Trên Sa Mạc


Người đăng: thutu

Sa mạc mênh mông, gió cát cuồn cuộn. Từng đợt, từng đợt nóng đốt không gian
rung lên từng hồi. Trên làn da đã ngăm đen vì nắng, cổ họng lên xuống từng
nhịp, mà theo đó từng lớp nước được đổ vào vương vãi ra không ít cũng nhanh
chóng bốc hơi. Ở giữa mùa vàng bao trùm là một hàng dài người và lạc đà chậm
dãi bước đi. Xa xa phía sau là ba thân ảnh, hai lớn một nhỏ được trùm kín bằng
vải màu xám cưỡi lạc đà cũng đang đi không nhanh không chậm mà theo sau đoàn
người.


  • Truyền kỳ vừa động, phong vân ẩn mình..oài, ca ca nhìn chúng ta hiện giờ có
    khác gì cái xác ướp được quấn cả đống vải trên người mà đi trên xa mạc không?

Tiếng nói non nớt vang lên, hướng mắt về phía một người được trùm kín bằng tấm
vải màu xám, nụ cười vang lên phá tan không khí lặng lề vì thời tiết nơi đây.
Thanh niên áo xám lấy tay khẽ lau đai gọt mồ hôi trên trán, uống lấy một hơi
nước rồi mỉm cười nói:


  • Ca ca cũng thấy mình như con vịt quay rồi, vậy mà ngươi còn trêu ta nữa.


  • Huynh thông minh cho lắm vậy mà nhận lời hộ tống đám người này đi qua sa
    mạc, cuối cùng khiến chúng ta như thế này đây.


Thấy cậu bé nói như vậy, thanh niên áo xám không cảm thấy buồn mà còn cười cợt
hướng về phía người nhỏ bé kìa nói.


  • Hay là đệ trở về một mình đi, chúng ta cũng đâu có ép đệ đi theo, haha.


  • Hai người im lặng nào, phía trước có gì đó không đúng. Một thanh âm nghiêm
    nghị vang lên, khiến cho thân ảnh nhỏ bé kia vốn đang đinh nói gì đó cũng im
    lặng, thanh niên áo xám đã nhanh hơn đi về phía trước đoàn người nói gì đó với
    một ông lão mặc bộ quần áo màu trắng, bên canh là hai thanh niên to khỏe đi
    theo bảo vê, đây cũng chính là đoàn trưởng của đoàn người du mục. hai thanh
    niên to khỏe sau khi nghe lão đoàn trưởng phân phó thì gật đầu rồi đi tới đám
    nam tử to khoe trong đoàn, rành mạnh ma nói:


  • Tất cả nghe theo phân phó của Truyền Kỳ công tử, đội ngũ bảo vệ tập trung
    lại.


Tất cả mọi người đi chậm lại

Đoàn người dần dần đi chậm lại, cũng không còn đi thành một hàng dài nữa, một
đám người tụ tập lại. Lúc này đoàn người đã quây thành hình tròn, xung quanh
là đoàn lạc đà, ở giữa là dám người đi bộ. Ba người Truyền Kỳ cũng đã không
còn đi phía sau đoàn người nữa mà đã đi phía trước dẫn đường.


  • Tiểu Nam, cậu bắt tên cầm đầu nhé, tớ cùng đội súng sẽ hỗ trợ cho cậu.
    Truyền Kỳ khẽ nói với Tiểu Nam, sau khi thấy cái gật đầu của y thì quay qua
    thân ảnh nhỏ bé bên cạnh mỉm cười nó.


  • Trần Quốc Hoàn, đệ bảo vệ xe chứa nước.


  • Vâng, ca ca. Ca ca cứ tin ở đệ.


  • Đội súng vệ chuẩn bị tinh thần, kẻ địch sắp xuất hiện rồi.


Mặc dù cho tới giờ vân chưa hề xuất hiện bóng dáng một ai, nhưng đám súng
vệ lại hoàn toàn tin tưởng vào ba người được trùm kín người phía trước. Đám
người cưỡi lạc đà bắt đầu thủ khiêng sắt vây quanh, sau đó đội súng vệ chuẩn
bị sẵn sàng bóp cò. Truyền Kỳ ba người khẽ gật đầu, rồi dẫn đám người chầm
chậm tiến về cồn cát phía trước.

