Người đăng: Hắc Công Tử
Chín mươi sáu sợi ma khí ngưng thực vờn quanh sát lục phân thân Mạc Vấn, tất
cả kết hợp lại tạo thành một bức họa mà không phải họa, giống phù văn lại
không giống phù văn. Sợi thứ chín mươi bảy vừa ngưng thực lập tức hòa mình vào
hoàn thiện bức phù văn này.
Lúc này đây, bên trong thức hải của cuồng đình phân thân ma khí ngập trời, Mạc
Vấn đứng giữa chiến trường, dưới chân hắn có không biết bao nhiêu là xác chết,
y phục của hắn nhuốm đầy máu, rách tả tơi, trong tay của hắn cầm một thanh
kiếm thoạt nhìn như rất cổ lão, xa xưa. Xung quanh hắn ngàn vạn hung ma tầng
tầng lớp lớp kéo tới.
Một ác ma vừa tiến lại gần hắn, bỗng nhiên thủ cấp bay ngược lại, một vòi máu
bắn lên tung tóe. Mạc Vấn tiến lên, trường kiếm tiêu sái huy động, không hề
đẹp mắt nhưng mỗi một đạo kiếm quang lóe lên lại có vài gã ma binh gục ngã.
Nơi hắn đi qua để lại một con đường bằng máu và xác chết. Từ xa nhìn lại chỉ
thấy một thân ảnh đầu tóc bạc trắng tung bay phấp phới nổi bật lên giữa chiến
trường tanh máu….
Không biết bao lâu trôi qua, bỗng hắn mệt mỏi. Hắn quỳ xuống trên nền đất tràn
ngập tử khí và ma khí, một gã ma binh chồm tới, mũi kiếm đâm thẳng vào tim hắn
nhưng mũi kiếm chỉ tiến vào da thịt hắn được một chút đã dừng lại rồi. Bàn tay
hắn nắm lấy lưỡi kiếm của gã ma binh kia, kiếm hắn vung lên vẽ một đường dọc
từ đỉnh đầu của gã ma binh xuống dưới… Đôi mắt của hắn vô thần, trong đó dường
như có một quả phù văn đang ngưng tụ. Hắn lại tiếp tục đứng dậy lao ra….
Lại không biết bao lâu trôi qua, hắn đã vô cùng mệt mỏi. Tay hắn buông kiếm,
hắn đứng đó, đôi mắt vô thần.Từng tên hung ma lao lên bắt đầu cắn xé cơ thế
hắn. Hắn thấy đau, một cảm giác đau từ trong linh hồn bộc phát ra.
“ tại sao ta thấy đau?”
Nơi khóe mắt hắn một giọt lên rơi xuống, rớt lên người một gã hung ma. Tiếp
xúc giọt nước rơi xuống thân thể hắn mau chóng bốc cháy lên, gã hung ma gào
thét thảm thiết.. Không có ngọn lửa bùng lên nhưng hai tức sau hắn hóa thành
tro bụi.
Mạc Vấn không để ý, hắn như người điên để mặc cho hung ma cắn xé thân thể
mình, miệng hắn chỉ lẩm bẩm: “tại sao ta thấy ….đau”. Chân tay hắn bắt đầu bị
hung ma cắn xé chỉ còn trơ lại xương, thân thể hắn, khuôn mặt hắn không có một
chỗ nào là lành lặn, chỉ có một đầu tóc bạc vẫn tung bay….
Đúng lúc này, một thân ảnh ngưng tụ lại cách Mạc Vấn không xa. Hắn lật tay,
lập tức một gã hung ma bị hắn trảo tới, gã hung ma run rẩy rồi chợt hóa thành
một luồng ma khí chui vào miệng hắn. “ Hảo ma khí” Đoạn hắn nhìn về phía Mạc
Vấn rồi nhíu mày:
“ Ngươi để cho những thứ này ăn ngươi sao? Mặc dù ta rất muốn hành hạ ngươi,
nhưng giờ lão phu phát thiện tâm, ta cho ngươi chết thống khoái.”
Nói xong hắn hướng về Mạc Vấn, miệng mở ra, hút vào.
