Người đăng: Alasat
Mưa suốt bao ngày trời.
Mưa dầm mùa xuân luôn khiến tâm trạng người ta buồn chán, khó chịu.
Lâm Hy đứng trước cửa sổ căn hộ chung cư, mưa rơi rả rích, trông như một tấm
lưới tơ bạc khổng lồ chụp trọn lấy tất cả mọi thứ trong trời đất. Cả thành phố
ướt dầm dề, mây đen xám xịt che kín hết cả bầu trời, những tòa nhà trong mưa
mờ mịt ánh lên màu hoàng hôn, rõ ràng đang buổi sáng mà trông cứ như hoàng hôn
vậy.
Đêm qua lại là một đêm không ngủ. Cứ mê man mãi, anh mơ thấy chỉ một mặt biển
màu đen, những con sóng lớn cũng màu đen lặng lẽ, mang theo sức mạnh ngấm ngầm
từ chân trời ập đến cuồn cuộn. Anh không có chỗ nào để trốn đi được, từ từ bị
màu đen đáng sợ ấy nhấn chìm từng chút từng chút một. Xung quanh nước biển
lạnh băng từ bốn phương tám hướng ập đến dội vào người anh, xâm nhập vào máu,
dường như anh có thế nghe thấy tiếng thể xác mình đang mục nát, từ lục phủ ngũ
tạng cho đến đại não, từ linh hồn cho đến trái tim, từ từ mục nát thối rữa, rỉ
ra chất dịch sền sệt đen sì. Cuối cùng chỉ còn lại cái vỏ bọc mục ruỗng nổi
lềnh bềnh trên mặt biển đen ngòm, không đau khổ, không bi thương, không hận,
cũng không yêu, cứ trôi trôi theo sóng biển như thế, cứ trôi nổi mãi...
Lúc tỉnh dậy đã là sáu giờ sáng. Anh bò dậy khỏi giường, muốn ăn một chút gì
đó nhưng lại chẳng nuốt được thứ gì. Hễ nghĩ đến cảnh tượng đen tối trong mơ
ấy anh lại thấy mệt mỏi chán nản. Chưa bao giờ anh cảm thấy chán ghét bản thân
mình như bây giờ. Đã rất nhiều ngày rồi anh không về nhà, đương nhiên, ở đó
chưa bao giờ cho anh cảm giác của một cái “nhà” thực sự. Thậm chí, ở đó còn có
người chán ghét anh. Anh không muốn nhìn thấy con người đó, người đó cũng
chẳng muốn nhìn thấy anh. Sự chán ghét và thù hận giữa hai bố con đã vạch ra
một hố sâu ngăn cách hai người, mưa xuống như lại biến thành sông, và không
bao giờ, không có cách nào có thể vượt qua được nữa.
Vậy nên, anh có đến mấy căn hộ chung cư, ở Ly Thành, Đồng Thành đều có cả.
Trước kia, để giữ gìn hình ảnh một gia đình, phần lớn thời gian anh đều trở về
nhà, cho dù cuộc sống bên ngoài có khủng khiếp thế nào thì ở nhà vẫn luôn có
người đợi anh về, vợ anh, Văn Uyển Thanh, luôn đợi anh trở về nhà. Nhưng giờ
đây chẳng có ai đợi anh nữa, ngay đến cả người mà anh muốn ngả vào cuối cùng
trên thế giới này cũng bỏ rơỉ anh rồi. Thực ra anh luôn nghi ngờ thân phận của
cô nhưng lại chưa bao giờ chịu đi chứng thực. Bởi anh luôn tự ti chẳng có gì
thuộc về bản thân anh cả, vậy thì cô có thể lấy đi được cái gì từ anh chứ?
Đúng vậy, anh là quý công tử nhà giàu ngồi ôm một đống gia sản trị giá đến
hàng tỉ đồng, có điều quyền sử dụng của anh chỉ có hạn thôi, không hề có quyền
sở hữu. Những tài sản dưới tên anh đều thuộc về Lâm thị, và như thế thường thì
những món chi tiêu vượt quá mức năm trăm tệ đều phải có chữ ký của chủ tịch
hội đồng quản trị Lâm Sỹ Diên. Lâm Sỹ Diên giải thích với anh, thanh niên còn
trẻ không quản lí nổi bản thân, lập nghiệp thì dễ nhưng giữ được sự nghiệp mới
là khó, đợi đến khi nào con thực sự biết sử dụng tiền thì ta sẽ cho con quyền
hạn sau. Còn về 30% số cổ phần Lâm thị dưới tên anh lại hoàn toàn chỉ là thứ
tài khoản hư danh. Bởi Lâm Sỹ Diên đã ngầm tính toán sẵn từ lâu, nếu chưa được
đích thân ông ký tên thì quyền nắm giữ cổ phẩn không được chuyển nhượng cho
bất kì ai. Mà cho dù Lâm Sỹ Diên đã ký tên nhưng mười mấy luật sư trong Hội
đồng luật sư Lâm thị chưa ký thì quyền nắm giữ cổ phần vẫn không thể nào lọt
ra ngoài được.
Lừa đảo! Ngay từ đầu Lâm Hy đã biết người đó đang lừa anh, từ cái lần anh vô
tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông và ông bác anh trong thư phòng năm ấy,
anh đã biết rằng mình chỉ là một công cụ bị đem ra lợi dụng. Nhưng anh vẫn vờ
như không biết, có rất nhiều chuyện anh đều vờ như không biết, bao gồm cả ý đồ
mà Văn Uyển Thanh lấy anh, anh đều giả vờ hồ đồ không biết gì. Còn cả Cát Văn
nữa, đương nhiên là anh biết người đàn bà đó lên giường với anh không phải vì
cô ta thích hay yêu gì anh, anh không bao giờ mơ tưởng vậy. Yêu? Nghe mới thật
ấu trĩ và buồn cười làm sao! Cát Văn không khác gì những người phụ nữ mà trong
mắt chỉ có tiền, chỉ là gặp dịp thì chơi vui vậy, nhưng cũng không ngờ rằng cô
ta cũng là kẻ đã bị ma quỷ chiếm mất linh hồn, bởi còn có người cho cô ta
nhiều tiền hơn với mục đích làm cuộc hôn nhân của anh đổ vỡ. Tất cả mọi thứ
đều chỉ là một ván cờ lừa đảo đã được ai đó sắp đặt sẵn rồi. Thì cứ lừa đi,
các người cứ đến mà lừa đi, tôi chẳng có cái gì cả, thì các người có thể lừa
được cái gì từ tôi cơ chứ?
“Lâm tiên sinh, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Luật sư cấp cao nhất Lâm thị, Chung Đồng, không biết đã vào phòng từ lúc nào,
trong tay cầm một chiếc cặp táp. Lâm Hy nhìn chiếc cặp táp thẫn thờ, đựng bên
trong đó là đơn ly hôn của anh và Văn Uyển Thanh. Giờ anh mới nhớ ra đã hẹn
hôm nay đến ký, anh nói với Chung Đồng: “Anh cứ xuống trước đi, tôi thay bộ
quần áo đã.”
“Vâng, tôi đợi anh trong xe.” Chung Đồng gật đầu và đi ra khỏi phòng.
Chiếc xe sang trọng chạy chậm chậm trên khắp ngõ nhỏ phố lớn, như thể đang đi
trong màn mưa vô tận, mọi thứ ngoài cửa xe đều thật mơ hồ, không nhìn thấy rõ
gì.
Đúng vậy, không nhìn rõ được gì, bao gồm cả cuộc hôn nhân thất bại của anh.
Lúc đầu khi anh lấy cô cũng là vì chỉ thị của bố, bố hi vọng anh nhanh chóng
lập gia đình, sinh con đẻ cái để cho thế giới bên ngoài thấy hình tượng một
gia nghiệp hưng vượng giả tạo. Khi anh quen cô anh đã có bạn gái, chung sống
với nhau cũng được mấy năm, nhưng bị bố phản đối, nói gia đình nhà gái đó có
quá nhiều anh chị em, nuôi vợ cũng được nhưng sao có thể nuôỉ cả gia đình nhà
người ta được.
Văn Uyển Thanh thì bố mẹ đã mất hết, cô chủ yếu sống bên Mỹ, được ông cậu bên
đó nuôi nấng trưởng thành, tốt nghiệp đại học danh tiếng, bối cảnh gia đình
cũng đơn giản. Đương nhiên, tất cả những điều này đều là giả. Quan trọng nhất
là Lâm Hy thích dáng vẻ yêu kiều của cô, trong một lần gặp tình cờ, chỉ một
cái liếc mắt của cô thôi đã khiến anh đờ đẫn, anh có cảm giác đây chính là
người mà mình đang tìm kiếm. Anh không hề trao đổi hay thông báo gì trước với
bố cả, tự đăng ký kết hôn luôn bên Mỹ rồi sau đó trực tiếp dẫn về nhà. Điều
bất ngờ là bố anh không nói gì, thái độ rất khách sáo, nhưng ánh mắt ông khi
nhìn Văn Uyển Thanh lại luôn mang một thứ gì đó như kiểu thách thức, như thể
có ý ‘Xem cô có thể làm được gì’ vậy. Lâm Hy không phải thằng mù, anh chỉ là
giả mù vậy thôi.
