Cái Chết Bí Ẩn


Người đăng: thutu

Rõ ràng khuôn mặt kia chính là kẻ bị thương hôm rồi đã bị thiếu thành chủ
Hứa Thanh truy sát.

Trong nhất thời, ánh mắt mọi người nơi đây không rủ nhau mà cùng hướng về vị
trí của một người, người này không phải ai xa lạ mà chính là tiểu thành chủ
Hứa Thanh. Mọi người trong quán trọ này đều biết lúc trước Hứa Thanh cùng nạn
nhân đang nằm dưới sàn kia có thù oán sống chết, thậm chí ngay lúc đó nếu Lâm
Như Hoa không ra mặt tạm thời hòa giải thì Hứa Thanh đã bất kể đám người Sa
Dương giáo mà đánh giết người kia rồi.

Đối mặt với những ánh mắt này, Hứa Thanh cũng không qua bận tâm, chỉ là cái
chết của tên kia quả thật có chút bất ngờ. Hán dự định sau khi tên kia rời
khỏi đây liền lập tức ra tay, nay lại đột nhiên chả hiểu giời hơi đất hỡi gì
mà chết làm hán có thêm chút buồn phiền.


  • Hừ, chết như vậy coi như ngươi may mắn.

Sau đó hán tiến về phía Lâm Như Hoa nói.


  • Rất may mắn khi gặp tiểu thư ở đây, nhưng nay người cũng đã chết, đã không
    còn lý do nào ở lại, Hứa Thanh ta xin tạm biệt, có dịp tiểu thư tới Sa thành,
    Hứa gia chúng ta sẽ chu đáo đón tiếp.

Dứt lời Hứa Thanh cũng không chờ Lâm Như Hoa lên tiếng liền cùng hai
người trung niên liền quay người muốn rời khỏi. Lập tức có khoảng hơn mười
người xuất hiện chặn lại, người đứng đầu kia đúng là Hà lão trưởng quầy.

Hứa Thanh thấy cảnh này thì có chút tức giận, nhưng hán vẫn là có thể kiềm
chế, hướng phía Hà lão hỏi.


  • Không hiểu trưởng quày và các vị như này là có ý gì ?

Người này quả thật không phải kẻ tầm thường, trước lão trưởng quầy cùng hơn
mười người kia lại không hề khiếp sợ, thậm chí còn có thể che dấu cảm xúc tức
giận của mình. Lão trưởng quầy không thể không thán phục, hơn nữa lần trước
giao thủ là một địch bảy người bọn hán, hôm nay lại có hai cao thủ nữa khiến
lão có chút tự ti.

Tất nhiên Hứa Thanh lần đó vẫn chưa xuất ra những chiêu thức cao nhất mà bản
thân học được, bởi sư phụ hán là một sát thủ đến từ Hoa Quốc, xuất kiếm ắt hẳn
sẽ có người không chết cũng thương nặng, hán không muốn thật sự gây thù chuốc
oán với Sa Dương giáo.


  • Nơi đây xảy ra án mạng, vẫn chưa điều tra rõ, chúng ta sẽ không để ai rời
    khỏi.

Lão trưởng quầy nhìn về phía ba người tự tin nói, tất nhiên, đây là địa bàn
của
bọn họ chứ không phải Sa thành, hơn nữa làm sao lão có thể để cho kẻ khả nghi
nhất rời khỏi ngay trước mắt tiểu thư được, nếu điều đó xảy ra chính là lão
làm việc bất lực sao? Không bằng nhân cơ hội này thê hiện năng lực trước mặt
tiểu thư biết đâu về sau lại được coi trọng.

Hứa Thanh tức giận rồi, xem ra Sa Dương giáo không coi mặt mũi của Sa thành
vào mắt, chỉ vài tên con con cũng giám đứng ra khiêu khích thiếu thành chủ
hán.

