Người đăng: Alasat
Anh…Anh ta là ai?
Anh khoác một chiếc áo len mỏng lên bờ vai rộng, bên trong là áo sơ mi kẻ sọc
màu xanh nhẹ nhàng như thách thức cái lạnh, phía dưới là chiếc quần thụng rằn
ri màu cà phê nhưng không hề tạo cảm giác lôi thôi, ngược lại càng làm tăng vẻ
phóng khoáng của anh.
Nước da ngăm màu đồng cổ mà nhiều người mơ ước, lông màu đậm, đôi mắt sâu thăm
thẳm khiến người khác không thể đoán biết, đường nét mũi và miệng sắc nét
giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, từng đường từng nét đều cứng cáp
rõ ràng. Mặt anh đang căng lên, ánh mắt sắc bén, từ lúc Thư Mạn vào cửa rồi
ngồi xuống, đôi mắt anh dõi theo quan sát cô không dưới chục lần.
Vi Minh Luân giới thiệu với Thư Mạn: “Đây là…ông Đỗ Trường Phong, hiệu trưởng
của chúng ta…”Anh nói có vẻ gượng gạo, rõ ràng là không thể thích ứng với cách
xưng hô không tự nhiên này. Nhưng vì ngại Thư Mạn lần đầu gặp Đỗ Trường Phong
nên anh vẫn phải chú ý tới chút lịch sự trong trường hợp này.
Không ngờ Đỗ Trường Phong lại nhếch mép cười: “Được rồi, anh thôi đừng làm tôi
kích động nữa, nổi hết da gà rồi.”
Vi Minh Luân lừ mắt nhìn anh, đang muốn chỉnh anh vài câu thì Thư Mạn đã lên
tiếng. Cô nhìn về phía Đỗ Trường Phong, đôi mắt mơ hồ nheo lại: “Anh…là ai?”
Cô vẫn còn nhớ trước khi ngất đi cô đã nhìn thấy khuôn mặt này.Hàng trăm hàng
nghìn mối nghi ngờ đã kết lại trong đầu. Cô không hiểu tại sao anh lại xuất
hiện gần nơi ở của cô, hơn nữa còn biết cả chuyện cô phải chuyển nhà.Trực giác
cô như mách bảo, người đàn ông này không mang điều tốt đến….
Đỗ Trường Phong nheo mắt lại, bốn con mắt nhìn nhau, anh nhất thời thoáng ngây
người.Sắc mặt cô tuy tái nhợt, người gầy gò nhưng đôi mắt lại sáng quắc, ánh
nhìn lạnh giá như kết băng, dường như có thể xuyên thấu tâm can người khác.
Anh nhìn đôi mắt cô, rất nhanh chóng lấy lại bình thản bằng cách nhẹ nhàng phả
ra từng vòng khói thuốc lớn, nét mặt dần dần lấy lại vẻ bí ẩn khó lường:“Cô
đoán thử xem…tôi là ai?”
“Cho dù anh là ai, tôi chỉ cần đàn của tôi.”Thư Mạn khẽ khàng nói, giọng rất
kiên định.
“Ơ, dĩ nhiên cô có thể lấy lại đàn của mình, nhưng không phải là không có điều
kiện.Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là tham gia vào buổi biểu diễn âm nhạc
của tôi, và cô có thể sử dụng chiếc đàn đó, hơn nữa tôi còn có thể cho phép cô
tạm thời ở đây.Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, chiếc đàn sẽ chính thức trả
lại cho cô, còn về việc cô có bằng lòng ở lại đây dạy học hay không là do bản
thân cô quyết định.Hai là, cô lập tức rời khỏi chỗ này, dĩ nhiên, chiếc đàn
cũng không cònthuộc về cô nữa.Lựa chọn thế nào, tùy cô quyết định.”
Đây đúng là những lời lẽ mang đầy tính đe dọa.
Thư Mạn lạnh lùng nhìn anh: “Đàn của tôi, dựa vào cái gì mà bắt tôi lựa chọn?”
“Vì cô không còn sự lựa chọn nào khác!” Giọng Đỗ Trường Phong cũng lạnh lùng
không kém, không chút bỡn cợt gì, lời nào cũng ép người,“Cô có lựa chọn khác
sao? Nhà bị phá rồi, cô sẽ ở đâu?Ngay cả chỗ ở cũng không có, làm sao cô có
thể giữ được chiếc đàn? Tôi nể mặt Vi Minh Luân lắm mới giữ cô ở lại, cũng như
chiếc đàn này, còn để cô tham gia buổi diễn của tôi nữa, thế mà cô lại không
biết phải cảm ơn tôi sao?”
Trong phút chốc, nước mắt Thư Mạn lại trào ra, không phải vì buồn mà vì phẫn
nộ, cơn phẫn nộ không thể nào kiềm chế,“Anh…Anh là kẻ cơ hội, đục nước thả
câu!”
Đỗ Trường Phong nhếch mép cười lạnh: “Này, tôi hoàn toàn không ép buộc cô.Tôi
cho cô lựa chọn, còn lựa chọn thế nào là quyền của cô, không liên quan đến
tôi.”
Dĩ nhiên, anh biết điểm yếu của cô ở đâu.Chính là chiếc đàn!Trong cơn mưa hôm
đó, thấy cô không để ý đến bất cứ điều gì xung quanh, chỉ chuyên tâm lau chiếc
đàn một cách tỉ mỉ, một cách cảm động, anh có cảm giác dường như thứ cô lau
không phải là cây đàn, mà là một con người. Là Lâm Nhiên sao? Đúng là buồn
cười, người đã không giữ được lại ôm khư khư một cây đàn, cô cho rằng cô giữ
chiếc đàn như chính mạng sống của mình như thế thì có thể khiến người chết
sống lại sao? Đây chính là điều ngu xuẩn của cô!
Nhưng tại sao, khi nhìn thấy bộ dạng gần như phát điên phát dại của cô lúc ấy
lại khiến anh nhói lòng như vậy?Không phải đau vì cô, mà chính vì con người đã
chết kia.
Trong anh ngay lúc đó bùng lên ngọn lửa rừng tựa như thiêu đốt tim gan, thiêu
đốt cơ thể. Anh không thể nghĩ tới Lâm nhiên, không thể nghĩ về quá khứ, vì
vừa nghĩ tới anh lại cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Năm đó, khi anh lên sáu tuổi, tan nhà nát cửa, chính Lâm Nhiên đã tự tay đưa
anh vào nhà họ Lâm, từ lúc đó cho anh một mái nhà ấm cúng.Hơn hai mươi năm từ
xa lạ trở thành cốt nhục tình thâm, vốn tưởng rằng có thể làm anh em suốt cuộc
đời nhưng năm năm trước, Lâm Nhiên đã chết bởi một nụ hôn cực độc từ chính vợ
anh hại chết, mà nguồn cơn của mọi tội ác lại chính là người phụ nữ trước mặt
anh lúc này, cô ta tên Thư Mạn, còn vợ Lâm Nhiên chính là chị của cô ta, tên
Thư Tần.
