Lời Không Giám Hứa


Người đăng: Alasat

Sau Tết, cuộc thi piano sáu tỉnh miền Nam do trường Piano quốc tế Lâm Nhiên tổ
chức diễn ra đúng như dự định và thành công rực rỡ. Tối hôm chung kết, báo chí
truyền thông tụ tập đông đúc, nhiều người nổi tiếng trong giới âm nhạc cũng
đến dự. Nghệ sĩ piano nổi tiếng khắp cả trong và ngoài nước được chú ý nhất
hiện nay Cảnh Mặc Trì cũng đến dự với tư cách là thành viên ban giám khảo cuộc
thi, anh được Thư Mạn mời đến.

Đã nhiều năm không gặp, vừa nhìn thấy nhau Cảnh Mặc Trì liền ôm chầm Thư Mạn,
“Em gái, chúng ta vẫn còn sống…” Cảnh Mặc Trì nói những lời này là có ý sâu
xa, bởi anh giống Thư Mạn, cũng ốm đau bệnh tật đầy mình, người gầy hẳn đi,
nhưng được cái tinh thần khá tốt, vẫn hào hao phong độ, vừa bước ra sân khấu
đã khiến khán giả được phen náo động. Tung hoành nhạc đàn bao nhiêu năm, Cảnh
Mặc Trì đã trở thành nhân vật đẳng cấp, mà xét từ chuyện những người sùng bái
anh đa phần là nữ giới thì Vi Minh Luân nói, thi thoảng cũng có ảnh hưởng của
đẳng cấp thần tượng trong đó.

Cuộc thi thành công mỹ mãn, vốn dĩ mọi chuyện đều tốt đẹp cả, cuối cùng đến
cuộc họp báo với giới truyền thông lại xảy ra vấn đề nan giải. Đỗ Trường
Phong, ông chủ của đơn vị tổ chức cuộc thi lại từ chối lộ diện, mặc cho Thư
Mạn khuyên giải thế nào anh cũng không chút thay đổi, sắc mặt rất khó coi:
“Mấy cái thứ chuyện này mọi người đi là được rồi, sao cứ nhất thiết phải kéo
tôi đi?”

“Nhưng anh là hiệu trưởng, nhà báo hỏi đến anh thì chúng tôi biết trả lời làm
sao?”

“Thích thế nào thì trả lời thế ấy!”

“Chỉ là cho mọi người biết mặt anh thôi mà, anh sợ cái gì cơ chứ?”

“Đã nói không gặp là không gặp, sao em nhiều lời thế!” Đỗ Trường Phong tức
giận khiến người khác phải kinh sợ, Thư Mạn cũng nóng tính, thế là xảy ra
tranh cãi. Hai người ở trong phòng VIP của khách sạn, tầng dưới chính là phòng
tổ chức họp báo, Vi Minh Luân chạy lên, thấy vậy liền kéo Thư Mạn sang một
bên: “Thôi, anh ấy không đi thì thôi.”

“Tại sao lại không đi? Đường đường chính chính là một người đàn ông mà lại sợ
mấy tên nhà báo, thế thì coi vào đâu chứ?” Thư Mạn tức giận, trông bộ dạng
cũng thật đáng sợ.

Đỗ Trường Phong nghe vậy thì nhảy cẫng lên, xông đến trước mặt Thư Mạn, ánh
mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta: “Cô nói tôi là cái gì thì là cái đấy!
Tôi là thằng nhát gan, là cầm thú, là con rùa rụt đầu, là thằng khốn nạn, là
tên ác ôn, cô hài lòng rồi chứ?”

“Anh…”

“Thôi thôi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, để người ta thấy rồi cười cho đấy.”
Vi Minh Luân lúc này cũng chỉ biết khuyên giải làm hòa, kéo Thư Mạn ra ngoài,
“Thư Mạn, hãy cho anh ấy chút thời gian, không phải trong chốc lát là anh ấy
có thể chấp nhận chuyện này ngay được. Em không phải là anh ấy, em không hiểu
đâu… Trông anh ấy có vẻ giống ma quỷ, nhưng thực ra trong lòng rất yếu đuối.
Bao năm qua anh ấy có thể gắng gượng đến ngày hôm nay thực không dễ dàng gì,
anh ấy không bị sa đọa thành ma quỷ lại càng không dễ dàng chút nào. Thực ra,
anh ấy đang tích cực sống, chỉ có điều vẫn cần một chút dũng khí để đối diện
với công chúng mà thôi.”

Thư Mạn dựa vào bức tường hành lang, không nói thêm gì nữa.

“Hơn nữa, hiện giờ giới truyền thông cũng không biết anh ấy là Sam Lin, thân
phận của anh ấy trước công chúng chính là hiệu trưởng trường Piano quốc tế Lâm
Nhiên, nếu đột nhiên công bố thì không biết tình hình sẽ thế nào.”

“Tại sao phải che giấu thân phận Sam Lin chứ?” Thư Mạn vẫn không hiểu.

“Không phải là cố ý che giấu. Em cũng biết là anh ấy đã từng có quá khứ như
thế nào, danh tiếng của Sam Lin quá lớn, một khi đã bị báo chí truyền thông
bới móc ra những chuyện ấy thì sẽ tổn hại đến nhiều người, em có hiểu không?”

“Lẽ nào anh ấy định trốn trong một xó, suốt đời không chịu lộ diện?”

“Cũng không phải vậy, cần phải có thời gian, cần phải có thời cơ tốt hơn. Cuộc
họp báo lần này chủ yếu để phục vụ cho cuộc thi, không nhất thiết phải để sự
chú ý của giới báo chí chuyển sang thân phận thực sự của Sam Lin.” Vi Minh
Luân nói có tình có lý, dường như cũng chẳng biết làm gì hơn, “Chúng ta hãy
khoan dung anh ấy nhiều hơn một chút, mặc dù lúc anh ấy gắt gỏng trông chẳng
giống một con người nhưng trái tim anh ấy rất đơn giản, chỉ một sợi gân thôi,
một khi đã căng lên thì không ai uốn lại được.”

Thư Mạn thở dài, cuối cùng cũng nói thật lòng: “Thực ra tôi cũng không bắt anh
ấy nhất thiết phải gặp nhà báo, tôi chỉ hi vọng anh ấy có thể dũng cảm một
chút, đường đường chính chính đối mặt với công chúng.”

Thư Mạn không ép Đỗ Trường Phong nữa, cô cũng đồng ý với Vi Minh Luân, có lẽ
thời điểm thích hợp vẫn chưa đến thật. Sau cuộc họp báo, mọi người lại về Ngọa
hổ sơn trang tụ tập ôn chuyện ngày xưa với nhau. Cảnh Mặc Trì ca tụng sơn
trang không ngớt, “Còn thú vị hơn cả cái sơn trang hoàng hôn kia của tôi
nhiều!” Chả là Cảnh Mặc Trì cũng có một sơn trang tương tự như thế ở Hồ Nam,
là tài sản tổ tiên gia tộc nhà mẹ anh để lại, nghe nói cũng lâu đời lắm.