Hán đúng là vãn kiêng kỵ Lâm Như Hoa, hán không biết mối quan hệ bí ẩn giữa cô
gái xinh đẹp kia với cha mẹ hán là gì, nhưng hán cảm giác nó không đơn thuần,
hơn nữa có vẻ rất mật thiết. Thế nhưng giờ có kiêng kỵ thì sao, chả lẽ bảo hán
vứt đi mặt mũi Sa thành bọn hán mà vâng lời ở lại, đương nhiên là không có.
Hán tức giận rồi, Lâm Như Hoa, hán cũng chẳng bận tâm nữa, hán muốn giết lão
già trước mặt.

Lâm như hoa đứng cạnh hiện trường cũng không nghĩ lão trưởng quầy lại làm ra
hành động này, nàng thầm nhủ “ Bạch Văn Hà chết tiệt” sau đó liếc mắt về phía
tên to con vạm vỡ.

Lập tức tên to con kia nhảy tới chỗ Bạch Văn Hà lão trưởng quầy, hướng thủ
chưởng chộp tới

Hành động của tên to con, Hứa Thanh không biết, hán ra tay muộn hơn, sát ý
hiện rõ trên mặt, tay phải của hán nắm vào chuôi kiếm.

Động tác rút kiếm của hán thật nhanh, Lâm Như Hoa cũng không thấy rõ, Quốc
Hoàn cũng có đánh giá sâu sắc về tốc độ ra kiếm này.

Chỉ là kiếm vừa nhắm tới cổ họng Bạch Văn Hà thì thân thể của Bạch Văn Hà đã
bị ai đó đánh bay đi, lưỡi kiếm bị hành động này mà lệch ra. Máu đỏ tươi thành
dòng bắn lên không trung, một cánh tay rơi xuống mặt đất, những ngón tay đang
co dật lại. Thân thể lão Bạch bay ngược lên một chiếc bàn khiến nó bị vỡ vụn,
một thân hình thiếu một cánh tay nằm đó chưa rõ sống chết. Ở chỗ Bạch Văn Hà
trước đó, Hứa Thanh thân hình cao lớn đứng hiên ngang chống thanh kiếm xuống
đất, mà thanh kiếm kia lại như chưa từng được rút ra khỏi vỏ. Tên thanh niên
vạm vỡ đứng cạnh đó liền lui lại chỗ Lâm Như Hoa.

Những người hiện tại đứng đó chứng kiến một màn vừa sảy ra, một số bị chiêu
kiếm kia dọa đến kinh sợ, một số lại vì hành động của tên thủ vệ vạm vỡ của
Lâm tiểu thư kia mà nghi hoặc, một số khác vẫn âm trầm không đổi tâm trạng.
Chiêu kiếm rồi quá nhanh, nhanh tới những người ở đây, rất nhiều người không
theo kịp tốc độ ra kiếm đó. Mà một số người rõ ràng biết tên to con vạm vỡ kia
đánh một chưởng kịp thơi giúp lão trưỡng quầy tránh khỏi một kiếm vào cổ họng
vừa cho thấy hán là một cao thủ tuyệt đỉnh.

Lâm Như Hoa lên tiếng phá tan sự yên tĩnh nhất thời này.


  • Thật xin lỗi Hứa Thanh thiếu gia. Ta đã cho người đánh chết Bạch trưởng
    quầy giúp ngài rồi.

Nàng tiện tay vẫy vẫy vài cái, lập tức có hai người tiến ra lôi cái thân thể
không rõ sống chết của Bạch Văn Hà đi. Sau đó nói thêm với Hứa Thanh đang tỏ
ra lạnh lùng bên kia:


  • Hiện tại trong quán trọ của ta đang gặp chuyện không may, bên ngoài lại sắp
    có bão cát, Hứa thiếu gia ra ngoài lúc này có chút bất tiện. Ta mong thiếu gia
    có thể ở lại mà giúp ta giải quyết khó khăn này.