Có rất nhiều điều không cần phải nhắc đi nhắc lại, cùng chính vì vậy mà anh
tiếp cận cô.Thật ra đã nhiều năm anh vẫn đứng thẫn thờ ở nơi cô không nhìn
thấy.Biết cô đang cùng người khác hưởng cảm giác vui buồn của đời người, nhưng
anh vẫn nuôi hi vọng, đợi một ngày nào đó vô tình gặp cô. Nhưng anh lại luôn
thiếu can đảm, cả đến khi Lâm Nhiên đã chết trong tay của chị cô, anh quằn
quại trong nỗi bi phẫn và do dự nhưng vẫn không dám đột ngột xuất hiện trước
mặt Thư Mạn. Nếu không phải có sự xuất hiện đầy toan tính của Diệp Quán Ngữ,
anh cũng không biết mình phải ẩn mình trong tối bao lâu nữa…
Vi Minh Luân không biết nguyên nhân sâu xa đó, lặng lẽ kéo anh ra ban công,
nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cô ấy bệnh rất nặng, lúc xuất viện bác sĩ đã nói không
được để kích động, anh đừng thế nữa, cô ấy đang bị tim đấy.”
“Tôi chính là vì cô ấy bị bệnh mới chịu để cô ấy lại đấy.”Đỗ Trường Phong châm
thuốc hút, vẻ mặt hững hờ.
“Nói cứ như mình thật lòng lắm!Anh épcô ấy thì có thành công được không?”
“Không do cô ấy quyết!”
“Sao anh chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả thế?”
“Tôi không được mềm yếu như anh, nếu anh biết tại sao tôi lại không thương xót
cô ấy thì anh sẽ biết cô ấy thực chất không đáng để thương!”Đỗ Trường Phong
ngẩng mặt lên đầy tàn nhẫn, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Vi Minh Luân vốn biết anh lạnh lùng,đặc biệt là đối với đàn bà, nhưng trước
nay chưa từng thấy anh vô lý tới mức không thấu tình đạt lý như vậy.Vi Minh
Luân tức tối: “Tôi nói, Sam, lúc đầu anh không hề nói với tôi như vậy. Anh nói
tên King Kong kia đã bắt đầu hành động với Thư Mạn, anh không thể để anh ta
cướp tay trên, anh nói tôi ra mặt khuyên cô ấy về trường dạy học, nhất nhất
tôi đã làm theo lời anh. Nhưng sao chỉ chớp mắt lại biến thành thế này?Anh sẽ
không lợi dụng tôi để lừa cô ấy, đưa cô ấy đến Ly Thành để đạt được mục đích
cá nhân của anh chứ?”
“Anh nghĩ sao?”Đỗ Trường Phong vặn ngược lại Minh Luân.
“Anh…” Vi Minh Luân ngay lúc đó đã hiểu ra lần nữa anh lại bị mắc vào bẫy của
Đỗ Trường Phong. Nếu không phải Thư Mạn vẫn trong phòng thì anh đã không ngần
ngại ra tay đấm cho tên này một phát, “Sam, nếu anh còn có chút tính người thì
lập tức dừng ngay lại!Tôi biết cái chết của Lâm Nhiên là một cú sốc với anh,
nhưng Thư Mạn cũng là người bị hại.Cô ấy cũng chỉ vì quá yêu Lâm Nhiên, anh
không thể ra tay với cô ấy như vậy chứ?Nếu Lâm Nhiên ở dưới suối vàng mà biết
chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh đâu!Hơn nữa, anh không thể kéo cả tôi xuống
nước như vậy, bản thân anh vô sỉ thế nào cũng được, nhưng đừng làm ảnh hưởng
đến danh dự của tôi!”
Đỗ Trường Phong gảy nhẹ tàn thuốc, cười lạnh: “Ở cạnh người như tôi thì đừng
có nói tới danh dự.Bây giờ anh có thể rút lui, tôi không cản anh.Dù gì tôi
cũng không muốn tiếp tục biểu diễn nữa, là anh bắt tôi phải ra mặt. Anh biết
tôi làm ma lâu rồi, không thích ở dưới ánh mặt trời…”
“Ý của anh là do tôi tự chuốc lấy?” Vi Minh Luân tức nổ đom đóm mắt. Đỗ Trường
Phong còn vỗ vỗ vai anh: “Darwin, anh ở với tôi cũng mười mấy năm rồi, anh rất
rõ con người tôi, nhưng chưa chắc đã hiểu được tôi.Trên đời này, không có ai
thực sự hiểu tôi…”
Vi Minh Luân như mắc ói: “Đó là vì anh luôn để người khác tách khỏi thế giới
của mình.”
“Anh nghĩ là tôi thích như vậy chắc?Nếu anh trải qua những gì tôi đã từng trải
qua, anh có thể bình thản đứng trước đám người lạ mặt như vậy sao?Bị bố của
mình đưa vào viện thương điên, trên đời này tôi còn có thể tin ai?”Mắt Đỗ
Trường Phong phút chốc lóe ra một tia ớn lạnh, giọng khàn khàn nặng trĩu, “Nếu
có thể làm người thì còn ai muốn làm cầm thú?Tôi trở thành ngày hôm nay đều là
do bị người ta ép, hơn nữa còn là người thân nhất của tôi!Tôi muốn làm gì,
không muốn làm gì đều không cần thiết với người khác.Darwin, nếu ngay hiện tại
anh cảm thấy tôi đã lợi dụng anh, hay đã làm liên lụy đến anh thì anh có thể
đi, bề kinh tế tôi sẽ bù đắp lại cho anh…”
Vi Minh Luân hiển nhiên đã bị kích động, ánh mắt kinh ngạc nhìn người bạn thân
bao năm: “Anh đúng là cầm thú.Những gì tôi đã bỏ ra cho anh bao năm nay, trước
giờ chưa từng nghĩ muốn anh bù đắp gì.Tôi coi anh như bạn bè, như anhem, thật
lòng muốn giúp anh, nhưng anh lại coi tôi là người như vậy ư?”
“Vậy thì đừng để ý tôi đối xử với cô ấy như thế nào. Đây là chuyện giữa tôi và
cô ấy.”
“Anh, anh tưởng tôi muốn lo chắc?”
“Vậy thì ok rồi.” Đỗ Trường Phong quay mặt lại, thoáng nhìn Thư Mạn trong
phòng khách.Lại thở dài thườn thượt, không biết là vì chuyện gì.Vốn cho rằng
đây sẽ là một vở kịch đầy hấp dẫn, không ngờ cô ấy lại quá yếu, yếu đến mức
anh chẳng tốn chút sức lực nào cũng có thể thổi bay cô.Thế là vở kịch còn chưa
bắt đầu đã phải kết thúc.