Giữa sa mạc nóng bỏng, thỉnh thoảng vẫn có gió nhẹ nổi lên khiến cát sa mạc
tung bay che lấp tầm nhìn. Ở phía sau một lới cát mỏng đang tung bay nơi cồn
cát, vài chục thân hình mờ mờ hiện ra. ở giữa đám người, một cây thương to lớn
hiện ra, sừng sững nơi đó là một thân hình cao lớn, tay cầm trường thương cắm
xuống lền cát.

Cướp bóc trên sa mạc lâu năm, bọn họ là thổ đại nơi đây. Gió cát thổi nhẹ, sa
mạc sẽ không còn im lăng, nhưng cũng chưa mạnh để tạo thành bão cát. Trong
tình huông này người ta sẽ dễ rồi loạn nhất, cũng là lúc dễ dàng đánh cướp
nhất. Tóc xoăn nhảy múa, tay trái đưa tay lên rồi dưt khoát một cú khoát tay,
tay kia vẫn nắm chặt cán thương đang cắm xuống nền cát. Mà ngay khi người kia
khoát tay, mười máy tiếng súng đồng loạt vang lên.

Từng tiếng đạn xé màn gió cát lao về đám người Truyền Kỳ, không có tiếng người
gào thét mà chỉ thấy từng tiếng ‘ đang, đang ‘ vang lên.

Khi loạt súng đầu tiên qua đi, tên thủ lĩnh đám cướp nhìn về đám người du mục,
chỉ thấy một loạt khiên chắn được dựng lên, đằng trước là một thân hình cao
gầy được trùm kín vải xám.

Biết tập kích thất bai, hán dơ tay ra hiệu cho đám người phía sau nạp đạn
chuẩn bị cho loạt súng tiếp theo. Nhưng khi đám đàn em chưa kịp nạp đạn xong
thì phía đối diện cũng vang lên loạt súng, khiến hai tên trong đó trúng đạn
ngã lăn xuống đất. Bọn chúng không ngờ đám người du mục này không giống những
đoàn du mục khác, không nhưng mang theo khiên phòng ngự mà còn có cả sùng.
Cướp còn chưa được mà đã hi sinh hai người trong đội súng, phải biết rằng bọn
họ phải được huấn luyện vô cùng kỹ càng mới có thể gia nhập đội súng. Cả đội
có mười hai tay súng, họ tự tin vì có súng lên mới đi lên đầu, chỉ là không
ngờ hôm nay gặp phải một nhóm du mục được trang bị như thế.

Phía bên kia, dù sau loạt đấu súng đầu họ giành thắng lợi nhưng không vì vậy
mà lơ là, đội khiên và đội súng vẫn bọc lót cho nhau, im lặng chờ chỉ thị của
Truyền Kỳ. Sau khi thấy một thân ảnh mượn nhờ bão cát mà vòng ra phía sườn của
đám cướp,

Truyền Kỳ khẽ phất tay. Loạt súng tiếp theo vang lên.

Lần này đám cướp đã rút ra bài học, không còn hiên ngang đứng đó nữa mà đã nằm
xuống lên cát, bắn trả lại đoàn du mục. Hai bên vẫn rằng co, tiếng súng vang
lên chát chúa. Người già, phụ nữ và trẻ em cũng đã nấp dưới gầm xe, từng đợt
từng đọt súng lại run lên sợ hãi, những đứa bé đang khóc cũng im bặt. Những âm
thanh giết chóc ấy vang lên rồi chìm vào sự im lặng của sa mạc mênh mông.

Cuối cùng thì tên cầm đầu đám cướp cũng không còn giữ nổi bình tĩnh, hấn chưa
bao giờ gặp một đám du mục nào quyết liệt chống cự như này khiến cho đoàn quân
cướp bóc nổi tiếng khắp vùng lại phải dây dưa như vậy. Nét mặt hán trở lên
hung dữ, đôi mắt đầy sát khí. Cán thương vung lên, mái tóc xoăn đã dính đầy
bụi cát sau tiếng gầm dựng lên được gột sạch- Xông lên, giết sạch bọn ngoan cố
đó.

Sau đó là cả một đám phía sau cầm gươm đao mà xông lên.