Mấy người đến Sơn Hải Cư uống trà, ăn bánh mật, không khí rất náo nhiệt. Lại
nói đến chuyện về hợp đồng đĩa nhạc của Đỗ Trường Phong, Cảnh Mặc Trì kiến
nghị: “Nếu hợp đồng của anh với bên Nhật đã mãn kì rồi thì chi bằng chọn một
đối tác mới đi! Thay đổi đối tác, không chừng sự nghiệp âm nhạc của anh lại có
bước nhảy vọt cũng nên.”

Trước kia, Đỗ Trường Phong vẫn luôn hợp tác với một công ty đĩa nhạc của Nhật,
giờ hợp đồng đã đến hạn, phía bên Nhật đã từng phái người đến Ly Thành thương
lượng chuyện tiếp tục hợp đồng nhưng Đỗ Trường Phong vẫn chưa trả lời, chỉ nói
sẽ suy nghĩ thêm, Cảnh Mặc Trì lại tiếp lời: “Tháng sau ở Thượng Hải có tuần
lễ âm nhạc quốc tế, ông chủ của JPY Teddy cũng đến đó, hợp đồng đĩa nhạc của
tôi cũng kí với công ty này. Anh thử cân nhắc xem thế nào, tôi có thể giới
thiệu cho anh.”

“JPY? Chính là công ty đã kí với Lâm Nhiên đó phải không?” Thư Mạn có vẻ ấn
tượng sâu sắc với công ty này. Tất cả mọi chuyện liên quan đến Lâm Nhiên, cô
đều có kí ức vĩnh hằng.

Đỗ Trường Phong nhìn cô, không nói năng gì.

Cảnh Mặc Trì gật đầu: “Đúng vậy, năm đó chính là tôi giới thiệu Lâm Nhiên với
công ty này. Họ có nền tảng chế tác đẳng cấp hàng đầu thế giới, làm việc vô
cùng chặt chẽ và cẩn thận, tuyên truyền cũng rất đúng mực. Sam, công ty này
đáng để anh suy nghĩ đấy.”

Đỗ Trường Phong vòng vo: “Để xem đã, tôi sẽ suy nghĩ…”

“Tôi nghĩ hay là anh cứ đi Thượng Hải một chuyến đi, không thể cứ ẩn náu mãi
thế này được. Gần đây lại có tin đồn mới về anh, cứ đồn mãi như vậy cũng không
tốt đâu.” Cảnh Mặc Trì dường như rất có thành ý, liên tục đưa ra ý kiến.

Đỗ Trường Phong vẫn không lên tiếng.

Vi Minh Luân nghe Cảnh Mặc Trì nói vậy thì tiếp lời: “Tôi cũng nghe nói rồi,
có nhà báo đoán già đoán non Sam là người đồng tính, đang cùng tình nhân ẩn cư
trong một khu rừng núi nào đó ở Thụy Sĩ…” Trường Phong nghe vậy liền nhảy lên:
“Cái gì? Tôi yêu đồng tính á?”

Xuân đến.

Mọi thứ đều trở lên dịu dàng và đẹp đẽ.

Thời gian này, mặt mày Vi Minh Luân luôn rạng rỡ, mọi người đều tưởng cuộc thi
piano thành công đã khiến tâm trạng anh thoải mái nhưng kỳ thực không phải như
vậy. Anh vốn làm thân ông mãnh bao năm nay cuối cùng cũng đón được mùa xuân
của đời mình, nói như Đỗ Trường Phong cũng làm thân ông mãnh giống anh bao năm
nay lập tức nhìn ra manh mối: “Nói mau, anh lại phá hoại con gái nhà lành nào
rồi hả, lại còn giấu giấu giếm giếm với tôi nữa!”

Vi Minh Luân chỉ cười không đáp, bởi vẫn chưa đến lúc. Nhưng Đỗ Trường Phong
là ai chứ, anh lập tức mò ra mục tiêu, đó chính là giáo viên mới đến dạy ở
trường tên Tề Phi. Trước tết, trường đã tuyển chọn mấy giáo viên mới bổ sung,
ai cũng có thành tích không tầm thường chút nào, đều là Vi Minh Luân lấy mức
lương cao làm mồi, đào tạo từ học viện âm nhạc và các đội nhạc. Duy chỉ có Tề
Phi thì lại hơi mờ nhạt một chút, cô dạy lớp thiếu nhi, vừa tốt nghiệp khoa Âm
nhạc của Đại học sư phạm Âm nhạc Ly Thành, lọt vào mắt xanh của Vi Minh Luân
với chỉ một màn tấu piano trong buổi biểu diễn tốt nghiệp.

Tề Phi còn trẻ, chưa từng va vấp, không khéo xử lý quan hệ giao tiếp với xã
hội cho lắm, mới đến đã bị những giáo viên có lai lịch sáng sủa hơn thị uy và
tẩy chay, họ ngồi nói chuyện cười đùa với nhau nhưng không bao giờ hoan nghênh
cô tham dự. Cô nói gì cũng bị mọi người chế nhạo, dần dần, Tề Phi không chịu
được nữa, sinh nhụt chí, muốn xin nghỉ việc.

Sau khi phát hiện được manh mối, Vi Minh Luân kịp thời trao đổi với cô, không
chỉ mời cô đến văn phòng nói chuyện mà còn mời cô ăn cơm, uống trà, vừa chuyện
trò vừa khuyên giải, cũng chỉ bảo cho cô nên đối nhân xử thế ra sao. Trong mắt
Tề Phi, người đàn ông hơn ba mươi tuổi Vi Minh Luân này đàng hoàng và đứng
đắn, không những tâm lý mà tính tình cũng hòa nhã, lại rất có kiến thức. Đối
với một người con gái chưa từng nếm trải sự đời như Tề Phi, người đàn ông như
vậy tuyệt đối có khả năng sát thương. Thế là kết quả ngoài sức tưởng tượng của
mọi người, trong quá trình trao đổi với Vi Minh Luân, Tề Phi không những từ bỏ
ý định xin nghỉ việc mà còn nảy sinh tình cảm đặc biệt với anh, thường một
mình chơi đàn trong phòng học sau giờ tan lớp. Cô biết cả trường này Vi Minh
Luân là người cuối cùng ra về, nhất định anh sẽ nghe thấy tiếng đàn của cô.

Vi Minh Luân có phải thằng ngốc không? Đương nhiên là không rồi. Thực sự anh
rất thích Tề Phi, cô gái này có diện mạo thanh tú, tính tình ngoan ngoãn hiền
lành, rất phù hợp với tiêu chuẩn lựa chọn bạn đời của anh, nhưng anh không thể
không dè dặt về thân phận phó hiệu trưởng của mình bây giờ. Nếu chuyện công
khai lúc này, nhất định sẽ có tổn hại đến danh dự uy tín của anh, cũng không
có lợi cho không khí đoàn kết của đội ngũ nhân viên trong trường.