“Với tình trạng của cô ấy hiện giờ không sống nổi hai năm.” Đây là lời cảnh
báo của bác sĩ ngày hôm đó.Nghe thấy lời này, anh không thể tìm niềm vui nữa.
Anh cũng không biết tại sao lại giữ cô và chiếc đàn lại.Mềm lòng rồi sao?Chắc
chắn không!
Anh chỉ muốn xem thử một con gà mái bề ngoài hung dữ đến cuối cùng sẽ giãy
giụa thế nào mới chết.Trời sinh anh tàn nhẫn, lúc nhỏ chơi bắt gà với Lâm
Nhiên, trong khi Lâm Nhiên ngay cả con gà con cũng rất thương xót, lúc nào
cũng đặt lên lòng bàn tay nâng niu bảo vệ, còn anh thì nhất quyết không buông
tha, ngay lập tức moi bụng mổ ruột chú gà nhỏ rồi xuyên thanh sắt trộm từ nhà
vào thân nó, sau đó rắc muối rồi nướng lên ăn. Lâm Nhiên và Lâm Hy sau khi
phát hiện ra đều kêu thất thanh không dám ăn, còn anh lại vẫn bình thản tận
hưởng mùi vị ngon lành chưa từng có của nó. Vì thế sau này Lâm Nhiên nói anh
có “thú tính”, anh cũng mặc nhận.Tính tình anh vốn khác người, cũng chẳng còn
cách nào khác.
Cho dù là người phụ nữ trước mặt đã từng làm anh xao lòng suốt mười mấy năm
trời nhưng cũng không thể khiến anh mềm lòng. Anh hận cô, không chỉ vì Lâm
Nhiên, mà còn vì tinh thần khô cằn suốt hơn mười mấy năm qua trong anh không
tài nào giải thoát. Anh nhất định phải giải thoát!Nếu không thể thỏa sức dày
vò cô như trong suy nghĩ, vậy thì cứ nhìn cô ấy chết đi, giống như lúc nhỏ
nhìn chú gà vô tội giãy giụa rối rít dưới con dao của anh.Nỗi khoái cảm ấy
cũng tuyệt vời như anh đang thưởng thức mỹ vị của giai nhân vậy.
Anh sẽ không vì cái chết của người phụ nữ này mà rơi một giọt nước mắt.
Cho dù chỉ chớp mắt cũng không.
Anh dám đảm bảo.
“Được rồi, tôi tham gia biểu diễn.” Thư Mạn cuối cùng cũng lên tiếng chấp
nhận.Rất cao ngạo, cho dù đã chấp nhận nhưng cô vẫn ngẩng cao đầu, “Nhưng tôi
sẽ nhanh chóng tìm được chỗ ở, sau đó chuyển đi.Sau khi buổi biểu diễn kết
thúc, tiền biểu diễn của tôi sẽ dùng đặt cọc nhà tôi thuê.”
Quả là một người phụ nữ tinh khôn!
Cô không muốn bản thân nợ nần gì cả.
Nhưng cô không thể nào biết, thứ mà cô nợ anh dùng cả đời này cũng không thể
trả.
“Cô quyết định rồi?” Đỗ Trường Phong bất giác nhướng mày, ánh mắt thâm sâu
thoáng hiện ra một nét biểu cảm nào đó, nhưng rất nhanh cũng biến mất, khóe
miệng anh lại hiện ngay ra nụ cười ranh mãnh: “Ở lại?”
“…Đúng vậy.” Cô gật đầu.
Đúng như anh nói, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Cô đắm đuối nhìn chiếc đàn trong phòng. Cô rất gầy, như chỉ còn da bọc xương,
yếu ớt đến độ chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ vỡ tan.Nhưng trên khuôn mặt yếu ớt ấy
lại là đôi mắt sáng long lanh, giống như hai lưỡi dao lạnh giá mang theo nỗi
buồn tê tái, dường như muốn để linh hồn của mình hòa vào cây đàn.Mái tóc rối
bờ rơi xuống má, trượt xuống cằm làm tôn lên đường cong hoàn hảo trên khuôn
mặt cô.Vẻ đẹp mong manh ấy thật khiến người ta phải xao xuyến.
“Sớm muộn, tôi sẽ chết cùng cây đàn này.”Cô nói.
“Được thôi, tôi sẽ xem cô chết.” Anh cười đáp.
Rất nhiều năm trước, Lâm Duy đã từng khuyên Lâm Sỹ Diên: “Hay là thả Kỳ Kỳ ra
ngoài đi. Tuổi trẻ đang phơi phới mà lại bị nhốt trong đó…Đây cũng đâu phải là
cách lâu dài…”
Lâm Sỹ Diên ngay lập tức phản đối: “Anh có lẽ cũng biết hậu quả chứ.Nếu thả
ra, chúng ta đều phải ngồi nhà lao. Anh là luật sư có lẽ cũng hiểu chuyện
này.”
Lâm Duy lúc đó chỉ biết than dài: “Lương tâm, lương tâm…”
Mười bảy năm đã trôi qua, Lâm Duy cuối cùng cũng biết, sự cắn rứt lương tâm
cũng không thể nào phủi đi quả ác ông đã góp tay tạo ra. Khi Diệp Quán Ngữ
thần thái bình thản ngồi trước mặt ông, nở nụ cười thách thức với ông, ông đã
nghĩ tới hậu quả xấu nhất, cuối cùng chuyện đòi nợ cũng tới! Mười bảy năm nay,
mỗi người trong nhà họ Lâm đều sống trong những ngày lo sợ bất an, suy nghĩ
xem cái người trẻ tuổi ấy lúc nào sẽ tới, lúc nào sẽ ratay, dùng thủ đoạn gì,
sẽ báo thù nhà họ Lâm như thế nào.Mỗi người đều đang nghĩ, nhưng lại sợ phải
nghĩ, sợ phải thừa nhận, vì vừa nghĩ đến thì đêm lại không thể ngủ.
Thật ra, hai năm trước Diệp Quán Ngữ đã về nước,vẫn luôn ở Đồng Thành.Hai năm
nay anh không có hành động gì lớn, chỉ chuyên tâm mở rộng sự nghiệp của mình,
rất ít khi lộ diện. Nhưng anh càng im ắng thì dự cảm của những người nhà họ
Lâm lại càng không bình thường. Lâm Duy đã gặp Diệp Quán Ngữ mấy lần ở những
nơi công cộng, anh lại vẫn tươi cười chào hỏi Lâm Duy, dường như đã quên
chuyện năm xưa chính ông là người biện hộ cho Đỗ Trường Phong vô tội.