Trong con người Văn Uyển Thanh có thứ khiến anh yêu say đắm. Không nói rõ ràng
được đó là gì nhưng anh khẳng định là có một thứ gì đó. Có lúc anh nồng nhiệt
say đắm cô, nhưng có lúc lại lạnh nhạt như băng đá, bởi anh không nắm chắc
được rằng bản thân mình nên đối xử với cô như thế nào. Thân xác cô thuộc về
anh, vậy còn linh hồn cô thì sao?
Anh luôn tò mò, cô đã giao linh hồn của cô cho ai rồi?
Anh đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đó lại là
Diệp Quán Ngữ, đúng là anh đã để sót mất một người quan trọng. Nhưng cũng
chẳng sao, dù thế nào thì cũng đều bị người ta âm mưu tính toán trước cả, thì
người đó có là ai cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Hai người hẹn gặp nhau trong một quán cà phê. Ngoài Chung Đồng không còn ai ở
đó nữa.
Lâm Hy nhìn Văn Uyển Thanh, người sắp trở thành vợ cũ của anh, vẻ mặt bình
tĩnh, lúc ký tên cũng có vẻ rất tùy ý, giống như thường ngày anh xử lý những
tờ trình ở công ty vậy, rành mạch, dứt khoát, không một chút dây dưa rườm rà
gì. Nhưng Văn Uyển Thanh lại do dự chốc lát, mắt cô trước sau gì cũng không
nhìn thẳng vào Lâm Hy, lặng lẽ ký tên mình vào đơn ly dị, Lâm Hy không quên
nhắc nhở cô: “Nghĩ kỹ rồi chứ, đừng có ký Văn Uyển Thanh lại nhầm thành Lý
Thái Anh đấy nhé.”
Tay Văn Uyển Thanh run run.
Cô do dự một chút, rồi không thèm ngó nhìn anh nữa, cúi đầu ký tên.
Lâm Hy mỉm cười nói: “Chắc là cô không ngờ tới chứ gì, không ngờ một nửa tài
sản của tôi lại chỉ có đến thế này thôi, tiền gửi tiết kiệm một trăm tám mươi
ngàn, bất động sản chỉ có căn nhà cũ trên phố Thúy Hằ sắp bị dỡ bỏ, cộng thêm
cổ phiếu và tiền quỹ cũng chẳng đáng là bao, thật là quá chua xót. Chắc là
khiến cô phải thất vọng lắm nhỉ, ngủ với tôi suốt mấy năm trời mà cuối cùng
chỉ có được bao nhiêu thế thôi...”
Mặt Văn Uyển Thanh biến sắc, chiếc cằm xinh đẹp hơi run run. Lâm Hy thích nhất
là nhìn chiếc cằm ấy, đường nét đẹp đến không ngờ. Lần nào hôn môi cô anh cũng
hôn lên chiếc cằm ấy. Ngũ quan cũng rất sắc sảo, một đôi mắt to lấp lánh như
sao, ngay cả lúc tức giận cũng thật yêu kiều.
Lúc này, Lâm Hy nhìn cô với ánh mắt lẳng lơ, đo đạc vuốt ve từng centimet
người đối diện bằng mắt. Anh đang nghĩ, kẻ có được linh hồn cô chắc cũng phải
thích hôn lên chiếc cằm kia của cô?
Văn Uyển Thanh bị anh nhìn thấu tim gan thì cảm thấy vô cùng gượng gạo, xung
quanh rất lạnh, lạnh thấu vào tận xương. Như thể toàn thân bị rơi vào trong
nước lạnh băng dưới màn tuyết, máu từ từ đông đặc lại, mọi tư duy và cảm giác
cũng đều đông cứng trong giờ phút ấy, dù có trôi qua hàng nghìn năm cũng không
thể nào phục hồi lại được.
Đã rơi vào nước này thì cũng đành coi như là tội mình mình chịu mà thôi.
Ban đầu chính là cô chủ động diễn màn kịch này, tình cờ quen biết Lâm Hy, cũng
tình cờ biết được thân phận của anh, lại nghĩ đến cái chết sầu thương của chị,
cô quyết phải trả thù.
Diệp Quán Ngữ còn nhắc nhở cô: “Cẩn thận lại diễn kịch nhập vai quá, không
thoát ra được đấy.”
Khi đó cô còn trả lời: “Em sẽ không đóng kịch giả lại thành thật đâu, em chỉ
muốn báo thù cho chị em thôi, cũng muốn đòi lại những gì đáng lẽ anh phải có.”
Cô luôn gọi anh là anh trai mặc dù quan hệ của họ phức tạp hơn nhiều so với
mối quan hệ anh em bình thường.
Cô theo anh đã nhiều năm, được anh chăm sóc, và cũng đã dành cho anh tuổi
thanh xuân tươi đẹp nhất của mình. Cô thấy thế vẫn còn chưa đủ, vẫn còn muốn
vì anh mà cho đi hơn nữa, chỉ có vậy mới có thể báo ơn anh. Nhưng có lẽ là do
đọc nhiều tiểu thuyết quá hay thế nào mà cô vẫn luôn được Diệp Quán Ngữ giữ
gìn trong thế giới cổ tích, cô suy nghĩ mọi thứ đều rất đơn giản, tưởng rằng
chuyện báo thù là chuyện oanh liệt và đẹp đẽ, giống như kiểu diễn trong các bộ
phim điện ảnh, đầy những phen phiêu lưu mạo hiểm. Thực ra, lúc đầu Diệp Quán
Ngữ phản đối cô hẹn hò với Lâm Hy, anh bảo người nhà đó không có tính người,
ăn thịt người không nhả xương, cô mà gả vào nhà đó chỉ sợ muôn đời muôn kiếp
không trở lại được.
Nhưng cô được nuông chiều quá đâm hư, tính rất bướng bỉnh, Diệp Quán Ngữ cũng
phải chịu thua cô, nhưng anh cũng nói rõ: “Em muốn làm vậy thì anh cũng không
ngăn cản được, nhưng em phải nghĩ kĩ, em đã sang bên đó rồi thì sẽ không bao
giờ là người phụ nữ của tôi nữa, cho dù sau này em có trở lại, tuy tôi vẫn
chăm sóc em nhưng sẽ không bao giờ động đến em, em nên hiểu ý tôi nói gì.”
Đương nhiên là cô hiểu. Anh hận nhà họ Lâm đến tận xương tủy, nhất định sẽ
không bao giờ chấp nhận người phụ nữ mà Lâm Hy đã động vào. Nhưng cô không có
lựa chọn nào khác, đi theo con đường đã chọn thì sẽ không bao giờ nghĩ đến
chuyện quay lại.
Kết quả là đường chưa đi được bao xa thì cô đã thất bại tràn trề. Sau khi được
biết cô đòi ly hôn với Lâm Hy, lại còn đòi chia một nửa tài sản, Diệp Quán Ngữ
nói như dội gáo nước lạnh vào đầu cô: “Em coi thường người nhà đó quá đấy, em
vặt được một cánh tay của bọn họ thì anh còn cho là em dã tâm. Nhưng đã diễn
kịch thành thật rồi thì hãy cố mà sống tốt với anh ta chứ...”
“Em không hề diễn giả thành thật.” Cô lắc đầu phản bác.
Diệp Quán Ngữ hỏi lại: “Vậy lúc anh ta lên giường với người đàn bà khác thì
tại sao em lại giận? Em phải coi như không nhìn thấy gì mới phải chứ, sao lại
còn làm găng đến mức đòi ly hôn? Đích xác là em muốn thu hút sự chú ý của anh
ta, nếu một người phụ nữ không quan tâm đến một người đàn ông thì cô ấy có cần
thiết phải làm thế không?”
Nhưng, tất cả đã muộn rồi, khi nhận ra được điều này thì cô đã không còn đường
trở về nữa. Mặc dù đã nghĩ đến đủ tình huống khó xử rồi nhưng quả thực cô
không ngờ thực tế còn vượt xa hơn cả mức độ trong tưởng tượng của cô.
Lâm Hy lại buột miệng cười: “Thế này thật thiệt cho cô quá, tôi thật sự lấy
làm áy náy. Thường thì tiền tôi tiêu cho những cô gái khác có lần nào không
dưới vài triệu đâu, thế mà cô là vợ tôi, tôi lại chẳng có nhiều hơn để cho cô,
thật là có lỗi với cô quá, ha ha ha...”
Văn Uyển Thanh không muốn nói gì thêm nữa, cô nắm lấy túi xách đứng dậy. định
đi. Bước đến cửa rồi, cô nghĩ ngợi rồi quay lại ngồi xuống, nhìn thẳng mắt Lâm
Hy nói: “Anh có cười nhạo tôi thế nào cũng được, có điều Lâm Hy, tôi rất
thương hại anh, chắc là chưa bao giờ anh được người khác yêu cả, thế nên anh
không hiểu được nên yêu người khác như thế nào, cho dù là vợ anh, anh cũng
không dám cho đi tấm lòng chân thật của mình. Tôi không phủ nhận rằng, lúc đầu
khi cưới anh là vì tôi muốn trả thù cho chị gái mình, nhưng sức mạnh của tình
yêu dù sao vẫn lớn mạnh hơn thù hận trong tôi.
