Của Ta Di Nguyện, Nhờ Ngươi Thân Xác


Người đăng: BooKooMan

Thế, ngươi là ai?

[Ta… cũng là Vi Lục.]

Chắc chắn ngươi không phải ta đâu nhỉ, ta vẫn còn yêu đời lắm… hơn nữa ta cũng
chưa có chết!!

[Ta không.. rõ.. nhưng có một chuyện, ngươi nhất định phải thay ta làm]

Này này, ta chưa có đồng ý đâu nhá?

[..H-hãy.. trở… th-thành thầ.. tiê…]
[…]

Ngươi, ngươi vừa nói nhăng nói cuội gì thế hả?? Bản cô nương tuy rất ngoan
hiền, đủ tư cách chết đi được lên trời làm tiên, nhưng ta vẫn còn yêu đời lắm
á!!!

Vi Lục quơ quơ tay, sắc mặt rất không đồng tình đáp lại giọng nói trong đầu
mình.

Chỉ là sau đó giọng nói kia cũng biến mất, không còn xuất hiện nữa.

“Hừ hừ, làm bộ làm tịch. Ngươi có im lặng đi chăng nữa cũng không có nghĩa là
ép được ta phải đồng ý nha.” Vi Lục cáu kỉnh quay người lại. Gương mặt mỹ miều
không chút điểm xuyết nàng phồng lên, nhăn nhó nhí nhảnh.

“Này ngươi không trả lời ta thật à, thế là bất lịch sự nha?” Vi Lục khép hở
một mắt, bụm miệng hỏi.

“..Đừng nói là ngươi.. chết thật rồi nha?”

Vi Lục có chút nao nao. Dù sao thì giọng nói kia trong đầu mình cũng chính xác
là của một con người a! Tự dưng có người chết ngay trước mặt mình, dù là ai
cũng đều không thể nhắm mắt làm ngơ được.

“Này!!!” Vi Lục hét lớn bằng một giọng nữ the thé nhưng rất kute.

Dầm.

Cánh cửa phòng nàng uỳnh uỳnh sập xuống. Bên ngoài, hơn trăm thanh niên trai
tráng mặc quần áo chỉnh tề đứng bên ngoài, thần sắc ai nấy đều rất nghiêm túc,
vô cùng cảnh giác, đề phòng. Dẫn đầu đoàn người là một chàng thị vệ khôi ngô
tuấn tú, nói chung là mỹ nam có mị lực ghê người. Hắn chính là thằng đánh sập
cửa phòng của Vi Lục.

“Công chúa, người có sao không?” Mỹ nam thị vệ Trác Mộng kính cẩn hỏi.

Ngay lập tức, chàng mỹ nam thị vệ nhận được một từ hết sức đứng đắn từ chủ chủ
nhân của mình: “Cút”.

Trác Mộng cương trực quỳ xuống: “Xin công túa điện hạ bớt giận, hạ thần chỉ vì
lo cho sự an nguy của người. Thân thể công chúa lá ngọc cành vàng, ta canh giữ
ở đây tuyệt đối không thể để ra sai sót gì được.”

“…” Vi Lục chỉ biết câm nín.

Nàng nhìn lại chỗ cửa phòng bị đánh nát, có chút không biết nói gì. Đúng là bó
tay với thằng điên này! Các người có lẽ không biết, thằng kia đập nát cái cửa
đấy hơn 5 chục lần rồi.

“Ta nhất định nói phụ hoàng dạy bảo ngươi. Thật tức chết đi mà!”

Trác Mộng chắp tay: “Hạ thần biết tội, mong công chúa xá cho. Vừa rồi thật
không có chuyện gì xảy ra, thần sẽ lập cho người sửa chữa lại chỗ này.”

Nói rồi chàng thị vệ cũng hành lễ với Vi Lục rồi xoay người đi mất. Thị vệ
đoàn phía sau hắn cũng thi lễ rồi ngay ngắn hành quân. Phút chốc đã không còn
một bóng người đứng trước hoa viên rộng lớn.

Vi Lục cũng ôm mặt, không biết nói gì với tên ngốc này nữa. Chả là ngày xưa,
có một tên thích khách ngoại quốc đột nhập vào Phượng thiên cung mưu đồ bắt
cóc công chúa. Tên này võ công cao cường, sức mạnh hơn người, đã vậy tốc độ
còn rất nhanh, dễ dàng vượt qua tầng tầng lớp lớp thiên binh vạn mã canh phòng
cẩn mật, đột nhập thành công Phượng thiên cung. Nhưng hắn không ngờ tới, cái
cửa phòng công chúa được làm từ hợp kim Adamantium không rỉ. Mặc cho tên thích
khách vận công thế nào nó cũng không chịu vỡ ra.

