23 : Nhân Phẩm Thắng Lòng Người


" … "

Huy cứ đi lang thang qua các khu nhà tồi tàn, góc chợ, cuối cùng tới 1 quán
buôn bán vũ khí và áo giáp quen thuộc. Nhưng lần này nhìn vào cái tên biển
hiệu, Huy lại không thể hiểu chữ đó viết gì.

Cậu ta mang máng hiểu bảng chữ đó là " lão Rom ". Là quán tạp hóa nơi Huy đã
mua vật phẩm ngày hôm qua với Jenny A'rc Lavindor.

Huy mỉm cười may mắn rồi bước vào quán.

---

" Xin chào quý khách ... "

Lão Rom chủ tiệm vẫn nhiệt tình chào khách cho tới khi nhìn ra Huy là người
bước vào tiệm. Sự nhiệt tình của lão cũng giảm nhanh chóng như cái cách lão
dừng câu nói.

" Ông chủ tiệm khỏe. Tôi cần mua 1 chiếc nhẫn không gian …"

Huy cũng nhận ra sự kỳ quái từ biểu hiện của lão Rom, rồi cậu ta cũng không
thế nào để tâm cho lắm. Nhưng cậu ta vừa đi vào vấn đề thì bị cự tuyệt ngay
lập tức.

" Cậu đi dùm chỗ khác đi! Đừng ở đây phá phách chuyện làm ăn của ta."

Lão Rom ngay lập tức cự tuyệt bằng 1 giọng điệu không có tí ti thiện chí. Này
là ý không muốn buôn bán đây, dẫu sao ông ta vẫn còn ăn nói nhẹ nhàng, không
như đám người chợ búa ngoài kia.

" Tại sao vậy? Tôi tới với mục đích mua vật phẩm, nào có phá phách chuyện làm
ăn của ông?"

Huy không hiểu lắm hỏi.

" Ta không bán vật phẩm cho người cho cậu. Đi đi!"

Lão Rom đã đích thân rời khỏi quầy hàng, tiện tay còn cầm theo 1 thanh gươm.

" ?! "

Huy rất là kinh ngạc. Làm gì tới nỗi động vũ khí thế?!

" Ta đã nói không bán cho cậu. Có hiểu tiếng người không?!"

Lão Rom phảng phất tỏa ra 1 cỗ khí thế ngưu bức không nói rõ lên lời. Cái khí
thế ngưu bức đó không phải chỉ là một người đàn ông tại khu ngoại thành bình
thường có thể có được. Mà nó rất có phong phạm của 1 kỵ sĩ triều đình.

Bầu không khí trong gian phòng cũng vì thế mà căng thẳng đến mức báo động đỏ.

Huy cảm giác lão này là nhất quyết không chịu bán vật phẩm cho mình đây. Nếu
là bình thường cậu ta đã bỏ qua rồi. Nhưng giờ phút này, cậu ta không thể
không có 1 cái nhẫn không gian để cất đồ và ít lương thực. Lương thực có thể
gác qua nhưng kho giữ tiền là cần phải có.

Và Huy đã hy vọng sẽ mua được 1 cái nhẫn không gian cùi cùi cũng được tại nơi
này. Khi mà cậu ta đã đi vòng vòng khu bắc ngoại thành gần 2 tiếng đồng hồ mà
chả mua được cái gì.

Trời đã quá giữa trưa, không mau mua sắm chút ít để còn tới công hội mạo hiểm
là trễ hết kế hoạch của cậu ta. Mà Huy thì không muốn như thế.

Đã lên lịch thì chí ít có thể trễ chứ không thể hủy.

" Chủ quán! Tôi chỉ cần mua vật phẩm là sẽ rời đi ngay, xin đừng làm mọi
chuyện phức tạp như vậy."

Huy cố gắng nói năng hòa hoãn. Cậu ta cảm thấy cái gươm trên tay lão ta khác
hẳn với con dao mà tụi côn đồ ban nãy đe dọa mình. Hổ có vuốt còn đáng sợ gấp
trăm lần mèo có móng.

Tuyệt đối không tầm thường như Huy thấy. Lão chủ quán này không bình thường.
Dù không bình thường ở chỗ nào, Huy cũng chưa giải ra ngay được.

" Cậu phạm tội danh ác liệt như vậy. Còn dám mặt mũi đi quanh khắp nơi. Không
thấy xấu hổ mà tự sát đi, anh hùng khiên."

