Bắt Thiên Tử Lệnh Chư Hầu .


Người đăng: deptraiconnho4321


  • Bắt thiên tử lệnh chư hầu ? Là ý gì ?

Tần Mộ Ca nghe Đế Tân nói vậy thì nhíu mày hỏi.


  • Ở Âm Nguyệt hoàng triều này ngươi có phát hiện ra chế độ nó có gì khác với
    dương gian không ?

Đế Tân cười hỏi.


  • Chế độ ? Bệ hạ muốn nói là ở đây mỗi thành chủ đều có quyền tự chiêu rất
    nhiều tư binh sao ?

Tần Mộ Ca ngẫm nghĩ một chút rồi nói.


  • Đúng !! Chính là như thế thành chủ quyền lực quá lớn, đây là điều đầu tiên
    còn về phía hoàng thất thì sao ?

Đế Tân gật đầu rồi hỏi tiếp.


  • Theo tin báo về thì hoàng đế của Âm Nguyệt hoàng triều thọ nguyên đã đến
    thời hạn trong vòng một năm nữa chắc chắn thân vong !

Tần Mộ Ca nghe vậy lập tức nói tiếp.


  • Một năm ? Không cần lâu như vậy nửa năm nữa Âm Nguyệt hoàng đế chắc chắn sẽ
    chết !

Đế Tân vô cùng khẳng định nói.


  • Sao lại như vậy ?

Tần Mộ Ca nghe vậy kinh ngạc hỏi.


  • Tin tình báo là một năm nhưng đó là do bọn chúng không biết vào hai năm
    trước Âm Nguyệt hoàng đế đã bí mật luận bàn với một cao thủ muốn mượn áp lực
    lúc sống chết đột phá cảnh giới cao hơn gia tăng thọ nguyên của mình . Trong
    trận chiến đó cuối cùng Âm Nguyệt hoàng đế chiến thắng hắn đánh trọng thương
    kẻ kia . Nhưng kẻ được hắn chọn làm đá lót chân sẽ là kẻ yếu sao ? Hắn lại
    không thể thành công đột phá vậy có thể an nhiên vô sự không tổn thương chút
    nào sao ?

Đế Tân cười nói.


  • Hoàng đế cũng bị thương nặng !!

Tần Mộ Ca lập tức hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Đế Tân.


  • Không sai !! Trận đó Âm Nguyệt hoàng đế thân chịu trọng thương thọ nguyên
    lại sắp hết hạn nên chắc chắn chết trước kỳ hạn !!

Đế Tân trầm giọng nói.


  • Âm Nguyệt hoàng đế tự biết bản thân sắp chết nên muốn diệt trừ tất cả
    chướng ngại vật cho kẻ kế thừa của mình . Thành chủ Âm Thủy Thành cũ là một
    nhân vật lợi hại nuôi dã tâm lớn nên lọt vào tầm ngắm của hoàng đế đầu tiên .
    Sau khi diệt xong hắn lão hoàng đế lại cần tìm một thành chủ mới để an định
    lòng dân . Tân thành chủ mới được lặp này có thể không có tâm thần phục nhưng
    cơ sở rất cạn, khó gây ra được chuyện lớn gì đặc biệt là như bệ hạ ngài đây
    hoàn toàn là người từ nơi khác đến hoàn toàn là nhân tuyển thích hợp nhất cho
    chức vị thành chủ.

Tần Mộ Ca lập tức hiểu ra nói.


  • Đúng !! Nửa năm sau Âm Nguyệt hoàng triều sẽ thiên hạ đại loạn !!

Đế Tân gật đầu đưa ra một câu kết luận cuối cùng.


  • Vì sao ?

Cố Sơn ở một bên nghe được kết luận như vậy không nhịn được lên tiếng hỏi .
Theo hắn thì nếu thì nếu lão hoàng đế của Âm Nguyệt hoàng triều có băng hà thì
cũng sẽ có thái tử lên kế thừa ngôi vị dù có giống như Đại Tề ở dương gian
phát sinh phản loạn cũng có thể trấn áp xuống lúc đó quốc lực cùng lắm là hao
tổn nặng một chút đâu tới mức thiên hạ đại loạn như Đế Tân nói chứ.


