Nộ Hỏa Phần Linh ( Thượng )


Người đăng: Hắc Công Tử

“ Ta là ta. Cùng với Thanh Long Mạc Gia các người tuyệt không có quan hệ.”
Phía dưới, các kiếm giả nhao nhao “ Tam Tuyệt Kiếm thực ra là ai? Hắn là Mạc
Gia nhân sao?”, những tên lúc trước đã chặn đánh Mạc Vấn để lấy nội lệnh bài
da đầu liền run lên hận không thể trực tiếp rời khỏi đây ngay lập tức.
“ Hắn đã không nhận là người Mạc Gia các ngươi, lập tức giao hắn ra cho ta”
Thiên Hỏa Kiếm Tôn trong mắt tràn đầy sát cơ.
Phần Linh Kiếm Tôn lúc này đây mới lên tiếng: “ Dù hắn có không nhận thức Mạc
Gia nhưng máu trong người hắn là dòng máu họ Mạc chúng ta. Tứ Linh Đồ của Mạc
Gia cũng không thể đưa cho ngươi được” Đoạn hắn phất tay, một trận bàn lập tức
xuất hiện đồng thời bay lên lơ lửng trên đầu Mạc Vấn.
Mạc Thương biến sắc, hắn cũng không ngờ Phần Linh Kiếm Tôn lại bỗng nhiên xuất
thủ trấn áp Mạc Vấn “ sư huynh, không nên…”
“ Sư đệ, đứa nhỏ này không thể dùng lời nói nhỏ nhẹ. Ta cưỡng ép mang hắn về
Mạc Gia. Hơn nữa Tứ Linh Đồ không thể để rơi vào tay lão gia hỏa kia” Phần
Linh lão tổ dứt khoát truyền âm lại. Bỗng nhiên hắn có cảm giác nguy hiểm, lập
tức một chưởng đánh về phía sau.
Người ra tay không phải ai khác, chính là Cuồng Đình phân thân. Song chưởng va
vào nhau, Mạc Vấn phân thân bị chấn lui bay ngược tạo một hố sâu trên mặt đất.
Nhìn trên tay mình, từng đoàn tia chớp còn đang du tẩu, hắn thì thào: “ đúng
là lực lượng thiên kiếp…nhưng còn hơi yếu”, Phần Linh kiếm tôn nắm tay lại,
những tia chớp kia triệt để biến mất.
Mạc Vấn Phân thân bay ra khỏi hố sâu, trên người hắn vạt áo đã bị chấn nát lộ
ra những lôi văn kỳ dị trên da thịt. Nhìn vào những hoa văn này, người ta như
cảm giác ở trong đó có vô cùng vô tận thiên lôi huyền ảo. Phần Linh kiếm tôn
nhếch môi cười, đoạn hắn vung tay trảo về phía Cuồng Đình phân thân.
Mạc Thương không kìm mình được liền phóng ra ngăn cản : “ sư huynh, đừng tổn
thương hắn.”. Cũng ngay lúc đó, bản tôn Mạc Vấn vốn đang bị trấn áp đã không
còn được bảo hộ. Càn Thiên Hỏa nắm chuẩn cơ hội, hắn ra tay.
Vốn nếu như Mạc Vấn chỉ là kiếm nguyên bình thường hắn chỉ cần đánh chết hoặc
giả có thể phế đi rồi lấy kiếm nang là được. Nhưng hắn không hiểu sao Mạc Vấn
lại có được tàng thai không gian, vạn nhất Tứ Kiếm Linh Đồ bị hắn giấu trong
đó thì đánh hắn chết chẳng phải là phí công sao, mà phế hắn rồi thì cũng vô
pháp mở lại tàng thai không gian để lấy vật ra, chỉ có một đường duy nhất là
đem hắn trọng thương rồi bắt đi. Thân hình hắn như sao băng đột ngột bay tới,
trên tay hắn một hỏa cầu cấp tốc ngưng tụ ra, khủng bố nhiệt lượng tỏa ra. Mọi
kiếm giả biến sắc vội vàng thúc dục linh kiếm bay ra khỏi phạm vi Hạo Thiên
Phủ doanh rồi.
Về phần Mạc Vấn bản tôn, kể từ lúc Phần Linh kiếm tôn xuất thủ đem trận bàn
trấn áp hắn. Bỗng dưng xung quanh hắn mọi vật biến mất mà trở thành một mảnh
mông lung, cảm giác như hắn một mình đang đứng giữa tinh không vô cùng vô tận,
xung quanh hắn là vô hạn đốm sang đang di chuyển theo những quỹ tích bất định,