Tôi ra sức đối xử tốt với anh, cũng cứ tưởng là diễn kịch vậy thôi nhưng mãi
đến phút cuối mới nhận ra những gì cho đi là thật lòng. Đáng tiếc là anh không
cảm nhận được. Anh chưa bao giờ thử yêu một người, đương nhiên là sẽ không bao
giờ tin rằng sẽ có một người nào đó yêu anh thực sự. Bên ngoài bao nhiêu phụ
nữ, anh đều không tin rằng có ai đó yêu anh, anh cũng không yêu họ. Anh thật
đáng thương, mỗi lần thấy anh bị bố quở trách là tôi lại thấy anh thật đáng
thương. Nếu không phải anh đối xử tuyệt tình với tôi đến vậy thì tôi đã ở lại
bên cạnh anh quên đi thù hận, để anh cảm nhận được tình yêu, và cũng dạy anh
cách yêu như thế nào. Nhưng... thật đáng tiếc... chúng ta không có duyên
phận...”
Nói xong cô đứng dậy, thướt tha duyên dáng đứng trước mặt anh, do dự trong
chốc lát rồi như thể hạ quyết tâm lớn lắm mới lại tiếp tục nói: “Cuối cùng tôi
cho anh biết chuyện này. Tôi có thai rồi! Tôi sẽ sinh đứa con này ra, nhưng sẽ
không để nó mang họ Lâm, bởi cái họ này giờ đây đối với tôi mà nói, chính là
một nỗi sỉ nhục. Tên thì tôi đã nghĩ xong rồi, đứa bé sẽ tên là Ái Ái, tôi
muốn nó từ nhỏ đã biết thế nào là yêu, học cách yêu, tiếp nhận tình yêu, tuyệt
đối sẽ không để cho nó giống bố, lạnh máu vô tình, để rồi cuối cùng bị tình
yêu bỏ rơỉ. Tôi nói xong rồi, tôi đi đây. Hãy bảo trọng.”
Nói rồi cô quay lưng dứt khoát bước đi, một cái quay lưng tao nhã.
Cô đã bước ra khỏi tầm mắt của anh, cũng bước ra khỏi thế giới của anh.
Chung Đồng chắc cũng cảm thấy nếu ở lại nữa thì sẽ càng khó xử hơn, anh lặng
lẽ thu dọn giấy tờ trên bàn chuẩn bị rời khỏi. Lâm Hy ngồi trên ghế không nhúc
nhích, anh ngẩng đầu lên nhìn Chung Đồng, ánh mắt bỗng như thẫn thờ trong giây
lát, lầm bầm hỏi một câu: “Anh thấy tôi đáng thương không?”
Sáng sớm, vị trí nổi bật nhất trên tất cả các báo Ly Thành trong trang Kinh tế
tài chính đồng loạt đăng tải tin mới nhất: “Tập đoàn Chấn Á (Lâm thị), sáng
hôm qua đã tuyên bố mở cuộc họp đặc biệt của hội đồng quản trị, tiếp đó bộ
phận phát ngôn của tập đoàn tuyên bố một tin giật gân, hội đồng quản trị sẽ có
thêm một cổ đông mới là Diệp Quán Ngữ, đây là trường hợp đầu tiên mà cổ đông
hội đồng quản trị không phải là một thành viên trong gia tộc, kể từ khi tập
đoàn Chấn Á được thành lập đến nay...”
Ngày hôm sau, Diệp Quán Ngữ có mặt đúng giờ tại cuộc họp hội đồng quản trị lâm
thời của tập đoàn Chấn Á, phía trong đang tranh luận kịch liệt về vấn đề gì
đó, lúc anh đẩy cửa bước vào lập tức mọi âm thanh đều im bặt. Theo lệ thường,
cổ đông mới vào sẽ nêu ra một người miễn nhiệm tương ứng, rồi sau đó sẽ do các
cổ đông khác trong hội đồng quản trị thảo luận và quyết định. Mọi người ai
cũng đang đoán già đoán non xem người miễn nhiệm đầu tiên mà cổ đông Diệp mới
vào là ai.
Lâm Sỹ Diên là Chủ tịch hội đồng quản trị, ông vẫn luôn ngồi trên chiếc ghế
chủ tọa.
Vị trí tổng giám đốc bên tay trái ông lại để trống, không ai liên hệ được với
Lâm Hy cả, đã mấy ngày liền rồi không gọi được điện thoại cho anh.
Diệp Quán Ngữ ngồi xuống bên phải Chủ tịch hội đồng quản trị, ánh mắt nhìn
sang chỗ trống của Tổng giám đốc, có vẻ rất tò mò: “Sao vậy, hi vọng là Tổng
giám đốc của chúng ta vẫn khỏe đấy chứ?”
“Sức khỏe anh ấy không được tốt lắm, hôm nay xin nghỉ.” Lâm Sỹ Diên vẫn còn
bình tĩnh, ông nhìn thẳng Diệp Quán Ngữ, đợi mũi tên đầu tiên của anh. Đã đến
thế này rồi thì ông cũng không muốn tỏ ra yếu đuôi trước mặt đối thủ của mình.
“Đối thủ”... Trong lòng ông cứ suy nghĩ mãi hai chữ này, thật không ngờ, thằng
nhóc chân đất trên phố Thuý Hà ngày nào ấy lại có một ngày trở thành đối thủ
của Lâm thị. Ngày đó nhà họ Lâm cũng sống trên phố Thúy Hà, cứ mỗi lần Lâm Sỹ
Diên đi làm về là lại thấy Diệp Quán Ngữ dắt em trai phụ giúp ông bố Diệp Đại
Long dỡ than hòn xuống sân, thằng bé mới bảy tám tuổi, mặt mũi tay chân đen
nhẻm, một bát chè hoa quế của bà mẹ Lương Hỉ Trân cũng đủ làm chúng vui cười
hả hê. Lâm Sỹ Diên còn nhớ, có lần ông tự nhiên khen hai anh em chúng, Diệp
Đại Long còn ngại ngùng nói, ôi dào, trẻ con nhà nghèo thì có triển vọng gì
được cơ chứ, tương lai có bát cơm mà ăn là tốt lắm rồi.
Diệp Quán Ngữ hồi đó lưng đeo cặp sách, đi chân đất chạy bay trong ngõ như một
cơn gió, giờ đây đã ngồi bên cạnh ông, bộ âu phục màu xám nhạt vừa vặn thân
người, thái độ thản nhiên nhưng trong sắc mặt như có một thứ gì đó tiêu điều,
tưởng như ánh mắt nhìn về đâu, nơi đó lập tức có thể đóng băng lại được.
Anh ta, đúng là con trai nhà họ Diệp sao? Dòng máu đang chảy trong con người
anh ta đáng lẽ phải là máu của sói mới đúng, anh ta giấu giếm cái bản tính
hung dữ tàn bạo thật tài tình, khi anh mê hoặc người ta bởi cái vẻ ung dung tự
tại của mình, có lẽ cũng là lúc anh ta đang uống máu, gặm nát xương người ta,
dường như ngoài Lâm Bá Hàn ngày trước ra thì đã lâu lắm rồi chưa từng thấy ai
mới có lại cái khí thế như vậy. Ngay đến cả bản thân Lâm Sỹ Diên từng mạnh tay
chém giết trên thương trường suốt bao năm qua cũng vẫn không thoát rời ra được
cái phong độ nho nhã của người trí thức.
Diệp Quán Ngữ cũng thoáng phát hiện ra Lâm Sỹ Diên đang nhìn mình, anh ngoảnh
mặt sang, hơi nheo nheo mắt, nét môi hơỉ nhếch lên nở nụ cười đã trở thành
thương hiệu của mình: “Chủ tịch, chúng ta có thể bắt đầu được rồi.”
Lâm Sỹ Diên sững lại một chút, gật đầu: “Bắt đầu thôi.”
Thực ra, cũng chỉ là trình tự việc chung rất đơn giản, chủ tịch hội đồng quản
trị giới thiệu cổ đông mới, cổ đông mới phát biểu qua một chút, toàn thể các
cổ đông vỗ tay hoan nghênh, và sau đó là đi vào vấn đề chính, trợ lý của Diệp
Quán Ngữ tuyên bố người miễn nhiệm: “Xét thấy gần đây cổ phiếu của tập đoàn
sụt giá đột ngột, để ổn định tinh thần của các cổ đông, và giữ gìn hình tượng
doanh nghiệp đoàn kết với bên ngoài, các viên chức cấp cao đang giữ chức trong
nội bộ tập đoàn tạm thời không có gì thay đổi...”