Dưới sự liều mạng của mấy chục tên cướp, khoảng cách cũng đã được rút ngắn.
Đội súng vệ chỉ có tám người, dù đã khai hỏa hết sức nhưng vẫn không thể ngăn
cản đám cướp. Truyền Kỳ lúc này đưa cánh tay trái ra, đám thanh niên to khỏe
cũng đi ra, tay khiên tay đao xông vào đám cướp. Đoàn xe cũng tách ra đi lên
bao vây lại đám người đang hỗn loạn chém giết bên trong khiến đám cướp trỏe
lên láo loạn khiếp sợ. Tên đầu lĩnh thấy vậy có chút vội vàng, ra lệnh cho đội
xúng phía sau khai hỏa, còn hán xách thương nhắm khu vực hỗn loạn mà lao lên.
‘Vèo’ một thanh đoản đao phi thẳng vào lưng tên thủ lĩnh. Nghe tiếng động, tên
thủ lĩnh vội vàng xoay người khẽ gạt ngọn thương làm cho đoản đao đổi hướng
phi thảng vào một tên trong đội súng của hán.


  • Kẻ nào to gan dám đánh lén.

Không một lời đáp trả chỉ có một thân hình đang chém giết đội súng của đám
cướp. Tên thủ lính thầm hô không ổn rồi lao về phía thân ảnh kia, lại một lần
nữa đoản đao phi tới khiến hán chững lại vung thương đánh bay đoản đao. Lúc
này đội súng cũng không còn một ai có thể đứng dậy, tên thủ lĩnh điên cuồng
lao nhanh tới phía đầu thân ảnh kia vung một thương.


  • Khốn kiếp, tao giết chết mày !


  • Hừ. . . Một tay vung lên, thanh gươm vẫn trong bao vung ra ngăn cản một
    kích của đối phương, đồng thời mượn lực mà lui về phía sau. Thấy một thương
    không thành, căn bản không khiến đối phương phải rút kiếm tên thủ lĩnh mới
    hiểu ra đối phương khung bố cỡ nào.


Tất nhiên, đã là thủ lĩnh lâu năm thì hán cũng không phải kẻ thường có thể so
sánh, chỉ là so với Tiểu Nam thì có phần khập khiễng. Một chân đạp xuống nền
cát, mượn lục phóng về phía thân ảnh cao gầy kia, mũi thưỡng đam thẳng. Tiểu
Nam thấy thế bàn chân khẽ động, lùi lại một bước, đoản kiểm lúc trước kịp thu
hồi hiện ra. Nhưng ngay khi còn cách Tiểu Nam còn hai mét, mũi thương đột ngột
chuyển hướng cắm xuống nền cát. Bàn tay khẽ xoay cán thương làm cát bay tung
tóe hướng về phía Tiểu Nam, thân thương cong lại mượn lực than hình tên thủ
lĩnh nhảy lui về phía sau. Tiểu Nam lúc trước nhảy qua một bên né khỏi đám cát
bụi, bản thân không ngờ đối thương lại gian xảo chay trốn như vậy. Thấy lúc
này khoảng cách hai ngươi lúc này đã là hơn trăm mét, trên khuôn mặt cương
nghị hiện lên một nụ cười tự nhủ ‘ thật là ngư ông đắc lợi, cái tên này’.

Cách đó hơn trăm mét, một thân ảnh đang sống chết trốn chạy đột ngột dừng lại.
Trước mặt người này là một thân ảnh cao gầy khác, khoác trên mình bộ y phục
màu xám. ‘người này không phải đang đối phó với đám lâu la của ta hay sao’
nghĩ vậy tên thủ lĩnh liền quay về hướng hỗn chiến lúc trước. Toàn bộ đám
cướp, kẻ bị bắt, kẻ thì chết. Hán giận dữ hướng người thanh niên phía trước
nói:


  • Các người là ai, tại sao lại nhắm vào chúng ta?


  • Học trò Truyền Kỳ, chỉ tiện đường đi qua mà thôi.


  • Tiện đường, không phải là người của Sa Dương giáo sao. Đừng tưởng ta
    không biết, các người chủ ý tới xà ngọc của ta.. hừ...hừ.


‘Xà ngọc, có thể liên quan gì tới hình xăn trên lưng của tiểu rắc rối’ Truyền
Kỳ nghi ngờ trong lòng rồi buồn bã thở dài. Chuyến này ba người Truyền Kỳ vượt
xa mạc cũng chỉ là để tìm nàng mà thôi, có lẽ người con gái chuyên gây sự với
hán đã để lại cho hán một dấu ấn không thể xóa bỏ.


