Trai Bí Ngô (4)


Người đăng: truonglangvuongvn@

Sáng hôm sau Jack thức dậy, cậu nhìn thấy Tai Rũ đang nằm cạnh giường của
mình, còn Đốm Bi thì gà gật cạnh cánh cửa.

Jack bước ra phòng khách và không nhìn thấy cha và mẹ của mình đâu, thay vào
đó, cậu nhìn thấy một người đàn ông lịch thiệp đang ngồi trên ghế, mỉm cười
hòa ái nói với cậu :

_ Chào Jack, giấc ngủ tốt chứ.

Jack trả lời :

_ Xin chào và cảm ơn ông, tôi đã ngủ rất ngon, có lẽ vì hôm qua là một ngày
mệt mỏi đối với tôi.

Có phải ông là bạn của cha và mẹ tôi, xin cho tôi hỏi họ đã đi đâu vào lúc
sáng sớm như thế này.

_ Họ đã đi rất xa ,Jack, rất xa. - Quý ông kia trả lời.

Jack lại hỏi :

_ Xin lỗi, tôi không hiểu ý của ông, họ đã đi rất xa ? Là ở đâu? Liệu có kịp
về để chúng ta cùng dùng bữa sáng hay không?

Người đàn ông trả lời :

_ Xin lỗi Jack, ta đã có một thỏa thuận với họ. Ta không thể cho cậu biết ta
là ai, sống ở đâu và đến đây có việc gì.

Ta cũng không thể nói cho cậu biết cha và mẹ của cậu đã đi đâu.

Ta chỉ có thể nói là, ta đã đưa ra được một cái giá đủ để khiến cha mẹ của cậu
rời xa cậu, và họ sẽ không bao giờ có thể trở về nữa, vì họ đang ở nơi xa xôi
nhất mà một người có thể đến, cũng như cậu sẽ không bao giờ có thể gặp lại họ
nữa, chỉ bấy nhiêu thôi.

Người đàn ông đứng dậy, chỉnh lại mũ của mình và nói tiếp :

_ Bây giờ ta phải đi, Jack. Đó cũng là một phần trong thỏa thuận của ta và họ.
Ta thật sự rất mong bản thân có thể ở bên cậu lâu hơn.

Người đàn ông bước về phía cửa, khi đã ở ngoài thềm ông quay lại và nói :

_ Ta có thể hỏi cậu điều này được không Jack, ta sẽ gọi một cậu bé không bao
giờ lớn lên là gì ? Nếu cậu ta không phải là một thiên thần.

_ Tôi không biết. - Jack trả lời.

Người đàn ông quay lưng bỏ đi, vọng lại câu nói :

_ Hi vọng lần sau ta và cậu gặp lại, cậu đã có câu trả lời của mình.

Chỉ còn lại một mình Jack trong căn phòng, Jack vào bếp và tự làm cho mình bữa
sáng, cũng như cho Tai Rũ và Đốm Bi.

Dùng xong bữa sáng, Jack nói với Tai Rũ và Đốm Bi :

_ Bây giờ ta sẽ đi tìm cha và mẹ của mình, ta không cần một lời giải thích, ta
chỉ cần được gặp họ mà thôi, hai ngươi có muốn đồng hành cùng với ta hay
không, ta tin rằng họ chắc chắn rất muốn gặp hai ngươi.

Đương nhiên Tai Rũ và Đốm Bi đồng ý.

Thế là Jack dọn dẹp và khóa cửa căn nhà, cậu tìm đến hàng xóm và nhờ họ trông
coi giùm khu vườn của gia đình.

Rồi Jack lưng đeo hành trang, ngồi trên lưng của Đốm Bi, cùng với Tai Rũ chạy
phía trước, ba người cùng nhau lên đường, họ đi trên con đường duy nhất mà họ
biết và quen thuộc, con đường dẫn đến kinh thành.

Cả ba dừng lại khi gần đến cổng thành, tại đó họ gặp một ông lão già yếu đang
ngồi chống gậy, lưng dựa vào ụ cỏ khô ven đường.

Jack biết ông lão này, đây chính là ngài tể tướng thông thái và đáng kính,
người đã đau buồn vì không thể tìm ra món quà xứng đáng để tặng cho Jack.

Jack lễ phép chào ngài tể tướng và nhận được sự chúc phúc của ông. Ngài tể
tướng hỏi Jack :

_ Cậu bé tốt bụng và xin đẹp của ta, con trai của ta, con đang đi đâu vậy, với
những người bạn của mình.

Jack trả lời :

_ Thưa ngài tể tướng thông thái và đáng kính, con cùng vơi Đốm Bi và Tai Rũ,
đang trên hành trình của mình, đến nơi xa xôi nhất mà một con người có thể
đến, để được gặp lại cha và mẹ của con.

Thưa ngài tể tướng thông thái và đáng kính, ngài có thể cho con được biết, con
nên đi theo hướng nào để có thể đến được nơi đó.

Và xin ngài có thể cho con đáp án của ngài, về việc ta sẽ gọi một cậu bé không
bao giờ lớn lên là gì? Nếu cậu bé đó không phải là thiên thần. Con có một lời
hẹn với một quý ông về đáp án đó, khi lần sau gặp lại.

Con tin ngài chính là người có thể cho con câu trả lời tốt nhất mà con có thể
nhận được.

Ngài tể tướng thở dài trong đôi mắt mờ đục và u buồn, ngài nhìn khung trời xa
xăm và lặng im suy nghĩ, rồi ngài kêu Jack tới gần, xoa đầu cậu bé và nói :

_ Con trai của ta, có rất nhiều câu trả lời đầy thông thái mà ta có thể cho
con, đó không chỉ là những câu trả lời, đó còn là lời khuyên cũng như rất
nhiều tình yêu mà con xứng đáng có.

