Kinh Dị


Người đăng: Hắc Công Tử

Yên lặng! Toàn trường quỷ dị yên lặng. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn một màn
này.
Kiếm Tôn bị đánh lui!
“ Hắn không phải là Văn Mạc sao?” một cái kiếm giả kinh hô nhìn sang. Trên bầu
trời một thân ảnh lặng lẽ đứng đó, trên tay hắn vẫn còn lập lòe những tia chớp
màu vàng. Tất cả mọi người hít một hơi “ Hắn mạnh như vậy sao?”.
Kiếm tôn trong mắt mọi người là lực lượng tuyệt đối, đừng tưởng ngươi nửa bước
kiếm thai là đã có thể đấu với Kiếm Thai chính thức, cho dù ngươi có là kỳ tài
ngút trời, cho dù ngươi có thể hậu kỳ chiến viên mãn cũng vậy không thể nào
dùng tu vị nửa bước kiếm thai đánh lui Kiếm Tôn. Kiếm thai có thể sử dụng ý
chí, lực lượng thiên địa, cái này nửa bước có sao? Chỉ là nửa bước nhưng cái
này có thể nói là gần ngay trước mắt – xa tận chân trời.
Ngày hôm nay, thường thức bị phá vỡ rồi “ phải chăng là ta đang nằm mơ sao?”
một cái kiếm nguyên hậu kỳ khiếp sợ nhìn vễ Cuồng Đình phân thân Mạc Vấn, thân
ảnh đó bỗng chớp mắt giống như một thanh cự đại kiếm xuyên phá thiên khung
trong mắt hắn trở thành thần tượng mà hắn sung bái, mãi về sau này hắn đã trở
thành lão tổ của môn phái mà vẫn còn khoe khoang với bằng hữu về những gì ngày
hôm nay hắn đã được chứng kiến…”Như vậy chẳng phải ban ngày hắn…chẳng phải là
đã hạ thủ lưu tình với Mộ Dung Thu Vũ rồi sao” lời này đột nhiên vang lên đám
đông kiếm giả bỗng chợt nghĩ liên tưởng tới tràng diện lôi đài, nếu lúc đó Văn
Mạc đánh ra chiêu này thì hậu quả…không dám nghĩ tới rồi….Người này phải chăng
còn mạnh hơn cả Diệp công tử? Quả thật không ai có thể nghĩ tới rằng đây chỉ
là một tôn phân thân của Mạc Vấn, ngoài ra hắn còn có một phân thân chính thức
là kiếm tôn, cái mà gọi là sử dụng lực lượng của thiên địa hắn cũng chẳng lạ
gì.
“Mau nhìn phía bên kia” lại một cái kiếm giả khác kinh hô. Mọi người nhìn sang
phía gã này vừa chỉ lại tiết tục hít một hơi thật sâu “ Ăn một chưởng của kiếm
tôn mà còn đứng dậy được sao…..Tam Tuyệt Kiếm hắn….hắn có phải là người không”
lại có kiếm giả khác ngẹn ngào “Hắn ta chỉ là kiếm nguyên trung kỳ đã có thực
lực như vậy rồi, thật là tức chết lão tử mà”…
Giữa nhưng tiếng mọi người ồn ào vang lên, Mạc Vấn bản tôn kiếm thể và huyết
thai phân thân dung hợp lồm cồm bò dậy. Nhìn lại thân thể mình, hắn chỉ biết
lắc đầu cười khổ, ngay sau đó hắn nhắm mắt lại. Một cỗ lực lượng tà dị từ
trong cơ thể hắn phát ra, cỗ lực lượng này tuy không có tính công kích gì
nhưng nó lại thập phần tà dị và kinh khủng.
Cỗ lực lượng này hung hồn phát ra trong nháy mắt bao phủ khuôn viên ngàn dặm
rồi bắt đầu điên cuồng cắn nuốt. Không biết ai là người đầu tiên la lên nhưng
sau đó tất cả mọi người đều la ó “ A a a, ngọc bội của ta” .. “ linh thảo của
ta…” chứng kiến của cải linh tài của mình đeo bên mình cũng đang bị cắn nuốt
đi linh lực mà trở nên phế vật.
Kinh khủng! Đây tuyệt đối là kinh khủng, ngay cả phi kiếm cũng bị ăn mòn. Tất
cả kiếm giả vội vàng thúc giục linh kiếm bay lên. Tuy rằng chỉ có vật phẩm ở
bên ngoài và trong những tiên nang hạ đẳng mới bị Mạc Vấn cắn nuốt thôi về
phần những vật phẩm trong kiếm nang thượng đẳng thì không bị ảnh hưởng gì
nhưng kinh khủng chính là lực lượng kia cắn nuốt bất kể thứ gì, từ linh thạch,
linh đan cho tới khoáng thạch….tất cả đều bị cắn nuốt linh lực. Một gã kiếm
nguyên hậu kỳ bỗng kinh hô : “ đây chẳng phải là Đoạt Thiên Bổ Thai Quyết của
Bạch Gia lão tổ sao?”. Lại một gã khác tỏ ra hiểu biết: “ chắn chắn không
phải, ngươi có nghe thấy Thiên Tà lão quái từng thi triển cái này để cắn nuốt
kiếm linh sao?”…
