Là Thiên Cùng Địa Tận Hay...là Bách Thế Luân Hồi


Người đăng: Luôn Có Điêu Dân Muốn Hại Trẫm

Cuồng Đình phân thân ôm lấy Nguyệt Ảnh một đường bay theo bản tôn về phía tây.
Dọc đường đi hai cái bóng trầm mặc, chỉ lặng lẽ phi hành. Ra khỏi lãnh địa
nhân tộc rồi, trước mặt hắn là thập vạn đại sơn vô biên vô tận. Bản tôn Mạc
Vấn hạ xuống một sơn cốc vắng vẻ, Cuồng Đình phân thân cũng lặng lẽ theo sau
đáp xuống…

“ Trước lão phu cho ngươi hai lựa chọn, ngươi muốn cùng nàng đi tới thiên cùng
địa tận hay…là muốn cùng nàng bách thế luân hồi”

Mạc Vấn toan trả lời thì Thái Nhất liền nói tiếp:

“ Lão phu cũng cho ngươi biết ta không có khả năng hồi sinh nàng. Lão phu chỉ
vì ngươi mà tranh thủ cho nàng một cơ hội chuyển thế đầu thai. Lựa chọn thứ
nhất lão phu cũng không có nắm chắc hoàn toàn thành công đưa nàng đi chuyển
thế…..cho dù có thành công, ngươi…chưa chắc đã gặp lại nàng.”

Mạc Vấn sững sờ, sau đó hắn cười to, trong tiếng cười mang theo đắng chát:

“ Chuyển thế sao? Ta cần ngươi đưa nàng đi chuyển thế sao? Vân…”

“ Ngốc tử vô tri, lão phu cho ngươi hay, tiểu cô nương đó đi vào luân hồi,
không phải là chuyển thế….tức chết ta mà….tên ngốc nào dạy….ngươi đi tới một
bước này cũng còn không phân biệt đâu là chuyển thế đâu là luân hồi sao…”

“ Có gì khác nhau sao? “ Cuồng Đình phân thân cười thảm.

“ Ngươi….” Giọng Thái Nhất run rẩy vô cùng tức giận, hồi lâu sau hắn mới phun
ra được một câu: “Quá mức vô tri rồi”.

Thế nào là luân hồi? Còn làm sao thì mới gọi là chuyển thế?

Truyền thuyết trong nhân gian cho rằng sau khi ai đó chết đi, linh hồn hắn sẽ
bị rơi xuống âm tào địa phủ, được diêm vương phán xét. Ngươi có thể bị đày
xuống mười tám tầng địa ngục chịu khổ ải cho tội lỗi mà ngươi đã gây ra trên
chốn dương gian, hoặc giả là ngươi có thể được bước qua nại hà kiều, uống Mạnh
bà thang rồi đầu thai sống lại.

Truyền thuyết là thật hay hư cấu? Con người từ đâu mà có?

Linh hồn con người thật ra cũng chỉ là một loại năng lượng trong thiên địa mà
thôi. Là linh kiếm sư cũng tốt, người thường cũng vậy, từ khi sinh ra đã bắt
đầu cắn nuốt thiên địa linh khí để tầm bổ cho mình, nhục thể càng ngày càng
rắn chắc hơn, linh hồn cũng càng ngày càng mạnh. Đạt tới kiếm nguyên cảnh
giới, linh hồn ngươi có thể mạnh mẽ hơn ngàn lần so với người thường nhưng lúc
ngươi mới sinh ra thì chênh lệch giữa ngươi với người thường liệu cũng có phải
ngàn lần? Liệu người chết đi, một lần nữa được sinh ra, linh hồn ngươi có mạnh
gấp ngàn lần so với những đứa trẻ khác?

Thiên địa quy tắc công bằng, cho dù ngươi có là kiếm tâm, thậm chí kiếm đỉnh.
Cho dù sinh thời, linh hồn ngươi có mạnh mẽ hơn phàm nhân gấp cả vạn lần. Nếu
ngươi chết đi mà không bị hình câu thần diệt, có thể một lần nữa đầu thai sinh
ra thì ngươi cũng chẳng khác gì bọn họ. Nếu ngươi có bước lên con đường tu
luyện, một lần nữa ngươi phải làm lại từ đầu.

Linh hồn của ngươi hơn bọn hắn ngàn lần, bước vào luân hồi sẽ bị giảo ra thành
ngàn mảnh. Trí nhớ, kinh nghiệm tiền kiếp của ngươi cũng tan thành ngàn mảnh.
Mà không phải mỗi một mảnh nhỏ linh hồn của ngươi đều có được cơ hội tân sinh.
Mỗi một mảnh nhỏ đạt được tân sinh rồi sẽ thành một người mới, lúc đó ngươi
còn là ngươi sao?

Lựa chọn làm linh kiếm sư, vốn dĩ là nghịch thiên mà đi, cướp đoạt thiên địa
linh khí để trở nên cường đại. Nếu như ngươi một lần nữa bất đắc dĩ phải đầu
thai, ngươi cam lòng để mất đi kinh nghiệm tiền kiếp sao? Là linh kiếm sư, cái
gì mới là quan trọng? Nếu như ngươi đoạt xá người khác, ngươi vẫn là ngươi vậy
nếu ngươi đầu thai kiếp khác mà vẫn giữ nguyên trí nhớ tiền kiếp, vẫn là linh
hồn tiền kiếp thì ngươi có phải là ngươi?

Chuyển thế tức là ngươi đánh lừa thiên địa quy tắc, lựa chọn phong ấn linh hồn
lực lượng, phong ấn cả kinh nghiệm của tiền kiếp rồi sau đó mới bước vào luân
hồi, kiếp sau nếu ngươi đủ cường đại để có thể phá vỡ phong ấn tắc thì lúc đó
ngươi lại trở lại là ngươi.

