Tỉnh Dậy Và Tên Mới


Người đăng: Truoqq_pham

Khi tôi tỉnh lại thì chỉ thấy xung quanh ướt đẫm do toàn những dung dịch màu
vàng nhạt xung quanh. Thân thể tôi cử động rất khó khăn. Được để trong một
lồng kính hìn trụ. Để ý thì trên người tôi có nhiều dây ống được nối vô người.
Tôi có thể nhìn thấy có vài người mặc áo trắng đang ghi chép gì đó. Đầu óc tôi
vẫn hơi mụ mị. Sau một hồi tôi mới sực nhớ là còn con rắn. Tôi giật mình bùng
phát sức mạnh của thân thể giúp mình giải thoát khỏi nơi này
- Xoẹt xoẹt..- quanh thân xuất hiện nhiều tia sét bắn ra xung quanh và tạo
nên những vết nứt trên mặt kính. Tôi trừng mắt một cái làm trụ kính nổ tung
những chiếc dây nối vào người tôi do đó cũng bung ra
- Ạch. Bình tĩnh. Cậu vẫn bị thương- một người mặc áo blu trắg tiến tới
khuyên tôi. Tôi cố gắng bám vào một thứ gì đo để đứng dậy nhưng dươfng như
thân thể không nghe lời tôi. Cố thế nào thì cũng Không còn sức lực. Cứ đứng
dậy một tí lại ngã uỵch xuống. Một người khác cầm một tấm vải phủ vô người tô-
Đây là đâu vậy- thôi thều thào hỏi
- Trung tâm y tế thành phố bay Z+ cậu đã bất tỉnh tổn cộng là 5 tháng 24
ngày- người đó nói tiếp
- Sao lại ở đây- tôi vẫn mù mịt hỏi
- Đội số 9 đưa tới
- Là gì- tôi hơi khó chịu. Lúc này tôi có thể cử động một chút. Có lẽ do tôi
không cử động quá lâu nên vẫn chưa quen thuộc lại với thân thể này. Nhìn quanh
thì tôi thấy đây là môt căn phòng có hơn chục cái lồng kính. Trong đó có 5 cái
có người. Và một cái tôi phá. Bên cạnh cửa ra vào có một tấm kính lớn. Tôi có
thể nhìn ra ngoài. Bên ngoài khá là vắng vẻ.
- Là anh đưa tới- một tiếng nói vọng vô. Tôi cũng đưa mắt nhìn theo. Ngoài
tấm kính kia chính là anh tôi và bố mẹ tôi. Anh tôi mặc một bộ đồ nhìn như đồ
quân đội có những viền màu xanh nước biển. Bên thắt lưng có một cái cán kiếm
và một khẩu súng. Bố mẹ tôi cũng mặc bộ đồ na ná như vậy nhưng viền màu đỏ.
- Tôi đưa cậu đi tắm rửa rồi ra gặp họ sau- người đàn ông đó lại nói rồi bấm
một nút trên cái vòng trên tay. Ngay lập tức dưới người tôi có một tấm kính
nâng tôi lên...

Sau khi tắm rửa xong tôi cũng đã làm quen hoàn toàn lại với thân thể của mình
- Cậu có thể lựa đồ cậu thích rồi đi theo đường này đi ra ngoài. À. Trên bàn
có vài vũ khí mà người nhà mang tới cho cậu- người đó cười một cái sau đó quay
lưng đi. Tôi nhìn theo một lúc rồi cũng mặc kệ. Đi lại tủ lựa một bộ đồ. Sau
một hồi tôi lựa một bộ đồ màu trắng. Kể cũng lạ. Bộ đồ này thắt lưng có vài
miếng sắt (có lẽ) một chiếc dây kéo ngang từ trên vai xuống thắt lưng. Còn có
một chiếc áo khoác tà dài không có khoá. Mặc vô nhìn trong gương trông tôi khá
ngầu. Đi lại chỗ cái bàn thì tôi nhận ra đó là một cán kiếm giống anh tôi.