Từ trên tứ dực kiếm thuyền nhìn xuống, Càn Thiên Tài sợ rồi, hắn triệt để kinh
sợ rồi. Một kẻ mà hắn coi không ra gì, chẳng qua trong mắt hắn thì chỉ là hòn
đá lót chân để hắn đạp lên và lướt qua mặt sư huynh mình thôi, không ngờ lại
mạnh như vậy, thiếu chút nữa là hắn đem cái mạng của mình vứt đi rồi.
Can Thiên Viêm hộc ra một búng máu, hắn ngơ ngác nhìn về phía Mạc Vấn. Nhưng
sau đó hoàn toàn thay thế bằng sát ý.
Ngay lúc đó không trung lại nứt ra kèm theo tiếng thét “ tiểu tử nào dám ám
toán lão phu” nhưng lão vừa bước ra một nửa lại chấn kinh rồi. Hít một hơi dồn
dập nhìn vào thân ảnh Mạc Vân đang cắn nuốt linh lực mọi thứ. Xung quanh Mạc
Vấn, đất đai cũng bỗng nhiên khô nẻ ra cằn cỗi rồi mà phạm vi đang dần dần
biến lớn. Nhưng hắn chưa kịp làm gì thì lại một quả cầu sét đánh về phía hắn.
Lão giả vội vàng đưa tay lên đỡ, có thể là vội vàng nhưng dù sao hắn cũng là
kiếm thai sơ kỳ chân chính, trong tay hắn một quả cầu lửa khủng bố nhiệt năng
vội vàng ngưng tụ ra “Lại muốn ám toán lão…” Nhưng chữ Phu chưa kịp phun ra
thì quả cầu sét đã chạm vào hỏa cầu trên tay hắn rồi nổ bung ra, lôi hỏa bạo
tạc xé rách cả không gian. Hắn - lại một lần nữa bị chấn lui.
Trời ạ! Kiếm Tôn hai lần bị đánh lui. Điên rồi, tuyệt đối điên rồi. Mà kể từ
lần thứ nhất phát sinh cho tới bây giờ mới chỉ trôi qua được và hơi thở . Chỉ
trong vài tức mà Kiếm Tôn đã hai lần bị chấn lui!
Đây không chỉ là Kiếm Tôn mà là Càn Gia Kiếm Tôn. Lần đầu tiên hắn bị chấn lui
trong nháy mặt nên mọi người không kịp nhận ra là vị nào nhưng lần thứ hai đã
có người nhận ra hắn, vị này là đệ ngũ kiếm tôn của Thanh Long Càn Gia – Càn
Thiên Tà – Kiếm Thai sơ kỳ đỉnh phong. Thậm chí có người còn nhìn ra hỏa cầu
trong tay vị Kiếm Tôn này ngưng tụ ra là cái gì. Tuy là vội vàng ngưng tụ ra
thật đấy, nhưng tuyệt đối là hàng thật giá thật Đoán Hỏa Thất Huyền Biến đệ tứ
trọng, võ giả kiếm nguyên hậu kỳ sơ nhiễm tuyệt đối tro cốt vô tồn, cho dù
ngươi có là Kiếm Nguyên đại viên mãn muốn chống lại một chiêu này không chết
thì cũng phải lột da. Vậy mà người trẻ tuổi này không những không chặn mà còn
là đánh cho tan tác. Quá mạnh rồi, quá khí phách rồi. ( quá đẹp trai rồi =)) )
Nguyệt Nhi cũng khiếp sợ rồi, nàng không biết Mạc Vấn hắn đang làm gì nữa, lại
đi đối phó với tôn kiếm tôn lúc này. Đôi bàn tay nàng nắm chặt lại, móng tay
xuyên qua da, từng giọt chất lỏng màu đỏ khẽ chảy ra...
Bên trong một gian phòng, một lão giã khẽ mở mắt, trong đôi mắt hắn hiện lên
một niềm hoan hỉ : “ là thất đệ hậu nhân sao?” – nhưng ngay sau đó tâm tình
hắn cũng trầm xuống, trong đôi mắt lại nhiều ra thêm một nỗi bi ai “ chuyện
năm đó…..hắn liệu…”…
Lại bên trong một gian phòng hẻo lánh khác, Sát Lục phân thân ngồi lặng yên,
hắn hoàn toàn bình tĩnh. Nhưng nếu để ý kỹ thì trong đôi mắt hắn có thấp
thoáng hư ảnh những tinh thần luân phiên hoán chuyển, hắn ngồi ở đây đang thôi
diễn mọi khả năng có thể phát sinh.
Bên trong Lôi Minh Sơn, nếu có người thâm nhập lôi trì sẽ thấy lúc này huyết
sát cũng đã thâm nhập lôi trì. Tuy là lưỡng chủng bất hòa nhưng huyết sát
chung quy lại quá nhiều. Một con kiến không thể cắn chết voi, một đàn kiến
không thể nhưng mười, trăm hay vạn đàn kiến thì sao. Bỗng một tràng cười
truyền ra “ tới cho lão phu, thiên cũng giúp ta rồi…Tiểu tử, bản tôn sẽ sớm
lột da ngươi…”
Bên ngoài kia, huyết nguyệt cũng đã hóa đỏ chín phần, huyết yêu cuồng bạo.
Từng đàn thú triều, kể cả yêu thú độc hành cũng bắt đầu di chuyển – dần dần
tiến về nhân tộc lãnh địa.
Huyết – Sát!
Huyết Nguyệt Kiếp – Ngàn năm một kiếp – Một hồi mưa máu sắp sửa chính thức
hàng lâm.


Truyền Kiếm - Chương #510