“ Lựa chọn thứ hai thì thế nào?”

“ Lão Phu cũng hi vọng ngươi chọn cái này. Ta hoàn toàn nắm chắc thành công
đưa nàng chuyển thế, ngươi cũng có thể tìm lại nàng. Lão phu nhắc lại, là cùng
nhau đi tới cùng trời cuối đất hay bên nhau bách thế luân hồi…tự ngươi quyết
định.”

Cuồng Đình Mạc Vấn nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt không huyết sắc đang
dựa vào lòng mình, thân thể nàng lạnh lẽo. Hắn không ngước đầu lên, chỉ nhìn
nàng rồi nói:

“ Tại sao chỉ có bách thế luân hồi.”

Thái Nhất bỗng trở nên trầm mặc, dường như hắn có rất nhiều ưu tư, tâm sự.
Ngửa mặt lên nhìn bầu trời cao, hắn khẽ thở dài:

“ Thiên địa nơi đây…không cho phép ngươi luân hồi nhiều hơn trăm kiếp”

Nghe được trả lời của Thái Nhất bỗng nhiên Cuồng Đình phân thân run rẩy:

“Nàng…còn lại… bao nhiêu”

Mạc Vấn bản tôn bỗng nhiên hai mắt biến đổi, một đen một trắng vô cùng quỷ dị,
nhìn vào trong đó có thể khiến cho hồn phách người ta lung lạc tựa như rơi
xuống luân hồi. Hắn nhìn qua Nguyệt rồi bỗng lắc đầu thở dài:

“ Nàng…luân hồi còn lại…không nhiều”, nhìn qua Cuồng Đình phân thân thất sắc,
hắn tiếp: “ Nàng tổng cộng đã qua sáu mươi kiếp phàm nhân, mười tám kiếp tu
luyện…tính cả những phân hồn luân hồi….nàng….chỉ còn tam chuyển.”

Cuồng Đình phân thân bỗng ngước lên nhìn thẳng vào bản tôn:

“ Nếu lựa chọn của ta là thứ nhất, phải làm sao mới có thể gặp nàng?”

“ Lão phu nhắc lại cho ngươi biết lựa chọn này ta không có nắm chắc thành
công…”

“ Ta nhắc lại, nếu thành công…phải làm sao mới có thể gặp nàng”

Quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Cuồng Đình phân thân, ở trong đó tồn tại một
tia kiên định. Thái Nhất chỉ biết thở dài:

“ Phải mạnh!”

“ Mạnh tới mức nào?”

“ Mạnh hơn ta!”

“Ngươi rất mạnh sao?” Cuồng Đình phân thân nghi ngờ hỏi lại, trong ký ức của
hắn Thái Nhất dĩ nhiên rất mạnh, có lẽ là mạnh hơn một kiếm tâm lão quái hoặc
giả là một kiếm đỉnh không chừng… hắn giờ đây mới bao nhiêu tuổi, cho hắn thêm
vài trăm năm nữa có đủ tự tin để tự mình đi tới đỉnh cao như vậy.

Dường như câu hỏi này vô tình đụng chạm tự ái của Thái Nhất, hắn rống to, vừa
nói tay hắn vừa run run chỉ vào Mạc Vấn phân thân:

“ Ngươi…thiệt là tức chết ta rồi…a a….ta cho ngươi biết….lão phu….không phải
dạng vừa đâu.”

Nhìn bộ dạng của bản tôn chính mình đang run rẩy tức giận, Mạc Vấn cũng sững
sờ. Hắn khẽ kho khan rồi nói:

“ Thái Nhất, ta lựa chọn…”

Cuồng Đình Mạc Vấn chưa nói hết câu thì bỗng một luồng sát khí kinh thiên từ
bản tôn bộc phát, sát khí um tùm dường như muốn cô đọng thành thực chất, trong
mơ hồ dường như còn muốn dẫn động thiên kiếp hàng lâm. Yêu thú trong chu vi
ngàn dặm đang vì Huyết Nguyệt mà điên cuồng, cảm nhận thấy luồng sát khí này
bỗng nhiên khiếp sợ, theo bản năng mà tán đi khí thế, lại phục xuống sát đất
mà run lên cầm cập. Không hề báo trước, một tia thiên kiếp bất chợt hàng lâm,
nhằm thẳng đỉnh đầu Mạc Vấn bản tôn mà bổ xuống. Hắn chỉ đưa một tay lên, một
đạo kiếm quang hôi sắc xông thẳng lên trời. Chỉ một kiếm, đánh nát thiên lôi,
kể cả kiếp vân đang mơ hồ ngưng tụ cũng bị đập tan.

Bỗng sát khí đột nhiên hư không tiêu thất, ném Địa Long Thú ra. Mạc Vấn bản
tôn lập tức nhảy vào miệng nó.

“ Đi, có cường giả tới”. Ngữ khí của hắn lúc này vô cùng lãnh khốc,” Đừng nhắc
cái tên đó trước mặt ta một lần nữa.” Trong câu nói này của hắn, Cuồng Đình
phân thân cảm nhận được vô biên sát khí. Hắn không nói một lời, nhanh chóng
nhảy vào miệng Địa Long Thú.

P/S: trong chương trước Hàn Dạ Feeling ghi nhầm 28 thành 22 nhé các đạo hữu.
Nguyên văn của Văn Mặc là Nhị thập bát Tú Các, bách thập nhị Phủ Các, thiên
linh bát Tinh Các. Đoạn này ở chỗ Thiên Dương Linh Chủ có nhắc tới.


Truyền Kiếm - Chương #522