Người đăng: truonglangvuongvn@
Không gian yên tĩnh, như khoảng lặng của một bộ phim kinh dị kiểu cũ, với
tiếng chạm vào sàn gỗ bằng gót giày, một chút ít phần gần mũi, nó vang ra, với
những tiếng vọng lại, đều đặn, và tiếng tíc tắc của đồng hồ, loại phải lên dây
cót bằng tay mỗi ngày.
_ Phu nhân biết không, với một đêm hè tháng sáu, tôi nghĩ là nó chưa đủ oi
bức.
Câu nói vừa rồi là một nỗ lực đáng ghi nhận trong việc tránh né sự thiếu
chuyên nghiệp của tên trộm . Khi hắn đi qua phòng khách với giá nến trong tay,
và phu nhân Ramsay đi phía trước.
Xấu hổ cho hắn là ngoài những khung tranh trên vách và hành lang là còn có
thể, nếu không trong mắt hắn, chỉ đầy và đặn loại vải nhung mềm mại trong độ
đàn hồi và co dãn không nếp gấp tuyệt vời với viền ren màu tối, thứ là lựa
chọn hàng đầu của các nhà thiết kế váy ngủ, mà phu nhân Ramsay là khách hàng
khó tính.
Nếu đọc được suy nghĩ của tên trộm, hoặc trí tưởng tượng nếu cũng có thể xếp
vào một loại suy nghĩ, phu nhân Ramsay sẽ không bình tĩnh đến thế khi mua
trang phục từ catalogs được cập nhật theo mùa, như một thói quen. Trong trường
hợp này, váy ngủ nên được làm từ vải bố, hay loại sợ lanh mà người ta dùng cho
gia súc trong mùa đông, hay nghe nói có loại vải đủ dày để chống được đạn từ
một khẩu colt xoay nòng, đó cũng là lựa chọn nên được đưa lên phía trước.
Phu nhân Ramsay không trả lời, nàng kiêu hãnh và tức giận trong từng bước
chân. May là tên xấu xa kia chưa tồi tệ đến mức đưa giá nến cho nàng cầm, nếu
không đây sẽ là hành trình tủi nhục và đáng xấu hổ.
Nghĩ lại về việc chọn chất liệu vải, không phải đó là lý do của nó hay sao.
Nàng đáp trả bằng việc lướt qua những công tắc đèn, thứ dùng điện để tạo ra
ánh sáng, cũng là thứ nàng không thích. Nếu tên trộm kia may mắn trượt té tại
thềm đá hoa cương bóng loáng, hay khó khăn hơn chút trong loại thạch anh của
mép cầu thang, và may mắn hơn nếu hắn kèm theo những ngọn nến, đó sẽ là sự đền
đáp tương đối cho sự tức giận của nàng.
Vấn đề là khi tức giận, đôi chân kiều diễm của nàng mạnh bạo hơn, tạo ra sự
hài lòng của các nhà thiết kế về độ nhún nhảy của loại vải mà họ chọn. Nghĩ
lại thêm chút nữa, về sự tận tâm của họ, nó đáng một lời khen thưởng.
Đó là một bữa tiệc trong mắt, mà không may lúc này, lại là tên trộm, người
không biết cách thưởng thức một ly rượu cho ra hồn.
Nói về sự tức giận của phu nhân Ramsay, phải biết nàng kiêu ngạo về cảm xúc
của mình nhiều đến mức, giận một người cũng khó như quý mến họ. Và nàng rất
khó có thiện cảm với ai, kể cả những họ hàng xa từ bên kia đại dương, những
người mà nàng mỗi năm gặp mặt một lần vào lễ tạ ơn, thời điểm thích hợp cho
thị trường chứng khoán, trong việc phân chia lợi tức.
Sự buồn chán của nàng trong bữa tối với gà tây, thứ nàng không bao giờ động
vào, cũng như những lời bình phẩm nhạt như nước sốt việc quất của tay đầu bếp
không nói nổi một câu tiếng anh cho ra hồn ,mà họ mang theo, về những tay nghệ
sĩ mới nổi, và tác phẩm của họ, sao chép và chắp vá, từ những quyển tạp chí mà
người ta không biết là phải trả tiền cho nó.