Mọi người ai nấy thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Sỹ Diên hơi ngạc nhiên nhìn sang Diệp Quán Ngữ, anh vẫn bình tĩnh ung
dung, trên mặt không biểu lộ thái độ gì, sau lại quay sang hơỉ gật đầu, mỉm
cười với Lâm Sỹ Diên. Nụ cười đó như thể sự chiếu cố của Quỷ sa tăng vậy, sau
cái vẻ bình tĩnh vô tư ấy không biết sẽ nổi lên phong ba bão táp đáng sợ đến
thế nào. Người càng nguy hiểm thì lại càng không để lộ ra một chút mảy may
nào. Lâm Sỹ Diên chỉ thấy trong lòng bỗng nhiên lạnh ngắt, một dự cảm không
hay khiến ông không thể nghe vào tai thêm được một từ nào nữa.
Quả nhiên, sau khi tan họp và trở về phòng làm việc, luật sư cấp cao nhất
Chung Đồng đã đang ngồi trên sô pha đợi ông. Chung Đồng là người đức cao vọng
trọng trong giới luật sư, phong ba bão táp cũng thấy nhiều rồi, nổi tiếng với
vẻ lúc nào cũng bình tĩnh, lời lẽ sắc bén. Nhưng trên mặt ông rõ ràng hiện ra
vẻ hoang mang, Lâm Sỹ Diên vừa nhìn đã biết chắc có chuyện lớn không hay xảy
ra. Chung Đồng thấy ông vào, đợi ông ngồi xuống sô pha mới nói: “Chủ tịch, vừa
mới có tin từ tòa án, Diệp Quán Ngữ đã đệ đơn khởi tố, yêu cầu xử lại vụ án
mười bảy năm trước...”
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Lâm Hy mới lộ diện.
Lúc này quần áo anh xộc xệch, lảo đà lảo đảo bước vào căn hộ nhà họ Lâm, Lâm
Sỹ Diên vừa nói chuyện điện thoại xong với ông Lương, hỏi ông Lương xem Đỗ
Trường Phong đã đi đâu, ông Lương ấp a ấp úng, mãi mới nói ra là Đỗ Trường
Phong và Vi Minh Luân, còn có cả Thư Mạn nữa, đã đi Thượng Hải từ mấy ngày
trước, nói là tham gia ghi âm hay thi thố âm nhạc gì đó.
Lâm Sỹ Diên tức giận quát: “Cái đồ không biết sống chết thế nào! Người ta đã
mài sẵn dao mà nó còn tự do tự tại chạy khắp nơi, chỉ sợ đầu bị người ta chặt
rồi mà vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ ấy! Mau gọi nó về ngay lập tức! Tòa án
đã thụ lý đơn khởi tố của Diệp Quán Ngữ rồi, xem đến lúc đó ông giao người ra
làm sao!”
“Điện... điện thoại không liên lạc được...” Tiếng ông Lương cứ như là sắp khóc
vậy.
“Không liên lạc được thì phái người đi Thượng Hải cho tôi! Có phải trói cũng
trói nó lại mang về đây cho tôi!” Lâm Sỹ Diên nói, cúp điện thoại “rầm” một
cái, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Lâm Hy chân nam đá chân chiêu xiêu vẹo qua
phòng khách lên nhìn ông cũng không thèm, hoàn toàn coi ông như vô hình. Lâm
Sỹ Diên lập tức quát mắng: “Anh còn biết về nhà cơ đấy!”
Lâm Hy cười phá lên, quay lưng lại với bố, vừa nới cà vạt vừa bước lên cầu
thang nói: “Chắc ông hi vọng tôi chết quách đi cho rồi chứ gì?”
“Anh!...” Lâm Sỹ Diên đứng phắt dậy, ngạc nhiên nhìn đứa con trai bỗng nhiên
biến thành xa lạ chỉ sau một đêm, thằng bé lại dám xung đột với bố nó sao? Nó,
nó có ý gì?
Cuối cùng Lâm Hy cũng quay người lại, vẫn còn cười: “Nhìn tôi làm gl? Có phải
cảm thấy tôi không đẹp trai bằng ông không? Thằng con trai không giống ông? Có
muốn làm giám định bố con không, rất tiện thôi…”
Lâm Sỹ Diên chỉ thẳng mặt Lâm Hy mắng: “Nghiệp tử!”
Hiển nhiên Lâm Hy đã uống không ít rượu, đứng cách mấy mét mà vẫn thấy hơi
rượu nồng nặc, anh nhướn mày nói: “Không phải chứ, tôi với ông chưa từng có
tình cảm phụ tử, đào đâu ra chữ ‘tử’ thế? Ông coi tôi là ‘tử’ lúc nào thế?
Dùng từ không đúng, dùng từ không đúng...” Anh xua tay nhặng lên, lảo đảo bước
đến trước mặt bố, mắt đỏ ngầu, râu ria lởm chởm, hoàn toàn không phải là một
Lâm Hy áo quần bảnh bảo chỉn chu mọi khi.
“Anh muốn tuyên chiến với tôi phải không?” Lâm Sỹ Diên trừng trừng nhìn anh.
Lâm Hy châm biếm lại: “Chẳng phải chúng ta vẫn luôn đấu với nhau đấy sao? Đã
đấu với nhau suốt hai mươi mấy năm rồi, chắc chắn là tôi không thắng được, bỏ
cuộc rồi, ông lão cứ đấu tiếp đi, tôi không chơi nữa dâu, ha ha ha…”
“Lâm Hy...”
“Đừng gọi tôi như vậy, tôi có phải họ Lâm hay không vẫn còn chưa biết đâu!”
Lâm Hy cười hả hê, đến nỗi hai vai cứ rung lên, trong mắt ngập đầy màn sương
mù mịt, “Chẳng phải trong mắt ông tôi chính là một loài hoang dã sao? Ông
tưởng rằng tôi không biết gì hết sao? Bác chết rồi là có thể mang theo bí mật
xuống mồ sao? Tôi đã biết từ lâu rồi! Còn ông, chỉ sợ còn rất nhiều chuyện ông
còn đang ù ù cạc cạc chả biết gì ấy chứ! Tôi không nói, tôi sẽ không nói gì
cả, giờ đây Lâm thị đang lung lay sắp sụp đổ rồi, nếu ông mà nằm vào quan tài
thì ai giữ thể diện cho nhà họ Lâm đây, ha ha ha...”
Lâm Sỹ Diên vung ra một cái tát nảy lửa khiến Lâm Hy lảo dảo lùi về sau mấy
bước, suýt nữa thì ngã bệt xuống đất. Lâm Hy ôm mặt, văn còn cười ha hả: “Ông
có đánh tôi cũng chẳng ích gì, cũng chẳng phải do tôi muốn làm Lâm thị sụp đổ,
đây là nghiệp chướng do các người gây nên thôi, người phải chịu báo ứng là
ông... Hãy đợi đó đi! Diệp Quán Ngữ sẽ xé toạc da ông ra từng tí từng tí một,
đừng có kêu đau đấy, khi ông tùng xẻo người ta, ông không bao giờ màng đến cảm
giác đau đớn của người ta, giờ cũng đến lượt ông phải cảm nhận cái cảm giác
đau đớn rồi... Bố à, tôi đã đau suốt hơn hai mươi năm trời, bắt đầu đau từ năm
bốn tuổi cho đến tận bây giờ, cuối cùng thì cũng đã đến lượt ông bị băm vằm
thành trăm mảnh rồi! Báo ứng! Mẹ tôi nói đúng, mọi chuyện trên thế gian này
đều có quan hệ nhân quả của nó, ha ha ha, nhân quả...”
Lâm Sỹ Diên lại giơ bàn tay lên, nhưng bỗng nhiên tay ông như cứng đơ lại giữa
không trung. Đám sương trào ra trong mắt đứa con trai cuối cùng đã hóa thành
những giọt nước mắt cuồn cuộn lặng lẽ lăn xuống...
“Đánh đi! Đánh mạnh vào! Như vậy tôi mới có thể xác định được là tôi có còn
cảm giác hay không.” Lâm Hy giơ mặt ra, mặc cho nước mắt tuôn trào, “Tôi đã tê
dại rồi, thật sự tê dại rồi, xin ông hãy đánh cho tôi tỉnh lại đi, tôi không
thể xác định được là bản thân còn sống hay không, sống trong cái nhà này mịt
mù tăm tối bao năm nay rồi, tôi đang sống đây sao?” Anh nói, tay nắm lấy tay
Lâm Sỹ Diên tự vả vào mặt mình.
Lâm Sỹ Diên giằng ra, lùi lại mấy bước: “Lâm Hy, không thể đối xử với bố mày
như vậy được!”
“Vậy ông muốn tôi phải đối xử với ông như thế nào đây? Hả?” Lâm Hy áp sát mặt
bố, “Bao năm qua, ông chưa từng coi tôi là con trai ông thì thôi, ông lại chưa
bao giờ từng coi tôi là một con người! Tôi một lòng một dạ làm việc vì nhà họ
Lâm, từ bỏ cả lý tưởng của mình, tôi đã bỏ ra bao nhiêu như vậy, nhưng ông đã
bao giờ nhìn thẳng mắt tôi chưa? Sự đãi ngộ mà tôi nhận được còn không bằng
con Husky mà ông nuôi, lúc tâm trạng vui ông còn giơ tay ra vuốt ve xoa đầu
nó, nó là loài súc sinh, trong ông, tôi còn không bằng cả loài súc sinh, Lâm
Sỹ Diên...”