Hung ma xung quanh Mạc Vấn thét thảm một tiếng rồi hóa thành hắc khí bay vào
bụng lão giả. Thân thể Mạc Vấn bắt đầu hòa tan thành thủy vụ nhưng chung quy
vẫn vờn quanh hắn.
“ Kháng cự sao, lão phu ăn ngươi”, lão giả lền hút mạnh một cái, thủy vụ chấn
động rồi từ từ bị hút vào miệng hắn. Mạc Vấn đưa tay lên, cánh tay hắn chỉ còn
xương trắng, lúc này đây bỗng trở nên trong suốt, từng làn khói vụ tỏa ra,
thân thể hắn càng mờ đi.
“ Tại sao ta đau?...”
Hắn bỗng dưng ôm đầu thống khổ kêu gào. Bất ngờ một tiếng động ầm ầm vang lên,
chấn động bát phương. Ngoại nhân không hiểu nhưng nếu MẠc Vấn lúc này thanh
tỉnh hắn sẽ nhận ra chính là chữ “Úm” bí âm. Thân thể hắn bỗng dưng run rẩy,
trong đôi mắt chợt lóe lên một tia thanh minh nhưng sau đó lại bắt đầu mờ mịt.
Bí âm vang lên làm thân ảnh lão giả bỗng dưng vặn vẹo, thần sắc hắn bỗng trở
nên dữ tợn. :” không hổ là ma trung ma, lúc này đây vẫn có thể vô thức tổn
thương bản tôn. Lão phu ăn ngươi, ta mới chính là ma trung ma”
“ Nguyệt….a…tại sao ta đau”, hắn ôm đầu thống khổ. BÍ âm lại tiếp tục vang
lên, càng ngày càng dồn dập. Hắn nửa tỉnh nửa mê ôm đầu la hét. Thân hình hắn
đã trở nên vô hạn trong suốt, thoạt nhìn giống như một chỉ u linh ngưng tụ
bằng sương khói, có thể biến mất bất cứ lúc nào
“ Ta hận, ta hận, a.a.a…”
Bỗng chữ úm ngưng bặt lại rồi dồn nén ngưng tụ lại thành một cổ tự to lớn giữa
đất trời. Mạc Vấn cuối cùng thanh tỉnh. Hắn nhìn qua lão giả:
“ Ngươi là ma tâm của ta hay vẫn là Ma Tôn?”
“ Tiểu tử, cho dù ngươi thanh tỉnh ta cũng sẽ ăn ngươi, sau đó bản tôn sẽ mở
ra phong ấn Lôi Minh Sơn, ta sẽ độc bá thiên hạ… đáng tiếc là ta lại ăn mất
ngươi rồi, ngươi sẽ không nhìn thấy điều đó. Chết cho lão phu”, hắn phù phù
thở ra một hơi rồi há miệng..hút.
Mạc Vấn lắc đầu.
“ Bị ta thôn phệ còn sót lại chút linh hồn lạc ấn này lại muốn ăn ta sao”, hắn
để mặc cho thân thể mình bị Ma Tôn thôn phệ,“ nơi đây là thức hải của ta,
ngươi không giết ta được”.
Mạc Vấn từ từ đưa tay lên, một bức tranh bỗng hiện ra.
Nhìn thấy bức tranh này bỗng dưng ma tôn hét lên thảm thiết, thân hình hắt bốc
lên những làn khói nhè nhẹ rồi vặn vẹo tan vào hư không….Trước khi hoàn toàn
biến mất, trong đôi mắt hắn nhìn về phía Mạc Vấn, ngoài sát ý nồng đậm ra còn
có một tia kinh sợ.
Mạc Vấn may mắn tỉnh lại, hắn không bước vào ma trung ma chi lộ. Do đó ma khí
ầm ầm tiêu tan đi, từng sợi ma khí vốn đã ngưng thực bỗng cấp tốc tan rã ra
trở về hư vô, những sợi tơ này như có linh hồn, chúng điên cuồng gào thét rồi
bất chấp tất cả chui thẳng vào thân thể Mạc Vấn phân thân sát lục. Để lại trên
da hắn một đồ án như có như không. Về phần thiên kiếp, ma khí đã tiêu tán,
không tìm thấy đối tượng của mình, thiên kiếp không cam lòng nổ vang nhưng
cuối cùng kiếp vân cũng phải tiêu tán. Mọi người sững sờ…