  • Vấn đề nằm ở trên người thái tử sắp kế vị nhưng cơ thể lại suy nhược lâu
    ngày kia!!

Tần Mộ Ca nghe vậy lên tiếng trả lời vấn đề của Cố Sơn đến lúc này hắn đã đoán
được phần nào ý định của Đế Tân.


  • Đúng vậy !! Vấn đề chính là nằm trên người vị thái tử suy nhược lâu ngày
    kia căn cứ theo tin tình báo mà chúng ta nhận được thì hắn năm nay sẽ mười hai
    tuổi trí tuệ bình thường tu vi không cao hổ con sao có thể chống nổi bầy sói
    được ?

Đế Tân cười nói.


  • Vậy chúng ta bây giờ nên làm sao ?

Tần Mộ Ca nhướng mày hỏi.


  • Trong thời gian ngắn nhất ngươi và Cố Sơn, Tống Vạn Lý hãy cùng nhau huấn
    luyện cho trẫm một đội tinh binh, khi thiên hạ đại loạn sẽ bắt đầu chinh
    chiến !!

Đế Tân nói.


  • Vâng !

Tần Mộ Ca lập tức đáp.

Sáu tháng sau binh lực của Âm Thủy Thành chắt chiu từng chút trở nên lớn mạnh
lại có vô tận linh thạch mà Đế Tân thông qua Hoàng Tuyền Luyện Tâm Hồ mang từ
dương gian tới và sự trợ giúp hết mình của Sư Tộc quân đội trong thành không
những tăng lên gấp bội mà còn có cả Sư Kỵ Binh hùng mạnh vô song đã hoàn toàn
vượt qua thời đại của thành chủ cũ . Điều này ngay cả hoàng đế hiện nhiệm cũng
không ngờ tới được.


  • Bệ hạ, đúng như lời ngài, khi Âm Nguyệt hoàng đế đã chết, bây giờ cả nước
    quốc tang!

Tần Mộ Ca chạy vào đại điện chỗ Đế Tân hưng phấn nói.


  • Nhớ kỹ, tạm thời trước mắt hãy gọi ta là thành chủ!

Đế Tân lập tức nhìn hắn nhấn mạnh nói.


  • Vâng, thành chủ, lão hoàng đế đã chết, truyền ngôi cho thái tử Lục Kiến
    Nguyên.

Tần Mộ Ca nói.


  • Lục Kiến Nguyên? Tuổi nhỏ đã phải ngồi vào đế vị đối mặt với trong triều
    tàn khốc đầu tranh, cuộc đời trớ trêu a!

Đế Tân hơi cảm thán nói.


  • Thành chủ, bây giờ chúng ta làm thế nào?

Tần Mộ Ca hỏi.


  • Ngồi im xem tình thế thiên hạ biến hóa.


  • Ngồi im xem tình thế thiên hạ biến hóa?


Tần Mộ Ca mặt nhăn mày nhíu.


  • Không sai, bây giờ trừ chúng ta, thiên hạ có rất nhiều người nhìn chằm chằm
    hoàng đô Âm Nguyệt Thành. Đám thành chủ, phần lớn đều nhìn chằm chằm Lục Kiến
    Nguyên. Chỉ là bây giờ còn là thiên hạ của Âm Nguyệt hoàng triều, vẫn chưa có
    ai ra tay mà thôi.

Đế Tân trầm giọng nói.


  • Bọn họ muốn ngự tỉ trong tay Lục Kiến Nguyên?

Tần Mộ Ca nghe vậy nhíu mày hỏi.


  • Không sai, lão hoàng đế đã chết, để Lục Kiến Nguyên tiếp nhận thiên hạÂm
    Nguyệt, như vậy khí vận thiên hạ Âm Nguyệt bây giờ đã ký thác ở hai vật, một
    là bản thân Lục Kiến Nguyên, một... là ngự tỉ truyền quốc! Trước lúc Lục Kiến
    Nguyên hoàn toàn luyện hóa ngự tỉ truyền quốc, hắn không có khả năng hoàn toàn
    nắm khí vận trong tay, mà Âm Nguyệt ngự tỉ này, chính là thứ mà đám thành chủ
    đều thèm muốn.