Đúng lúc đó, Trác Mộng đi tuần qua nhìn thấy tên thích khách. Hắn hốt hoảng vô
cùng, chỉ sợ rằng công chúa đã có mệnh hệ gì, thì chỉ sợ cả đời này hắn sẽ
không còn mặt mũi nào nhìn Thị vệ đoàn nữa. Trác Mộng một chưởng tay phải đánh
nát bét tên thích khách, tay trái phá tung cánh cửa. Chuyện xảy ra sau đó…
cũng giống như ngày hôm nay.

Mà điều khiến Vi Lục đau đầu hơn là, sau khi tên thích khách bị tống giam,
Trác Mộng xin vua cha của nàng cho hắn được đặc cách làm Thị vệ riêng của công
chúa, khiến độ gây phiên của hắn tăng cao hơn bao giờ hết. Một ngày 24/24 kè
kè giám sát, hễ có động thái rất nhỏ hắn cũng lập tức phát giác được.

Mà Trác Mộng không phải kẻ thô kệch hữu dũng vô mưu, hắn tự biết chừng mực.
Luôn ở cách xa công chúa mấy trăm trượng, cảm nhận nguy hiểm đến gần Phượng
thiên cung bằng “khí”. À quên nói, Trác Mộng chính là cao thủ số 1 của Hoàng
gia Tây Sở, đồng thời cũng là cao thủ có số má trong võ lâm Trung Nguyên. Cảm
nhận khí tức của một người không có tí khí tức nào từ khoảng cách mấy trăm
trượng chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.

Vi Lục đứng dậy từ bàn trà, thong thả lướt qua những tấm rèm che vàng mịn,
bước ra khỏi khuê phòng. Phòng của nàng to, rất to nhưng cũng không đủ to để
so sánh với cả Phượng thiên cung này. Sân trước Phượng thiên cung được thiết
kế y chang sảnh rồng của nhà vua nhưng nhỏ hơn, bốn phía là nhà ở của cung nữ
hầu cận và thị vệ. Trên sân bày đủ thứ trò chơi do nàng mất công đú đởn đòi
phụ hoàng mua về. Đối diện với khuê phòng của nàng là cái cổng ( uh ngoài cái
cổng ra còn có thể là cái gì nữa? ) Nhưng cái cổng này cũng rất đặc biệt, nó
có màu xanh lá đặc trưng cho nguyên liệu làm nên nó: Đá Cờ-ríp-tông-nai. Còn
sân sau là vườn thượng uyển, quỹ mô cỡ vườn quốc gia Mỹ, tái hiện sống động
khung cảnh núi rừng Việt Bắc. Đây cũng là nơi Vi Lục bước tới sau khi rời bàn
trà.

Nàng vớ lấy một nhánh cỏ dại, đưa lên miệng ngậm, tiện tay hái một bông hoa
hồng đỏ rực bên cạnh đó. Ngồi trên chiếc đu quay gỗ, nàng bần thần bứt từng
cánh hoa hồng thả rơi xuống nền đất.

Cuộc sống ở hoàng cung, sướng, rất sướng, nhưng cũng chán. Ngoài kia người ta
mỗi ngày phải kiếm sống mưu sinh, có người truy cầu cực hạn võ đạo, có người
lại đam mê tửu sắc. Còn nàng ngồi đây chẳng phải làm gì, đứa con cưng duy nhất
của hoàng thượng, chỉ hơi nghĩ tí thôi cũng đủ biết là nàng được ngài ấy nuông
chiều như thế nào. Cơm ăn áo mặc thì không phải nghĩ, cống phẩm từ những nước
nhỏ cũng có thể bị nàng chọn làm đồ chơi, thậm chí Vi Lục còn có quyển bỏ học
những tiết học lễ nghi nhàm chán. Điều duy nhất mà nàng bị vua cha cấm là ra
ngoài cung chơi.