Vậy mà nàng không bao giờ giận những người họ hàng đó, nếu có thì nó cũng khó
thấy như lòng khoan dung của nàng. Còn lúc này, nàng đang giận người cầm nến
với đế giày kêu lộp cộp không đều tiếng đang đi ở phía sau. Cũng như nỗ lực
pha trò của hắn về thời tiết, thậm chí với từng đó lỗi chỉ trong một câu nói,
nàng không chắc là hắn có nỗ lực hay không.
Nói về lý do mà phu nhân Ramsay cảm thấy có sự tức giận dành cho tên trộm. Đó
là câu nói của hắn trong nhà bếp.
Không phải câu nói về phòng ngủ, với nàng đó là sự cưỡng ép, mà sự cưỡng ép từ
một tên trộm thì nàng có thể hiểu và chấp nhận được.
Thứ gì tệ hơn sự cưỡng ép, đó là đưa ra sự lựa chọn ngu ngốc với kết quả biết
trước, khiến người phải chọn rơi vào tình trạng ngu ngốc không thể tránh khỏi.
Chính là câu nói của hắn, với phép lịch sự bằng sự giản lượt của nàng : " Phu
nhân Ramsay, hoặc là phu nhân đi với tôi lên phòng ngủ, hoặc là phu nhân ở lại
đây với khăn buộc miệng cùng sợi thắt lưng này, và đương nhiên, tôi sẽ tắt
đèn."
Nếu bạn chưa hiểu thì hãy biết thêm về ngữ cảnh của câu nói đó.
Hắn tháo hoặc đang tháo thắt lưng, với chai vang kẹp trong nách, bằng những
ngón tay có thể ấm nhưng lóng ngóng, và hoàn toàn trong hướng chính diện với
nàng, khi nàng đang bắt chéo chân và thưởng thức.
Nàng không sợ phải ở lại một mình trong căn phòng trống trải và bóng tối .
Thật ra đó là thói quen của nàng vào một số ngày trong năm, từ tháng hai đến
tháng chín, khi trời không quá lạnh. Vì nếu lạnh hơn, sẽ có lò sưởi và khăn
choàng lông thú, cùng với tác giả yêu thích của nàng.
Thứ khiến nàng - phu nhân Ramsay ,đạt được cung bậc mới của cảm xúc, là sợi
thắt lưng kia.
Từ cách một bước chân, nàng đã ngửi được mùi da bò quá hạn, thứ mà ta sẽ có,
khi bắt đầu trung học và kết thúc đại học với cùng một đôi giày, hoặc may mắn
hơn,trong trường hợp này, một sợi dây nịt.
Đây là chuyện cá nhân, từ nhỏ nàng đã có một sự ám ảnh về bộ da của những con
vật chết. Giống như luôn có một thứ gì đó sẵn sàng chui ra từ nó, mặc cho
nhiệt độ của máy dập và kim khâu của thợ may, nó luôn chực chờ để được chui
ra.
Điều đó không phải là châm biếm nếu như bạn thật sự sở hữu một hay nhiều trang
trại, với đầy đủ các loài vật lang thang khi có thể, trong bộ da của nó.
Trong hình ảnh của tên trộm khi nói, quả thật có thứ đúng là đang chờ để được
chui ra, với sự giúp đỡ của rượu. Nhưng cả nàng và tên trộm đều chưa nghĩ về
nó, chỉ riêng mình nàng có sự tưởng tượng về những thứ nhỏ hơn. Điều này mới
thật sự là ví dụ rõ ràng của châm biếm.
Đó là lý do nàng uống cạn chỗ vang đỏ, không nói tiếng nào cho đến lúc này,
tức giận trong bước chân của mình, thứ khiến tên trộm đang trong một buổi
tiệc.