Đế Tân trầm giọng nói.


  • Có người muốn đoạt đi?

Tần Mộ Ca ngẫm nghĩ một lát rồi nói.


  • Đúng vậy, xem ai làm chim đầu đàn.

Đế Tân cười nói.

Quả nhiên, thời gian trôi qua, vô số tình báo từ Âm Nguyệt Thành truyền về.

Rốt cục, có một thành chủ làm chim đầu đàn.

Thành chủ Thiên Tể Thành, Dã Sai, mang binh bất chấp thiên hạ to lớn không
tiến vào hoàng đô Âm Nguyệt Thành, cưỡng đoạt ngự tỉ truyền quốc. Giết chết vô
số trung thần Âm Nguyệt hoàng triều có gan phản kháng.

Từ hoàng đô, rất nhanh truyền tới vô số tin hiệu cầu cứu, mời chư vì thành chủ
nhanh chóng phát binh cần vương!

Đế Tân tự nhiên mang binh đi tới.

Hơn nửa năm này, Tần Mộ Ca ba người cũng rất nhanh nhạy, không ngừng luyện ra
đội quân 80 vạn người. Trong đó còn có một vạn Sư Kỵ Binh tinh nhuệ có thể một
địch ngàn


  • Thành chủ, ngài nói sẽ có bao nhiêu thành chủ đến?

Trên đường Cố Sơn chau mày nghĩ đến hỏi.


  • Bao nhiêu sao? Toàn bộ đến! Một người không thiếu.

Đế Tân khẳng định nói.


  • Nếu tất cả các thành chủ đều xuất binh đến cần vương? Vậy tên phản tặc Dã
    Sai này không phải chết chắc rồi sao?

Cố Sơn nhíu mày nói.


  • Cần vương? Ha ha, không, phần lớn bọn họ đến là vì ngự tỉ truyền quốc trong
    tay Dã Sai mà thôi.

Đế Tân vô cùng khẳng định nói một câu.

Ba mươi thành chủ đều ở một khu đất địa thế tốt bên ngoài Âm Nguyệt Thành hạ
trại, kết đồng minh!


  • Tần Mộ Ca, ngươi thay ta đi kết đồng minh đi, ta sẽ không đi. Nhớ kỹ những
    thành chủ này, thành chủ nào có năng lực, thành chủ nào vô năng đều phải nhớ
    kỹ.

Đế Tân trầm giọng nói.


  • Vâng

Tần Mộ Ca lập tức đáp.

Đế Tân ở lại tiếp tục bàn bạc các hạng sự vụ với Cố Sơn, Tống Vạn Lý, Tần Mộ
Ca thì một mình đi tới kết minh.

Sau khi thành chủ kết liên minh, tiếp theo chính là công thành.

Dã Sai đúng là rất mạnh, nhưng mà dù có mạnh mấy đi nữa, hắn cũng chỉ là một
thành chủ mà thôi, binh lực có hạn, mà ba mươi lộ thành chủ ở nơi này, cho dù
phần lớn đều muốn bảo lưu không xuất toàn lực đi nữa cũng có thể chậm rãi đánh
sụp Dã Sai.

Dã Sai thấy tình thế như vậy thì rất phẫn nộ mỗi ngày đều giết cả trăm mạng
người để hả giận nhưng dù là như vậy hắn cũng không giết tiểu hoàng đế, bởi vì
tiểu hoàng đế mà chết, phần lớn khí vận của Âm Nguyệt hoàng triều cũng sẽ tiêu
tan, cho dù có ngự tỉ truyền quốc cũng vô dụng.

Tiếp đó là chiến tranh trong thời gian nửa năm.

Dã Sai cuối cùng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, trong lúc giận dữ, lập
tức phá hủy hoàng cung. Mang theo tiểu hoàng đế và đại quân chạy khỏi hoàng
đô, hướng về đại bản doanh Thiên Tể Thành của mình.

Dã Sai vừa trốn, hai mươi chín lộ thành chủ lập tức điên cuồng đuổi theo.


  • Thành chủ, chúng ta không đuổi sao?

Tần Mộ Ca lập tức hỏi.


  • Không, chúng ta vào hoàng thành!

Đế Tân cười nói.


