5 : Hắc Dạ Quân Vương (1)


Vô Thần trong mắt tất cả bạn học đều phi thường thần bí, đối với bạn bè trong
lớp hắn Vô Thần chỉ là một con mọt sách suốt ngày cắm mặt vào học và học, một
kẻ chỉ biết bám lấy chút tri thức làm cứu cánh cho tương lai của mình, cho dù
Vô Thần có cố gắng mở lòng còn không được ai quan tâm chứ đừng nói hắn chủ
động tránh xa mọi người.

Một lần nữa như thường ngày trên chiếc xe đạp cà tàng cũ kỹ dưới cái nắng nóng
của buổi trưa hè, Vô Thần chậm rãi trở về ngôi nhà của mình.

Ngôi nhà của Vô Thần là một ngôi nhà rất đặc biệt nằm ở đường số 8 một trong
vô số con đường thuộc Hỏa Thành, trên con đường này đếm mãi không hết những
ngôi nhà khang trang hiện đại, những con phố trải đầy hoàng kim. Hỏa Quốc là
một trong ngũ đại quốc gia của Tây Giới còn Hỏa Thành lại là trung tâm của Hỏa
Quốc dĩ nhiên đây là một trong những thành phố giàu nhất và phồn hòa nhất thế
giới, ở đây tiền không bao giờ là đủ.

Tất nhiên tiền không mua được tất cả, thứ duy nhất mà nó không mua được là sự
nghèo khó.

Dưới những con phố tràn ngập ánh đèn, giữa những thiên đường của người giàu,
những nơi xa hoa cực độ đó thì ngôi nhà cũng như nơi Vô Thần sống phi thường
đặc biệt, một con xóm nhỏ nằm ở góc khuất không ai để ý, một nơi bị lãng quên
của thành phố, một nơi vốn không thuộc về thành phố này, nhìn vào con xóm nhỏ
thế này ở Hỏa Thành mới hiểu rõ sự phân hóa giàu nghèo nơi đây.

Không riêng gì Hỏa Thành mà bất cứ nơi nào trên thế giới này cũng vậy, bất cứ
nơi nào đều lấy người giàu làm chủ, không có tiền bạc không có thực lực thì
căn bản chỉ ở dưới đáy xã hội, căn bản không có cách nào ngửa mặt với đời.

Tất nhiên ở một nơi như Hỏa Thành tấc đất tấc vàng thì một con phố thế này vẫn
còn tồn tại được cũng là một việc tương đối khó hiểu.

Căn nhà của Vô Thần là một căn nhà cấp bốn nằm trong một con hẻm sâu hút, nơi
đây cũng toàn là những ngôi nhà cấp bốn không có nổi đến một ngôi nhà hai
tầng, thứ duy nhất mà người ở con hẻm này khá hơn những kẻ ở phố đèn đỏ chỉ là
bọn họ cố bấu víu vào danh dự, danh dự cuối cùng của những người nghèo khổ mà
thôi.

Người trong con hẻm này ai ai cũng nghèo khó, bất cứ ai cũng không đủ ăn tuy
nhiên họ không nhận bố thí, những con người nghèo khó này ngu dốt đến cố chấp,
bọn họ sống và đi lên bằng đôi bàn tay của mình, bọn họ chỉ sống bằng những
thứ mình làm ra.

Nhiều khi nhìn thấy những đại thúc trung niên vất vả cắm mặt ngoài đường mà
không đủ ăn Vô Thần cũng không thể nào hiểu nổi sự ấu trĩ của họ nhưng hắn
tuyệt đối không cười những người nghèo ở đây, mỗi người có một lựa chọn, mỗi
người có một con đường, Vô Thần hắn không có quyền phán xét đúng sai.

Khác với sự lẩn tránh như những khi học trên lớp, đối với những người hàng xóm
quanh đây Vô Thần có chút tươi cười, nhìn thấy ai hắn cũng nhẹ nhàng gật đầu
kèm theo một nụ cười đầy vui vẻ.