Phu nhân Ramsay dừng lại ở bậc cầu thang thứ ba, quay người lại, cái cằm nhỏ
nhắn giữ ngang với đôi mắt nhìn xuống, qua sự lập lòe của ngọn nến, nhìn thẳng
vào đôi mắt của tên trộm.
Hắn cũng giữ cái đầu nằm ngang, chỉ khác là cái nhìn cũng ngang theo đó.
Bạn tưởng tượng được không, khi một người đàn ông không nhìn vào mắt của phụ
nữ khi nói, trong ánh nến, và sự hài lòng của các nhà thiết kế.
Điều an ủi ở đây là hắn không có gì để nói, hay có thứ làm hắn trống rỗng đến
mức không có gì để nói. Vậy nên hắn chỉ đứng đó, trong vũ điệu của lửa, và
nhìn thẳng.
_ Đủ chưa?
_ Cái gì, thưa phu nhân.
_ Tôi hỏi anh nhìn đủ chưa.
_ Tôi chẳng nhìn cái gì cả.
_ Tốt, vậy đừng nhìn nữa, đi trước đi.
Phu nhân Ramsay nép qua một bên và xoay ngang người.
_ Phụ nữ trước. - Tên trộm vẫy giá nến như có ý mời.
_ Thật sao ? Định cư xử như một quý ông ?
_ Luôn là như vậy, đặc biệt ở một nơi xa lạ, với một phu nhân xin đẹp.
_ Thôi đi, tôi không thích bị áp giải ngay trong nhà của mình.
_ Phu nhân có thể cầm nến nếu muốn, tôi không ngại đâu.
Biết là vô ích và ngu ngốc, phu nhân Ramsay tiếp tục bước đi với sự giận dữ
cộng thêm của mình.
Nói về cầu thang, nó là loại uống cong với bậc thang làm từ ba loại đá riêng
biệt, thanh vịn bằng đá, được đỡ lên bằng những thanh trụ bằng đá được chạm
trổ tỉ mỉ, bởi những thợ điêu khắc, mà theo cách nhìn rộng hơn, họ là những
nghệ sĩ hàng đầu trong lĩnh vực của mình.
Không nên nói về hai pho tượng đặt bên dưới chân cầu thang, nó sẽ làm ta sao
nhãng. Hãy tiếp tục nói về nói về sự tức giận đang dần đi lên và thoát khỏi
khỏi nó. Nếu không có sự dừng lại ở bậc cầu thang thứ mười hai.
_ Ta nghĩ lại rồi, ta sẽ ở dưới phòng ăn, ngươi cứ tiếp tục công việc của
mình, khóa trái cửa nếu muốn.
Phu nhân Ramsay kiêu hãnh bước xuống giống như cách bước lên. Nhưng lại bị
chặn bởi một bàn tay đang cầm giá nến.
_ Không, cứ tiếp tục đi lên đi, phu nhân sẽ luôn ở trong tầm mắt của tôi.
_ Nếu vậy thì làm ơn, nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện.
_ Ồ ,xin lỗi, là tại cái cầu thang.
Phu nhân Ramsay không khó chịu vì việc tên trộm nhìn ở đâu, nàng chỉ muốn hắn
nhìn vào mắt nàng, để thấy sự tức giận trong đó, thứ rất hiệu quả, khi thông
thường, mỗi lần nàng muốn người khác làm theo cảm xúc của mình.
Tên trộm nhìn vào mắt nàng và nói :" Không ". Rồi lại tiếp tục nhìn ngang như
một sở thích.
Biết là vô ích, phu nhân Ramsay tiếp tục với đôi chân, chỉ thêm được ba bậc
thang, nàng dừng lại :
_ Đây là nhà của ta, ta không thích bị ra lệnh, hay áp giải, ngươi tự tiếp tục
công việc hèn nhát của mình đi, tên trộm.
Người thanh niên kia suy nghĩ, rồi gật đầu :
_ Phu nhân nói đúng, có lẽ từ lúc đầu tôi đã sai, không nên yêu cầu phu nhân
điều gì. Tôi xin lỗi, đây mới là việc tôi nên làm.