  • Vâng!

Tần Mộ Ca lập tức chỉnh quân đáp.


  • Bá Sư !

Đế Tân kêu lên.


  • Có thuộc hạ!

Bá Sư lập tức đáp.


  • Một mình ngươi xuất phát nghĩ cách đi cứu viện tiểu hoàng đế Lục Kiến
    Nguyên, đưa đếnÂm Thủy Thành chúng ta! Những người khác, không được giết một
    người!

Đế Tân hạ lệnh nói.


  • Ách? Không diệt sát Dã Sai sao ?

Bá Sư ngoài ý muốn nói.


  • Không cần giết, tốt nhất là thần không hay quỷ không biết mang tiểu hoàng
    đế đi.

Đế Tân nói.


  • Vâng!

Bá Sư tuân mệnh nói.

Đế Tân dẫn quân vào hoàng đô Âm Nguyệt Thành, hoặc là nói, ba mươi lộ thành
chủ, chỉ có Đế Tân tiến vào hoàng đô.

Trong hoàng đô, người người cảm thấy bất an, hiển nhiên là lúc trước Dã Sai
tàn bạo thống trị và điên cuồng giế chóc rất nhiều người. Đã làm cho dân chúng
ở hoàng đô này sợ hãi.

Đế Tân đến thẳng một chỗ hoàng cung đã biến thành phế tích.

Bảo Tần Mộ Ca đi tìm những quan viên còn lại. Còn mình lại ngửa đầu lên trời
nhìn.

Khí vận biển mây trên trời đã nhạt đi rất nhiều.

Không bao lâu, những triều thần không chết kia đều được dẫn lại đây.


  • Xin thành chủ tha mạng, chúng ta chuyện gì cũng không làm.

Một cựu thần tử sợ hãi nói.

Chúng thần đều hơi hơi chột dạ.


  • Chư vị đồng nghiệp chớ sợ, Đế Tân ta không giống như chư vị nghĩ đâu, ta
    một lòng vì Âm Nguyệt hoàng triều. Âm Nguyệt hoàng triều cho chúng ta hết
    thảy, chúng ta tự nhiên phải báo đáp, bây giờ, loạn thần tặc tử Dã Sai mang
    theo hoàng đế bỏ chạy, ta lo hắn có thể giết trở về.


  • Giết trở về? Tên tặc tử kia còn giết trở về?


Một đại thần nhát gan lo lắng nói.


  • Chư vị, hay ta theo ta tới một nơi an toàn, đợi cứu được bệ hạ ra, sau đó
    tiếp tục tận trung với Âm Nguyệt hoàng triều !

Đế Tân lập tức nói.


  • Chuyện này, Đế Tân thành chủ...

Một tên quan viên vừa muốn nói chuyện.


  • Người đâu, tới nhà mỗi vị đại nhân ở đây, thu thập hành lý cho bọn họ, theo
    chúng ta tới Âm Thủy Thành tị nạn.

Đế Tân căn bản không để cho chúng quan viên tiếp tục nói chuyện đã trực tiếp
ra lệnh cho binh sĩ dưới trướng mình làm việc.

Cứ như vậy, những quan viên cả triều không bị Dã Sai giết chết cũng bị Đế Tân
cưỡng bức mang tới Xương Thành.

Khi tất cả những thành chủ đuổi giết Dã Sai đến Thiên Thủy Thành, lại phát
hiện hoàng đế đã thất lạc.

Hoàng đế thất lạc?

Chỉ có vài thành chủ không tiếp tục đuổi giết Dã Sai nữa, mà đi khắp nơi tìm
tiểu hoàng đế, những thành chủ khác đều hướng về Thiên Thủy Thành, muốn tiêu
diệt tên quốc tặc này, đương nhiên, bọn họ càng coi trọng ngự tỉ truyền quốc
kia.

Trong mắt bọn họ, ngự tỉ truyền quốc so với tiểu hoàng đế còn quan trọng hơn
nhiều. Có ngự tỉ truyền quốc, là có thể rút được khí vận trong đó ra, tự mình
lập quốc như vậy còn cần tìm tiểu hoàng đế làm gì.

Bắt được tiểu hoàng đế thì làm được gì? Mang về để mỗi ngày lão tử cúi đầu
sao?

