Cẩn Thận Tay Của Hắn!


Người đăng: BooKooMan

Võ các là một trong những tòa kiến trúc chính của Sư Binh điện, là nơi binh
lính của kinh thành rèn luyện bản thân mình. Còn Sư Binh điện là nơi ở của
quân đội hoàng gia Thiên Hương quốc. Sư Binh điện từ một khía cạnh nào đó
chính là biểu tượng cho sức mạnh của hoàng tộc tại kinh thành DiệpVân này.

Mà bên trong Võ các là quảng trường thao luyện diễn võ vô cùng rộng lớn. Đối
diện quảng trượng là một đài cao, đồng thời cũng là lối vào của một tòa thạch
tháp to lớn, nơi chứa đựng bí kíp võ công của hoàng tộc. Theo hiểu biết của
người trong Sư Binh điện, thạch tháp chia làm 25 tầng, tầng 1 có hơn 10 vạn
chủng võ kĩ, tầng hai ít hơn, có 8 vạn nhưng chất lượng hơn hẳn tầng 1, tầng
ba có 5 vạn... Binh sĩ có công lao sẽ được tiến vào thạch tháp sao chép một bộ
võ học về nghiên cứu, công trạng càng lớn, số tầng tháp được cấp phép càng
nhiều. Ngoài ra hoàng cung còn nghiêm cấm việc ngụy tạo công trạng, câu kết
ngụy tạo công trạng sẽ bị xử theo luật, tuy không quá thê thảm nhưng có lẽ cả
đời sẽ không còn cơ hội trở mình.

25 tầng tháp của Sư Binh điện là truyền thuyết tồn tại trong gần 1 ngàn 200
năm lịch sử Thiên Hương quốc, đã đào tạo ra không biết bao nhiêu thiên tài,
truyền kì võ học. Những người đầu quân cho quân đội hoàng gia sau khi phục vụ
cho quân đội đủ số năm có thể được phép xin rút lui, gia nhập các bang phái
khác. Nhưng huyết thệ mà họ đã lập trước đây thì vẫn sẽ còn mãi. Kể cả khi
không còn là vệ binh của hoàng tộc thì những binh sĩ ấy vẫn luôn là người của
Sư Binh điện, đến chết vẫn là đệ tử Sư Binh điện. Theo một ý nghĩa nào đó mà
nói, Sư Binh điện tựa như một môn phái ẩn mình dưới danh nghĩa của một trong
tứ Đại điện Thiên Hương quốc, góp phần làm danh tiếng của Thiên Hương quốc bay
xa và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ đối với Nhất Quán lục địa.

Mà Võ các chính là một phần quan trọng của Sư Binh điện. Ngoài truyền thuyết
về Thạch tháp, Võ các cũng là nơi đào tạo phần lớn binh sĩ trong hoàng cung
với vô số hình thức tập luyện, rèn luyện thể chất cũng như võ học khác nhau.
Triều đình cũng rất chú trọng phương diện võ học nên đã cử tới 5 vị phó tướng
quân từ 5 đại quân kinh đô tới giảng dạy thao luyện trực tiếp. Sa Nguyên phó
tướng cũng là một trong số 5 người ấy.

“Sa Nguyên phó tướng nói gì vậy, là hôm nay ta đến mà không báo trước mà. A..
hình như ta đã quấy rầy mọi người luyện tập thì phải.”
Vi Lục bất chợt nhận ra hàng ngàn ánh mắt chi chit đang đổ dồn về phía này,
nàng bất lực nhún vai.

“Ừm. Thần đang cho các huynh đệ ở đây diễn tập thức thứ 8 của Thể quyền. Công
chúa không cần để ý. Ngoài ra…”
Ánh mắt của Sa Nguyên chuyển sang người của Trác Mộng
“Trác Mộng đội trưởng, ngươi nên biết đưa công chúa đến những nơi như thế này
là rất nguy hiểm..”

“Nguy hiểm như thế nào ta cũng có thể bảo vệ được công chúa, Sa Nguyên phó
tướng đã lo lắng nhiều rồi.”
Trác Mộng điềm tĩnh trả lời.

“Trác Mộng, có những chuyện một khi đã vượt khỏi tầm kiểm soát, không phải một
mình ngươi là có thể giải quyết được đâu.”
Sa Nguyên nheo mắt, giọng nói trầm đục toát lên một mùi nguy hiểm.