Đây chính là chỗ lợi hại của Diệp Quán Ngữ!Lâm Sỹ Diên cũng vì chuyện này mà
tinh thần bất an, cả ngày lo lắng sợ hãi, ông chán nản nói với Lâm Duy: “Chúng
ta đã đánh giá thấp thằng nhóc đó.Nó lại biết dùng chiến thật tâm lý, biết
trước khi khai chiến việc đầu tiên phải làm là khiến chúng ta suy sụp tinh
thần.Em không thể tính được lúc nào thì nó sẽ ập tới đánh chúng ra đòn đầu.”
“Nếu như có thể để chú tính được thì anh ta đã không phải là Diệp Quán Ngữ
rồi.” Lâm Duy đã nói như vậy. Ông dặn dò Lâm Sỹ Diên: “Tốt nhất là để Sam kín
kẽ một chút, ít ra ngoài gây chuyện thôi.Còn tổ chức buổi âm nhạc gì đó, đã
quên mình thế nào rồi, muốn chết phải không?”
Nhưng nhà họ Lâm không thể nào ngờ tới việc Diệp Quán Ngữ không hề lựa chọn Đỗ
Trường Phong làm mục tiêu tấn công. Anhthu mua tất cả cổ phiếu của Lâm thị,
không câu nệ giá cả, cũng không từ thủ đoạn. Đến lúc Lâm Sỹ Diên phát giác ra
thì phần lớn cổ phiếu lẻ đã vào hết tay Diệp Quán Ngữ. Bây giờ, anh lại nhắm
vào số mười hai phần trăm cổ phần trong tay của Lâm Duy, Lâm Sỹ Diên bắt đầu
hoang mang, biết rằng Diệp Quán Ngữ chỉ cần có mười hai phần trăm cổ phần ấy
thì anh ta có thể danh chính ngôn thuận bước vào Hội đồng quản trị, lúc đó
giang sơn mà mấy đời nhà họ Lâm vất vả tạo dựng chẳng mấy chốc bị đổi chủ.
Lâm Sỹ Diên nghĩ đi nghĩ lại, quyết định để Lâm Hy đi làm công tác tư tưởng
với Lâm Duy, thuyết phục ông nhượng cổ phần. Lâm Duy tuy hô mưa gọi gió trong
ngành luật sư nhưng lại chưa từng tham gia vào công việc kinh doanh của tập
đoàn, người khác nghề sao hiểu nỗi khó trong nghề, Lâm Sỹ Diên lo lắng khả
năng Diệp Quán Ngữ sẽ giở thủ đoạn khiến Lâm Duy phải khuất phục. Diệp Quán
Ngữ tuy rằng làm việc rất kín kẽ, nhưng anh đã lật đổ được rất nhiều đối thủ
mạnh mà chính Lâm Sỹ Diên trước đó phải lùi bước.Một kẻ có trí tuệ khiến người
khác phải sợ như vậy sớm đã lan truyền trong giới tài chính, Lâm Sỹ Diên không
thể không đề phòng. Thật ra, nếu Lâm Duy giao cổ phần thì về mặt kinh tế cũng
không bị tổn thất, giá tiền mà Lâm Sỹ Diên trả khiến người khác khó mà cưỡng
lại, nhưng vẫn gặp phải sự từ chối thẳng thừng của Lâm Duy.Giá tiền có cao hơn
nữa ông cũng không có chút thay đổi nào.
Lâm Duy biết rõ ràng, khi cổ phần được giao ra thì ông sẽ hoàn toàn bị đá khỏi
nhà họ Lâm.
Chuyện bắt đầu từ khi ông hiểu mình đã không có được sự tôn trọng cần có trong
gia đình, bố ông Lâm Bá Hàn từ nhỏ đã không xem trọng ông, xem ông là cái gai
trong mắt.Thật ra, ngoài việc tướng mạo Lâm Duy kém chút so với Lâm Sỹ Diên,
còn ở mặt nào ông cũng giỏi hơn.Ông có kiến thức tốt, văn tài lại được xem là
bậc nhất, nhưng trong mắt của Lâm Bá Hàn xưa nay đều chỉ tập trung vào Lâm Sỹ
Diên. Ông tuy là con trai cả nhưng lại bị mất đi thân phận thừa kế một cách
khó hiểu, còn con trai út Lâm Sỹ Diên lại có tất cả mọi thứ của gia đình.
Trước khi lâm chung, Lâm Bá Hàn chỉ để lại cho Lâm Duy một ít cổ phần cốt để
anhem vẫn còn nhìn mặt nhau, nói cho cùng ông vẫn mang họ Lâm. Nhưng Lâm Duy
là người có cá tính mạnh, sớm biết sống độc lập, trước giờ chưa từng ỷ vào thế
lực của gia đình.Danh tiếng luật sư lừng lẫy ở Giang Nam cũng là kết quả từ
những nỗ lực của chính bản thân ông.Ông vốn dĩ không phải là một người yêu
tiền, làm nghề này có quá nhiều cơ hội để giàu có nhưng ông vẫn nhẫn nhịn bao
năm nay, giả vờ như không quan tâm, nhưng hiện giờ chút sĩ diện cuối cùng cũng
đành phải vứt đi.Cho dù thế nào ông cũng không nuốt được cục tức này.
Huống hồ, ông cũng có dự định của riêng mình.
Ông đã trải qua hơn ba mươi năm sống cuộc sống không thành thật với chính
mình, đã đến lúc ông sống cho bản thân, nhưng vợ và con gái ông vô tội, ông
cũng phải để lại cho họ chút gì đó giắt lưng. Nếu nhượng cổ phần, cả nhà ông
sống chết thế nào cũng không còn liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa.Dĩ nhiên, ông
sẽ không nhượng lại cho Lâm Sỹ Diên, bán cho Diệp Quán Ngữ cũng chắc chắn
không.Cho dù nhà họ Lâm không có chỗ cho ông, nhưng rốt cuộc ông vẫn là người
họ Lâm. Ông bảo đảm với Lâm Sỹ Diên, có chết cũng không để cổ phần rơi vào tay
của Diệp Quán Ngữ.
Lâm Sỹ Diên lúc đó lại hỏi ông: “Anh thấy mình hiểu tên nhóc đó sao? Anh biết
anh ta có lai lịch gì sao?Năm đó khi hắn ra nước ngoài, trên người không có
một đồng xu dính túi, thế mà chỉ trong mười mấy năm đã thay da đổi thịt, hắn
lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?Mấy đời tổ tiên nhà họ Lâm chúng ta mới chỉ tích
góp được chút gia nghiệp này, trong khi hắn lại chỉ cần mười mấy năm đã có,
anh không cảm thấy đáng sợ sao? Anh không biết tường tận về hắn, tôi cũng
không biết, cái không biết này là mối nguy hiểm lớn nhất…”
Lâm Duy á khẩu không thốt nên lời.