Vẫn uy nghiêm tại chỗ, phảng phất lão Rom này là 1 vị tướng quân từ triều đình
về hưu vậy. Lão vẫn không nhanh không chậm đạo.

" Tất cả chỉ là cái bẫy từ người ngoài, còn kẻ chủ mưu thì tôi không thể loan
truyền bừa bãi. Tôi hoàn toàn vô tội và còn bị mất gần hết vật phẩm, tiền bạc.
Ông không tin thì tùy. Có điều mục đích của tôi chỉ là đến mua vật phẩm, không
hơn gì ý đó."

Huy không thể lùi bước khỏi nơi này. Đây cũng là mặt trận mà cậu ta cần đấu
tranh. Một mặt trận cũng ảnh hưởng tới cuộc đời cậu ta từ hôm nay. Huy đã nghĩ
như thế.

Và Huy không lùi bước là đúng đắn. Quyết định bám trụ lại và thuyết phục chủ
quán của cậu ta rồi sẽ là tiền đề cho rất nhiều việc được giải quyết cũng như
tinh thần của cậu ta được tôi luyện. Nhưng cậu ta cũng không thể biết được.

" … "

Một vài hô hấp sau, lão Rom tự thu kiếm lại bên hông và gương mặt cũng hơi dãn
ra, Huy thấy thế cũng thở nhè nhẹ phấn khởi mừng thầm. Bầu không khí giương
cung bạt kiếm cũng vì thế mà tiêu tán đi rất nhiều.

" Ta cũng không quan tâm chuyện riêng của cậu. Chỗ này là làm ăn buôn bán, có
tiền là có hàng. Không làm sự việc khác."

Lão Rom quay người tiến về 1 góc quầy hàng và lục lọi cái gì.

Huy cảm thấy lão này cũng thú vị đấy, kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Nếu
lão mà là phụ nữ, thì dân gian hay gọi là " Ngạo kiều bệnh'. Tất nhiên lão là
đàn ông, nên chỉ coi là ông chú tốt tính.

" Nhẫn không gian này giá 30 đồng vàng. Nó có cấp độ cao cấp lục sắc, nên có
chút thuộc tính phụ trợ và đặc biệt là hồi phục sinh lực, thể lực cho người
đeo nó. Ưng thì lấy."

Lão Rom mang ra 1 chiếc nhẫn bằng bạc điêu khắc một chút phù chú ký tự, trên
mặt nhẫn nạm 1 viên đá lục giác màu trắng tinh khiết.

" Hàng tốt đấy! Va đập khó hư thiệt, ngọc thạch cực rắn chắc. Rất thích hợp để
người như cậu dùng."

Lão Rom một bên loay hoay lau hàng hóa tích bụi và trưng bày, một bên giải
thích.

Huy xem qua chiếc nhẫn, bên trong diện tích của chiếc nhẫn là 5x5 mét vuông.
Lớn hơn cái nhẫn sơ cấp hôm qua gấp đôi. Đúng là hàng bỏ tiền có khác.

Huy đã ưng ngay rồi, cậu ta hỏi thêm xem món binh khí nào vừa tay, cậu ta vẫn
còn tiếc thanh kiếm trung cấp lam sắc lắm.

" Tạm cái kiếm này đi. Hàng trung cấp bạch sắc. Rèn từ quặng Mirthrill chất
lượng đấy. Giá cả 30 vàng, bền và dễ dùng."

Lão Rom tiếp tục đưa ra một thanh kiếm dài hơn mét, cán kiếm bằng kim loại,
lưỡi kiếm không phải là chất lượng tốt lắm. Nhưng có lẽ là đủ xài với tình
hình tài chính của Huy hiện giờ.

Một thanh kiếm 400 đồng vàng và 1 thanh có 30 đồng vàng, đủ có thể nhận thấy
cái nào là tốt nhất.

Dù rất ham số vật phẩm xung quanh, nhưng Huy cũng không dám vung thêm, cậu ta
chỉ còn 100 đồng làm phí sinh hoạt, không thể mua thêm.

" … "

Huy đảo mắt xung quanh, thấy trên mặt cái bàn gần góc nhà có để 1 rổ bánh mì
nướng hãy còn thơm mùi, vài quả táo, chuối và khoảng chục bình đựng. Có lẽ là
đựng nước.

Huy cũng ra kiểm tra qua và là nước uống thật.

" Ông chủ! Chỗ bánh nướng, hoa quả và nước uống này bán cho tôi đi."