Vi Lục cau mày. Không phải nàng chỉ đến đây chơi thôi sao? Lại trở nên căng
thẳng như vậy. Tên Sa nguyên này..

“Đa tạ Sa Nguyên phó tướng đã nhắc nhở, nhiệm vụ bảo vệ công chúa, ta đương
nhiên sẽ làm hết sức.”

“Ta thấy vẫn là ngươi nên đưa công chúa rời đi, đây là nơi nguy hiểm, không
phù hợp với…”
Sa Nguyên từ đầu đã có ý muốn bảo công chúa đi khỏi Võ các này. Bộ dạng của
hắn dường như có thứ gì đó muốn che dấu. Khi hắn không nhịn được nữa định mở
mồm đề nghị Vi Lục rời khỏi đây thì một giọng nói vang lên.

“Hay là để Trác Mộng đấu với Sa Nguyên phó tướng một trận đi, ta thấy ngài
mạnh như vậy, nếu Trác Mộng thắng thì chẳng phải là có thể bảo vệ ta rồi hay
sao, ta còn sợ gì nguy hiểm nữa chứ?”
Vi Lục ngắt lời của Sa Nguyên, thản nhiên nói.

Xung quanh mọi người “ồ” lên một tiếng, không khí ở đây đã trở nên căng thẳng
hơn nhiều, nhưng đồng thời cũng thoải mái đi không ít. Thoải mái vì công chúa
không phải là kiểu người cao cao tại thượng như các binh sĩ đã nghĩ lúc nãy,
không cần quá câu nệ hình thức. Nhưng còn cuộc chiến đấu giữa Trác Mộng và Sa
Nguyên thì vô cùng nóng bỏng a nha, không phải lúc nào cũng được chứng kiến
một cuộc luận bàn ở đẳng cấp như thế này. Mọi người đều tò không biết giữa Phó
tướng quân Sa Nguyên kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm và thiên tài võ học
Trác Mộng, ai sẽ là người dành chiến thắng? Nếu hôm nay thực sự xảy ra trận
đấu này, thì sẽ không đơn giản chỉ là luận bàn đâu.. Nó ảnh hưởng rất nhiều
tới danh tiếng.

Vi Lục cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Nàng thấy tên Sa Nguyên này thật đáng
ghét, thậm chí còn ghét hơn cả tên Trác Mộng, thôi thì để hai tên đáng ghét
này đánh nhau, hì hì.

Dưới vô số ánh nhìn chờ mong của mọi người, Sa Nguyên lườm Vi Lục một cái, tuy
nhiên cái nhìn đó rất nhanh lại chuyển đi, không để ai nhận ra.

“Trận đấu này có thể không…”
Sa Nguyên một tay chắp sau lưng, một tay đưa lên miệng ho ho mấy tiếng, nói.

“Ta không có vấn đề gì.”
Trác Mộng đồng thời cũng lên tiếng.

Lúc này Sa Nguyên đầu đầy hắc tuyến, cơn tức đã có thể bạo lộ ra mặt bất cứ
khi nào. Hai người này sao có thể thiếu giáo dưỡng như vậy, hắn bị ngắt lời
tới 2 lần! Mặt khác, đây là lời đề nghị của công chúa, hơn nữa đối thủ cũng đã
đồng ý rồi. Hiện tại hắn rút lui chẳng khác nào nhận thua?

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng chẳng còn cách nào để từ chối.

“Được. Bản tướng cũng muốn thỉnh giáo thiên tài võ học của Diệp Vân kinh thành
có mấy phần lợi hại.”
Sa Nguyên nhịn cơn tức xuống, từ từ nói.

Toàn trường hiện tại nín thở. Hàng ngàn con mắt tập trung lên phía trên đài
cao. Vi Lục ngồi trên một chiếc ghế hình phượng dành riêng cho hoàng tộc cũng
mở to mắt nhìn. Không phải lúc nào cũng được xem đánh nhau a.

Trên đài, Trác Mộng và Sa Nguyên đã đứng đối diện nhau, cách xa hơn 10 trượng.
Đài đấu rất rộng, xung quanh có bốn thạch trụ trấn thủ, 3 bên có bậc thang đi
xuống, phía còn lại là lối vào Thạch tháp. Lúc nãy phía giữa hai người Trác
Mộng là một vị thái giám, Giọng của hắn từ từ chậm rãi vang lên, vừa đủ to để
toàn bộ binh sĩ ở dưới cũng có thể nghe thấy.