Câu nói kết thúc, tên trộm, với sự chính xác của mình, khom người và bằng bờ
vai bên phải, vác phu nhân Ramsay lên, như cách người ta vác một thân gỗ, hay
chính xác hơn, một bao lúa mạch cỡ vừa.
Rất nhiều thứ để mô tả trong cảnh tượng này, hãy tóm gọn như sự giãy giụa một
tiểu thư đã tập cưỡi ngựa từ nhỏ, và giọng hét của một bà dì góa bụa. Cũng như
nói về cánh tay thể thao, với những đòn quật của bộ môn tennis, vào lưng và eo
của tên trộm.
Nó ngừng một chút khi đến phòng đọc sách, khi phu nhân Ramsay nói : " Đừng vào
đó".
Rồi tiếp tục trên hành lang dẫn đến phòng ngủ, và kết thúc với tấm nệm êm ái,
nơi phu nhân Ramsay hạ cánh trong một cú ném khó khăn.
_ Im lặng.!
Tên trộm với giọng ra lệnh và cái nhìn giận dữ, thứ được tiếp sức rất nhiều
bởi cơn đau ở phần hông.
_ Sẽ rất nhanh chuyện này kết thúc, nếu cô hợp tác, và vì chúa, thôi cái giọng
khó chịu đó đi.
Phu nhân Ramsay bặm môi, với mái tóc bù xù, có phần mái bị quét lệch qua một
bên, thay vì chẻ giữa như nó vốn có.
Dây của váy ngủ bị lệch khỏi một bên vai, lộ ra vài thứ, vì lịch sự ta sẽ
không nói đến những điểm có thể nhìn thấy khác. Khó có thể chỉnh chu được,
trong bộ váy riêng tư, khi bị ném bởi một người có bờ vai rộng.
_ Tôi sẽ đếm đến ba trước khi bật đèn.
Câu nói vừa rồi là hành động lịch thiệp của tên trộm khi cố hành xử như một
quý ông, đáng ghi nhận như việc tát nhau bằng găng tay, hay đấu súng.
Công tắc ở cửa, không quá khó để tìm.
Trong ánh sáng đầy đủ, phu nhân Ramsay cuộn tròn trong tấm chăn màu trắng, với
đường thêu bằng chỉ màu trắng sữa, chỉ lộ ra gương mặt đỏ hồng không son phấn,
cùng mái tóc rối bời.
Tin chắc là phu nhân Ramsay rất muốn chỉnh lại phần tóc đó, chỉ là đôi tay bé
nhỏ của nàng, bận phải giữ chặt mép của tấm chăn màu trắng, mà có thể độn bên
trong là sợi bông, hoặc truyền thống hơn trong kiểu cách của nàng, là lông
ngỗng.
Tên trộm nhìn gương mặt ló ra khỏi chăn đó, bỏ qua phần tóc, cái bặm môi và
đôi mắt có thể là giận dữ, hoặc dính bụi, vì đang nhấp nháy rất nhiều. Nó làm
hắn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cơn đau ở phần eo đã làm hắn thanh tỉnh.
May mắn là đoạn đường vừa rồi không dài, nếu không, ngoài dấu vết của móng tay
để lại, biết đâu sẽ thêm dấu của thứ đang giấu sau bờ môi mím chặt kia. Khi
đó, sợ rằng người phải hét lên trong hoảng sợ sẽ là hắn.
Thật đáng sợ.
Đặt giá nến xuống bàn, không thổi tắt .Với những gì vừa xảy ra, mọi nguồn ánh
sáng đều là cần thiết.
Hắn bắt đầu thỏa hiệp :
_ Tôi chỉ cần tiền, hoặc những thứ có thể dễ dàng đổi ra tiền. Tôi không thể
đem cả tòa nhà này đi, dù rất muốn. Vậy nên, sao phu nhân không cho tôi lời
khuyên, và chúng ta sẽ cùng cảm thấy...được giải thoát.