Thanh Genkin. Một khẩu súng lục mà tôi chẳng biết loại gì. Kệ vậy. Thấy tò mò
với cái cán kiếm tôi cầm lên ngó xem. Trên cá kiếm có duy nhất một cái nút. Và
chả còn gì. Bấm cái nút thì bất ngờ từ cán kiếm xuất hiện một lưỡi kiếm cong
dài.
- wao. Cái này hay nha- tôi cười hứng thú. Bấm lại lần nữa thì lưỡi kiếm biến
mất. Nghịch ngợm xong xuôi thì tôi mới tự hỏi là mấy cái này để đâu??. Mày mò
một hồi thì tôi sực nhớ là anh tôi để bên hông. Tôi cầm để thử thì cán kiếm
như có lực hút hút cán kiếm dính bên hông. Tôi hơi bât ngờ. Cần khẩu súng bỏ
bên còn lại thì nó cũng bị dính như vậy. Thanh Genkin tôi cũng ném luôn ra sau
lưng. Trog tiện mà ngầu ghê. Mở cửa bước ra thì đã thấy bố mẹ và anh tôi đứng
ngoài cửa. À phía ngoài tôi còn nhìn thấy trúc. Trúc mặc bộ đồ giống anh tôi.
Nhưn bó sát làm tô lên các đường cong đang phát triển của cô ấy. Sau lưng tôi
có thấy đó là một khẩu súng ngắm. Hông thì cũng giống tôi không khác gì
- Thấy sao con- mẹ tôi cười hỏi
- Dạ không sao. Khoẻ re- tôi nhe răng cười
- Mày ngủ lâu quá đó- bố tôi cũng cười cười
- Bố mẹ để nó nói chuyện với người yêu nó tí đi kia. Con bé đó lo lắng mấy
tháng nay rồi- anh tôi trêu chọc. Tôi cũng cười cười rồi đi về phía Trúc
- Ừm. Trừn thấy sao rồi- Trúc nhỏ nhẹ hỏi
- Khoẻ re à- tôi nhe răng cười- mà troing Trúc ăn mặc kiểu này quyến rũ lắm
nha
- Hì. Tại huấn luyện phải vậy- Trúc le lưỡi cười. Mặt tôi thì đực ra chẳng
hiểu gì
- Hai đứa nói chuyện nhé. Tao với bố mẹ được chỉ huy gọi- anh tôi nói với tới
Tôi cũng có nhiều điều thắc mắc nhưng thôi để tí hỏi Trúc thử. Nói chuyện một
hồi thì Trúc dẫn tôi đi ra khỏi khu bệnh viện. Ra bên người tôi mới ngớ người.
Thành phố này giống như thành phó trong tương lai ở các phim viễn tưởng vậy.
Có những đường hầm trên không để phương tiện đi lại. Bên dưới thì rất nhiều
người ăn mặc giống bọn tôi
- Cái này của anh- Trúc đưa cho tôi một cái vòng trông khá giống đồng hồ- đây
là máy đó sức mạnh. Và vài chỉ số khác
- Cái này làm gì- tôi hơi thắc mắc
- Anh đưa lên. Nhìn hoặc nghĩ về em. Bấm nút này- cô ấy chỉ tôi từng bước.