Đúng là ông không hiểu Diệp Quán Ngữ, chỉ biết mười mấy năm nay anh ta vượt
tận trùng dương rồi phát tài bên hải ngoại. Khi về nước đã là một đại gia nổi
tiếng trong giới tài chính, nhưng báo chí rất ít khi đưa tin về anh ta.Mọi
người gọi anh ta là một đại gia ẩn hình, bên trong có hai tầng ý nghĩa: Một là
anh ta rất kín đáo, hiếm khi xuất hiện trước mặt công chúng, cho dù ngồi trên
một đống tiền lớn cũng không khoa trương, không lộ ra bất cứ điều gì, đến giờ
vẫn sống trong một căn nhà cũ ở Đồng Thành, ý nghĩa khác chính là, anh ta làm
việc cực kỳ quyết đoán, nếu ai không may trở thành đối thủ, nhất định sẽ bị
anh ta ra tay vừa nhanh vừa độc.Nói theo cách của người trên thành phố thì là
lúc không cảnh giác thường có thể bị anh ta “giết chết không kịp trở tay”.
Về nước chỉ trong vòng hai năm, anh ta đã thôn tính được mấy doanh nghiệp tài
chính, vài công ty bất động sản có thế lực không hề nhỏ. Trong giới có rất
nhiều đồng nghiệp mà vừa mới nhắc tới tên anh ta đã sợ mất vía. Lâm Duy cũng
từng âm thầm điều tra về con người đáng sợ này nhưng không có thu hoạch gì
đáng kể, còn bị Diệp Quán Ngữ đánh lại, gọi điện thẳng tới văn phòng của Lâm
Duy, lạnh lùng cảnh cáo: “Luật sư Lâm, ông không cần điều tra nữa.Thứ có thể
tìm ra, chắc chắn ông sẽ tìm thấy, thứ không tìm được, ông không thể có được
đâu.Tốt nhất là để lại chút sức lực mà lo chuyện hậu sự của nhà họ Lâm và bản
thân ông đi.”
Lâm Duy tức giận suýt chút nữa hộc máu.
Lúc này, Diệp Quán Ngữ đang ngồi đối diện ông, đằng sau anh ta là chiếc cửa sổ
dài chạm đất, cách một con đường,phía đối diện là tòa án mà ông thường ra vào
tranh tụng cả nửa đời người.
Lâm Duy rất rõ vì sao Diệp quán Ngữ lại hẹn ông ở đây.
Lâm Duy chăm chăm nhìn con người trẻ tuổi này.Từ ngoại hình, tướng mạo, anh ta
đều rất anh tuấn khôi ngô, bộ vest sang trọng tôn lên dáng người cao quý, cử
chỉ lại nho nhã lịch lãm, trên người toát ra một vẻ quý phái hết sức tự nhiên,
hòa nhập với cảnh xa hoa xung quanh.Dù thế nào Lâm Duy cũng không thể tìm được
sợi dây nối người trước mắt mình với chàng trai nghèo rớt kêu gào bên ngoài
tòa án mười bảy năm về trước.
Diệp Quán Ngữ hướng người ra trước, kẽ mỉm cười: “Luật sư Lâm, tôi nghĩ chúng
ta không cần phải khách sáo làm gì.Ông có lẽ cũng biết mục đích tôi hẹn ông
tới đây chứ?Thế nào, ông có chấp nhận điều kiện của tôi không?”
“Quán Ngữ, tôi đến đây không phải để chấp nhận điều kiện của anh.”
“Hãy gọi tôi là giám đốc Diệp thì tốt hơn, tôi nghe không lọt tai cách gọi
thân mật của ông.” Diệp Quán Ngữ vẫn cười, ánh mắt toát ra tia lạnh buốt
người.
Lâm Duy bình tĩnh: “Giám đốc Diệp, anh Diệp, anh cũng nên hiểu rằng, tôi sẽ
không nhường cổ phần lại cho Lâm thị, chắc chắn cũng sẽ không để cho anh.Dựa
vào cái gì mà tôi phải nhượng cho anh?”
“Chẳng dựa vào cái gì cả, chỉ dựa vào điều tôi muốn thì ông phải đưa!” Diệp
Quán Ngữ gằn giọng, rõ là giọng điệu ép người, rất đỗi ngang tàng.
Lâm Duy hừ lạnh một tiếng, đáp: “Đừng tự đánh giá mình quá cao, người trẻ
tuổi.”
Diệp Quán Ngữ lại cười: “Nếu tôi đã muốn, thì chắc chắn phải thừa bản lĩnh để
có.Ông không có chỗ mặc cả với tôi đâu, luật sư Lâm.”
“Cho dù anh có đưa ra bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ không cho anh.”
“À, tôi quên không nhắc ông.Cổ phần tôi lấy từ ông sẽ không phải trả ông một
đồng một cắc nào hết cả.” Diệp Quán Ngữ rút điếu thuốc ra châm rồi nói,bộ dạng
rất ngông cuồng.
“Anh bị điên rồi!” Lâm Duy sắc mặt tái xanh.
Diệp Quán Ngữ thở ra một hơi thuốc dài: “Luật sư Lâm, ông nói như vậy đúng là
để tôi hoảng sợ bất an.Tôi là kẻ điên, vậy đứa cháu yêu dấu đã từng bị nhốt
trong viện của ông là cái thứ gì?”
“Nó đã làm ra chuyện có lỗi với nhà họ Diệp các người, nhưng nó cũng đã phải
trả giá, đã bị nhốt trong viện nhiều năm rồi.Quán Ngữ, à không, anh Diệp, lúc
đầu hai người cũng là bạn tốt, tha được cho người ta thì hãy tha thứ. Lâm
Nhiên cũng không còn tại thế, cho dù anh thắng thì thế giới này sẽ thế nào?Em
trai anh…cũng sẽ không thể sống lại được…”
“Chính vì tôi có làm gì nó cũng không sống lại được, tôi mới phải tiễn các
người vào quan tài, nếu không em trai tôi sao có thể an nghỉ nơi suối vàng?”
“Anh cảm thấy với những việc anh làm, em trai anh dưới suối vàng biết được sẽ
an nghỉ được sao?”
“Ông không cần phải né sang chuyện khác với tôi, luật sư Lâm! Tôi chỉ cần câu
trả lời, ông đưa hay là không đưa?”
“Nếu tôi không đưa thì sao?”Lâm Duy biết chuyện tới nước này thì càng không
thể mềm mỏng. Ông không thể để mình hèn yếu tới mức quỳ xuống cầu xin anh ta
vì ông biết, cho dù có quỳ xuống van xin, Diệp Quán Ngữ cũng sẽ không buông
tha. Nếu đã như vậy thì phải cương đến cùng, anh ta còn có thể cướp được cổ
phần trong tay ông sao?”
Thế nhưng, Lâm Duy rất nhanh biết rằng mình đã đánh giá thấp đối thủ. Khi Diệp
Quán Ngữ đưa một tập tài liệu photo ra đưa cho ông thì ông biết ông đã thua,
thua thảm hại!