Trong lúc thiên hạ tới vây công Thiên Thủy Thành. Đế Tân đã đem tiểu hoàng đế,
còn có cựu thần cả triều đến Âm Thủy Thành, đến địa bàn của mình.

Ở trong Âm Thủy Thành lại nhanh chóng xây dựng một cái hoàng cung mới. Sau đó
là một cái hịch văn chiếu cáo thiên hạ.


  • Quốc tặc Dã Sai, cướp đoạt chính quyền và ngự tỉ, hủy hoàng đô Âm Nguyệt
    Thành, tội đáng muôn chết, người trong thiên hạ có thể giết, nay dời đô đến
    A^m Thủy Thành, lệnh cho chúng thành chủ thảo phạt quốc tặc, đoạt lại ngự tỉ,
    chỉnh đốn triều cương ! Đế Tân cứu trẫm trong lúc nguy nan, việc không thể
    không tính công, phong làm đại tướng quân. Thống lĩnh ba quân.

Chương hịch văn này là lấy danh nghĩa Hoàng đế phát ra, nhưng mà cũng là Đế
Tân viết.

Một chương hịch văn truyền khắp thiên hạ, truyền tới tất cả thành chủ, lúc này
tất cả thành chủ mới phát hiện, trời bỗng nhiên thay đổi.

Không có ngự tỉ truyền quốc, thiên tử vẫn là thiên tử, ngự tỉ có thể khắc lại,
nhưng ngự tỉ truyền quốc không có thiên tử, số mệnh bên trong sẽ chậm rãi biến
mất. Bọn họ nhất thời hồ đồ, bị Đế Tân của Âm Thủy Thành chiếm được một đại
tiện nghi.

Triều đình thiết lập ở Âm Thủy Thành, sau này không phải tất cả sẽ là do Đế
Tân định đoạt sao?

Tuy rằng đám thành chủ vẫn muốn ngự tỉ truyền quốc nhưng mà hành vi của Đế Tân
lại khiến cho phần lớn người đều như ăn phải ruồi bọ.


  • Bệ hạ, chiêu bắt thiên tử lệnh chư hâu thật là cao minh! Không đánh mà
    thắng đã chiếm được ưu thế lớn nhất thiên hạ Âm Nguyệt hoàng triều.

Tần Mộ Ca vô cùng cảm thán nói.


  • Tiểu hoàng đế kia đã bị chúng ta bắt tới đây, bệ hạ ngài sao lại phải hạ
    mình mỗi ngày đều muốn đi bái hắn?

Cố Sơn nhíu mày nói.


  • Bởi vì lễ phép này mới có thể lừa người trong thiên hạ, chúng ta đây là
    phụng thiên tử, không phải là bắt thiên tử nha.

Tần Mộ Ca cười giải thích cho hắn.


  • Đúng vậy, chỉ kém một chữ nhưng mà trong mắt mọi người lại cách biệt một
    trời một vực, tuy rằng trong lòng phần lớn thành chủ đều biết rõ ràng nhưng mà
    không có biện pháp phản bác.


  • Nhưng mà phần lớn thành chủ đều biết, bọn họ không làm phản sao? Nếu không
    thừa nhận chiếu lệnh thì sao?


Cố Sơn hỏi.


  • Bọn họ không dám, tuy rằng cách hoàng triều thật chất đã vong, chỉ khi nào
    mọi người không thừa nhận chiếu lệnh của tiểu hoàng đế nữa, lúc đó Âm Nguyệt
    hoàng triều mới coi như biến mất, khi đó những Hoàng triều khác sẽ xuất binh
    tới đây.

Đế Tân khẳng định nói.


  • Không phải mọi người, chỉ là một ít người không thừa nhận chiếu lệnh Hoàng
    đế thì chúng ta phải làm thế nào ?

Cố Sơn hỏi.


  • Vậy càng tốt!

Tần Mộ Ca bỗng nhiên cười nói.


  • Ách?


  • Khi đó lại là cơ hội tốt để chúng ta tăng cường thực lực, khi đó, ta lại ra
    binh bình định, những thành chủ khác chẳng những không ngăn ta, còn có nghĩa
    vụ trợ giúp chúng ta. Khiến thực lực chúng ta tăng mạnh.