Chiều hôm đó chỉ có hai tiết học, học sinh và các giáo viên đều ra về từ sớm,
Tề Phi vẫn chơi đàn trong phòng học như mọi khi, cô chơi bản “Romeo và
Juliet”. Văn phòng của Vi Minh Luân nằm ngay tầng trên, anh nghe mà lòng dậy
sóng, buồn khôn xiết. Thế là anh gọi điện cho kẻ tự xưng là cao thủ tình
trường Đỗ Trường Phong, nói rõ nguyên do, xem thái độ của anh như thế nào, kết
quả là Đỗ Trường Phong lại cho anh một gợi ý cực tệ: “Cứ cho cô ấy nghỉ việc
trước đi, đợi sau khi quan hệ của hai người đã xác định rồi thì đem cô ấy trở
lại trường, đường đường chính chính là phó hiệu trưởng phu nhân, xem ái dám
nói nửa chữ ‘không’ nào nữa.”

“Cái chủ ý này của anh thật thối quá đi!” Vi Minh Luân cũng đoán trước cái
miệng Đỗ Trường Phong chẳng thốt ra được lời vàng ngọc nào. Một người xưa nay
luôn lấy đức khiến người quy thuận như Vi Minh Luân đương nhiên sẽ không bao
giờ làm vậy. Anh hẹn Tề Phi đến một nhà hàng rất lãng mạn cùng ăn tối, ăn xong
lại đưa cô đến một quán tao nhã uống trà, nói chuyện, lại còn bạo gan ôm hôn
cô, cũng là để thăm dò thái độ của cô thế nào. Kết quả là Tề Phi không hề cự
tuyệt, anh vững dạ, thế là liền ra bài ngửa với Tề Phi, hoặc là ở lại làm bạn
gái của anh, hoặc là chỉ có thể ra đi, bởi anh không muốn để nội bộ trường xảy
ra mâu thuẫn, trường đang trong giai đoạn phát triển, tình đoàn kết nội bộ là
rất quan trọng, danh dự uy tín phó hiệu trưởng của anh cũng vậy. Đương nhiên
Tề Phi chọn điều thứ nhất. Vi Minh Luân vui mừng hớn hở ra mặt.

Ngày hôm sau, Vi Minh Luân mở hẳn một cuộc họp giữa các giáo viên trong
trường, công khai quan hệ giữa anh và Tề Phi. Đầu tiên anh rất lấy làm xấu hổ,
nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, mãi đến giờ mới giải thích rõ được với mọi người,
quả thực cũng là vì sợ gây ra nhiều hiểu lầm quá. Tề Phi đã là bạn gái của tôi
từ một năm trước, tôi không yên tâm để cô ấy một mình làm việc ở ngoài nên mới
giữ cô ấy lại bên cạnh. Thành tích của cô ấy còn kém cỏi, nhiều chỗ còn phải
học hỏi các vị tiền bối, nếu cô ấy có chỗ nào chưa được chu đáo, hôm nay tôi
xin được thay mặt cô ấy cáo lỗi với mọi người, sau này sẽ hướng dẫn cô ấy cẩn
thận.”

Nói xong, anh lại tự lấp liếm, “Cũng chẳng có cách nào khác, nay tôi đã từng
này tuổi rồi, gia đình cũng giục giã suốt, khó khăn lắm mới kết đôi được với
cô bạn gái này, chỉ sợ người ta bay đi mất. Chắc các vị không biết, tại vì tôi
cứ bận sự nghiệp công việc suốt nên đã bị đá đến “n” lần rồi, hi vọng các vị
khoan dung rộng lòng một chút, giúp tôi giữ Tề Phi lại, nếu không khi về nhà
tôi sẽ không biết ăn nói thế nào với bố mẹ ở nhà nữa...”

Sau đó, anh lại chắp tay, “Cầu xin, cầu xin các vị đấy!”

Chỉ vài câu nói ấy thôi đã đủ khiến mọi người không nhịn được cười. Mọi người
không những gạt bỏ ý nghĩ đối địch với Tề Phi mà còn hùa nhau đòi Vi Minh Luân
mời cơm. Vi Minh Luân nổi hứng liền mời mọi người đến ăn một bữa thịnh soạn
tại Hồng Kông Thành Hải:nơi chém khách không nương tay, ăn xong lại đến bar
KTV hát đến tận nửa đêm, thế rồi mọi chuyện cũng êm đẹp đâu ra đấy. Đến lúc
tiễn các thầy cô giáo thì cũng đã gần sáng rồi, anh gọi điện báo tin mừng cho
Đỗ Trường Phong, chuyện vừa kể xong thì Đỗ Trường Phong khâm phục khen lấy
khen để, cứ một mực đòi thỉnh giáo anh. Thư Mạn đến giờ vẫn chưa thấy có thái
độ gì rõ ràng khiến Đỗ Trường Phong phiền lòng mãi.

Thái độ của Thư Mạn quả đúng là một vấn đề.

Tuy cô ở nhà bố mẹ đẻ, Đỗ Trường Phong ở sơn trang nhưng cơ hội hai người gặp
mặt rất nhiều, lần nào gặp lúc thì ăn cơm, khi thì uống trà, nói chuyện gì
cũng được, chỉ tránh chuyện tình cảm. Đỗ Trường Phong cũng đã vấp váp mấy lần,
theo như lời anh nói thì đúng là mũi sắp nát ra rồi. Nhưng điều kì lạ là, sau
khi vấp ngã, anh tìm gặp Thư Mạn, cô lại vẫn nói vẫn cười, cứ như thể chưa có
chuyện gì xảy ra vậy, khiến Đỗ Trường Phong rất mơ hồ, chẳng hiểu ra làm sao.

Vừa thấy chuyện tình cảm của Vi Minh Luân có tiến triển nhanh như vậy, Đỗ
Trường Phong nhanh chóng ủy thác trọng trách cho Vi Minh Luân, nhờ anh thăm dò
xem rốt cuộc ý Thư Mạn là thế nào. Thấy Vi Minh Luân ban đầu không tự nguyện
lắm, Đỗ Trường Phong liền nói: “Chẳng phải anh là người biết làm công tác tư
tưởng cho người khác nhất hay sao? Nếu anh đả thông được tư tưởng cho Thư Mạn,
thì dù kiếp sau tôi có làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp anh bằng được.”

Những lời hứa hẹn ấy không làm Vi Minh Luân quan tâm, “Thôi dẹp đi, không biết
ai làm trâu làm ngựa cho ai nữa ấy! Kiếp trước tôi nợ các người, kiếp này tôi
đã phải làm trâu làm cho các người rồi.”

“Vậy nên kiếp sau tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho anh chứ sao!”:Đỗ Trường Phong
mặt dày mày dạn. Vi Minh Luân vẫn không chịu, Đỗ Trường Phong liền uy hiếp,
chuyển chủ đề sang Tề Phi, bạn gái của Vi Minh Luân, “Cái cô Tiểu Phi của anh
ấy chắc vẫn còn chưa hiểu về anh lắm, đúng không? Để hôm nào tôi dành chút
thời gian nói chuyện với cô ấy, mấy cái thứ sổ nợ ngày xưa của anh kia cô ấy
cũng có quyền được biết chứ, hai người tìm hiểu nhau kĩ càng một chút, vậy mới
có lợi cho việc củng cố tình cảm đôi bên.”

“Ôi Sam, ông nội của tôi ơỉ, ông đúng là loài cầm thú!” Vi Minh Luân hét lên.