Những con người ở đây chất phát vô cùng mà cũng bình dị vô cùng, họ nhẹ nhàng
gật đầu lại với hắn, sau đó là những câu hỏi han cực kỳ chân thật.

Vô Thần quý những con người ở đây, bọn họ là những người dưới đáy xã hội nhưng
không có nghĩa bọn họ cái gì cũng nghèo khổ, thứ tình cảm của bọn họ là tình
cảm chất phát nhất, bọn họ còn giàu tình cảm hơn nhiều kẻ ngoài những con
đường xa hoa kia, bọn họ tuyệt đồi giàu tình cảm hơn bản thân Vô Thần nhiều.

Đối với những người hàng xóm này Vô Thần quả thực là một thằng bé đáng thương
luôn sống khép kín với tất cả mọi người, một kẻ không bao giờ chịu mở lòng ra,
những người trong con hẻm nhỏ này thực sự rất quan tâm đến hắn, một đứa nhóc
15 tuổi mồ côi cả cha lần mẹ thử hỏi mấy ai có thể vô cảm ?.

Vô Thần không cần người khác thương hại nhưng hắn vẫn luôn quý trọng thứ tình
cảm chất phát này, đối với hắn ngôi nhà cũ kỹ tồi tàn này là một mảnh bình yên
hiếm hoi trong cuộc sống.

Cánh cửa cũ chậm rãi mở ra, Vô Thần nhẹ nhàng dắt chiếc xe đạp vào mảnh sân
nhỏ, hắn mở cửa tiến vào bên trong căn phòng tối om, tiện nay vứt cái cặp sách
xuống đất, một tay nhẹ nhàng tháo nút cao nhất trên chiếc áo sơ mi rồi chậm
rãi đóng luôn cửa chính.

Ánh đèn được bật lên báo hiệu chủ nhân của nó đã trở về, trong căn nhà căn bản
không có bất cứ đồ đạc gì, một chiếc giường cũ kỹ chỉ đủ cho một người nằm,
một chiếc bàn học toàn sách là sách, một bộ bàn ghế cũng chẳng biết là từ năm
nào tháng nào ngoài ra còn một phòng bếp cùng một phòng tắm cực kỳ đơn sơ.

Ngôi nhà của Vô Thần không khác gì một ngôi nhà cấp bốn bình thường, một ngôi
nhà điển hình của người nghèo tại Hỏa Thành có điều những việc tiếp theo chỉ
sợ không một ai tin, Vô Thần cầm lấy chiếc chìa khóa xe đẹp của mình sau đó
nhẹ nhàng ấn một nút nhỏ màu đỏ, trên đó.

“Tít”

Một âm thanh rất nhỏ vang lên để rồi mặt sàn của căn nhà cấp bốn tách ra làm
hai để lộ một chiếc cầu thang dẫn thẳng xuống dưới lòng đất, không khí mát
lạnh từ bên dưới phả lên làm cả nhiệt độ của cả căn nhà giảm đột ngột.

Cảm nhận cái không khí tươi mát tiến vào cơ thể Vô Thần tham lam hít một hơi
rồi thản nhiên bước xuống bên dưới, vừa đi vừa cởi chiếc áo trắng sơ mi mặc
trên người rồi trực tiếp ném luôn xuống nền cầu thang.

Khi thân hình của Vô Thần biến mất cũng là lúc mặt đất khép lại như chưa hề có
việc gì xảy ra, ngôi nhà lại trở về cái vẻ nó vốn có.

Không ai biết rằng phía dưới con phố nhỏ tập trung toàn dân nghèo này là một
mảng kiến trúc khổng lồ, toàn bộ phần lòng đất của khu phố là địa bàn của Vô
Thần thậm chí không một ai biết chủ nhân của cả con phố này cũng là hắn luôn.