Hơn ba mươi năm, ông che giấu sự thật một cách khổ sở.Cuộc sống hơn ba mươi
năm đầy tối tăm, ông tự cho rằng đã giấu được tất cả mọi người, sắp thực hiện
được ước nguyện của mình, cùng người đàn bà ông yêu sống một cuộc sống ngày
đêm mong chờ, hay cho dù không còn nơi nào để đi nữa thì ông cũng có thể đem
bí mật này xuống mộ, nào hay biết sự thật đó lại sớm rơi vào tay đối thủ nguy
hiểm nhất.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu toát trên trán ông.
Lâm Duy thấy trước mắt mờ nhoẹt, từng con chữ trong đống tài liệu đang bay
lên, xoay tròn trước mặt ông.Ông không nhìn rõ chữ, cũng không nhìn rõ người
trẻ tuổi trước mặt, chỉ cảm thấy ngày vận mệnh đã tới, ông không còn ôm hy
vọng sống cho mình.
“Thế nào?Ông đã phục chưa?” Diệp Quán Ngữ rung nhẹ đùi, thỏa mãn nhìn Lâm Duy
bây giờ mắt đã giật giật không kiểm soát, trong lòng hả hê.
Lâm Duy thở nặng nề: “Anh…anh muốn bức tôi chết?”
“Tôi chẳng thèm nghĩ vậy.Ông chết rồi, sao có thể xem được kịch hay phía
sau?Tất cả chỉ mới vừa bắt đầu, cho dù thế nào ông cũng phải sống mà chứng
kiến mới không uổng sự nhớ nhung của tôi với ông và nhà họ Lâm các người trong
suốt mười bảy năm qua, ông nói đúng không?”Diệp Quán Ngữ cười, thẳng tay di
mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn.
Lâm Duy không còn sức để phản kích, yếu ớt nói: “Cho dù tôi đã chết, Quán Ngữ,
cậu cũng không thể nào lấy được cổ phần.”
Ông vẫn gọi“Quán Ngữ”, giống như bao năm trước ông đã gọi.Ông biết giới hạn
của bản thân đã đến, mọi thứ bỗng trở nên nhẹ tênh, ông bật khóc.Ông đã nghĩ
ra rất nhiều khả năng cũng như thủ đoạn mà Quán Ngữ có thể sẽ đưa ra để trao
đổi với mình, nhưng không ngờ ông lại để lọt đúng phương án hiểm hóc nhất, nó
tựa như một nhát dao hiểm ác, đâm thẳng vào tim ông, ông như nghe thấy tiếng
máu rỉ ra trong tim mình.
Diệp Quán Ngữ lẽ nào dễ dàng buông tha cho ông: “Luật sư Lâm, ông thật sự cho
rằng chết có thể giải thoát sao?Ông quá ngây thơ rồi! Nếu như chết có thể giải
thoát thì tôi có chết nghìn vạn lần cũng không từ.Năm xưa đứa cháu của ông
được thả ngay tại chỗ, Diệp Quán Ngữ tôi đã chết ngay ngày hôm đó, trước mặt
nhà họ Lâm các người.Cho nên, ông nghe kĩ đây, trừ phi giao ra cổ phần, bằng
không bí mật mà ông khổ cực che giấu hơn ba mươi năm qua sẽ được phơi bày
trước toàn dân thiên hạ.Thử nghĩ xem, người nhà của ông khi biết được chuyện
này sẽ nghĩ gì? Còn cả người em ruột Lâm Sỹ Diên của ông nữa, nếu biết được
chân tướng của ông, sẽ có cảm giác gì?Dĩ nhiên, còn có cả người đàn bà mà ông
vẫn luôn bảo vệ nữa, chỉ sợ bà ta sẽ bị người nhà họ Lâm xé xác thôi, hahaha…”
Buổi biểu diễn lần này của Đỗ Trường Phong phải gánh chịu những rủi ro nhất
định. Vì thân phận đặc biệt của anh, tuy tấn bi kịch đó đã trôi qua mười bảy
năm, anh cũng đã “lành bệnh”, bề ngoài có thể tự do đi lại, nhưng ở Ly Thành
vẫn còn không ít người vẫn nhớ vụ án ngày xưa ấy. Khi lịch sử bị lật lại thì
xem chừng hậu quả của nó cũng không hề nhỏ.Ngay bản thân Vi Minh Luân cũng cho
rằng buổi biểu diễn lần này thật sự rất mạo hiểm.Thế nhưng, điều ngạc nhiên là
bản thân Đỗ Trường Phong lại có suy nghĩ khác, thà chết đứng còn hơn sống quỳ.
Và thế là Thư Mạn là đối tượng được lựa chọn không thể tốt hơn trong buổi biểu
diễn của anh.
Biểu diễn lần này với cô nhất định sẽ rất hứng thú.
Hoặc cũng có thể có được một sức mạnh hy vọng nào đó từ cô cũng không biết
chừng. Vì cô đối với anh mà nói, luôn có một ý nghĩa vô cùng đặt biệt. Cô là
một giấc mơ, một niềm uất hận, cũng là một sự đau đớn quằn quại. Anh đã đấu
tranh với bản thân trong một thời gian dài, rất dài mới có thể xuất hiện trước
mặt cô, bước vào cuộc sống của cô.
Với Thư Mạn, cô cũng đã xa sân khấu biểu diễn nhiều năm, nếu không phải vì
chiếc đàn, cô chắc chắn không tham gia buổi biểu diễn này của Đỗ Trường
Phong.Dĩ nhiên cô biết, mục đích của Đỗ Trường Phong là đến để đòi nợ, đòi nợ
cho Lâm Nhiên.Chuyện này lại càng khiến cô nhẹ nhõm hơn trong lòng, chẳng qua
chỉ là muốn cô chết. Cô thấy thật buồn cười, bản thân là một kẻ mắc bệnh nặng,
sống ngày hôm nay không biết ngày mai, từ trước tới giờ cô chưa từng sợ cái
chết. Nhưng cô sợ phải sống cô độc như vậy.
Trong phòng hiệu trưởng ở trường đàn, Đỗ Trường Phong cầm một tập hồ sơ đưa
cho Thư Mạn để cô ký: “Đây đều là những hợp đồng liên quan đến buổi biểu diễn
này, liên quan đến quyền và nghĩa vụ của hai bên, còn cả bảo hiểm gì đó. Cô
xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên vào.Xem cho kỹ, cẩn thận, không lại
bị tôi bán đi đấy.”
Thư Mạn đưa mắt lừ anh, cầm tập hồ sơ. Cô không thèm nhìn mà ký xoẹt ngay vào
từng tờ, hoàn toàn giống như đang đặt cược. Cô chỉ muốn mau chóng kết thúc tất
cả rồi lấy lại đàn của Lâm Nhiên.
Đỗ Trường Phong thấy cô kí tên, miệng cười hết cỡ không thể khép lại được.