Tháng Tư, hoa anh đào nở rực rỡ, con đường trồng toàn hoa anh đào chạy ngang
qua trường như được nhuộm một màu ráng chiều đỏ rực. Hôm nào Thư Mạn cũng dành
thời gian đến trường xem thế nào, mặc dù không ở lại lâu nhưng vẫn rất nhiệt
tình hướng dẫn học sinh luyện tập. Chiều cuối tuần, sau khi tất cả các lớp đều
tan, Vi Minh Luân đưa Thư Mạn về nhà, anh không lái xe, mà đi bộ theo con
đường đầy hoa anh đào, muốn nhân lúc này thăm dò ý cô.

Trên phố gió thổi nhẹ, trong gió phảng phất mùi hoa thơm ngát. Mùa hoa anh đào
rất ngắn, chúng thường nở hai tuần đã bắt đầu lụi tàn, hễ gặp gió là những
cánh hoa lại rơi xuống, cảnh tượng đẹp vô cùng, khắp trời cánh hoa anh đào là
là bay như một trận mưa hoa, nhìn từ xa trông giống như tuyết rơi vậy, bước
chân vào trong mới biết đó là những cánh hoa, khắp mặt đất phủ một màu hồng
phấn rực rỡ.

Thư Mạn ngẩng mặt lên, đón lấy trận mưa hoa, cô nói với Vi Minh Luân: “Đẹp
quá, khung cảnh này khiến tôi nhớ tới những ngày tháng học bên Nhật. Tháng ba,
tháng tư năm nào tôi cũng đến công viên ngắm hoa anh đào cùng bạn bè...”

“Tôi cũng vậy, còn cả Sam nữa, nơi nào có cảnh đẹp là chúng tôi đều không bao
giờ bỏ qua.” Vi Minh Luân dừng bước, nhìn Thư Mạn nói ý sâu xa, “Có một mùa
xuân, Đỗ Trường Phong kéo tôi đến Okinawa để ngắm hoa anh đào. Khi đó tôi còn
không hiểu, ở Nhật thì có nơi nào mà không có hoa anh đào cơ chứ, sao cứ nhất
thiết phải đi Okinawa? Sau này tôi mới biết là vì anh ấy muốn được nhìn thấy
cô...”

Thư Mạn ngẩn người ra một lúc.

“Cái hôm chúng tôi đi, khắp đường phố Okinawa đều là những cơn mưa hoa anh
đào, con phố chạy ngang qua trường học của cô lại càng đúng vậy hơn. Tôi và
Sam đứng ngay trên phố đối diện với trường học của cô, đợi cho đến khi cô ra
khỏi cổng trường... Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô, còn nhớ cô mặc chiếc
áo len màu hồng tím, trông vô cùng nổi bật trong đám bạn gái đi cùng, trên
đầu, trên vai cô rơi đầy những cánh hoa anh đào. Cô cũng như bây giờ, ngẩng
mặt lên, lại còn giơ tay lên đón hoa rơi, nhảy nhót trong cơn mưa hoa, trông
rất đẹp. Sam kéo tôi theo đuôi mãi sau lưng cô, anh ấy ngắm nhìn cô một cách
say mê, dù tôi có nói gì với anh ấy cũng cứ như thể anh ấy không hề nghe thấy
vậy, hồn phách đều bay theo cô hết cả rồi. Cái vẻ mặt đó đến giờ tôi vẫn còn
nhớ! Cô tốt nghiệp xong lại không về nước, đổi ý định đi Pari, anh ấy dò hỏi
được chuyến bay của cô, chạy như điên đến sân bay, nhưng kết quả vẫn bị chậm
một bước, máy bay đã cất cánh rồi. Anh ấy gục vào tấm cửa kính trong phòng chờ
bay gào khóc thảm thiết, đó là lần duy nhất tôi nhìn thấy anh ấy khóc...”

Thư Mạn đứng thẳng trong gió, khắp người cô bắt đầu run lên, mặt cũng trắng
bệch ra. Cô mặc chiếc váy liền thân vải dệt màu xanh da trời nhạt, quàng chiếc
khăn tua rua to màu tơ vàng, mái tóc dài đen óng ả buông xõa, cánh hoa rơi đầy
trên tóc, đẹp xao động lòng người. Chỉ có điều thân hình hơi mảnh mai một
chút, phải nói là rất gầy, đứng trong gió mà chỉ sợ gió thổi bay đi mất. Vi
Minh Luân nắm lấy đôi vai gầy gò của cô, ánh mắt khẩn khoản, từ từ nói vào vấn
đề chính:

“Tiểu Mạn, chúng tôi đều biết em đã trải qua những tháng ngày đau khổ như thế
nào, nhưng thời gian đã qua lâu như vậy rồi, em có thể để bản thân mình được
vui vẻ một chút không? Cái gã Sam này có lúc đúng là rất phiền phức, cũng rất
vô lại, làm cái gì cũng bồng bột sốc nổi, dễ bị kích động, nhưng tấm si tình
anh ta dành cho em đã khiến tôi thực sự hổ thẹn là mình không bằng được anh
ấy... Em có thể cho anh ấy một cơ hội hay không? Nhìn thấy bộ dạng của em lúc
này, tôi thực sự rất đau lòng. Nhìn thấy Sam tôi cũng rất đau lòng! Mặc dù
nhiều lúc tôi cảm thấy anh ấy không khác gì loài cầm thú, nhưng quả thực trái
tim anh ấy rất yếu đuối, em hãy thử tiếp nhận anh ấy đi, em sẽ phát hiện thấy
cái thứ cầm thú ấy cũng rất đáng yêu, không có lời hay tiếng ngọt, luôn thẳng
thắn và chân thành, không bao giờ giấu giếm cảm xúc vui buồn giận dữ gì cả.
Thế giới nội tâm của anh ấy có lúc lại đơn thuần như một đứa con nít vậy, thế
nên tôi vẫn hay nói anh ta vẫn còn chưa tiến hóa...”

“Darwin, đừng nói nữa!” Thư Mạn ngắt lời anh, cúi đầu, đi thẳng đến ngồi xuống
chiếc ghế dài bên đường, mới đứng một lúc mà thể lực của cô đã không thể chịu
đựng tiếp. Vi Minh Luân cũng ngồi xuống, đợi cô nói. Anh biết chắc chắn cô có
lời muốn nói.

Quả nhiên, sau giây phút trầm tư, cô ngẩng đầu, khẽ lên tiếng: “Tôi biết anh
muốn nói gì, nhưng tôi không thể nào cho anh câu trả lời mà anh muốn, tôi
không thể gật đầu được... Darwin, tôi không phải là kẻ ngốc, cũng không phải
là một khúc gỗ, trái tim tôi cũng không phải làm bằng đá, tất cả những gì mà
anh ấy làm vì tôi, không phải là tôi không có cảm giác gì, nhưng tôi không ...
tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, tôi không thể nói chuyện này với anh
ấy, nhưng tôi có thể nói thật với anh, tôi thực sự không còn bao nhiêu thời
gian nữa...”

“Tiểu Mạn, em phải có niềm tin vào bản thân mình.”