Ánh đèn phía dưới chiếu sáng toàn bộ không gian để lộ thân hình của Vô Thần ra
ngoài ánh sáng, hắn cao khoảng 1m65 chiều cao trung bình của những đứa trẻ độ
tuổi này, một mái tóc màu đen khá dày nhưng đặc biệt nhất là cơ thể, cơ thể
của hắn ngập tràn khí tức của sự hoang dại, cơ thể với những đường cơ bắp hoàn
mỹ không có lấy một chút mỡ thừa.

Tiện tay tháo luôn gọng kính dày cộp đặt xuống bàn để lộ con mắt sắc bén lạ
thường, Vô Thần thoải mái vươn vai để mặc những tiếng ‘răng rắc’ vang lên, hắn
thực sự có chút mệt mỏi, suốt ba ngày rồi hắn mới trở về ‘nhà’ của mình.

“Công tử”.

Một âm thanh phi thường ngọt ngào vang lên, âm thanh này thực sự làm Vô Thần
cảm thấy rất thoải mái, hắn nhẹ nhàng quay đầu về phía âm thanh phát ra, ở đó
có một nữ hầu gái đã ở đó đợi hắn từ bao giờ.

“Huân, đám người kia trở về chưa”.

Cô gái được gọi là Huân vui vẻ mỉm cười, nụ cười của nàng đẹp như loài hoa
hướng dương dưới ánh mắt trời vậy.

“Bọn họ về từ sáng nay rồi ạ, đám người đó đều đang đợi công tử”.

Vô Thần mỉm cười sau đó vươn tay ra khẽ xoa đầu Huân, cô gái nhỏ này cũng
ngoan ngoan cúi đầu xuống cọ cọ vào tay hắn, đối với Vô Thần mà nói bản thân
Huân tương đối giống thú cưng của riêng hắn.

Huân rất đẹp, tính về nhan sắc cô nàng không hề thua kém Mio thiên kim tiểu
thư nhà thị trưởng, nếu không phải vì nhan sắc của nàng Vô Thần cũng chẳng
mang nàng ta về đây.

Huân có thể coi là do một tay Vô Thần nuôi lớn, nàng còn lớn hơn hắn một tuổi
nhưng trong mắt hắn nàng vĩnh viễn vẫn nhỏ bé như vậy, vẫn là con mèo nhỏ
thích núp trong lòng hắn, thích được hắn xoa đầu.

Vô Thần che dấu bản thân với mình với thế giới bên ngoài chỉ có khi về đến nhà
chỉ có khi màn đêm yên tĩnh phủ xuống hắn mới có thể là chính mình.

Vô Thần rất mạnh, điều này chính bản thân hắn cũng cực kỳ tự tin có điều mạnh
là một chuyện nhưng Vô Thần lại không thể có được danh vọng từ sức mạnh của
mình.

Trong lòng của hắn luôn tồn tại một nỗi sợ vô danh, hắn không phải con người
mà là yêu thú, chính vì là yêu thú nên năm lên 6 tuổi trong cuộc kiểm tra dị
năng hắn mới không vượt qua, bài kiểm tra cho con người sao có thể dành cho
yêu thú ?.

Vô Thần rất sợ, hắn sợ một ngày sẽ bị những cường giả ngoài kia phát hiện bí
mật, một con yêu thú trong thế giới loài người, một nơi mà bọn họ vốn là kẻ
thù không chết không thôi.

Khi màn đêm buông xuống trên Hỏa Thành mới là lúc Vô Thần trở lại thành chính
mình, một bóng đen tung hoành không cần lo nghĩ, hắn là vua của thế giới ngầm,
là ông vua không ngai của Hỏa Thành này.

Cầu ủng hộ Kim Nguyên Đậu a T_T

Team Đang Bí Ý Tưởng -TruyệnCv

Hãy comment thật nhiệt tình để làm động lực ra chương cho mình.

Hãy đọc truyện tại truyenyy để nhận được những thông báo sớm nhất và liên lạc
cùng tác giả.

P/s. Cầu Thanks bằng facebook ở dưới link ảnh.


Truyền Kỳ Hunter - Chương #5