Tần Mộ Ca kích động nói.

Đây là đấu tranh chính trị, kể từ đó chiến tranh chỉ là chậm rãi đánh một
thành rồi lại một thành, mà không phải đối mặt với tất cả lực lượng của hoàng
triều.

Ánh mắt Tần Mộ Ca hiện lên một tia tinh mang, dường như hiểu được chỗ tốt
chiến tranh chính trị này mang tới cỡ nào.

Thấy Tần Mộ Ca nhanh chóng lĩnh ngộ được chỗ tốt của chiến tranh chính trị, Đế
Tân vừa lòng cười.


  • Bắt vua lệnh chư hầu, chúng ta coi như nắm được lá cờ chính nghĩa, về sau
    ta sẽ không quản, người tự đi tìm hiểu phải làm thế nào, làm thế nào để trong
    thời gian ngắn nhất trả cái giá nhỏ nhất mà nuốt được toàn bộ Âm Nguyệt hoàng
    triều.

Đế Tân trịnh trọng nói.


  • Vâng!

Tần Mộ Ca hưng phấn nói.


  • Bệ hạ bây giờ chúng ta có cần đi đoạt lại ngự tỉ truyền quốc về hay không?

Bá Sư hỏi.


  • Không cần, đó là tai họa và ngọn nguồn rắc rối, không có nó, càng thêm an
    toàn cho chúng ta, để những thành chủ kia đoạt đi, đoạt tới đoạt lui, chờ tới
    khi bọn họ chú ý tới chúng ta thì thiên hạ đã đại biến rồi.

Trong mắt Tần Mộ Ca hiện lên vẻ minh tuệ.

Đế Tân gật đầu vừa lòng, Tần Mộ Ca càng ngày càng thành thục. Chuyện kế tiếp,
có lá cờ chính nghĩa là hoàng đế, Tần Mộ Ca bắt đầu đảo loạn thiên hạ, thành
chủ nào lựa chọn khuất phục thì thu phục, Thành chủ nào không khuất phục thì
cho một kích mạnh nhất, đồng thời ban thưởng và trấn an những Thành chủ im
lặng.

Về phần ngự tỉ truyền quốc kia sau khi Dã Sai bị người khác giết chết, ngự tỉ
truyền quốc lại thay một chủ nhân mới.

Nhưng mà người cướp được ngự tỉ truyền quốc lại không nguyện nộp lên triều
đình, chiến tranh không ngừng, có người sau khi nhận được, nhanh chóng xưng
hoàng, nhưng mà Tần Mộ Ca làm sao lại cho bọn họ xưng hoàng? Lấy danh nghĩa
thiên tử, truyền lệnh thiên hạ, tiến hành công phạt.

Cứ như thế, nhoáng 1 cái đã 3 năm.

Đế Tân ở mảnh thiên địa này coi như tạm ổn, nhưng mà bây giờ Tần Mộ Ca, Cố
Sơn, Tống Vạn Lý chẳng những là ba đại quân thần, còn trở thành một tay chính
trị lão làng.

Ba năm sau, vì ngự tỉ truyền quốc rời khỏi hoàng đế quá lâu mà khí vận ẩn chứa
bên trong cũng bị hao tổn sạch sẽ, những thành chủ này mới phát hiện, thiên hạ
đã không còn là thiên hạ ban đầu nữa.

Ba mươi thành chủ, hiện tại chỉ còn chín thành chủ cô lập, các thành chủ còn
lại, nếu không đầu phục triều đình, không bị triều đình diệt thì cũng bị đổi
mới rồi.

Thiên hạ bảy thành đã rơi vào tay Đế Tân.

Chín thành chủ cô lập bây giờ còn làm được chuyện sao?

Trong Âm Thủy Thành. Trên Tế Thiên Đàn! Hoàng đế Lục Kiến Nguyên tay cầm chiếu
thư chậm rãi đọc. Phía dưới đủ loại quan viên nghiêm trang đứng, cung kính
nhìn hoàng đế.


