6 : Hắc Dạ Quân Vương (2)


Năm năm trở lại đây tại Hỏa Thành xuất hiện một thế lực thần bí không rõ xuất
xứ, không ai biết nó đến từ đâu cũng không biết là được vị đại nhân vật nào
của triều đình chống lưng mà thế lực này phát triển một cách không thể tưởng
tượng được.

Năm năm là một quãng thời gian không ngắn nhưng tuyệt đối cũng không dài, ở
một nơi được coi là thủ đô của Hỏa Quốc thì năm năm căn bản cũng khó có thể
làm được điều gì to tát nhưng quả thực trong năm năm này tại thế giới ngầm của
Hỏa Quốc không có ai không biết đến Gumiho.

Gumiho khác với rất nhiều thế lực khác tại Hỏa Quốc, bọn họ không nhận bảo kê,
không nhận buôn bán hàng cấm thậm chí cũng không thèm đụng đến những phi vụ
tranh đoạt địa bàn, việc duy nhất mà tổ chức Gumiho làm là rửa tiền.

Tổ chức Gumiho thậm chí bị triều đình Hỏa Quốc liệt kê vào danh sách tội phạm
cần phải triệt tiêu bởi những hành động mà chúng làm, trong vòng năm năm không
biết có bao nhiêu tiền của Hỏa Quốc chạy ra ngoài, trong thời gian năm năm qua
gần như thị trường giao dịch tiền thế giới ngầm toàn bộ bị bọn họ nuốt gọn.

Rửa tiền tất nhiên không phải là hoạt động dễ dàng gì bởi mối quan hệ của ngũ
đại đế quốc tại Tây Giới phi thường căng thẳng, tuồn tiền ra nước ngoài căn
bản là trọng tội hơn nữa cực kỳ khó thực thi nên gần như không có thế lực ngầm
nào của Hỏa Quốc dám nhận mà kể cả có dám nhận cũng không dám làm ngay bên
trong địa giới Hỏa Thành nơi được gọi là kinh đô của Hỏa Quốc chính vì vậy
Gumiho cho dù mới thành lập nhưng tốc độ phát triển và lực ảnh hưởng của nó
thì kinh người, trong vòng 5 năm từ một thế lực vô danh đã nổi lên 1 trong 10
thế lực ngầm lớn nhất Hỏa Quốc.

Rất nhiều cuộc điều tra đã nhắm vào Gumiho, rất nhiều tổ chức cũng như đại
nhân vật của Hỏa Quốc cũng muốn biết được hình dáng thực sự của tổ chức này có
điều năm năm qua bọn họ giảo hoạt như cái tên của mình vậy, năm năm qua chưa
một giao dịch nào thất bại và trong suốt năm năm qua cũng chưa có một nhân vật
nào trong Gumiho bị lộ ra ngoài ánh sáng, chỉ có danh tiếng của tổ chức này
ngày càng theo gió bay cao.

Đã là người thì không ai không tham lam, tiền không bao giờ là đủ, nếu nói
quan chức cao cấp của Hỏa Quốc đều là quan thanh liêm chỉ sợ không ai thèm
tin, người không vì mình trời chu đất diệt, người tốt trong cái thời đại này
căn bản không tồn tại nổi tất nhiên đã là tham quan thì cũng phải có năng lực
để mà tham, miệng quá to nhiều khi cũng nghẹn mà chết, Gumiho được sinh ra
chính là để giúp những vị đại nhân vật này dễ dàng tiêu hóa hơn.

Tiền trong nước rất khó mang ra nước ngoài cũng như tiền đã ra đến nước ngoài
rất khó thu về, tiền chỉ cần ra đến nước ngoài liền được coi là tiền sạch,
liền được coi như mọt con bài chưa lật cho các đại nhân vật tại Hỏa Quốc chưa
kể Gumiho cũng là tổ chức duy nhất tính đến lúc này có năng lực chuyển tiền từ
bên ngoài về Hỏa Quốc, đây mới là điểm đáng sợ của bọn họ.

Không ai biết Gumiho có một lượng tài chính và mạng lưới hoạt động rộng lớn
thế nào nhưng bọn họ thực sự đã đi đầu trong lĩnh vực kinh tế thế giới ngầm,
cho dù không ai biết người đứng đầu của Gumiho là ai nhưng quả thực phải gọi
kẻ này là thiên tài.

……….