“Đây không phải vấn đề niềm tin, đó là sự thực tàn nhẫn, ngày nào tôi... ngày
nào tôi cũng uống cả một lô một đống thuốc, giấu người nhà mà uống, không uống
tôi sẽ không đủ sức làm gì mà ngã xuống mất. Con người đã đến bước đường này
rồi thì sẽ không thể ôm hi vọng gì nữa rồi, cũng không thể để người khác ôm hi
vọng đối với mình, nếu không sẽ chỉ làm tổn thương người ta mà thôi. Anh nói
cái thứ ‘cầm thú’ đấy, anh ấy, anh ấy là một người tốt, anh ấy bất hạnh quá,
đã chịu đủ nỗi dày vò suốt bao năm qua, nhìn bộ dạng anh ấy như thế tôi cũng
rất không đành lòng. Nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi không thể hứa hẹn gì
với anh ấy, tôi không hứa nổi. Tôi sợ một ngày nào đó tôi không còn nữa, anh
ấy sẽ lại càng đau khổ hơn, tôi không thể ích kỉ như vậy được...”

“Không nghiêm trọng đến thế đâu, Thư Mạn...” Giọng Vi Minh Luân hơi run run.

“Còn nghiêm trọng hơn cả thế ấy! Bởi người sống trong hồi ức thì chẳng có hạnh
phúc gì đáng nói cả, tôi chính là một ví dụ sống sờ sờ ra đây. Sau khi Lâm
Nhiên mất, tôi vốn có thể bắt đầu cuộc sống mới của mình, nhưng chính những
hồi ức đó cứ khiến tôi đau đớn không thiết sống nữa, lúc nào cũng cảm giác như
tình yêu đó vẫn còn... Thực ra tất cả chỉ là lừa mình gạt người mà thôi, tôi
sống cho đến bây giờ mới hiểu ra rằng, tôi đang tự đẩy mình xuống huyệt chôn.
Nếu ngay từ đầu tôi có thể kiện quyết từ bỏ một cách dứt khoát, lại đối diện
với cuộc sống, thì sao có thể rơi vào bước đường như ngày hôm nay? Anh hi vọng
rằng anh ấy sẽ dẫm lên vết xe đổ của tôi hay sao?”

“Em không hiểu anh ấy, Thư Mạn ạ!” Vi Minh Luân không thể chấp nhận kết luận
như vậy, “Chắc có lẽ em đã từng nghe anh ấy nói, anh ấy đã từng nuôi hai con
thiên nga, trong đó có một con tên là ‘cô bé’, khi đó anh ấy còn chưa biết tên
của em, anh ấy coi con thiên nga đó là em, gửi gắm vào nó tình yêu và nỗi nhớ
vô bờ bến. Sau đó ‘cô bé’ chết, anh ấy còn đau buồn mãi đến nay, mãi cho đến
tận bây giờ, anh ấy chưa hề nuôi thêm một con thiên nga nào khác nữa. Nhưng
anh ấy vẫn giữ những tấm ảnh của ‘cô bé’, thường xuyên nhìn những bức ảnh ấy
mà ngây ngẩn người ra, nhìn thấy cảnh đấy, ai cũng phải đau lòng... Thư Mạn,
đó mới chỉ là một con thiên nga thôi, nhưng em lại là một con người sống sờ sờ
ra đấy, đối với anh ấy mà nói, em có ý nghĩa như thế nào thì bản thân em cũng
biết, em thấy em từ chối tình yêu của anh ấy là có thể giải thoát cho anh ấy
hay sao? Em thật sự nghĩ vậy sao?”

Những giọt nước mắt lạnh băng lăn trên má Thư Mạn.

Cô lơ đễnh nhìn những cánh hoa rơi lả tả như mưa trước mặt,trái tim như bị vặn
quặn lại đau đớn, ồ ạt tứa ra những giọt máu tươi. Không được giải thoát! Bất
kể cô có làm như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn không được giải thoát! Cô ôm
mặt bất lực, khom người lại, tay chống đầu gối, không nói thêm lời nào nữa.

Vi Minh Luân ân cần đỡ cô dậy, quàng khăn lại cho cô: “Hãy suy nghĩ kĩ càng
một chút, cho dù có bệnh thì em cũng không thể buông xuôi bản thân mình như
vậy được, nếu không thì làm sao mà tác chiến được với bệnh tật chứ? Nếu phải
một mình cô đơn chiến đấu, tại sao lại không để những người bên cạnh chia sẻ
cùng em? Em phải biết rằng, sự khoan dung và tiếp nhận của em nhất định có thể
đem lại hi vọng cho anh ấy, bởi sự tiếp nhận của em có thể cho anh ấy dũng khí
tiếp tục sống.”

Sau khi đưa Thư Mạn về nhà, Vi Minh Luân nói lại ngay với Đỗ Trường Phong tình
hình làm công tác tư tưởng cho Thư Mạn. Đỗ Trường Phong không nhẫn nại được
nữa, dập máy rồi chạy ngay đến nhà họ Thư, lại đúng vào lúc bữa tối, trên bàn
ăn mà anh cứ nhìn Thư Mạn chằm chằm, suýt nữa thì cơm lọt cả vào lỗ mũi.

Thư Mạn né tránh ánh mắt của anh, chỉ im lặng suốt bữa.

Sau bữa tối, Thư Bá Tiêu trở về nhà. Từ sau khi Thư Mạn đến nhà họ Lâm chúc
Tết, hai gia đình Thư:Lâm đã qua lại với nhau như xưa, lúc rảnh rỗi Thư Bá
Tiêu lại hẹn Lâm Sỹ Diên đi uống trà, câu cá, Lâm Sỹ Diên cũng rủ ông đi đánh
golf. Mặc dù quan hệ giữa hai người không thể nào thân mật được như năm xưa
nhưng cũng đã có sự khởi đầu rất tốt, cuộc sống cũng khá thanh thản dễ chịu.
Nhưng hôm nay sắc mặt Thư Bá Tiêu lúc bước vào cửa không được tốt cho lắm, vẻ
mặt rất nghiêm trọng, cứ như là đã xảy ra chuyện gì không hay.

“Kỳ Kỳ, cháu mau về nhà đi, nhà cháu lại xảy ra chuyện rồi đấy!” Thư Bá Tiêu
vừa bước vào cửa đã bảo Đỗ Trường Phong về nhà.

Đỗ Trường Phong giật mình: “Lại xảy ra chuyện gì rồi ạ?”

Thư Mạn sững người, Thư Khang sốt ruột hỏi: “Bố, sao có thể xảy ra chuyện gì
được chứ?”

Nhà họ Lâm quả là có nhiều chuyện.

Chuyện thứ nhất là chuyện của Lâm Duy.

Sau khi Lâm Duy mất, vợ ông là Phùng Tương Bình sắp sửa lại di vật của ông,
không ngờ lại phát hiện ra một cuộc tình cũ ba mươi mấy năm trước của chồng,
tất cả đều được ghi chép lại trong một cuốn nhật ký mà cô gái ấy tặng cho Lâm
Duy, cũng khó nói, dù sao cũng là chuyện trước khi Lâm Duy kết hôn.