Tôi làm theo và trong không khí phía trên chiếc vòng xuất hiện một hàng số
- Sức mạnh: 645- đó là nội dung con số
- Còn anh bấm nút này nó sẽ hiện sức mạnh của anh- tôi cũng hiện ra. Sức mạnh
của tôi là 599. Không ngờ yếu hơn cả Trúc. Mặt tôi hơi co lại. Trúc như hiểu
được tâm trang của tôi nên mới nói
- 5 tháng nay em tậo luyện rất nhiều nên mới có sức mạnh này. Em muốn sau này
sẽ có thể giúp an chứ không phải là hại anh như lầ này- cô ấy nhỏ giọng nói
- Ầy. Sao đâu. Hehe- tôi cười xoà cho qua chuyện
- Cái máy này còn có tác dụng liên lạc nữa- cô ấy cười tươi lại. Tôi cũng thở
phù
- Mấy cái này dùng sao. Sao anh không thấy băng đạn- tôi chỉ vào khẩu súng
bên hông mình
- Khẩu súng này không dùng đạn. Nó dùng linh lực của người dùng. Sau đó
chuyển linh lực thành thực chấn rồi nén lại thành đạn. Chỗ băng đạn cũ là bộ
máy chuyển hoá linh lực. Còn vỏ là bộ dẫn truyền linh lực. Chỉ cần truyền linh
lực vào là sẽ có đạn. Chỉ cầ mình chưa hết sức thì nó vẫn còn đạn- cô ấy chỉ
vào từng chô giải thích- Hiểu chưa- cô ấy nhìn tôi. Tôi cũng gật gật
- Đây nè- cô ấy cười rồi cầm khẩu súng lên nhằm vào một quả bóng bay đang bay
ngoài xa- súng lục tầm bắn là 100m ngoài 100m đạn sẽ bị vô hiệu hoá trở lại
thành dạng khí- cô ấy nói rồi nổ súng. Quả bóng bay phía xa nổ tung. Sau đó
lại nhăfm vào một tấm bảng phía xa nữa nổ súng thì tôi không thấy gì- em dùng
súng ngắm. Tầm bắn của khẩu BX-17 nay là 1000m- cô ấy cũng chỉ vào khẩu súng
sau lưng. Tôi cũng muốn thử nhưng ai ngờ lấy súng không ra
- Hơi nghiêng súng xuống một tí là được- cô ấy cười. Tôi cũng cười làm lành
rồi làm theo. Sau một hồi nghịch ngợm thì tôi cũng nhanh chóng chán. Kêu cô ấy
đưa đi lung tung một hồi thì chiếc vòn trên tay tôi vang lên tiếng kêu
- Về toà nghị sự- chỉ vẻn vẹn bốn chữ. Tôi không hiểu lắm/ còn cô ấy thì cười
cười rồi đưa tôi đi. Sau một hồi cũng tới nơi. Đây là một ngôi nhà tô lớm. Tôi
nhìn theo mà muốn hoa mắt. Vô bên trong đi lượn thêm vài vòng thì cũng tới một
gian phòng lớn. Bên trong có 10 người. Bố mẹ tôi. Kalog. Hyuga. Kiyoshi và vài
người nữa. Tôi thấy boin họ hơi ngạc nhiên. Nhưng vẫn lựa choin im lặng
- Trường. Lâu rồi mới gặp- Kalog cười cười
- Hehe. Lâu thật- tôi nhe răng cười
- Vào vấn đề chính nhé. Từ nay cậu sẽ tên là: Mộ Vân Lôi- Kiyoshi nói
-Sao lại đổi tên- tôi thắc mắc. Cũng hơi khó chịu
- Tại sức mạnh trong người cậu. Sức mạnh quá lớn. Nó sẽ thu hút các ác quỷ
mạnh tới chiếm đoạt sức mạnh này. Chúng Tôi không muốn xuất hiện một Satan thứ
hai- môt người trong đám kia nói
- Sức mạnh gì?
- Sức mạnh mà cậu đã luyện hoá dưới địa ngục- Kalog nói tiếp- Sưcs mạnh cậu
luyện hoá là hơn phân nửa sức mạnh ban đầu của Satan. Cũng là 68 ngàn sức mạnh
linh hồn. Trên thế giới này trừ Satan ra thì linh hồn cạu là mạnh nhất. Nhưn ở
thể chất nhân gian cậu không cách nào sử dụng được. Trừ khi cậu chuyển hoá từ
sức mạnh linh hồn sang sức mạnh thể chất. Nhưng quá trình này cần thời gian
rất lâu. Trong thời gian đó cậu đã bị bọn ác quỷ chiếm đoạn cả ngàn lần rồi.
Nên chúng tôi quyết định che giấu thân phận của cậu
- Làm sao để chuyển- tôi hơi bối rối. Ai mà ngờ cái thứ mình vớ được kia lại
khủng bố vậy chứ
- Cậu luyện tập. Dần dần quen thuộc nó thì sẽ tự động chuyển hoá. Được rồi.
Cậu chỉ cần nhớ. Từ nay cậu là Mộ Vân Lôi. Thành viên đội thứ 7. Quân đoàn Ám
Cảnh là được...


Truyền Kỳ Lôi Đế - Chương #1