  • Thiên mệnh hữu thường, duy quy hữu đắc, hiến đạo lăng trì, đại loạn tư hôn,
    quần hùng tư nghịch, hoàn vũ điên phúc, giai lại Ân vương thần võ, chỉnh triều
    cương, bình họa loạn, cứu xã tắc, an tông miếu, kim vương khâm thừa tiền tự,
    quang vu nãi đức, thừa văn võ chi đại nghiệp, chiêu tiên hoàng chi hoằng liệt,
    hoàng linh hàng thụy, nhân thần cáo trưng, đản vi thải lượng, sư tập trẫm
    mệnh, kính tốn nhĩ vị, vu hí, thiên chi lịch sổ tại nhĩ cung, quân kỳ chi
    thuận đại lễ, hưởng vạn quốc dĩ túc thừa thiên mệnh.

Đây là hoàng đế Âm Nguyệt hoàng triều Lục Kiến Nguyên phong Chung Sơn là Ân
Vương đồng thời cũng tuyên bố nhường ngôi.

Đế Tân tiến lên, tiếp nhận ngự tỉ, ngạo nghễ nhìn các quan lại phía dưới.


  • Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...................

Các quan lại hô to, triều bái Đế Tân.

Đế Tân với sách lược bắt vua lệnh chư hầu, thu phục thiên hạ, thu phục thiên
mệnh. Đến bây giờ đi tới âm phủ sáu năm ngắn ngủi, trực tiếp quản hoàng triều,
xác lập Đại Ân ở âm gian.


  • Ta theo Thiên ý, thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, bắt đầu từ hôm nay,
    lập tiên quốc, Đại Ân, lập thủ đô Triều Ca Thành........

Đế Tân cao giọng nói. Theo giọng hắn vang, vô cùng khí vận trên bầu trời Triều
Ca không ngờ chậm rãi biến mất, chậm rãi biến mất không thấy, ngược lại, trên
bầu trời Triều Ca Thành trên dương gian, khí vận cuồn cuộn không ngừng, không
ngừng tăng lên, ước chừng một nén nhang, sau khi hoàn toàn bị luyện hóa lại
lần nữa biến mất.

Trên vùng trời Triều Ca âm phủ, khí vận biến mất dần dần xuất hiện, phát ra
ánh sáng vàng xuống Đế Tân, làm Đế Tân nổi bật như thiên thần vô thượng.


  • Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...................


  • Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...................


..............................

Lại là một hồi triều bái, Đế Tân chính thức xác lập Đại Ân hoàng triều tại âm
phủ, đổi Âm Thủy Thành thành Triều Ca Thành, chiêu cáo thiên hạ!

Sau đó là phong Tần Mộ Ca là quân đoàn trưởng thứ nhất Đại Tranh Hoàng triều
quân, phong làm Đại tướng quân, Cố Sơn là quân đoàn trưởng thứ hai phong
Thượng tướng quân, Tống Vạn Lý là quân đoàn trưởng thứ ba phong Vệ tướng quân
!

Kế tiếp chính là nhất thống, dọn dẹp những phần tử ngoan cố kia.

Chín thành chủ còn lại, có 6 người trực tiếp thừa nhận Đế Tân, nhanh chóng
quy thuận Đại Ân hoàng triều, ba người khác phản kháng nhưng mà ở dưới thiên
uy, trong thời khắc nguy cấp, cũng chỉ có thể quỳ xuống dập đất đầu hàng hoặc
là chết trong sa trường.

Âm Nguyệt hoàng triều hoàn toàn đi vào lịch sử, Đại Ân hoàng triều bắt đầu ăn
rễ sâu tại âm phủ.

Từ nay về sau âm phủ lại thêm một cái Đại Ân hoàng triều.

PS : Đoạn tế văn nhường ngôi là mình lấy trong bản cover của Trường Sinh Bất
Tử trên truyenyy.com nên nó đọc có phần hơi hán việt đã cố chỉnh lại nhưng
không được mong mọi người thông cảm !!

PSS: Vừa xem số chữ trong chương này tới tận hơn bốn ngàn chữ đây là chương
dài nhất mình viết được từ khi bắt đầu viết truyện tới nay mong các bạn hãy
like và chia sẻ để ủng hộ mình


Trường SInh Bất Tử Chi Ta Là Đế Tuấn - Chương #124