Lần đầu tiên anh gọi thẳng họ tên bố, chỉ mặt bố, gào thét ra những lời kìm
nén trong lòng suốt hai mươi mấy năm qua, “Lâm Sỹ Diên, ông nghe kĩ đây, ông
đã không coi tôi là con người, đã thế thì tôi cũng làm súc sinh luôn, từ nay
về sau đừng có nghĩ đến chuyện tôi gọi ông một tiếng ‘bố’, ông không xứng! Ông
cứ đợi cô đơn và già đến chết đi! Tôi còn hơn ông, ít nhất thì tôi đã có máu
thịt của mình rồi. Uyển Thanh đã mang thai đứa con của tôi, đó là máu thịt của
tôi! Còn ông, ông chẳng có cái gì cả, Lâm Nhiên chết rồi, bác cũng chết rồi,
mẹ thì không thèm ngó ngàng gì đến ông, cho đáng đời! Ông chưa từng thật lòng
yêu những người xung quanh, vì vậy mới rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay. Bác
cũng còn hơn ông, cho dù ông ấy không còn nữa, nhưng trong lòng ông ấy còn có
tình yêu, ít nhất ông ấy cũng đã có được tình yêu của mẹ, ông ấy...”
Lâm Hy bỗng nhiên im bặt.
Lâm Sỹ Diên từ từ, từ từ mở to mắt.
Như thể vừa có một tia sét xé toạc cả trời đêm lặng lẽ, trong sấm sét, hai bố
con đứng sừng sững, cách nhau rất gần, gần đến nỗi có thể nhìn rõ ràng bản
thân trong mắt của người kia.
Con ngươi trong mắt Lâm Sỹ Diên co giãn kịch liệt: “Mày, mày vừa nói cái gì?”
Tuần lễ văn hóa âm nhạc quốc tế Thượng Hải rầm rộ chưa từng thấy.
Trong mấy ngày, Đỗ Trường Phong, Thư Mạn và Vi Minh Luân dừng chân ở Thượng
Hải, ba người đã thương lượng và đi đến thống nhất với nhau một chuyện rất
quan trọng, công ty đĩa hát cổ điển nổi tiếng quốc tế JPY quyết định ký hợp
đồng với Đỗ Trường Phong và Thư Mạn, thu đĩa hợp tấu cho hai người. Ông Teddy,
ông chủ của JPY còn đặc biệt mở một cuộc họp báo ở Thượng Hải để công bố tin
này. Tin tức vừa được công bố lập tức gây được sự chú ý với đông đảo nghệ sĩ
trong giới âm nhạc. Sau buổi họp báo là tiệc rượu tưng bừng sang trọng, Sam
Lin, nghệ sĩ violon trứ danh trong làng nhạc lâu năm lần đầu tiên xuất hiện
trước mặt công chúng.
Nhưng, để thuyết phục Đỗ Trường Phong lộ diện, Vi Minh Luân và Thư Mạn cũng đã
tốn không biết bao nhiêu nước bọt. Thực ra, chuyện lần này đến Thượng Hải, Đỗ
Trường Phong tuyệt đối không chịu, vốn dĩ Vi Minh Luân cũng đành buông xuôi
rồi, gọi điện nói với Cảnh Mặc Trì rằng có thể Sam không đi Thượng Hải, vì về
cơ bản Thư Mạn ở đâu thì anh ta ở đó. Cảnh Mặc Trì liền không suy nghĩ nói
ngay: “Thế thì đưa Thư Mạn đến đây, hoặc là cứ để hai người bọn họ cùng nhau
ký hợp đồng cũng tốt. Ông Teddy, ông chủ của JPY nhiều năm trước cũng đã từng
nhắc đến Thư Mạn, ông ấy vô cùng hài lòng với phần diễn tấu của Thư Mạn.” Cảnh
Mặc Trì cũng đã từng làm trung gian giới thiệu, nhưng khổ nỗi lúc đó Lâm Nhiên
lại vừa qua đời, Thư Mạn cự tuyệt tất cả mọi sự hợp tác với bên ngoài, thế là
chuyện này cũng đành để mặc vậy.
Sau khi Vi Minh Luân chuyển ý của Cảnh Mặc Trì cho Thư Mạn, thật ngoài sức
tưởng tượng, Thư Mạn rất tán thành, cô nói với Vi Minh Luân; “Vốn dĩ tôi cứ
tưởng Lâm Nhiên là thiên tài độc nhất vô nhị trên thế giới này, nhưng bây giờ,
tôi cảm thấy Sơn Mẫu là thiên tài trên cả thiên tài, anh ấy tùy ý vẽ một hàng
nốt nhạc trên giấy là tuyệt diệu vô cùng rồi. Chúng ta nên để anh ấy đi ra
khỏi Nhị Viện, anh ấy không nên bị trói buộc ở nơi này...”
Thư Mạn luôn thích gọi Đỗ Trường Phong là “Sơn Mẫu”.
Mỗi lần Đỗ Trường Phong nghe thấy cô gọi thế là lại nổi cáu, ‘‘Đừng gọi tôi là
Sơn Mẫu, gọi tôi là chú cũng được”. Sơn Mẫu vừa nghe nói cô muốn anh đi Thượng
Hải liền lắc đầu như cái trống lắc, kiên quyết không chịu đi.
“Anh không đi thật à?” Vi Minh Luân hỏi Trường Phong.
“Không đi!” Trường Phong trả lời cụt lủn.
“Thư Mạn sẽ đi đấy.”
“Cô ấy đi thì tôi cũng không đi.”
“Nhưng...” Vi Minh Luân biết điểm yếu của gã này nằm ở đâu, “Là Cảnh Mặc Trì
mời cô ấy đi đấy. Anh cũng biết là, anh Cảnh ấy cũng đơn thân lâu lắm rồi,
tình cảm anh em với Thư Mạn cũng sâu sắc lắm…”
Đúng như Vi Minh Luân suy đoán, mắt ‘Sơn Mẫu’ lồi lên như cái chuông đồng,
miệng càu nhàu điều gì đó, đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, lát sau đẩy Vi
Minh Luân ra khỏi phòng.
“Làm cái gì thế?” Vi Minh Luân hét lên đối phó vẻ khó hiểu.
“Còn có thể làm gì nữa, đi đặt vé máy bay!”
Chuyện này thế là lo xong.
Trên máy bay đi Thượng Hải, Đỗ Trường Phong dựa đầu vào vai Thư Mạn ngủ khò
khò, rất chi tự nhiên, Vi Minh Luân cười nói với Thư Mạn: “Thực ra nhiều lúc
anh ấy cứ như trẻ con vậy, cô không thể đối xử với anh ấy theo cách mà cô đối
xử với một người trưởng thành. Bị nhốt trong Nhị Viện bao nhiêu năm như vậy,
xa rời thế tục, thế giới tinh thần của anh ấỵ còn trong sạch lắm. Trong thế
giới của anh ấy, cô chính là nàng công chúa, ánh mắt anh ấy nhìn cô cũng giống
như mặt hồ trước sơn trang vậy, nhìn thấu tận đáy, thuần khiết trong sáng.”
Thư Mạn nghẹn ngào: “Tôi biết, tôi biết hết...”
Vi Minh Luân không hỏi Thư Mạn xem cô biết cái gì.
Thực ra Thư Mạn biết hết, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Nỗi ám ảnh về tình
yêu của người đàn ông này nhiều lúc rất giống cô, đêm trăng mười bảy năm trước
ấy, cô gặp Lâm Nhiên, cho rằng anh là người ấy của mình, và rồi cứ như vậy
tuyệt vọng bước trên con đường tình yêu, mặc dù phía trước sương mù mờ mịt,
không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, cô vẫn một lòng dũng cảm tiến bước về phía
trước. Thực ra ngay từ đầu đã biết rằng sẽ chẳng có lối thoát, không thể nào
thoát khỏi số phận đã an bài, không thể nào trốn tránh khỏi sự bó buộc, ai mà
có thể nói rõ được là ai đúng ai sai chứ? Hoặc có lẽ cái sai ở đây chính là
hai người không nên gặp nhau. Thư Mạn thầm than thở, tại sao, tại sao chúng ta
lại gặp nhau?
Đến Thượng Hải, hành trình được sắp xếp khá chặt chẽ, ngày nào cũng phải giao
tiếp gặp gỡ với người này người khác, thời gian Đỗ Trường Phong và Thư Mạn ở
riêng với nhau không nhiều. Đỗ Trường Phong rất không quen đối diện với đèn
chớp, giống như Vi Minh Luân nói, thế giới của anh quá thuần khiết, rất nhiều
thứ trong thế tục khiến anh mơ hồ, luống cuống không biết xử trí thế nào, bất
lực và chẳng làm gì được, thế nên nỗi buồn khổ lại càng tăng thêm. Vi Minh
Luân ở phòng ngay sát cạnh, nửa đêm nghe tiếng anh đập vỡ đồ đạc. Trong buổi
họp báo ban ngày, có một nhà báo hỏi anh, rằng người tình đồng tính ẩn cư
trong rừng núi bên Thụy Sĩ có đến đây cùng với anh hay không, lúc đó bàn tay
gác trên đầu gối anh nắm chặt, đốt xương kêu tanh tách, anh ngoảnh mặt sang
nói với Vi Minh Luân: “Tôi muốn đập vỡ cái đầu của thằng này ra.” Vi Minh Luân
sợ hãi, mặt trắng bệch, Thư Mạn thấy vậy liền chìa tay ra dịu dàng nắm lấy nắm
đấm của anh, vừa cười vừa nói với nhà báo: “Tôi nghĩ tôi phải làm sáng tỏ cho
các vị điều này, người ẩn cư cùng Sam Lin không phải là anh chàng đồng tính
nào cả, mà là tôi, hơn nữa nơi chúng tôi ẩn cư cũng không phải là Thụy Sĩ...”