“Luật luận bàn đã giải thích xong. Giao đấu không thể quá 50 hiệp, rớt đài
trước là thua, hết 50 hiệp để đối phương ép qua vạch đỏ cũng thua. Mọi người
đã sẵn sàng chưa?”
Vị thái giám nói.

“Sẵn sàng.”
Trác Mộng lắc lắc cổ tay.

“Bắt đầu đi.”
Sa Nguyên cũng trầm giọng.

“Vậy, tỉ thí bắt đầu.”

Vị thái giám hô lớn, rồi lùi ra khỏi võ đài.

Tiếng hô vừa dứt, hai người trên đài lập tức lao vào nhau. Sa Nguyên vừa bắt
đầu đã hai tay giơ song chưởng, chân lướt trên mặt đất tiến đánh về phía đối
thủ.

Trác Mộng thấy vậy cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Đối mặt với song
chưởng, hắn chỉ nhẹ nhàng đem nội lực quán trú vào tay, ngả người ra sau đồng
thời dùng tay phải hất song chưởng của Sa Nguyên lên trời, tay trái vỗ mạnh
xuống đất, đem cả thân hình của mình nhấc bổng lên không trung một đoạn khoảng
chừng hai tấc.

Chưởng phong của Sa Nguyên không đạt được hiệu quả, hắn lập tức quét chân
ngang sàn, thuận thế giang hai tay ra tựa như chim ưng lùi về phía sau. Tuy
nhiên cú quét chân không có bao nhiêu tác dụng, cảnh tượng này bất chợt làm
người ta có cảm giác Trác Mộng đã nhìn thấy trược mọi ý định của Sa Nguyên.

“Không hổ danh là thiên tài thành thục Thể quyền từ năm 8 tuổi. Xem ra thế
công bình thường cũng không làm gì được Trác Mộng đội trưởng.”
Sa Nguyên trầm giọng.

“Đã quá khen rồi.”
Trác Mộng đứng thẳng người nhìn Sa Nguyên ở phía xa.

Hiển nhiên hai hiệp vừa rồi, Trác Mộng là người dành được ưu thế.

“Lại đến”

Hai thân hình lại tiếp tục va chạm, quyền phong mãnh liệt, cước bộ bá đạo,
không ai nhường ai nhưng đôi bên đều không chiếm ưu thế rõ rệt. Phàm là người
được đào tạo võ thuật chính thống của Thiên Hương quốc đều nhận ra sự cân bằng
vi diệu này không phải do thực lực hai bên bằng nhau, mà là do cả hai người
đều chỉ sử dụng những thế võ cơ bản để dò xét thể trạng đối phương, từ đó đưa
ra phương án đối kháng phù hợp. Trong thực chiến chém giết không ngừng, việc
dò xét bằng thế võ cơ bản như vậy là hoàn toàn không cần thiết. Có điều đây
lại là một nét đặc trưng trong truyền thống tỉ võ của Thiên Hương quốc.

Dù vậy, thế cân bằng như vậy cũng không kéo dài được lâu. Trác Mộng tuổi trẻ
sức nhiều, chẳng mấy chốc đã ép cho Sa Nguyên phó tướng phải lùi lại 1 trượng
tới gần vạch đỏ. Lúc này, cuộc đấu mới thực sự bắt đầu.

“Ưng Vệ Chấn Thiên Thể”
Sa Nguyên hừ nhẹ.

Ưng Vệ Chấn Thiên Thể là một bộ võ công cường hóa thân thể cho giống loài Ưng,
vô cùng mãnh mẽ. Người sử dụng có thể tăng tốc độ của bản thân, đồng thời
quyền cước cũng được gia tăng uy lực lên nhiều lần. Loại vũ kĩ như thế này dù
có tâm pháp khẩu quyết cũng như võ hình mà không tìm hiểu về loài Ưng một thời
gian thì cũng không có khả năng thi triển ra được.

“Đã bắt đầu rồi sao.”
Trác Mộng cũng dùng ánh mắt chăm chú, dán lên người Sa Nguyên.

Chỉ thấy trên người Sa Nguyên toát ra một luồng khí đen, tựa như hắc ưng. Cánh
tay của hắn gân xanh nổi đầy, rồi đột nhiên cơ bắp thả lỏng. Hắn một lần nữa
lướt về phía Trác Mộng.

“Hắc ưng trảo”

Theo sau cánh tay của Sa Nguyên là tiếng xé gió vù vù quạt tới, hắc khí lượn
lờ tản mát cũng ngưng tụ lại thành một cái ưng trảo đen ngòm.