Huy lập tức đi vào vấn đề. May quá, nếu mà mua được chỗ lương thực, nước uống
này. Thì khỏi lo vấn đề ăn uống trong vòng 1 tuần chứ chả chơi.

Quả là không sai lầm khi đi vào quán này. Sau này chắc thường xuyên vào mở
hàng cho lão già này mới được.

" Không được! Chỗ đó là lương thực của nhà ta hôm nay và mai đấy. Không bán,
muốn mua ra chợ mà mua."

Lão Rom ngẩng đầu nhìn về phía Huy và cái bàn chất lương thực, lập tức từ
chối.

Chỗ lương thực đó là con gái lão mua về từ sáng để dành cho 2 ngày. Bán hết
đi, nó về càu nhàu thì mệt. Tốt nhất là không bán.

" Ông chủ tốt bụng! Làm ơn bán đi, tôi chỉ biết nhờ vả ông mà thôi. Ngoài kia,
người ta không chịu buôn bán với tôi. Tôi cùng đường rồi. Làm ơn đi ông chủ."

Huy cúi gập người 90 độ, nịnh nọt ông chủ quán như đúng rồi. Cậu ta đã từ bỏ
sự sĩ diện hão, tính nhút nhát ở đẩu ở đâu rồi. Lúc này cần nịnh nọt một chút
mới được và Huy thì không chậm trễ.

" Nếu ta bảo cậu quỳ xuống van xin thì ta đồng ý bán, cậu có làm không?!"

Lão Rom ngả người về phía trước dựa vào mặt quầy, tay phải vuốt cằm và lạnh
lùng hỏi.

" … "

Huy chưa hiểu tại sao lão già kia thay đổi nhanh như chong chóng thế. Mới nãy
còn bình thường buôn bán mà, giờ bảo giở mặt là giở mặt được ngay à.

Huy cảm thấy như bị sỉ nhục vậy. Rất là khó chịu đi.

" Sao thế?! Ta sắp đổi ý này."

Lão Rom tỏ ra đang mất kiên nhẫn.

" … "

Huy có thể thay đổi tính cách để phù hợp với cuộc sống mới. Nhưng không lý nào
lại dứt bỏ cả nhân phẩm làm người chỉ để cầu chút thực phẩm cả. Không đáng để
làm thế.

Người có nhân phẩm mới làm được người tốt. Không có nhân phẩm có khác nào
những con động vật kia.

Đã mua được nhẫn và vũ khí rồi. Không lo không mua được nhu yếu phẩm cái gì
ngoài tiệm này. Không cần hạ mình chỉ để thỏa mãn đói khát. Dù rằng cậu ta đã
rất đói bụng và khát …

" Ục ục … "

Và quả nhiên cái bụng của Huy rất thành thật.

" Tôi cảm thấy đã mua đủ rồi … Ục ục …"

Huy hơi xấu hổ khi cái bụng liên tục biểu tình.

" Chắc chứ?! Qua thôn này là sẽ không có tiệm này đâu."

Lão già giở giọng chơi chữ mới đau. Huy ngẩng đầu lên nhìn lão, nắm nắm tay mà
không tỏ rõ thái độ.

" Hừ "

Lão Rom rời quầy và tiến tới chỗ Huy, lão chìa 2 ngón tay và cười đểu nói : "
Giao 2 vàng thì mang chỗ đó đi đi."

Huy cảm thấy rất là khó tin khi nghe thế. Nhưng rất nhanh cậu ta đổi sắc mặt
hoan hỉ, nhanh nhanh giao tiền và thu hết chỗ lương thực, nước vào nhẫn.

" Cảm ơn ông chủ, thỉnh thoảng tôi sẽ ghé qua ủng hộ quán."

Trước khi rời đi, Huy không quên cảm ơn như thế.

" … "

Lão Rom nhìn khuất bóng Huy rời đi mà thở dài cảm thán : " Haizzz … Không biết
có phải do lòng người biến chất, hay do triều đình hủ bại mà lại có những sự
việc bê bối như vậy?!"

" Ờ … mà lỡ thương nó bán hết lương thực, nước uống thì trưa dùng bằng cái gì
đây?! Buổi chiều con bé về lại càu nhàu thì mệt. Aizzz … ai thương ta đây?!"

Lão Rom giơ tay đập lên trán, cười khổ cái cảnh gà trống nuôi con của mình.

-&&&-


Truyền Thuyết Tứ Hiệp Sĩ - Chương #23