Nhưng với lòng tốt và sự thông minh của con, tất cả chúng đều không đủ, ta
biết con cần nhiều hơn là những lời chắt chiu từ một lão già đã biết và suy
nghĩ quá nhiều điều như ta.

Con cần có một hành trình để tìm ra câu trả lời của mình . Và thật đáng thương
cho ta, đôi mắt và đôi chân của ta, đã làm việc quá nhiều, đến nỗi nó không
cho ta cơ hội được biết về hành trình vĩ đại đó của con.

Con trai của ta, ta chỉ có thể cho con biết về những điều ta đã biết và nghĩ,
về điều luôn chất chứa trong trái tim già nua của ta, điều khiến nó trở nên
mệt mỏi hơn sau mỗi nhịp đập.

Ta có một đứa con trai, đã rất lâu trước đây nó ra đi để đến những nơi mà nó
chưa từng đến. Ngay lúc này ta tin là nó đã đến nơi mà con muốn đến, nơi xa
xôi nhất mà một con người có thể đến, chính vì vậy nên cho dù ta có ngồi ở đây
lâu đến bao nhiêu. Tại nơi nó vẫy tay chào tạm biệt ta, vẫn không thể chờ được
đến khi nó quay về.

Con trai của ta đã đi về hướng tây, đến nơi mặt trời lặng, đó là điều duy nhất
mà ta biết.

Còn câu hỏi kia của con, ta tin rằng đến khi con tìm được cha và mẹ của mình,
con sẽ có câu trả lời chính xác.

Đó là tất cả những gì, mà một lão già như ta có thể nói.

Jack ! Con hãy ra đi và nhận lấy từ ta, tình yêu và những lời chúc tốt đẹp
nhất.

Jack cảm ơn và tạm biệt ngài tể tướng, rồi cậu cùng với Tai Rũ và Đốm Bi đi về
phía tây.

Sau lưng Jack, xa hơn nữa từ chỗ ụ cỏ khô, trên tường thành . Hoàng hậu đang
gục đầu khóc trên vai của đức vua.

Đức vua vỗ về hoàng hậu và nói :

_ Hãy để đứa trẻ bước đi trên con đường mà nó chọn, còn chúng ta, sẽ luôn ở
đây để chờ nó, hãy luôn chờ đến khi đứa trẻ quay về.

Jack đi đi mãi, qua ngày và đêm, qua lúa vàng và cỏ khô, qua những con sông
cây cầu và bờ suối. Cậu đi ngủ trên đám lá rụng, và thức dậy khi chồi xanh mơn
mởn mọc lên.

Jack đi về hướng tây, với Tai Rũ và Đốm Bi làm bạn đồng hành, có những bầy
chim di cư đã quen với bóng hình của bọn họ, thỉnh thoảng chúng cất tiếng kêu
trong suốt trên bầu trời như một bài ca xin chào và tạm biệt.

Đến một ngày khi Jack ngang qua một khe núi nhỏ, có một tượng đá người lính
xưa cũ thức dậy và nói với Jack, giọng nói của tượng đá cũng xưa cũ như đám
rêu xanh và rêu khô đang bám trên vỏ kiếm hay đá núi xung quanh :

_ Cậu bé, con lừa và con chó. Tất cả đứng lại, dừng ngay tại chỗ đó, quay lưng
lại và rời khỏi khe núi này, và đừng bao giờ quay lại nữa.

Jack dừng lại và nói :

_ Xin chào ngài lính tượng đá, tôi tên là Jack, còn đây là bạn đồng hành của
tôi, Tai Rũ và Đốm Bi.

Tôi xin cám ơn vì ngài đã nói chuyện với chúng tôi. Cũng như cảm ơn vì mệnh
lệnh vừa rồi của ngài.

Chúng tôi đang trong hành trình đi về phía tây để đến nơi xa xôi nhất mà một
người có thể đến, để được gặp lại gia đình của mình.

Chúng tôi sẵn sàng nghe theo mệnh lệnh của ngài bằng cách đi vòng qua ngọn núi
này.

Nhưng xin ngài, trước khi chúng tôi phải thêm nhiều tháng nữa vào hành trình
của mình . Ngài có thể cho chúng tôi biết lý do vì sao chúng tôi phải làm điều
đó.

Ngài lính tượng đá im lặng một chút, rồi nói :

_ Jack, ta không có trách nhiệm phải giải thích bất kỳ điều gì với cậu. Nhưng
vì sự lễ phép của cậu, ta sẽ làm điều đó như biểu đạt một phần thưởng.

Ngọn núi này có tên gọi là " vinh quang của chiến binh". Đây là nơi an nghỉ từ
cổ xưa của những chiến binh vĩ đại, những hiệp sĩ, những người anh hùng mà tên
tuổi đã đi vào sử sách. Những chiến công của họ đã tạo nên quá khứ, hiện tại
và tương lai.

Nhiệm vụ của ta là ngăn cản bất kỳ ai trừ những nhà vua, hay những chiến binh
vĩ đại khác, đi qua khe núi này, và làm phiền giấc ngủ của những người đang
yên nghỉ ở đây.

Vậy đó Jack, lý do cho việc cậu phải kéo dài hành trình là như vậy. Cậu không
phải chiến binh vĩ đại, càng không phải là một vị vua.

Jack lắng nghe, suy nghĩ, và trả lời dứt khoát :

_ Ngài đã sai rồi, thưa ngài chiến binh tượng đá trung thành và tận tụy. Tôi
là Jack, và tôi được quyền đi qua khe núi này.

Bởi vì tôi là một vị vua, và cũng là một chiến binh vĩ đại.


Truyện Ngắn Của Trương Lang Vương - Chương #10