương đầu
với nó. Hay đơn giản là họ có những người luôn tin họ và luôn bên họ cổ vũ,
quan tâm mỗi khi họ bế tắc, bất lực. Cảm giác an tâm sẽ cứu rỗi linh hồn dễ bị
tổn thương của họ và họ sẽ tiếp tục tiến bước.
" Argh!!"
Huy bỗng nhiên cảm thấy cơn đau đầu nhẹ. Giống như lúc ở trong lâu đài nội
thành.
Cái cảm giác ấy …
Là Vị Lai phải không?!
Chắc chắn rồi!
Cô bé đang cổ vũ cho mình đây mà. Huy thầm cười và đã hơi có chút dũng khí
hơn.
Huy cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều mà không chịu vận động. Quá là vô ích
và hại não.
' Hít '
…
Huy lấy lại hơi thở chậm chạp lúc bình thường. Cậu ta đã chuẩn bị đưa ra 1
quyết định xứng đáng với phận nam nhi của cậu ta.
Chưa đánh mà đã chạy là không được. Như thế là hèn nhát.
Huy đã quyết định đặt cược mạng sống của mình vào đây mà không còn do dự nữa.
Với nhiều người, họ xem nó như bình thường. Với Huy, cậu ta xem nó như là 1
việc thiên kinh địa nghĩa sự tình. Dù rằng cậu ta đúng là nam thẳng.
---
" Tôi chấp nhận lời thách đấu của anh!"
Huy cho ra 1 lời như vậy và triệu hồi thánh khí và cái kiếm 30 đồng vàng ra.
" Tốt lắm! Vậy mới là đàn ông con trai. Tao đánh giá cao tinh thần của mày.
Vậy bắt đầu … "
Tiếng Brum vừa mới dứt, hắn đã tăng vận tốc rời đi vị trí ban đầu.
" Quá nhanh."
Huy vẫn có thể thấy được thân ảnh của đối phương. Chỉ là tốc độ này, nếu để mà
đem ra thi đấu thì dù có là vận động viên Usain Bolt- Lightning Bolt cũng
không thể không cam bái hạ phong.
Khoảng cách giữa 2 người hơn 50 mét, tính ra phải hơn 5 giây gã mới tới gần
Huy.
' Keng!!!'
Chỉ chưa hết 2 giây, sống thanh trường kiếm của Brum đã hướng tới Huy. Và Huy
chỉ có thể bất lực giơ khiên thần đón đỡ.
Nhận đòn xong, cánh tay Huy bắt đầu tê rần vì xung lực quá mạnh. Cậu ta đã
đứng tấn khá vững nên chưa bị hất ngã.
Đối thủ dùng sống kiếm để đánh ngã Huy đã là rất nhân từ rồi.
" Khá lắm, nhưng chưa đủ!"
Brum rất là phấn khích! Trông Huy gầy gò như thế mà vẫn đứng vững sau cú đập
dồn 1 phần sức của mình. Không thể không tán thưởng. Nhưng người mới cũng chỉ
là người mới. Gã đã ở đẳng cấp khác.
' Cạch '
' Độp '
Brum chuẩn bị từ lưng chừng khoảng không rơi xuống do y lấy đà và nhảy bổ tới
Huy. Mà không phải ' Bổ' mà là ' Đập'. Chân chưa tiếp đất, gã đã chống mũi
kiếm vào sàn nhà, lấy toàn bộ trọng tâm dồn vào 2 chân to khỏe, cơ thể xoay
người và dùng 2 chân giơ lên đối mặt với tấm khiên của Huy và tung cú đạp tinh
chuẩn.
Lần này Huy không thể chống cự thêm được. Cậu ta bị hất văng hơn 4- 5 mét ra
đằng sau. Dọc tuyến đường Huy bay, mọi người nhao nhao né tránh và Huy xô đổ
vài bộ bàn ghế một cách hủy diệt. Đủ có thể thấy sức phản chấn mạnh như thế
nào.
' Hực … phụt '
Có chút máu nóng từ miệng Huy hộc ra từ miệng. Mồm và sau lưng áo cậu ta đã
nhoe nhoét máu tươi, nước mắt cũng đã lại lăn mờ mắt và Huy cảm thấy cực kỳ ê
ẩm, lồng ngực nhưng nhức do bị mặt sau cái khiên va chạm. Huy lấy tay trái cầm
kiếm ấn ấn lồng ngực, tay phải cầm khiên chống mặt sàn để gượng dậy.
" Khóc cái gì thế?! Mày là đàn bà à?! Đứng dậy cho tao."