Phía dưới bỗng nhiên xôn xao hết cả lên. Vi Minh Luân và Đổ Trường Phong cũng
nhất loạt đổ ánh mắt về phía cô.
Thư Mạn tiếp tục cười nhẹ rồi nói: “Lâu nay, bên ngoài mọi người luôn có nhiều
hiểu lầm về ngài Sam Lin, hôm nay chúng tôi mở cuộc hộp báo này một phần cũng
là để làm sáng tỏ. Tôi và Sam Lin quen biết nhau đã nhiều năm nay, lại có đồng
cảm lớn trong âm nhạc, với tôi mà nói, việc chúng tôi đến với nhau chính là sự
chiếu cố tuyệt vời nhất của Thượng đế. Nhưng chứng tôi không phải người yêu
của nhau, sự giao lưu trong thế giới tinh thần của chúng tôi còn thân thiết
hơn nhiều so với cả những người yêu nhau. Có thể quen ngài Sam Lin đây quả
đúng là may lớn nhất cuộc đời tôi.”
Sắc mặt Đỗ Trường Phong ngay lập tức trở nên rất khó coi. Chính vì cái câu nói
đằng sau ấy của Thư Mạn, “Chúng tôi không phải người yêu của nhau.”
Tối đến, anh đập đồ vỡ loảng xoảng trong phòng khách sạn, Vi Minh Luân vội
vàng tìm Thư Mạn nài nỉ, “Đi khuyên anh ấy đi, tôi sợ anh ấy sẽ điên mất, câu
nói của cô lúc ban ngày ấy là đả kích không nhỏ đối với anh ấy đâu.”
Thư Mạn đến gõ cửa phòng anh: “Thỏ trắng ngoan ngoãn, mau mở cửa ra, tôi muốn
đi vào...”
Vi Minh Luân kéo cô ra: “Sao cô lại gọi anh ấy như vậy?”
Thư Mạn hỏi lại: “Chẳng phải anh nói, tôi phải đối xử với anh ấy theo cách đối
xử với trẻ con hay sao?”
Vi Minh Luân dở khóc dở cười.
Đang nói, cửa rít lên một tiếng rồi mở bật ra, Đỗ Trường Phong mặt đỏ bừng
bừng lớn tiếng quát: “Làm cái gì thế?”
“Tôi muốn nói chuyện với anh.” Thư Mạn ôn tồn đáp lời.
“Tôi với cô chẳng có gì đáng để nói với nhau cả!” Đỗ Trường Phong đanh mặt
lại, bộ dạng lúc này của anh trông thật đáng sợ, “Lại còn sự chiếu cố tuyệt
vời nhất của Thượng đế nữa chứ, tôi thèm vào! Quen biết cô là nỗi bất hạnh lớn
nhất trong cuộc đời tôi. Nỗi bất hạnh này dày vò bản thân tôi suốt mười mấy
năm trời, tôi chỉ hận một nỗi không giết được mình! Hai kẻ lừa đảo các người,
tại sao lại lừa tôi đến đây…”
Thư Mạn bước vào phòng Đỗ Trường Phong rồi đóng cửa để Vi Minh Luân ở ngoài.
Trong phòng cứ như vừa xảy ra động đất vậy, bàn ghế bị đá tung xiêu vẹo, chăn
trên giường cũng bị kéo xuống sàn, còn thêm đủ loại hoa quả đang nằm chỏng chơ
dưới đó. Thư Mạn chỉ vào cái giường lộn xộn thật không thể tả nổi, hỏi: “Tối
anh ngủ thế nào đây?”
“Cô lo tôi ngủ thế nào làm gì? Đi ra!” Đỗ Trường Phong nói, đẩy cô ra phía cửa
phòng.
Thư Mạn giằng tay anh ra: “Xin anh đấy, anh phong độ một chút có được không?
Gái đẹp đưa đến tận cửa, cho dù anh có từ chối thì cũng không nên tỏ thái độ
thế này chứ?”
Đỗ Trường Phong liếc mắt: “Gái đẹp?”
Thư Mạn biết anh chỉ được cái tính hư hỏng, cười nói: “Chẳng lẽ tôi không phải
à?”
Người ta bảo có giơ tay cũng không đánh người cười, bình thường Thư Mạn rất ít
khi cười, nhưng lúc cô cười thì thuần khiết và đáng yêu vô cùng. Đỗ Trường
Phong không thể nào kháng cự nổi nụ cười khiến đầu óc anh quay cuồng ấy, cơn
giận cũng nguôi đi không ít. Anh ngồi phịch một cái xuống giường, lấy thuốc ra
hút, không thèm đếm xỉa đến cô.
Vi Minh Luân đứng bên ngoài cửa, ghé sát tai vào cửa phòng nghe, chỉ tức cách
âm cửa phòng khách sạn này tốt quá, chẳng nghe rõ cái gì cả. Đang sốt ruột thì
có đôi tay đặt trên vai; “Tôi nói này cậu em, hóa ra cậu cũng còn cái sở thích
này hả?” Vỉ Minh Luân hốt hoảng ngoảnh mặt lại nhìn, bỗng chốc đỏ mặt: “Không,
không có, tôi... tôi...”
“Không cần giải thích, tôi không nhìn thấy gì cả.” Cảnh Mặc Trì giơ tay lên
cười hì hì, ngoảnh mặt sang hỏi cô bạn đi bên cạnh, “Em có nhìn thấy không?”
Người phụ nữ đó khoảng hai bảy hai tám tuổi, diện mạo không phải xinh đẹp
khiến người ta phải kinh ngạc nhưng khí chất phi phàm, bộ lễ phục lông thiên
nga màu đen tuyền làm nổi lên làn da sáng trong như ngọc, cô khoác tay Cảnh
Mặc Trì, như một con chim non, vừa nói vừa cười “khanh khách”: “Em cũng không
nhìn thấy, vâng, chẳng nhìn thấy gì cả...”
Vi Minh Luân ngượng ngùng chỉ cánh cửa phòng: “Chẳng phải tại Sam ấy, nổi giận
đùng đùng ở trong đó ấy. Thư Mạn vừa vào khuyên anh ấy, tôi sợ Thư Mạn lại
phải chịu thiệt thòi, anh không biết chứ cái gã này mà nổi điên lên thì có thể
ăn thịt người đấy…”
Cảnh Mặc Trì bật cười, nói: “Cái này thì cậu yên tâm, một người đàn ông bất kể
có giận dữ thế nào, chỉ cần người phụ nữ mà anh ta thích bước vào phòng, thì
tim gan có bằng sắt bằng đá cũng sẽ mềm oặt ra thôi.” Nói đoạn anh liếc mắt
tình tứ, tay quàng ra ôm chặt cô bạn, “Đúng không, Khảo Nhi?”
Vi Minh Luân chỉ thấy người phụ nữ này rất lạ, “Vị này là...”
“Người phụ nữ của tôi, Bạch Khảo Nhi.” Cảnh Mặc Trì phóng khoáng trả lời,
không một chút dè dặt.
Anh không nói là “bạn gái” mà lại nói là “người phụ nữ của tôi”, có thể thấy
anh coi trọng người phụ nữ này như thế nào. Vi Minh Luân đã phong thanh từ gần
hai năm nay chuyện Cảnh Mặc Trì đang yêu, còn tha thiết đến mức kinh thiên
động địa, hóa ra chính là cô gái này. Họ cũng ở một khách sạn, chỉ là mấy ngày
hôm nay mỗi người đều có những hoạt dộng xã giao của riêng mình, ngoài liên
lạc điện thoại ra thì không hề gặp mặt. Cảnh Mặc Trì nói với Vi Minh Luân rằng
ông chủ Teddy của JPY đã đến Thượng Hải, ngày mai có thể thu xếp gặp mặt nói
chuyện một chút hay không, Vi Minh Luân chỉ chỉ vào cửa phòng: “Xem ra chẳng
được trò trống gì đâu, gã ấy còn đang giận nổi lửa lên đây này.”
Cảnh Mặc Trì cười cười, gõ cửa rồi lớn tiếng: “Tôi bảo này Sam, chúng tôi
không làm phiền anh nữa, hai người cứ vui vẻ thoải mái đi, xong rồi thì lên
quán bar Fly trên tầng thượng tìm chúng tôi, chúng tôi đợi anh ở đó.”