“Vũ kĩ cao hơn tầng 10 sao..”

Mắt nhìn ưng trảo chém tới, Trác Mộng chân phải lùi phía sau một bước, tạo
thành thủ thế. Trong mắt có chút mong chờ được xem uy lực của vũ kĩ này. Hắn
giương hai bàn tay ra đón đỡ lấy ưng trảo, nội lực ào ào truyền tới, thanh thế
kinh người.

Bùm.

Hắc khí ngưng tụ một lần nữa trở nên tán loạn. Trên sân, thân hình hai người
lộ ra sau khi màn khí đen đã tan hết. Lúc này Trác Mộng đã phải lùi lại so với
vị trí lúc trước tới 3 trượng. Ánh mắt hắn có chút trầm trọng nhìn Sa Nguyên,
quả nhiên vẫn quá coi thường uy lực của vũ kĩ cao tầng.

Không thể không dùng võ kĩ rồi.

“Kim Cang Phục Ma Công”

Kim Cang Phục Ma Công, gọi là công nhưng sức phòng ngự cũng thuộc hàng khủng
bố. Là võ kĩ tấn công quần thể, một người chấn áp quần hùng, vô cùng thích hợp
để khắc chế địch nhân có thân thủ nhanh trong chiến đấu một một. Có thể nói
đây là môn võ công khắc chế hoàn hảo của Ưng Vệ Chấn Thiên Thể.

Thân hình Trác Mộng bất động, vẫn đang thủ thế. Có điều dưới sự trợ giúp của
nội lực hùng hậu, cơ thể hắn như kim cang bất động. Chỉ có ngón tay trỏ là khẽ
nhúc nhích khiêu khích đối phương.

Thấy vậy, Sa Nguyên cũng không từ chối tiếp chiêu, chỉ có điều hắn đã cẩn thận
hơn một chút. Hắn không có khả năng biết loại võ học mà Trác Mộng sử dụng là
gì, tuy nhiên việc sử dụng một tư thế thủ tới hai lần mà không có mục đích gì
thì quả là ngu ngốc.

“Ưng tỏa”

Màn đen vây kín trước mặt Trác Mộng, ngăn cản tầm nhìn. Tiếp theo sau đó là
tiếng xé gió ầm ầm quen thuộc vang lên. Sa Nguyên đã tiếp cận được Trác Mộng
chỉ trong chớp mắt.

“Lão già khôn lỏi này, già rồi mà còn chơi xấu như vậy nữa.”
Vi Lục ở ngoài cũng bĩu môi, lè lưỡi.

Sa Nguyên trên đài chiến đấu cũng không có thời gian để ý đến bình luận của Vi
Lục, hắn liên tiếp thi triển ra Hắc ưng lục thức trong Ưng Vệ Chấn Thiên Thể.

Có điều, cứ mỗi thức đánh ra lại đem về kết quả không như mong đợi. Không hề
có cảnh tượng Trác Mộng bị trấn lùi ra đằng sau. Ngược lại, khi thức thứ 6 kết
thúc, sắc mặt của Sa Nguyên có phần biến đổi.

“Đây là…”

Không để cho hắn có thời gian suy nghĩ, Trác Mộng hai tay hóa thành vạn tay,
hàng vạn kim cang chưởng lớn cỡ đầu người từ nội lực biến hóa thành ầm ầm đánh
lên người Sa Nguyên.

Ở phía dưới đài, mọi người nhìn cảnh tượng này cũng trố mắt nhìn, không ai dám
thở mạnh. Chiến đấu tầm cỡ này quả nhiên khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.
Ngưng tụ, hữu hình hóa võ công đến trình độ này đòi hỏi am hiệu về võ học đến
một cảnh giới nhất định.

Trên đài, trước thế công của Trác Mộng, phó tướng quân Sa Nguyên tỏ ra yếu thế
hoàn toàn.

Có lẽ cuộc tỉ thí sẽ kết thúc ở đây, Vi Lục cho là như vậy. Nhưng đột nhiên,
nàng khựng lại khi nhìn thấy một vài cảnh tượng mà mình chưa từng thấy trước
đây.

Mọi thứ xung quanh đều chậm lại!

Sa Nguyên, tay của hắn…

“Trác Mộng, cẩn thận tay của hắn!”


Truyền Kì Nữ Thần Tiên Xinh Đẹp - Chương #5