Quyết định của hoàng thượng cũng hoàn toàn hợp lí. Tuy thiên hạ của ông thái
bình, phồn thịnh, như chuyện thị phi trên đời vẫn có rất nhiều. Không nói đến
những chuyện vặt vãnh như cướp đường cướp chợ thì vẫn phải nói đến sự tranh
giành đấu đá giữa những môn phái võ lâm. Mỗi môn phải, có một vùng lãnh thổ
riêng, hầu hết phần lãnh thổ của một môn phái đều nằm trọn trên một đất nước.
Nhưng thỉnh thoảng cũng có những môn phái lãnh thổ nằm trên cả 2 quốc gia thậm
chí là 3. Tình hình hết sức phức tạp. Các môn phái lớn và Các quốc gia có quy
định không xâm phạm lẫn nhau. Người tu luyện võ công thì không đánh dân
thường, đây là nghiêm luật, phạm vào là chết. Nhưng nếu dân thường gây sự
trước, thì cũng đừng trách tu luyện giả không nể tình. Đây là một lỗ hổng của
luật pháp: đã là người bình thường thì làm sao phân biệt được ai có võ ai
không có võ?

Tiểu công chúa ra ngoài, người ta không gây sự với thì thôi, sợ rằng nàng cũng
đem người ta hành hạ tinh thần. Lỡ mà đụng phải cao thủ võ lâm thì còn gây ra
mâu thuẫn khủng khiếp giữa Triều đình và giang hồ. Tỉ lệ này tuy thấp nhưng
không phải không có… Vi Lục không phải kiểu công túa bạo ngược, nhưng độ tinh
nghịch của nàng thì lại cao hơn mức bình thường rất nhiều. Có lẽ giữ nàng ở
trong Phượng nghịch cung chơi sẽ tốt hơn. Muốn ra ngoài thì chí ít phải đi
cùng Trác Mộng, người này làm cẩn thận, tỉ mỉ, võ công cao cường, lại chính
trực, biết suy nghĩ cho đại cục. Công chúa đi cùng hắn sẽ không thể xảy ra
được chuyện gì. Chỉ là Vi Lục không ưa thích Trác Mộng cho lắm… Đó là suy nghĩ
của Hoàng thượng.

Theo từng cánh hoa rơi, tâm trạng của Vi Lục cũng trùng xuống. Gương mặt nàng
ủ rũ nhìn bông hồng. Nàng không biết tương lai của mình sẽ ra sao nữa ( đây là
tâm trạng thường thấy của mấy đứa rảnh rỗi sinh nông nỗi ), có lẽ cuộc sống
của nàng sẽ cứ như vậy mà trôi qua, rồi nàng sẽ ra đi, và chết.

Chết?

“Ê này, tên kia, ngươi còn sống không?” Vi Lục sực nhớ ra điều gì.

Không có ai trả lời.

“Hắn đi thật rồi ư..” Nàng thầm nghĩ.

Con người, loài vật, cây cối, miễn là sinh vật, đều chịu sự chi phối của sinh,
lão, bệnh, tử. Không có ngoại lệ. Con Phượng đang sải cánh bay trên trời kia,
một ngày không xa cũng sẽ mệt mỏi mà phủ phục xuống một bụi cây mà tọa hóa.
Con Thần long khuấy đảo thiên địa về già cũng chỉ còn lại bộ Long cốt mà thôi.
Thời gian vô tình, lòng người hữu ý. Có ai là không khát vọng trường tồn, để
hiểu nhiều hơn, rõ hơn về vũ trụ. Nhưng làm đến một bước đó, thì lại chẳng có
ai. Nếu có thì chắc là thần tiên rồi, haha…

“Ta không muốn chết tí nào, ta muốn được vui chơi nhiều hơn nữa.” Nước mắt
nàng bất giác lăn dài trên mi.

“Tuy không biết mục đích của ngươi là gì, nhưng vì một tương lai không chết
già, ta sẽ sớm thành tiên thôi.” Vi Lục gạt nước mắt, quyết tâm.

Quyết tâm không chết già.
Quyết tâm không chết già.
Quyết tâm không chết già.

Sâu trong linh hồn nàng, một thân hình mập mờ, yếu ớt bỗng không nhịn được mà
cười sằng sặc. Hắn đưa tay lên cao, một tia sáng lung linh huyền ảo bay vụt ra
khỏi lòng bàn tay hắn. Rồi hắn lại thiếp đi, bắt đầu một giấc ngủ thật dài…


Truyền Kì Nữ Thần Tiên Xinh Đẹp - Chương #3