Dưới lớp vỏ bọc một học sinh cấp hai không nhà không cửa, không quyền không
thế cũng chẳng có thân nhân gia đình, dưới lớp vỏ bọc của một đứa bé trầm cảm
nhút nhát suốt ngày nhốt mình trong bốn bức tường thì tuyệt đối không có một
ai có thể nghi ngờ Vô Thần, hắn thực sự là chủ nhân của toàn bộ Gumiho.

Gumiho được lập ra vào 7 năm trước và thực sự hành động như một tổ chức ngầm
vào 5 năm trước, Gumiho được thành lập ra sao thì đây là một câu truyện dài
rất dài có điều Vô Thần thực sự biết những người trong tổ chức này còn thân
nhau hơn một gia đình, bọn họ có lẽ là những huynh đệ thân thiết nhất với hắn,
từng thành viên trong nhóm đều là những người quan trọng nhất đối với Vô Thần
lúc này.

Vô Thần không phải người tốt gì, hắn căn bản chưa từng coi mình là người thuộc
thế giới này, hắn vô cảm với mọi vật thậm chí vì sinh tồn hắn có thể làm những
chuyện không ai ngờ được, trong mắt hắn không có cái khái niệm người tốt cũng
chẳng có cái khái niệm phải nghĩ đến người khác, đối với hắn chỉ có những anh
em trong Gumiho mà thôi.

Gumiho là một tổ chức khổng lồ của Hỏa Quốc, trong thế giới ngầm bọn họ có thể
yên vị trong top 10 nhưng í tai biết Gumiho tổng cộng chỉ có 7 người mà thôi,
7 kẻ cực kỳ đặc biệt.

Dưới trụ sở của Gumiho vang lên những tiếng bước chân chậm rãi, Vô Thần tiện
tay lấy một quả táo trên cái bàn thủy tinh, tay còn lại cầm lấy chiếc áo phông
đặt trên ghế Sofa, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười nhếch miệng
quen thuộc.

“Forter à đừng bảo từ sáng đến giờ ngươi chưa mở được cái đó nhé ?”.

Giọng nói đầy bình thản của Vô Thần vang lên xen lẫn tiếng gõ bàn phím ‘cạch
cạch’ với tốc độ kinh hoàng.

Kẻ được gọi là Forter khẽ quay đầu lại nhìn Vô Thần sau đó lại tiếp tục đặt
toàn bộ sự chú ý vào chiếc máy tính trước mặt, miệng của hắn có chút lầu bầu.

“Sếp à, ngài giỏi thì ngồi vào đây đi, bí mật công nghệ của Thủy Quốc đó, cho
ta thêm chút thời gian đi”.

Vô Thần mỉm cười sau đó đột nhiên như bị cái gì đó làm hứng thú, ánh mắt hắn
khẽ xoay chuyển nhìn về phía xa xa.

Trong căn cứ này tổng cộng chia làm ba tầng, vị trí của Vô Thần lúc này là ở
tầng ba cũng là tầng cao nhất, thứ mà hắn nhắm đến lúc này là tầng thứ hai, ở
đó hắn vừa phát hiện ra một việc thú vị.

Tiện tay đưa quả táo lên miệng cắn một miếng thật to, hắn thản nhiên đi về
phía cầu thang khi đi còn không quên lên tiếng.

“Phong và Băng hai kẻ đó đâu rồi ?”.

Forter mắt vẫn nhìn thẳng vào màn hình máy tính, nhìn cũng không thèm nhìn Vô
Thần.

“Hai kẻ đó lúc này có lẽ đang ngủ rồi, sau khi mang người về ta không thấy bọn
họ đi lên nữa”.

Vô Thần gật đầu, thân hình hắn chậm rãi biến mất nơi phía cuối hành lang.

Tầng hai của căn cứ có thể coi là ngăn chứa đồ khổng lồ, những thứ quan trọng
nhất của toàn bộ tổ chức đều được đặt ở đây ngoài ra ở tầng này còn có một
phòng giam đặc biệt, nơi hướng tới của Vô Thần chính là cái phòng giam này.

Tiếng bước chân của hắn va chạm với nền đá hoa cương vang lên những âm thanh
cộp cộp, cước bộ của Vô Thần rất chậm, phi thường chậm nhưng lại tạo ra một
thứ áp lực đè thẳng vào kẻ khác, một thứ vô hình uy áp càng ngày càng mạnh,
càng ngày càng mãnh liệt.