Vốn dĩ Phùng Tương Bình sẽ không để bụng làm gì, nhưng vấn đề là quyển nhật kí
đó đã tiết lộ ra một tin tức rất quan trọng, Lâm Duy và người yêu của ông năm
đó đã có với nhau một đứa con, mà lại còn viết rõ là đứa bé đó đã ra đời, còn
tung tích của đứa bé ấy ra sao thì không biết tình hình sau đó làm sao nữa vì
chỉ có một cuốn nhật kí. Phùng Tương Bình tìm Lâm Sỹ Diên khóc lóc, nói Lâm
Duy giấu bà lén nuôi con riêng, còn quả quyết là nhà họ Lâm chắc chắn biết
tung tích của đứa bé đó, một mực đòi Lâm Sỹ Diên đưa người ra.

Đúng là oan ức cho Lâm Sỹ Diên, quả thực ông không hề biết chút nào về cuộc
tình gì đó thời trai trẻ của ông anh cả Lâm Duy, chứ đừng nói đến đứa con, bởi
khi chuyện đó xảy ra Lâm Sỹ Diên còn đang học tập ở Bắc Kinh, chuyện trong nhà
ông không hề hay biết một chút gì. Phùng Tương Bình không nghe theo cũng chẳng
bỏ qua, cứ một mực cho rằng Lâm Sỹ Diên bao che cho anh trai. Sở dĩ, Phùng
Tương Bình giận dữ như vậy không chỉ đơn thuần là vì không rõ tung tích của
đứa bé đó,còn là vì Lâm Duy và người đàn bà đó vẫn luôn duy trì liên lạc,
chứng cứ chính là bức email chưa kịp gửi đi trong máy tính của Lâm Duy. Lại
thêm cả một số manh mối nữa, bao gồm cả những hóa đơn, đơn đặt hàng của tiệm
đá quý linh tinh khác nữa, những đồ đá quý sang trọng đắt đỏ ấy Phùng Tương
Bình chưa bao giờ nhìn thấy, hiển nhiên đó đều là để tặng cho người đàn bà nọ.

Mọi người trong phòng nhìn nhau.

Không ngờ Lâm Duy chết rồi mà còn để lại một mớ phiền phức lớn đến như vậy.

“Vậy có chắc chắn là đứa bé đã sinh ra hay chưa?” Hương Lan hỏi Thư Bá Tiêu.

“Đúng vậy, trong cuốn nhật kí đã viết, đó là một đứa con trai.” Thư Bá Tiêu
vừa uống trà vừa nói, “Tình cảm giữa tôi và Lâm Duy cũng chẳng phải là nông
cạn gì, thế mà những chuyện này tôi lại chẳng hay biết tí nào. Nhưng gần bốn
mươi tuổi ông ấy mới lấy vợ sinh con, cũng không thể nói là không phải chính
vì người đàn bà đó, hóa ra chúng ta đã nhầm, cứ tưởng rằng ông ấy bận bịu
chuyện công việc mà thôi.”

“Người đàn bà đó là ai vậy?” Thư Mạn cũng tò mò hỏi bố.

Thư Bá Tiêu lắc đầu: “Không biết, trong cuốn nhật kí không viết họ tên thật
của bà ta, nhưng Lâm Duy cứ luôn gọi bà ta là ‘Lạc Bảo’, cũng có lúc gọi là
Tiểu Bảo”, điều này khiến vợ ông ấy rất tức giận...”

“Không tức giận mới là lạ, rõ ràng đã bị lừa suốt mười mấy năm liền.” Hương
Lan nói đầy vẻ cảm thông với Phùng Tương Bình.

“Đây chính là hôn nhân!” Thư Duệ tiếp lời, nói xong đi thẳng lên tầng, chẳng
thèm ngoái đầu lại.

Thư Mạn có vẻ âu lo, cô nói với bố, vẻ mặt không thể không lo lắng: “Bố, sau
này những chuyện như thế này đừng nói trước mặt em út, như vậy sẽ khiến nó
càng thêm ác cảm với chuyện lập gia đình.”

Hương Lan cũng đồng tình: “Đúng đấy, đúng đấy! Con bé này đến giờ vẫn cứ một
mình, tuổi tác cũng càng ngày càng lớn rồi, ông nói có khiến người ta phải sốt
ruột không cơ chứ, đừng nói những chuyện này nữa, như thế sẽ càng khiến nó
không có niềm tin vào hôn nhân.”

Còn chuyện phiền phức thứ hai, chính là chuyện của Lâm Hy.

Văn Uyển Thanh đòi ly hôn! Mầm mống của câu chuyện chính là vào tối hôm Tết
nguyên tiêu, Lâm Sỹ Diên bảo Trường Phong về nhà ăn cơm, ăn cơm xong Đỗ Trường
Phong chuẩn bị về Nhị Viện thì Lâm Hy muốn ra ngoài cùng anh, nói là có hẹn
với bạn. Trước mặt Lâm Sỹ Diên, Đỗ Trường Phong chẳng nói gì, lúc vừa ra ngoài
sân liền hỏi: “Hẹn Cát Văn à?”

“Sao anh lại chắc chắn là cô ấy?” Lâm Hy cười cười giả tảng.

“Anh thấy quan hệ giữa hai người không bình thường, cũng vì chuyện này mà Thư
Mạn dã từng giận anh rồi đấy.” Đỗ Trường Phong nhắc nhở thêm, “Anh nói với
chú, chơi vui thì vui thôi, chứ nhất định đừng để vợ chú biết, chuyện vỡ lở mà
để Thư Mạn biết thì cô ấy cũng không tha cho tôi đâu.”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến anh?”

“Đúng là chẳng liên can gì, nhưng Thư Mạn lại cho rằng anh làm hư chú, huống
hồ chính là anh giới thiệu Cát Văn với chú.”

“Anh, anh chắc chắn là anh còn xấu xa hơn em sao?” Lâm Hy và Đỗ Trường Phong
đi song song bên nhau trong vườn hoa, trong bóng tối không nhìn rõ mặt anh
lắm, chỉ cảm thấy là anh đang cười. Đỗ Trường Phong cũng cười, gác tay lên vai
cậu em trai: “Đều là đàn ông cả, chẳng ai tốt hơn ai được ở điểm nào cả.”

“Câu nói này rất chính xác, phụ nữ mãi mãi không bao giờ hiểu cánh đàn ông
chúng ta muốn cái gì.”

“Vậy còn vợ chú, cô ấy cũng không hiểu sao?” Đỗ Trường Phong bỗng như nhớ ra
điều gì, “Ơ, mà sao hôm nay không nhìn thấy vợ chú nhỉ, về nhà mẹ đẻ rồi à?”

“Về nhà mẹ đẻ cái gì kia chứ? Không phải anh không biết là bố mẹ cô ấy đã mất
cả rồi, sức khỏe cũng không được tốt lắm, cô ấy đang trên phòng nghỉ ngơi.”

“Sao cả ngày cứ bệnh ốm suốt thế? Có phải chú vần vò cô ấy quá tay rồi không?”

“Vớ vẩn, một tháng hiếm khi chúng em được hai ba lần.”

“Không phải chứ, chú mang sức lực ném hết ra bên ngoài rồi a? Cẩn thận nội bộ
lủng củng nổi lửa lên đấy...”