“Thoải mái lắm, tôi rất thích cá tính của cô, quả quyết, quyết đoán, rất có
khí khái của bậc nam nhi” Anh gianxảo cười khen cô.
Thư Mạn kí tất cả văn kiện rồi vứt bút xuống, hừ lạnh một tiếng: “Cám ơn lời
khen. Đáng tiếc tôi là phụ nữ. Nếu tôi là đàn ông, anh chắc chắn không thể nào
sống mà ngồi đây!”
“Ái chà…” Đỗ Trường Phong nhún nhún vai, giả như kinh ngạc: “Cô hận tôi như
vậy cơ à? Tốt lắm, cô càng hận tôi thì lại càng nhớ kỹ cho tôi. Cô sẽ không
nhớ tôi giống như cả đời nhớ Lâm Nhiên chứ?”
“Đồ vô lại!” Thư Mạn mắng một câu, quay phắt người, lao thẳng ra khỏi phòng
làm việc. Vừa mở cửa đã chạm trán Vi Minh Luân, “Tránh ra!” Cô tức tối đẩy anh
sang một bên, Vi Minh Luân bất giác giật mình sợ hãi vội né sang một bên nhưng
vẫn cô nhắc cô, “Thư Mạn, buổi chiều bắt đầu luyện tập đấy.”
Không ai trả lời, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nện cộp cộp bên ngoài hành
lang.
Vi Minh Luân chỉ vào Đỗ Trường Phong: “Sam, nếu anh đã phí công sức để lừa cô
ấy về đây thì làm ơn, có thể đừng làm cô ấy kích động không?Cô ấy bị bệnh tim,
anh không phải không biết!”
Đỗ Trường Phong thong thả xoay chiếc ghế da, nghịch đầu móng tay: “Không sao,
Lâm Hy không phải là bác sĩ tim mạch nổi tiếng sao?Nó sẽ cứu cô ấy.”
“Đúng là vô nhân đạo!” Vi Minh Luân vừa mắng vừa ngồi xuống trước mặt anh, bộ
dạng lo lắng: “Vừa rồi tiếp điện thoại của ông già anh, ông bắt chúng ra phải
nhanh chóng dừng cuộc biểu diễn lần này lại.Lời nói thì khách khí, nói làm
nghệ thuật không cần phải phô trương như vậy, nhưng tôi nghe thấy ý ông ấy vẫn
còn sợ tên King Kong kia lật án…”
“Kệ ông ấy, họ chính là một đám động vật máu lạnh.Họ cũng không nghĩ thử xem,
nhốt tôi đã mấy năm rồi, thế là tôi đã khổ sợ với họ lắm rồi.Hiện giờ là lúc
tôi tự do, muốn làm gì chẳng ai ngăn được!” Đỗ Trường Phong gằn mặt lại.
Vi Minh Luân vẫn băn khoăn: “Nhưng tôi luôn cảm thấy, có phải tôi đang hại
anh.Lỡ hư thật sự…thật sự bị lật án, anh sẽ phải ngồi tù.”
“Đây chính là điều tôi muốn!”Đỗ Trường Phong dựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại, vẻ
mặt hết sức buồn chán, “Bao năm nay tôi không thể nào giải thoát, thật ra
chính là vì bị cắn rứt lương tâm. Nếu như một ngày nào đó bị tên King Kong ấy
bỏ vào tù, tôi nghĩ trong lòng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều. Mười bảy năm rồi, mỗi
lần nằm mơ thấy em trai anh ta người đầy máu xin tha dưới con dao của tôi,
trong lòng tôi lại…” Anh chỉ vào ngực, “Giống như có hàng nghìn hàng vạn con
dao đang cứa vào tim.Thật ra anh ta cũng có lỗi gì, chẳng qua là tuổi trẻ bồng
bột đánh nhau, tôi lại lấy cả mạng sống của anh ta.Darwin, tôi rất hối hận!Nếu
như anh ta còn sống chắc cũng lớn bằng chúng ta bây giờ, nhất định sẽ có cuộc
sống thuộc về riêng mình, bên cạnh có người thân, bạn bè. Nhưng anh ta đã sớm
trở về cát bụi. Khi mất đi Lâm Nhiên, tôi đã đau đớn thế nào thì anh trai của
anh ta cũng đau đớn nhường ấy.Vì vậy cho dù bị trừng phạt thế nào tôi cũng
không có gì để nói.”
“Nhưng tôi hy vọng anh đừng gây khó dễ cho Thư Mạn.” Vi Minh Luân rahiệu.
Đỗ Trường Phong ngước mắt,liếc nhìn Vi Minh Luân: “Anh thấy tôi sẽ gây khó dễ
cho cô ấy như nào? Muốn lấy mạng của cô ấy, hay là muốn thân xác, kéo cô ấy
lên giường?”
Vi Minh Luân chợt rùng mình: “Đỗ Trường Phong, anh không được làm chuyện đó.”
Đỗ Trường Phong nhếch miệng cười: “Đàn bà muốn lên giường với tôi còn xếp hàng
dài kia kìa, còn lâu mới đến lượt cô ấy. Nói câu này anh chắc không tin, tuy
tôi đã dõi theo cô ấy nhiều năm, nhưng tôi lại chưa từng nghĩ chuyện lên
giường với cô ấy. Anh nghĩ tại sao không?Tôi là một người đàn ông rất bình
thường…”
“Đừng!Sam, anh mà động tới cô ấy, tôi sẽ xé xác anh!”
“Được thôi, dù gì anh cũng không phải không biết trước giờ tôi đều trọng sắc
khinh bạn.”
Khi Đỗ Trường Phong giở trò đùa vô lại, cũng chẳng ai làm gì được anh.
Anh cầm tập hồ sơ Thư Mạn vừa ký đưa cho Vi Minh Luân, “Anh xem thử đi. Tôi
đối phó với phụ nữ hoàn toàn không chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ như anh
tưởng đâu.Thiên tài đấy, tôi thấy tôi đúng là một thiên tài.”
Vi Minh Luân ngờ vực nhận lấy tập hồ sơ, lật qua xem thử rồi trợn tròn mắt.
Anh há hốc miệng: “Đây, đây là….”
Đỗ Trường Phong dùng ngón tay gõ nhẹ vào bàn, đắc ý đung đưa đầu: “Thế nào,
tôi thông minh đúng không? Cho dù cuộc biểu diễn lần này có tan thành mây
khói, nhưng cô ấy vẫn không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay tôi.”