Cửa phòng giam mở ra, Vô Thần thản nhiên bước vào bên trong nơi đó đang có một
mỹ nữ lão thể nhìn hắn, một mỹ nữ dùng ánh mắt như muốn băm nát Vô Thần ra làm
nghìn mảnh.

Thân thể của nàng có thể nói cực kỳ hoàn hảo, không thừa mà cũng chẳng thiếu
đặc biệt là cặp chân rất đẹp, làn da trắng nõn xen lẫn những vết ủng hồng,
nàng ở trước mắt Vô Thần căn bản không có bất cứ thứ gì che dấu, nàng chỉ có
thể dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, cả cơ thể co lại cố gắng che hết những bộ
phận lộ ra ngoài.

Vô Thần nhìn thấy biểu hiện của nàng liền phì cười, hắn tất nhiên không có
quan tâm cô gái này nghĩ gì về mình, hắn thản nhiên lại gần nàng mặc kệ ánh
mắt căm thù kia.

Ngân Nguyệt lúc này thực sự sợ, nàng rất sợ Vô Thần lại làm việc giống tối qua
với nàng, nàng là đặc công trực thuộc đội cảnh vệ Thủy Quốc, với những người
như nàng cho dù tra tấn hay thậm chí giết chết nàng nàng cũng không mảy may
suy nghĩ, có điều Ngân Nguyệt cũng là nữ nhân, một nữ nhân năm nay mới vừa
tròn đôi mươi, nghĩ đến việc Vô Thần làm với nàng hôm qua nàng thân thể nàng
liền lập tức run lên.

Ngân Nguyệt rất đẹp, mái tóc nàng có màu tím đặc dị, chiều cao khoảng 1m70,
khuôn mặt thon dài xinh đẹp, đôi mắt to tròn mang theo vài phần ngây thơ,
trước một nữ nhân như vậy cũng có không nhiều nam nhân có thể giữ nổi bình
tĩnh.

Vô Thần từng bước từng bước lại gần nàng còn Ngân Nguyệt chỉ biết co đôi chân
xinh đẹp kia lên, cả người cong lại dính vào góc tường, hai tay của nàng bị
trói về phía sau lưng, đôi chân trắng ngần cũng bị khóa lại, nàng căn bản
không khác gì cá nằm trên thớt với tên ác ma kia cả.

Vô Thần rốt cuộc ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay hắn đưa ra mạnh mẽ mà đầy
bá đạo ôm trọn vòng eo tinh mỹ mặc kệ Ngân Nguyệt dãy dụa hay phản kháng, bị
hắn ôm lấy eo cả người Ngân Nguyệt ngồi thẳng dậy, nàng không thể nào thoát
khỏi cánh tay như gọng kìm kia.

Ngân Nguyệt rất sợ, nàng sợ đến mức cắn chặt đôi môi hồng làm nó bật máu, ánh
mắt từ tức giận biến thành kinh hoàng.

“Ác ma, giết ta đi chứ đừng làm nhục ta, ngươi có liêm sỉ không”.

Thấy Ngân Nguyệt nóng giận bản thân Vô Thần lại càng cười tươi hơn, hắn vậy mà
thản nhiên ôm lấy cơ thể nàng vào lòng, mặc kệ toàn bộ cảm nhận của nàng, khóe
miệng hắn cong lên sau đó khẽ mở miệng cắn vào vành tai Ngân Nguyệt.

“A”.

Một âm thanh kiều mị động lòng người vang lên, lúc này Ngân Nguyệt như cảm
thấy một luồng điện chạy qua toàn thân mình vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên vì
ngượng ngùng.

“Chết tiệt, biến thái mau thả ta ra, ngươi có giỏi thì giết ta đi”.

Vô Thần không quan tâm nàng phản kháng cho lắm, một cánh tay di chuyển ôm lấy
bộ ngực sữa của nàng, lần này toàn thân Ngân Nguyệt đều run lên, nàng mím chặt
đôi môi, trên mắt xuất hiện hai dòng lệ nhòa.

“Ngân Nguyệt, 20 tuổi tốt nghiệp loại xuất sắc Thiên Vũ Học Viện, cha là Ngân
Phong anh trai là Ngân Vũ mất mẹ từ năm 7 tuổi thực lực dị năng giả B cấp,
năng lực băng hệ dị năng giả, anh trai Ngân Vũ đoàn trưởng sư đoàn 6 lực lượng
phòng vệ biên thùy, cha Ngân Phong phó tổng tham mưu quân khu sáu lực lượng
phòng vệ biên thùy”.