Brum cũng không nói lý, tiếp tục gia tốc và lao tới.
' Rầm! … lộp cộp '
Huy cố gắng lăn sang một bên và cũng chỉ 1 giây sau chỗ sàn nhà và đống bàn
ghế bị cậu ta xô bồ theo cú ngã trước bị đập vỡ vụn.
Lực đạo từ đòn tấn công này tuy có giảm, nhưng vẫn rất uy lực.
Huy mau chóng nhổm người với ý định đứng dậy.
" Không có dễ thế đâu!"
Brum tiếp tục vẩy chân vào mặt trước tấm khiên.
' Đốp '
' Rầm '
Lần này Huy lại bắn ra phía sau thêm hơn 3 mét thì chạm vào cái cột nhà đằng
sau.
" Cạch cạch "
" Arghhhhhh!!!"
Cậu ta cảm thấy có gì đó sai sai và chỉ có thể gào lớn lên vì đau đớn.
Lại những dòng máu dữ dội hơn từ khóe miệng của cậu ta.
Lần này Huy thảm không thể tả hơn. Đầu cậu ta đã va chạm vào cột nhà, tuy nó
bằng gỗ, nhưng điều đó không có nghĩa cậu ta không bị gì.
Xương sống lưng đã bắt đầu báo nguy và cái đầu đang ở hiệu ứng choáng váng.
Cậu ta không còn nhìn rõ khung cảnh trước mắt nữa. Tai nghe cũng bắt đầu ù ù.
Một vài cơ chế sinh lý trong Huy cũng bị nghiêm trọng thương tổn. Cơ thể Huy
hoàn toàn không còn nghe lời cậu ta nữa, nhưng lý trí của cậu ta vẫn còn.
Cậu ta đã ở trong tình trạng của phế nhân. Một cái cảm giác khó chịu vô cùng.
Huy cảm giác lần này có thể sẽ là lần cuối cùng cậu ta còn có thể cảm nhận
mình còn sống.
" Này dừng lại!!! Các người đang làm trò gì thế?!"
Huy nghe mang máng tiếng nói này. Nó rất quen thuộc, là gã Falcon?
Sau đó những âm thanh đối thoại dần hư nhược.
Tiếng mọi người trong gian nhà xì xào. Sau đó Brum vẫn mãi chưa có động tĩnh
gì, có lẽ gã đã bỏ qua cho cậu ta a?! Huy méo xệch miệng cười khổ.
" … "
Hơi thở của Huy hư nhược dần, sau đó cảm giác mất hết tri giác mau chóng ập
đến. Một màu đen và tĩnh mịch hàng lâm.
Huy đổ ra sàn và chết đi?!
" Zzz ... "
Không phải là chết, chỉ là ngất đi do quá mệt mỏi.
" Nhóc cũng khá đấy! Không có tí nào sợ hãi kêu tha hoặc đái dầm."
Brum nhìn lướt qua thấy Huy vẫn còn thở yếu ớt thì thô kệch mỉm cười thưởng
thức. Gã đã có chút coi trọng Huy.
Dù đã trọng thương như vậy, mà vẫn còn chịu được 2 phát trọng kích như vậy,
cũng là rất khá rồi.
Gã là kẻ được rất nhiều gia tộc trung lưu mời chào, nhưng chưa vừa ý.
Y rất có sức khỏe, có chút tiền dành dụm, dù hơi thô kệch nhưng đảm lượng cực
lớn. Chả thế mà khối con cháu nhà giàu hay bọn công tử ca chơi trò mạo hiểm
giả mà thái độ ngông nghênh, kiêu căng đều bị hắn hành cho kêu cha gọi mẹ, có
lúc còn đái dầm ra quần. Vậy mà Brum vẫn vô sự.
Không phải vì hậu trường. Vẫn chỉ là chữ ' Bản sự'.
Mà Huy lại khác hơn hẳn bọn công tử ca kia về khoản tinh thần chiến đấu. Rất
dũng cảm đấy.
Brum công nhận Huy và coi như đã trừng phạt xong. Gã quay qua thông báo gì đó
với nhân viên công hội, rồi sau đó rời đi.
Nhóm Falcon cũng chả thể làm gì khác ngoài việc để Brum rời đi. Họ dìu Huy qua
một bên nằm nghỉ và chờ đợi.
Rất nhiều người xem cũng chỉ ngán ngẩm bỏ đi. Với họ, kết quả này quá hiển
nhiên. Huy mà thắng được Brum mới là kỳ tích.
Trận thách đấu đến đó coi như kết thúc.
-&&&-