Lâm Như Hoa người này thật là vô vùng xuất sắc, vừa rồi cô nàng cho thủ vệ
ra tay, một chiêu đánh bay Bạch văn Hà chính là để phô bày lực lượng, như muốn
nói rằng- đó, đó chỉ là thủ vệ của ta mà thôi mà đã ghê gớm như vậy, thế lên
đừng có lộn xộn, phần khác chính là giúp Hứa Thanh giữ lại thể diện cho Sa
thành. Sau đó còn đích thân “mời” Hứa Thanh ở lại để trợ giúp nàng giải quyết
mỗi tơ vò này để thể hiện sự thành tâm. Như vậy làm sao tiểu gia kia làm sao
mà từ chối.

Tại chỗ đống cát kia, từ nãy Truyền Kỳ vẫn không hề để ý chút nào tới tình
cảnh hỗn loạn của đám người Hứa Thanh, hán vẫn đang quan sát hiện trường. Hán
nhìn khuon mặt kia, không có gì đặc biệt ngoài một vài vết thương do vũ khí,
gần bên tai có săm một con rắn nhỏ cuộn tròn, cái đầu hướng lỗ tai bò tới. Hán
lại lật khuôn mặt kia lại, thấy rõ ràng hơn, khuôn mặt kia chỉ là một nửa của
cái đầu bị cắt xuống.

vết cắt này rất mịn, máu dường như không còn, cũng không có thấm xuống cát.
Hán lấy hai ngón tay xoay lấy vết cát dính vào phía sau của khuôn mặt, sau đó
nhân cơ hội lộn xộn của Hứa Thanh đám người gây lên mà bí mật bỏ chúng vào
chiếc túi của mình cùng với một ít cát tạo thành hình dạng người thanh niên
đang nằm kia sau đó lại một lần nữa quan sát căn phòng.

Thấy hành động chăm chú quan sát kia của Truyền Kỳ, Lâm Như Hoa không khỏi
ngạc nhiên mà hỏi.


  • Vị công tử này chăm chú như vậy không lẽ có biết phá án sao?

Truyền Kỳ đứng cạnh cửa sổ không, bàn chân đứng cạnh một ít cát vương vãi
trên nền, nghe thấy Lâm Như Hoa hỏi cũng không có quay lại nhìn mà chỉ thú
nhận:


  • Quả thật có biết mỗi chút, gọi là mới học nghệ cũng không có sai.

Truyền Kỳ lại để ý, cát nơi này khác với cái đống cát thi thể kia, mà nó lại
giống với loại cát bám ở mặt cắt phía sau của khuôn mặt nạn nhân, vì thế hán
cũng lưu lại một ít.

Hán đi đi lại lại một hồi, cũng không thấy điểm gì sai biệt trong căn phòng,
quả thạt nó đóng kín và không có dấu vết đi lại hay phá hủy nào sau đó hướng
phía Lâm Như Hoa và những người có mặt xác nhận:


  • Quả thật người này đã chết trong căn phòng được đóng kín từ bên trong, mà
    không tìm thấy xác.

Sau khi lời cuối cùng của hán nói xong thì ở phía đám đông có không ít xì xào
bàn tán, bất quá sau đó có một giọng khẩn trương cùng sợ hãi vang lên:


  • Không, cái xác vẫn ở đó, nó nằm ngay đó thôi.


  • Không lẽ.. là nó.


Một loạt những âm thanh sợ hãi vang lên.


  • Không có khả năng đi.


  • Cái đó lẽ nào lại là thật.


Đám người trở lên hỗn loạn, sợ hãi, cái bọn họ nói tới là gì chứ, Truyền Kỳ
cũng nghi hoặc.


  • Bình Tĩnh, cho dù là Quỷ Cát làm thì cũng phải bình tĩnh.

Lâm Như Hoa cũng phải lên tiếng chấn an, nhưng rõ ràng lời này nói ra lại
càng khiến mọi người trở lên hoảng sợ cực độ. Truyền Kỳ trong lòng cũng cảm
thấy nghi hoặc “ Quỷ Cát, đó là cái thứ gì?”


Truyền Kỳ P2: Kho Tàng Tháp Cổ - Chương #7