“Anh nói hay hơn một chút đi được không, chỉ cần em không nhóm lửa thì cô ấy
sẽ không nổi lửa lên đâu.” Lâm Hy cười sang sảng, leo lên chiếc xe thể thao
Lexus của mình. Đỗ Trường Phong cũng lên chiếc Hummer của anh, hai anh em lần
lượt lái xe ra khỏi vườn hoa. Lúc đi ra cổng, Đỗ Trường Phong vô tình liếc
thấy có người đứng bên cửa sổ tầng hai, đang muốn cố nhìn rõ xem là ai thì rèm
cửa lập tức bị kéo kín. Lúc đó anh bỗng chột dạ, liền ló đầu ra khỏi cửa xe
nhắc nhở Lâm Hy: “Anh nói chú nghe này, cũng vừa vừa thôi nhá, cẩn thận vợ chú
bắt được quả tang đấy!”

“Cái mồm quạ đen nhà anh!” Lâm Hy cười mắng.

Đêm tối vô cùng vô tận. Tối hôm đó, tâm trạng Đỗ Trường Phong rất vui vẻ, lúc
lái xe sắp đến phố Đào Lý, đi ngang qua quảng trường thành phố thì ở đó bỗng
nhiên đốt pháo hoa. Pháo hoa bay lên nổ giữa bầu trời Ly Thành, quả nào cũng
đẹp, lấp lánh đến bất ngờ khiến thành phố trở nên phồn hoa nhất mực. Đỗ Trường
Phong ngạc nhiên thán phục không ngớt, chỉ tiếc là không đưa Thư Mạn cùng đi,
anh vội gọi điện thoại cho Thư Mạn: “Thư Mạn, mau đến đây, ở đây đang bắn pháo
hoa này!”

“Chúng tôi cũng đang bắn ở đây đây!” Khi đó trong điện thoại, Thư Mạn cũng
cười vô cùng sung sướng. Chắc chắn là bắn trong công viên! Đỗ Trường Phong
nghe tiếng Tình Tĩnh hoan hô vui sướng trong điện thoại, không kìm được hét
lên: “Này, có nhầm không đấy, bắn pháo hoa mà cũng chẳng thèm gọi tôi một
câu!” Nói vậy anh đạp chân ga đi thẳng đến nhà họ Thư.

Hôm đó, cả gia đình chơi mãi đến tận đêm khuya. Đang vui vẻ náo nhiệt thì cái
mồm quạ đen xúi quẩy của Đỗ Trường Phong ứng nghiệm, Lâm Hy cuống cuồng gọi
điện thoại đến: “Anh, anh mau đến giúp em với, Uyển Thanh đòi nhảy lầu...”

Lâm Hy và Cát Văn đặt phòng trong khách sạn Kim Tước bị Văn Uyển Thanh theo
dõi và bắt quả tang. Nghe nói Văn Uyển Thanh cũng rất văn hóa, sau khi cô gõ
cửa, cửa mở ra, cũng chẳng lằm ầm lên hay thế nào, ngay đến cả người đàn bà
trên giường kia là ai cũng không thèm nhìn, chỉ lạnh lùng vứt lại cho Lâm Hy
một câu “Chúng ta chấm hết rồi nhé”, rồi lập tức ra khỏi phòng. Tối hôm đó,
Vãn Uyển Thanh thu dọn hành lý chuyển khỏi nhà họ Lâm, không ai cản được. Hôm
sau, luật sư đến nhà nói là Văn Uyển Thanh ủy nhiệm giải quyết thủ tục ly hôn.

Thấy chuyện đã đến nước này, Lâm Hy cũng không buồn níu kéo, ly hôn thì ly
hôn, nhưng điều khiến anh ngã sấp ngửa là chuyện Văn Uyển Thanh lại yêu cầu
chia một nửa tài sản. Cô nói đây là quyền lợi mà pháp luật cho cô được hưởng,
cô nhất định phải lấy, hơn nữa một xu một hào cũng không được thiếu. Người nhà
họ Lâm cứ ngớ người ra, bởi xưa nay Văn Uyển Thanh luôn mang lại cho mọi người
cảm giác là một người phụ nữ cẩn thận dè dặt, nói chuyện cũng không bao giờ
lớn tiếng, không ngờ ra tay là lại trở nên tàn nhẫn đến vậy. Lâm Hy trở tay
không kịp, bởi ngay từ đầu anh và Văn Uyển Thanh đăng kí kết hôn ở bên Mỹ, rồi
trở về nước tổ chức hôn lễ, anh quá tin tưởng Văn Uyển Thanh không ký thỏa
thuận trước khi kết hôn, mà theo luật pháp nước Mỹ, nếu không có thỏa thuận từ
trước thì khi ly hôn tài sản của hai bên sẽ chia đôi. Những tài sản khác thì
không nói làm gì, nhưng 30% số cổ phần dưới tên Lâm Hy cũng nhất định phải
nhượng lại 15% cho Văn Uyển Thanh, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến nhà họ Lâm cuống
quýt cả lên. Ngay tới 12% số cổ phần của Lâm Duy lúc còn sống đã bị Diệp Quán
Ngữ mua lại, giờ lại tổn thất thêm 15% cổ phần nữa, có nghĩa là trong vòng hai
tháng, tập đoàn Lâm thị đã bị thất thoát ra ngoài tới 27% cổ phần, nếu cộng
thêm cả những cổ phần lẻ đã lần lượt mất đi trước đó, thì tổng số cổ phần thất
thoát cũng đã đến hơn 30%!

Lâm Hy giờ mới nhận thức ra được tầm quan trọng của vấn đề, anh quay lại muốn
níu kéo Văn Uyển Thanh nhưng đã không còn kịp nữa, Văn Uyển Thanh từ chối
không lộ diện, chỉ cho luật sư đến xử lý chuyện ly hôn. Vị luật sư này cũng đủ
khiến nhà họ Lâm phát khiếp, bởi đó chính là Âu Dương Chiêu danh tiếng chấn
động Giang Nam, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng danh tiếng đã vượt xa Lâm Duy
nhiều. Âu Dương Chiêu từng thắng rất nhiều vụ kiện lớn, nhất là mấy vụ kiện
với nước ngoài nổi đình nổi đám trong và ngoài nước, khiến anh danh tiếng lẫy
lừng. Người nhà họ Lâm nghĩ mà không sao hiểu nổi, một người xưa nay luôn
thanh cao như Âu Dương Chiêu sao lại tiếp tay vào vụ ly hôn, một vụ cãi vã
phạm vi gia đình như thế này...

Lâm Hy quỳ gối mãi trước mặt Lâm Sỹ Diên không dám đứng lên.

Thật bất ngờ, Lâm Sỹ Diên lại không hề tức giận như anh tưởng tượng. Khi đó
đang ở thư phòng, Lâm Sỹ Diên ngồi trên sô pha, lạnh lùng nhìn đứa con trai
quỳ gối trên thảm lạnh lùng: “Con không cần phải tự trách mình, vốn dĩ ta cũng
chẳng dám ôm kỳ vọng gì quá lớn ở con, nên giờ cũng chẳng quá thất vọng...”

Anh nghe như có tiếng sấm ầm ầm vang lên trên đầu.

Tiếp đó lại nghe thấy tiếng mưa rơi rả rích trên mái nhà.