Nói đến đây Vô Thần im lặng một chút rồi lại cắn nhẹ vào vành tai của nàng
“Đặc biết suốt 20 năm chưa phát hiện ra Ngân Nguyệt có quan hệ thân thiết cùng
nam tử nào khác”.

Ngân Nguyệt lúc này không khuôn mặt biến thành trắng bệch, thông tin của nàng
muốn tìm cũng không khó nhưng để tìm thấy trong khoảng thời gian nhanh đến như
vậy căn bản là không thể trừ khi Vô Thần kẻ này có mạng lưới tình báo cực kỳ
khổng lồ tại Thủy Quốc.

“Ngươi rốt cuộc là ai ?”.

Giọng nói lần này của nàng cực kỳ ngưng trọng, Ngân Nguyệt mới ra ngoài làm
nhiệm vụ lần đầu nhưng không có nghĩa là nàng ngu ngốc, nhiệm vụ lần này thất
bại cũng quá trùng hợp cộng thêm những tư liệu của đối phương về nàng làm cho
Ngân Nguyệt thực sự có cảm giác đây là cái bẫy mà đối phương đợi nàng vào
trong.

Vô Thần khẽ liếm môi, ánh mắt xuất hiện một luồng tinh quang.

“Biết gì không, đêm qua ta thực sự bị đôi môi của nàng làm say đấy, mở miệng
ra đi”.

Ngân Nguyệt căn bản không tin vào tai mình nữa, nàng lại càng ghê tởm gã đàn
ông sau lưng mình hơn.

“Vô sỉ, đê tiện, hạ lưu”.

Đáng tiếc Vô Thần hắn vốn không quan tâm, giọng nói đầy ma lực của hắn lại
vang lên.

“Ngoại trừ thôn tin về nàng ra ta còn biết vài thông tin nữa, ví dụ như lần
này Thủy Ảnh xuất ra bao nhiêu quân, ví dụ như lần này Thủy Ảnh nhắm đến mục
tiêu là gì hay Thủy Ảnh tập trung ở đâu, thông tin này mà vào tai mấy lão bất
tử của Hỏa Quốc thì thực sự không vui đâu”.

Ngân Nguyên lập tức mở to mắt quay đầu lại nhìn Vô Thần như gặp quỷ, nàng lần
này thực sự sợ rồi, nàng căn bản không hiểu kế hoạch của cao tầng Thủy Quốc
cực kỳ thần bí tại sao đối phương có thể phát hiện, rốt cuộc là đối phương lấy
thông tin từ đâu ?

“Nói vớ vẩn, nhiệm vụ lần này ngoại trừ ta và Thiết Dã tiền bối căn bản không
có ai, cái gì mà Thủy Ảnh chứ…..”.

Nàng còn chưa nói xong Vô Thần nhè nhẹ tặng một nụ hôn lên đôi môi của nàng,
cho dù chỉ là thoáng qua cũng làm đôi má nàng thêm phần ửng đỏ.

“Đại lộ số 2, ta chỉ nói đến đây thôi chắc nàng hiểu ?, ngoan ngoãn một chút
há miệng ra đi”.

Nói xong Vô Thần nắm lấy cằm của nàng, hắn chậm rãi đặt một nụ hôn lên đó, đôi
môi nhỏ kia quả thực bị Vô Thần khuất phục, cuối cùng Ngân Nguyệt cũng mở đôi
môi hồng mặc cho kẻ mà nàng căm ghét kia chiếm hữu.

‘Đại lộ số 2’ chỉ mấy chữ này mà làm toàn thân Ngân Nguyên không khác gì khôi
lỗi, nàng biết đây là địa điểm nào, đây là nơi Thủy Ảnh đang trú ngụ.

…………

Vô Thần vừa tham lam hưởng thụ đôi môi của mỹ nhân, trong ánh mắt lại vừa hiện
lên một vòng tinh quang, không ai biết lúc này chủ nhân của Gumiho rốt cuộc
đang nghĩ gì có điều bất cứ ai quen thuộc với hắn có lẽ đều nhận ra, hắn chuẩn
bị đi giết người rồi.

Hôm nay 8/3 chỉ ra 1 chương mọi người thông cảm nhé.

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.


Truyền Kỳ Hunter - Chương #6