Buổi chiều hôm ấy sắc trời ảm đạm, mây đen ùn ùn kéo tới. Đến tối lại có tuyết
rơi, nhưng bông tuyết va vào cửa kính phòng tập tạo thành tiếng kêu lộp
độp.Tuyết rơi nhanh và dày, chưa tới một hồi mà những mái nhà nhìn từ xa như
đã được phủ cả một lớp tuyết trắng. Ở trong phòng ấm nên không nhận biết được,
nhưng vừa ra khỏi cửa, gió đã thổi mạnh cùng những bông tuyết táp vào mặt thấy
ran rát.Vi Minh Luân đưa Thư Mạn tới nơi luyện tập, đưa bản nhạc sắp biểu diễn
cho cô xem. Lúc đó, cô mới trợn tròn mắt, vì những bản nhạc này đều là những
tác phẩm nổi tiếng của “người đó”.
“Anh ta biết sáng tác nhạc?” Thư Mạn tuyệt không thể ngờ tới, cô quá ngạc
nhiên.
“Dĩ nhiên rồi, bản thân anh ta là một nhạc sĩ có tiếng.Những bản nhạc mà anh
ấy biểu diễn đều tự mình viết.” Vi Minh Luân cười nói,” Anh ấy nổi tiếng ở
nước ngoài,nhưng hiện giờ cũng đã có rất nhiều fans trong nước biết đến.Trong
những sáng tác của anh ta còn có bản “Sonata mùa thu” mà cô đã từng chơi, cũng
là do anh ta viết.”
Thư Mạn phút chốc lại trừng mắt kinh ngạc.
“Đừng nhìn tôi như vậy, đây đúng là sự thật.” Vi Minh Luân thấy những biểu
hiện nghi ngờ của Thư Mạn thật buồn cười, anh nhún vai nói tiếp,“Thư Mạn, có
lẽ cô cảm thấy tên đó rất khốn khiếp. Nhưng cô không biết, anh ta là một thiên
tài, từ nhỏ đã là một thiên tài, cả anh ta và cả anh trai mình…”
“Hai người đang thì thầm to nhỏ cái gì thế?” Gã họ Đỗ lúc này bước tới, trong
phòng đang mở máy sưởi nên anh bỏ áo khoác ngoài, trên người mặc áo liền mũ
mào xám nhạt cùng với quần thụng màu xanh, trông vô cùng phong độ.Thư Mạn nhìn
anh ta với ánh mắt vô cùng lạ lẫm, kiểu “Anh ta mà cũng viết được nhạc sao?”
“Này, cô nhìn tôi như thế làm gì?Còn không mau đi tập đàn đi!”Anh nghiêm mặt,
giọng nhấn mạnh kiểu ghê gớm khiến những người khác trong phòng phải quay lại
nhìn.Thư Mạn sững người, đang định cãi lại thì đã bị anh quát trước: “Tôi nhắc
nhở cô, buổi biểu diễn quan trọng như thế nào. Nếu như thất bại, hậu quả cô tự
nghĩ!”
“Anh khỏi phải dọa tôi!”
“Tôi đang dọa cô sao?”
“Được rồi, được rồi, đừng làm lỡ thời gian nữa, bắt đầu luyện tập đi.” Vi Minh
Luân thấy thế vội vàng hòa giải. Anh là tổng giám chế cho cuộc biểu diễn lần
này, không muốn không khí bị căng thẳng. Anh vỗ vỗ tay, nói với các nghệ sĩ
tham gia biểu diễn: “Mọi người vất vả rồi, buổi biểu diễn đã vào giai đoạn
nước rút đếm từng rồi, chúng ta phải nắm lấy thời gian.Bây giờ bắt đầu luyện
tập!Bản nhạc đầu tiên là bản nhạc khó nhất, cũng là sáng tác tiêu biểu của
Sam, “Ngọa hổ tàng long”.”
“Ngọa hổ tàng long?Không phải nhan đề một phim điện ảnh của Lý An sao?”Thư Mạn
thầm thắc mắc.
“Bản nhạc và bộ phim là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.”Vi Minh Luân như nhận
ra sự ngờ vực của Thư Mạn.
Buổi tập bắt đầu, Đỗ Trường Phong nhận chiếc violon do trợ lí mang tới, bắt
đầu dạo khúc. Mới chỉ là khúc đầu mà Thư Mạn đã rối như tơ vò. Anh ta, anh ta
đúng là một thiên tài!
Đây là bản hợp tấu violon, Thư Mạn phải kết hợp đàn piano cùng biểu diễn. Cô
nghiêm túc đánh theo bản nhạc, những nốt nhạc bay khỏi ngón tay của cô, trước
mắt dường như xuất hiện một khu rừng, tầng mây trên không xa xa nhưng đang đè
thấp xuống, tiếng gió rít gào trong thung lũng, lẫn trong đó có tiếng giết
chóc, hàng vạn tiếng vó ngựa dồn dập.Chiến trường tang thương, sinh mệnh thưa
thớt, tiếng sáo thổi vang vọng trong gió như những tiếng khóc thê thảm và đầy
tha thiết của những vong hồn, ngay cả những chú chim cũng ai oán nỉ non…Khúc
nhạc vừa kết thúc, tiếng vỗ tay trong phòng rộ lên như sấm dậy.
“Hoàn hảo!Đúng là cặp đôi hoàn hảo!”Vi Minh Luân vỗ tay như không thể dừng lại
được, phấn khởi nói không ra lời.
Đỗ Trường Phong hạ đàn xuống, nhìn Thư Mạn từ xa qua đám đông, ánh mắt anh
hoàn toàn khác so với lúc trước, chứa đầy u uất buồn thương, như chính anh là
người chiến sĩ vừa từ chiến trường trở về.Tất cả mọi người đều tử trận, duy
mình anh sống sót.Ánh mắt thống thiết ấy như chứa ẩn sự lạnh lẽo trơ trọi,
buốt giá, như đâm sâu vào tim người khác.Tại sao anh lại buồn như vậy?
Thư Mạn nhìn anh, anh mắt cô lúc đó cũng đờ đẫn.
Trên đời này, chỉ có ánh mắt của Lâm Nhiên mới từng làm tim cô đau nhói, tại
sao ánh mắt của anh ta cũng lại như vậy? Lâm Nhiên mới là người tri âm tri kỷ
với cô, nhưng anh đã đi tới một thế giới khác.Ở đời này không còn ai có thể
cùng tấu nhạc với cô, nhưng vừa rồi lại có người cùng cô tấu lên khúc nhạc mê
ly ấy chẳng phải là người trước mặt cô sao?
Đỗ Trường Phong nhanh chóng tránh khỏi tầm mắt của cô, mặc lại áo khoác, trở
lại tâm trạng nghiêm túc và u ám. Anh cúi thấp đầu, đi xuyên qua phòng tập ồn
ào, hòa mình vào cơn gió bấc đang thổi hun hút bên ngoài.Cơn gió thổi bay tà
áo anh, bóng anh đi xa dần, để lại vết chân hằn trên nền tuyết trắng khiến
người khác không ngừng suy tưởng.
Thật ra trong lòng anh cũng đang muốn hét thật to.Người con gái này, người con
gái anh đã trông theo hơn mười năm, tại sao luôn khiến anh khó đối mặt như
vậy…