Vi Minh Luân cứ mãi tò mò không biết Thư Mạn đã nói gì với Đỗ Trường Phong mà
không những khiến anh hết giận, thái độ còn rất phối hợp, kí hợp đồng với JPY,
cũng không ác cảm với cánh nhà báo nữa. Mấy ngày sau đó, cả một nhóm người tụ
tập chơi bời trong một biệt thự tư nhân ở ngoại ô Thượng Hải, đàn ông có
chuyện của đàn ông, Thư Mạn với Bạch Khảo Nhi, người phụ nữ của Cảnh Mặc Trì
cũng trở thành một đôi bạn tốt nói đủ chuyện với nhau, cảm giác chỉ hận một
nỗi không gặp nhau được sớm hơn.
Trong lúc cánh đàn ông uống rượu dưới nhà, Bạch Khảo Nhi kéo Thư Mạn trốn vào
trong phòng nói chuyện. Đến tối sau khi ăn cơm xong, Cảnh Mặc Trì tỉ thí tài
nghệ cùng Đỗ Trường Phong trên tầng hai trong căn biệt thự. Đỗ Trường Phong
lôi ra chiếc đàn violon cổ “Stradivarius” mà trên cả thế giới chỉ còn mỗi sáu
chiếc ấy, hợp tấu cùng Cảnh Mặc Trì, đúng thật là hiếm có trên thế gian, Thư
Mạn nghe đến si mê, ngơ ngẩn cả người.
Bỗng nhiên, Bạch Khảo Nhi không kìm nén được cảm xúc, trốn ra vườn hoa bên
ngoài ôm mặt khóc nức nở. Thư Mạn vội đi theo ra, hỏi cô sao vậy, giờ Bạch
Khảo Nhi mới nói rõ đầu đuôi. Mặc dù Cảnh Mặc Trì trông sắc mặt có vẻ hồng hào
tươi tắn thế nhưng thực ra căn bệnh tim mạch của anh đã đến nước không có
thuốc nào chữa trị được, bác sĩ đã tuyên án tử hình rồi, không sống được quá
hai năm nữa.
Thư Mạn ngạc nhiên, cô vẫn biết Cảnh Mặc Trì bị tim mạch, nhưng anh là người
rất lạc quan, rất ít khi lo lắng bệnh tình của anh, cho dù ngày ngày phải uống
cả một đống thuốc nhưng vẫn ung dung tự tại hưởng thụ tình yêu. Cũng gần hai
năm rồi Thư Mạn không gặp anh, chỉ thấy anh gầy đi nhiều nhưng tinh thần thì
vẫn tốt, một người tốt như vậy, tài hoa xuất chúng như vậy, ý chí kiên cường
như vậy mà lại không còn sống được quá hai năm nữa sao? Thư Mạn nghẹn ngào,
không chỉ là vì cùng chung vận mệnh, cũng là vì thế gian này có quá nhiều thứ
khiến con người ta quyến luyến, không muốn cắt bỏ nhưng vẫn phải để mất đi.
Bạch Khảo Nhi nức nở: “Thực ra trước đó tôi không hề biết anh ấy bị bệnh, cứ
cãi nhau với anh ấy suốt, giờ nghĩ lại thấy mình thật ngốc, khi còn có thể yêu
thì tại sao không hết lòng yêu đi, để đến cuối cùng mới biết mình đã để lỡ mất
cái gì...”
Thư Mạn nói như đang có suy nghĩ gì: “Có lẽ đến lúc đó mới thực sự biết được
thứ bản thân mình cần là gì, chỉ là lực bất tòng tâm rồi, không thể làm gì
được nữa.”
Bạch Khảo Nhi cũng biết một chút về tình hình của Thư Mạn, cũng biết cô mắc
phải căn bệnh giống như Cảnh Mặc Trì, cũng biết trong lòng cô có nỗi lo lắng
băn khoăn, liền khuyên: “Thư Mạn, cô nhất định không được nản lòng, khi còn có
thể yêu hãy hết lòng yêu đi, đừng để sau này phải hối tiếc điều gì. Tôi có thể
nhận thấy được Sam rất yêu cô, mặc dù thái độ anh ấy nói chuyện hơi nóng nảy
một chút, nhưng yêu như thế thì đúng là có muốn giấu cũng không giấu được.”
Thư Mạn cúi mặt xuống, im lặng không nói gì.
“Hãy cố mà trân trọng, tình yêu nhất định phải thay đổi trong thực tiễn mới có
ý nghĩa, biết rõ là yêu, cũng muốn yêu, nhưng lại không chịu bước đến, như thế
là yếu đuối! Về điểm này thì Mặc Trì lại rất tốt, cho dù đã trải qua sự đả
kích và thất bại thế nào thì trước sau gì anh ấy vẫn biết bản thân mình mong
muốn thứ gì, muốn có là sẽ tranh giành để có được nó. Chúng tôi quen nhau cũng
được mấy năm rồi, trong thời gian đó chia tay làm lành cũng rất nhiều lần, cứ
mỗi lần tôi nản chí cùng cực là anh ấy lại giữ chặt lấy tôi không chịu từ bỏ.
Anh ấy nói với tôi, đã sống đến lúc này rồi, chẳng có thứ gì có thể nắm giữ
lại được, tiền bạc, danh lợi, địa vị, tất cả mọi thứ đều không thể mang đi
được, chỉ có tình yêu mới có thể sống mãi bên cạnh ta cho dù có nằm xuống dưới
mồ rồi thì cuộc đời này cũng chẳng còn gì phải nuối tiếc nữa...”
“Thật vậy sao?” Thư Mạn ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Đương nhiên là thật rồi! Ví dụ như tôi đây, mặc dù tương lai anh ấy sẽ rời
khỏi thế giới này thật, tôi cũng sẽ không nuối tiếc, bởi trong lòng tôi có
tình yêu dành cho anh ấy, bất kể đang thức hay ngủ, bất kể đang ở đâu, tôi đều
không cảm thấy cô đơn, tôi sẽ cảm giác như anh ấy đang ở bên tôi, mãi luôn ở
bên tôi...”
Hội Vi Minh Luân ở nhà Cảnh Mặc Trì đến mãi tận nửa đêm mới trở về khách sạn.
Vi Minh Luân vào phòng rồi ngủ luôn, Thư Mạn gõ cửa phòng Đỗ Trường Phong. Đỗ
Trường Phong rất ngạc nhiên khi mở cửa thấy Thư Mạn, không giấu nổi niềm vui
bất ngờ.
“Sao vậy, định để tôi đứng ngoài cửa à?” Thư Mạn cười nói.
Đỗ Trường Phong cũng cười, dắt cô đi vào.
“Muốn uống gì nào?” Đỗ Trường Phong cố gắng giấu sự kích động của mình, anh mở
tủ lạnh ra. Thư Mạn thì như đang tìm cái gì đó trong phòng, “Cây đàn đó của
anh đâu rồi, có thể cho tôi xem một chút được không?”
Đỗ Trường Phong vội lấy từ trong tủ ra chiếc đàn cổ “Stradivarius” hiếm có ra,
Thư Mạn thận trọng đón lấy chiếc đàn rồi ngắm nhìn tỉ mỉ, trầm trồ khen ngợi
không ngớt, nghe nói chỉ có những nghệ sĩ tầm cỡ quốc tế như Thibaud, Heifetz,
Milstein mới có đủ thực lực để sở hữu cây đàn violon thế này, làm sao mà Đỗ
Trường Phong lại có được, bởi đây không phải chuyện cứ có tiền mà mua được.
Dưới ánh đèn, cây đàn violon ánh lên hào quang kết đọng bao năm tháng, phần
đầu của chiếc đàn được ghép thành bởi hai tấm gỗ tùng, vân gỗ của hai tấm gỗ
ấy cứ kéo dài mãi đến tận mặt hông của cây đàn, phần lưng của cây đàn lại được
ghép bởi gỗ phong, quả thật tinh xảo tuyệt đối. Đỗ Trường Phong giới thiệu,
cây đàn này đã có lịch sử đến hơn ba trăm năm rồi, là món quà sinh nhật mà ông
bố nuôi Lâm Sỹ Diên tặng cho anh từ rất nhiều năm trước, bình thường anh rất
ít khi dùng, chi trong trường hợp quan trọng, hoặc là lúc ghi âm anh mới mang
ra. Điều này khiến Thư Mạn rất cảm động, người làm cha làm mẹ bao giờ cũng cho
con cái mình những thứ tốt nhất, nhưng người không phải bố mẹ đẻ mà cũng làm
được như vậy thì quả là không hề dễ dàng gì.
“Đúng vậy, ông già đối xử với tôi rất tốt.” Đỗ Trường Phong xác nhận,
“Vậy anh nên hiếu thảo với ông ấy.”
Đỗ Trường Phong nhìn cô với ánh mắt dò xét, “Em nửa đêm chạy đến phòng tôi,
chắc không phải là muốn bảo tôi phải làm một đứa con hiếu thảo chứ?”
“Không, tôi chỉ rất cảm động, anh và Cảnh Mặc Trì hợp tấu với nhau thật hay
quá!”