nhìn có vẻ kỳ ảo nhưng nhìn kỹ ra lại không thấy có gì huyền ảo. Nhìn lên đỉnh
đầu mình, hắn thấy được bốn viên tinh thần đang quay xung quanh một điểm đen
nhỏ. Không nghi ngờ gì, tứ đại tinh thần này chính là biểu trưng cho tứ tượng.
Còn điểm đen này bất ngờ lại là một viên đá màu xám, viên đá này bất ngờ lại
còn lớn hơn tất cả những mảnh mà hắn đã hấp thu . Bỗng một cỗ lực áp từ bốn
phương tám hướng tràn tới, áp lực này không phải là nặng nề. Nhưng lúc này hắn
mới phát hiện tu vi của mình bị một cỗ lực lượng huyền bí trấn áp không thể
vận dụng mảy may. Một chút áp lực này cũng hoàn toàn bằng nhục thân mà ngạnh
kháng, hắn một bước cũng không thể động. Ngay lúc ngày đan điền của hắn rốt
cuộc động.
Càn Thiên Hỏa đột nhiên đánh về phía Mạc Vấn khiến Nhị vị Mạc Gia lão tổ biến
sắc vội vàng ra tay ngăn cản. Phần Linh Kiếm Tôn hầu như không chần chờ, ngón
tay hắn chỉ ra phía trước, miệng phun ra hai chữ: “Phần Linh!”. Mạc Thương thì
cấp tốc lao ra, hai bàn tay hắn hợp lại, xung quanh thủy linh khí bỗng dưng
cấp tốc quay cuồng ngưng tụ lại thành một thanh hư ảo cự kiếm bằng thủy vụ ầm
ầm chém tới Thiên Hỏa Kiếm Tôn.
Càn Thiên Hỏa khựng lại, một cỗ hỏa diễm từ trong cơ thể hắn bốc lên như muốn
thiêu đốt lấy chính hắn, nhưng dẫu sao nhị vị Mạc Gia lão tổ chỉ là muốn ngăn
cản hắn chứ không hề có ý tứ thật tình chém giết nên hắn cũng nhanh chóng dập
tắt được cỗ hỏa diễm này. Hỏa kiếm trong tay hắn vung lên đón lấy thủy vụ cự
kiếm. Thủy hỏa bất dung, hai cỗ lực lượng va chạm ầm ầm rồi dập tắt. Nhưng vẫn
còn một tia hỏa kiếm khí còn sót lại lao thẳng về phía Mạc Vấn bản tôn.
Ngay lúc này một bóng đen lao ra đón lấy đạo kiếm quang này. Người này bị kiếm
khí trực diện đánh vào, thân thể bay lên…
Từng hạt bụi nước bay bay trong không khí, không phải mưa.. mà..là máu !
Cuồng Đình phân thân Mạc Vấn sững sờ, hắn lao ra ôm lấy thân ảnh đang cấp tốc
rơi xuống. Không ai khác đó chính là Nhan Nguyệt Nhi. Tuy đạo kiếm khí này
chém về phía Mạc Vấn chỉ còn ngưng tụ không nhiều linh lực nhưng với tu vi của
Nguyệt Nhi thì nó cũng đã muốn lấy đi cái mạng của nàng rồi. Khuôn mặt nhỏ
nhắn đã không còn một tia huyết sắc, nhợt nhạt, miệng vết thương khủng bố bị
cháy khét…Nàng nằm gọn trong vòng tay của Cuồng Đình phân thân, mỉm cười, bàn
tay nhỏ bé như muốn đưa lên chạm lấy khuôn mặt mà người mà nàng yêu thương.
Ven bờ Thái Hồ gặp gỡ…hầm băng…cùng nhau trốn thoát khỏi vòng vây…có lẽ đó
chính là giây phút đẹp đẽ nhất trong đời nàng…sau đó hắn nằm ngủ một giấc là
ba năm, hắn tỉnh dậy liền rời đi mà không gặp mặt nàng…khoảng thời gian không
có hắn đối với nàng chỉ là địa ngục, mượn cớ bế quan, sống cô đơn trong động
phủ để tránh né…đã bao nhiêu lần trong mơ nàng thấy hắn…nhưng hắn không
về...gần hai mươi năm sau hắn trở về thì lại có thêm một người con gái khác.
Nàng không trách hắn, chỉ mỉm cười… đôi môi nhỏ nhắn mấp máy như muốn nói “
Cuối cùng thì ta cũng không cần đuổi theo bóng lưng chàng rồi….”. Đôi mắt nàng
dần mờ đi rồi…bàn tay vô lực buông xuống…
Nguyệt Nhi vẫn lạc !


Truyền Kiếm - Chương #512