  • Học trò không phải người của Sa Dương giáo gì gì đó, nhưng hôm nay gặp
    đám cướp các người.. Hài.. Chúng ta cũng sẽ không để các ngươi còn tiếp tục
    làm ác được nữa.


  • Chỉ dựa vào tên học trò ngươi đủ sao ?


Chưa dứt lời, tên thủ lĩnh lao lên, dù sao hán cũng nghĩ phía trước chỉ là tên
học trò có chút bản lĩnh mà thôi, không phải là tên cao thủ phía sau. Mũi
thương lao tới, nhưng Truyền Kỳ khẽ lắc người né tránh. Một thương không
trúng, tên thủ lĩnh điên cuồng thi triển thương thuật tạo thành thế công dồn
dập.

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Truyền Kỳ liên tiếp lùi lại rơi vào thế hạ
phong, chỉ có điều trong thâm tâm tên thủ lĩnh lại cả kinh, không nghĩ tới
trước thế công của hán lại không thể đánh trúng người học trò kia. Cứ như vậy
kẻ đánh người né, kẻ đuổi người chạy, những đường thương sác bén không tìm
được mục tiêu xé gió kêu vù vù.

Thấy tình hình không đúng, tên thủ lĩnh giả một kích về phía Truyền Kỳ rồi
quay người bỏ chạy. Truyền Kỳ môi khẽ nhếch lên, chân đạp nền cát nhẹ nhàng
như gió thổi mây trôi tưởng chừng như thong dong đi dạo liền xuất hiện trước
mặt tên thủ lĩnh. Ngược lại với sự thong dong đó, tên thủ lĩnh vì một hôi thi
triển thương thuật giờ đã không còn bao nhiêu lực nữa. Dù vậy, tên thủ lĩnh
đám cướp không cam tâm chịu trận, dùng toàn lức hướng phía Truyền Kỳ công tới.
Giờ đây Truyền kỳ như lấy sức nhàn chống địch mệt mỏi, né qua một bên một cách
dễ dàng, ngón tay khẽ búng, một viên bi nhỏ bằng sắt xuyên qua cánh tay phải
kẻ địch. Dính một đòn xuyên bắp tay làm cây thương trên tay tên thủ lĩnh rơi
xuống nghe bịch một tiếng.


  • Khốn kiếp, cá chết thì lưới rách, bọn các người đừng hòng lấy được xà
    ngọc

Dứt lời tay trái lấy ra một viên ngọc toan bóp lát, chỉ là khi ý định chưa kịp
thành hiện thực thì thân hình hán cứng lại. Phía sau Tiểu Nam đã kịp thời
phóng đi cây đoản kiếm, trực tiếp từ lưng cắm qua tim tên thủ lĩnh khiến hán
chết bất dắc kỳ tử. Truyền Kỳ quay về hướng Tiểu Nam đang đứng, mỉm cười giơ
lên ngón tay cái. Tiểu nam thấy thế cũng mỉm cười đáp lại trong lòng nghĩ ‘ Tí
thì để ngươi tiện nghi a’. Sau đó Truyền Kỳ thu lấy viên Xà ngọc, trông hình
dạng giống như hình xăm trên lưng và ngực của tiểu rắc rồi.

Ngọc trong xuốt bên trong là mọt con rắn màu xanh đang cuộn mình, như đang ôm
thứ gì đó màu vàng bên trong. Sau khi thu lại một số tài sản có thể dùng,
ngoài Xà Ngọc ra Truyền Kỳ còn lấy được thêm một mảnh da dê cũ và một bức thư.

Nhìn qua có thể thấy tấm da dê là bản đồ của vùng xa mạc này, nhưng theo nét
đứt gẫy xung quanh thì đây có lẽ là một phần của bản đồ nào đó rất cũ. Quốc
Hoàn cũng vô cùng vui mừng khi thu cái vòng tay bằng một loại ngọc thạch màu
đen của tên thủ lĩnh, cậu đeo nó vào tay và ngắm nghía, mặc những người khác.


  • Cứ tạm thu vào trước, mọi người tiếp tục lên đường. Truyền Kỳ khẽ giọng


Truyền Kỳ P2: Kho Tàng Tháp Cổ - Chương #1