“Vậy sao?” Đỗ Trường Phong kéo Thư Mạn ra ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ
kính sát sàn, nhìn thẳng cô, “Thực ra, người tôi mong muốn cùng hợp tấu nhất
là em, vì thế nên mới đồng ý ký hợp đồng với JPY. Tôi vẫn nghĩ bản hợp tấu của
chúng ta nhất định sẽ là thứ âm nhạc tuyệt diệu nhất trên thế gian này...”
“Vâng, tôi cũng muốn hợp tấu cùng anh, tôi biết tôi không có cái gì có thể để
lại được, thứ duy nhất có thể khiến bạn bè nhớ đến tôi có lẽ chỉ có âm nhạc mà
thôi.”
Mặt Đỗ Trường Phong lập tức xị ra: “Em ăn nói hồ đồ cái gì thế...”
“Sơn Mẫu...”
“Gọi tôi là chú!”
“Vâng, chú, tôi thực sự... thật sự rất vui khi được quen biết anh.”
Đôi mắt sâu thẳm như đại dương của Đỗ Trường Phong nheo lại chỉ thành một vệt
thẳng, anh lại gần Thư Mạn, hai cái mũi gần như chạm vào nhau, Thư Mạn không
hề lùi lại ngồi yên nhìn bóng mình trong mắt anh. Rõ ràng là kề sát ngay bên
cạnh đây, mà tại sao lại phải đẩy nhau đến tận chân trời không thể nào băng
qua được? Gần nhau một chút để cảm nhận hơi ấm của nhau thì có gì là không
tốt? Hơi thở của anh phảng phất mùi bạc hà nhè nhẹ, chắc là vừa đánh răng
xong. Hơi thở ấy lại khiến người ta mê mẩn đến vậy, Thư Mạn chỉ thấy tim mình
đột nhiên đập rộn ràng, mặt cũng nóng như lửa đốt, khiến Đỗ Trường Phong cũng
đờ đẫn, dường như hít thở cũng cảm thấy khó khăn, anh hơi chột dạ hỏi: “Thư
Mạn, có phải tôi đã làm gì sai rồi không?”
Thư Mạn cười khì khì: “Chắc là anh làm nhiều chuyện xấu quá rồi phải không?”
“Nhắm mắt lại, được không?” Đỗ Trường Phong nâng cằm cô lên, ánh mắt sáng rực,
“Có thể tôi đã làm nhiều chuyện xấu quá rồi thật, em cứ nhìn chằm chằm tôi như
vậy, khiến tôi rất chột dạ...”
Thư Mạn nhìn anh, đáy mắt bỗng ngân ngấn nước, giọng nói tự nhiên cũng bắt đầu
run run: “Em biết anh đối xử rất tốt với em, thực sự là em biết... Em cũng
muốn, chỉ là...” Cô không nói nên lời, không thể chịu đựng hình ảnh bản thân
mình trong mắt anh thêm nữa. Cô nhắm mắt lại thật, những giọt nước mắt cô kìm
nén từ lâu trào ra, lăn xuống hai má như thác đổ. Cô nghe thấy anh hỏi: “Em
khóc cái gì?”
Cô không nói nên lời, đúng vậy, đúng vậy, cô đã đầu hàng rồi, sau khi đã trải
qua đủ mọi khổ nạn, sau bao năm chôn giấu bản thân mình như vậy, cô không thể
không nhìn thẳng vào tình cảm trước mắt, bỏ qua tất cả cái cớ lừa mình lừa
người ấy, cô nghẹn ngào, trong lòng hỗn loạn vô cùng: “Em không biết... Em
thực sự không biết... Không phải em không muốn... Nhưng em không biết... có
còn kịp nữa hay không...”
“Được rồi, đừng nói nữa. Cái gì mà có còn kịp nữa hay không chứ, mười mấy năm
tôi cũng đợi rồi, tôi không ngại phải tiếp tục đợi nữa, bất kể em chạy xa đến
đâu, nhất định tôi sẽ ở nguyên đây đợi em...” Hai tay anh nâng mặt cô lên, hôn
nước mắt cô, hôi lên môi cô, thì thầm bên tai cô, “Suỵt, đừng khóc nữa, đừng
khóc nữa.” Anh ôm lấy cô dỗ dành, ngược lại Thư Mạn lại càng khóc to hơn,
ngoài Lâm Nhiên ra, chưa từng có ai đối xử với cô như vậy. Hồi nhỏ ngoài bà
ngoại ra, ngay cả bố mẹ cũng chưa bao giờ dỗ dành cô như vậy, coi cô như một
đứa trẻ, ôm cô dịu dàng, quan tâm hết mực, như thể đang ôm thứ quý giá nhất
trên đời này.
Cô dựa sát vào lòng anh. Anh bắt đầu hôn cô, nụ hôn nhỏ xíu rơi xuống cổ cô,
như tiếng líu ríu an ủi ôn tồn nhất, trong đầu cô trống rỗng, cô chỉ muốn dựa
vào anh như thế này, cứ mãi mãi dựa vào anh thế này... Còn anh thì từ nhẫn
nhịn đến lúc bùng phát chỉ là chuyện trong nháy mắt, anh khó mà tin được, đây
là thật sao? Là thật sao? Bao năm qua, dường như đã hết hi vọng, không thể
nhớ, không dám nhớ, chỉ cảm thấy cô là một ngôi sao ở nơi xa xôi nhất trên
trời cao, cho dù anh có đứng trên tòa tháp ở Nhị Viện, đứng từ kiếp này đến
kiếp sau cũng chưa chắc đã đợi được một cái nhìn chiếu cố từ cô... Nhưng giờ
đây, cô đang ở ngay trong lòng anh, như một con chim gầy yếu, run rẩy, mềm mại
đến bất ngờ…
Ý thức anh gần như mơ hồ hoàn toàn, anh đặt cô lên ghế sô pha, cởi bỏ quần áo
cô ra làm sao, gào thét nhấn chìm cô trong hơi thở dốc của mình thế nào, cô đã
không còn nhớ rõ nữa, chỉ thấy trên mặt nóng bừng bừng, trên người cũng như
thể bị châm lửa, cô từ từ đưa tay ra, ôm lấy cơ thể anh. Từ đầu đến cuối, cô
nhắm nghiền mắt lại, dường như có tiếng gió thổi bên tai, cô nhớ lại cây đào
mùa xuân trong sơn trang, những cành hoa như chất nặng ráng chiều đang nở bên
bờ hồ, vô số những cánh hoa rơi lả tả trên mặt hồ xanh biếc lăn tăn gợn sóng,
như một cơn mưa hoa rực rỡ nhất, đẹp đẽ nhất. “Tiểu Mạn, Tiểu Mạn...” Loáng
thoáng nghe thấy tiếng anh gọi líu ríu, tiếng hơi thở dốc xen lẫn nhau, là vui
sướng, cũng là đau khổ...
Buổi sáng, như thường lệ, Vi Minh Luân gõ cửa gọi Đỗ Trường Phong dậy ăn sáng,
thật không ngờ, Đỗ Trường Phong đã đầu tóc chỉnh tề, cũng chẳng lề mề mè nheo
chút nào thản nhiên đi ra mở cửa. Vi Minh Luân đang định biểu dương anh mấy
câu thì bỗng thấy Thư Mạn mặc chiếc áo ngủ đi ra từ nhà tắm, anh giật bắn cả
mình, Thư Mạn cũng giật mình, má lập tức đỏ bừng.
“Hai, hai người...” Vi Minh Luân mắt trừng trừng nhìn hai người, lắp ba lắp
bắp.
Đỗ Trường Phong bịt miệng anh lại, kéo anh lên ban công, ngoái đầu lại nói với
Thư Mạn, “Em về phòng trước đi, bọn anh chờ em dưới nhà ăn.”
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại.
Vi Minh Luân vẫn còn chưa định thần được, giờ mới ngoái đầu lại nhìn ngó.
“Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy bao giờ à?” Đỗ Trường Phong cằn nhằn.
Vi Minh Luân nhìn Đỗ Trường Phong thần sắc tươi phơi phới trong nắng ban mai,
lúc đó hồn vía anh mới quay trở lại: “Cái thằng tiểu tử này, khá lên rồi đấy,
không hé nửa lời đã làm xong chuyện rồi...”
“Ông già tặng tôi cây đàn đó đã bao nhiêu năm rồi?” Đỗ Trường Phong bỗng nhiên
hỏi một câu thật ngớ ngẩn.
Vi Minh Luân bị hỏi bất ngờ, ngay lập tức không thể hiểu là gì, lắp bắp hỏi
lại, “Gì cơ?”
“Cũng phải mười bảy năm rồi ấy nhỉ, anh nói xem tôi đã làm gì thế không biết,
sao không mang chiếc đàn ấy ra sớm nhỉ? Hại tôi phải đợi uổng phí mất mười bảy
năm, ngu, thật là ngu quá!” Đỗ Trưởng Phong đấm mạnh vào lan can trên ban
công, “vô cùng đau đớn”, Vi Minh Luân vẫn ù ù cạc cạc chả hiểu mô tê gì, Đỗ
Trường Phong lại hỏi anh: “Bây giờ tôi nên làm thế nào?”