Lâm Hy ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy lạnh, ánh mắt của bố như có thể
làm đông cứng tất cả mọi thứ trên thế gian này, không cho anh lấy một chút hơi
ấm nào.

“Ta nghĩ chắc con cũng không ngờ tới, người vợ xưa nay con không thèm bận tâm
đến lại có thể đòi chia tài sản với con. Con thấy đây là ngẫu nhiên thôi sao?
Mới chỉ quen nhau có ba tháng đã kết hôn, con có hiểu người đàn bà này không?
Con hãy đoán thử xem, hoàn cảnh của cô ấy thế nào, con có đoán được ra không?”

Một tràng những câu hỏi khiến Lâm Hy câm bặt không nói được gì, trên trán toát
cả mồ hôi hột, quỳ trên mặt đất mà người anh chao đảo. Lâm Sỹ Diên đấm mạnh
xuống chỗ tựa tay ghế sô pha: “Đúng là cái đồ vô dụng! Con tưởng nó ngủ với
con trên cùng một chiếc giường thì nó chính là người của con à? Ta nói cho con
biết, lúc đầu khi con đăng kí kết hôn với nó bên Mĩ, ta đã điều tra nguồn gốc
của nó, tên nó thực sự không phải là Văn Uyển Thanh mà là Lý Thái Anh! Lý Thái
Anh, con có biết đấy là ai không? Lạc Anh thì con còn nhớ chứ, chính là đứa
bạn gái của anh con hồi học đại học ấy, sau này đã chết rồi ấy, Lý Thái Anh
chính là em gái của cô ấy!”

Một tiếng “Ầm!” vang lên như sấm dậy, Lâm Hy thấy trong đầu mình như có chỗ
nào đó vừa đổ sụp xuống

Bỗng nhiên, anh nhớ lại cái hôm bác Lâm Duy mất, Văn Uyển Thanh đã đứng trước
mộ Lạc Anh rất lâu. Lúc đó, cô chỉ nói đó là một người cùng quê với cô ấy.

Lâm Sỹ Diên hơi nhướn người về phía trước, cúi nhìn Lâm Hy, cười nhạt hỏi:
“Con lại đoán tiếp thử xem, chỗ dựa của Lý Thái Anh là ai, có đoán được không?
Một nửa gia sản, nó muốn một nửa gia sản của con! Một người phụ nữ trẻ cần
nhiều tiền như thế để làm gì? Hả?”

“Bố...” Lâm Hy không cất nổi tiếng khóc.

“Ta biết nguồn gốc của nó, nhưng ta luôn đối xử với nó rất khách sáo, ta không
lật tẩy nó, là bởi vì ta muốn anh, Lâm Hy, liệu anh có bản lĩnh ăn chắc được
nó hay không? Nếu anh có thể ăn chắc được nó, thì ta có thể yên tâm giao gia
sản cho anh. Nếu ngay đến cả một người phụ nữ anh cũng không dẹp yên được, thì
tôi còn hi vọng gì ở anh chứ? Còn cả cái cô Cát Văn ở đài truyền hình nữa, anh
tưởng nó cũng là người của anh hả? Nó chỉ là một quân cờ xúc tiến sự rạn vỡ
tình cảm giữa anh và Văn Uyển Thanh mà thôi, người ta đang thả sợi dây dài bắt
con cá to đấy, anh tưởng đó là điềm phúc của anh sao? Anh nghĩ kĩ lại đi!”

Lâm Sỹ Diên thở dài, lắc đầu: “Ta biết trong lòng anh luôn hận ta, trách ta
coi thường anh, trách ta suốt ngày chỉ nhắc đến Lâm Nhiên, nhưng Lâm Hy, bản
thân anh hãy suy xét kĩ lại đi, phó viện trưởng viện Nhân Ái, tổng giám đốc
hội đồng quản trị, những gì nên cho anh ta đã cho anh hết rồi, nếu ta không
coi anh là con trai thì liệu ta có thèm ngó ngàng đến anh không? Liệu ta có để
anh mang họ Lâm không? Nhưng thực tế thì sao, anh lấy cái gì để đền đáp ta
chứ? Cổ phần của bác anh bị Diệp Quán Ngữ cướp đi một cách trắng trợn, người
đàn bà của anh cũng đòi chia nửa bát canh, anh nói xem, là ta coi thường anh
hay là bản thân anh bất lực?”

Mặt Lâm Hy xám xịt như tro tàn, ánh mắt bỗng trở nên vô hồn như thể vừa bị ai
đó cướp mất linh hồn, chỉ còn lại cái vỏ xác trống rỗng. Một vệt sét xé toạc
trời đêm, cả căn phòng như rung lên trong ánh sáng ấy, Lâm Sỹ Diên cũng chẳng
nhìn anh nữa, ông đứng lên bước đến bên cửa sổ thư phòng, mắt nhìn cơn mưa như
trút nước bên ngoài, nói:

“Anh đứng dậy đi, ta không muốn nhìn thấy cái bộ dạng hèn nhát này của anh,
nhìn một lần tổn thọ đi một năm! Kiếp trước chắc là Lâm Sỹ Diên này đã tạo quá
nhiều tội lỗi nên kiếp này mới lắm người đuổi đến đòi như vậy. Lâm Nhiên không
còn nữa, Kỳ Kỳ thì lại không mang dòng máu nhà họ Lâm, còn anh thì khiến ta
thất vọng thế này, lại còn cả mẹ anh nữa, tối ngày cứ như là Bồ Tát vậy, chẳng
nói thừa ra được câu nào. Người ngoài nhìn vào tưởng nhà họ Lâm chúng ta vẻ
vang lắm, nhưng thực chất chỉ còn trơ lại cái khung rỗng tuếch thôi. Bao năm
qua, ta đã sống cuộc sống như thế nào? Cái nhà này nào có giống một cái nhà
không? Ta lập kế hoạch, cân nhắc tính toán mọi cách, cẩn thận từng ly từng tí,
nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được tai họa cứ liên tiếp ập đến... Cũng còn
may, ta vẫn chưa để anh thừa kế tài sản, nếu không thì lần này nhà họ Lâm mãi
mãi không ngóc đầu lên được. Nhưng ta ngăn chặn được một lần, liệu có thể ngăn
chặn mãi cả đời không? Hễ ta buông tay là anh có thể là đối thủ của Diệp Quán
Ngữ không? Chỉ sợ anh ta gặm nhẵn cả xương anh đi rồi mà anh vẫn còn tưởng anh
ta đang gãi ngứa cho anh...”

Lại thêm một tiếng sấm nổ vang trời.

Đất động núi lay.

Lâm Hy từ từ mở to mắt, hồn phách đã trở lại, bố vừa nói gì, không định cho
mình thừa kế tài sản? Bao năm qua, mình như một con chó phục trước mặt, vẫy
đuôi lấy lòng bố, làm việc cật lực, từ bỏ cả sự tự tôn, từ bỏ tất cả, thế mà
không thể thay đổi tâm ý của ông ấy một chút nào sao? Không, không, ông ấy
không thể như vậy được! Sao ông ấy lại có thể làm như vậy được cơ chứ! Sắc mặt
Lâm Hy phờ phạc, chỉ thấy trong đầu như có sấm chớp nổ đùng đoàng, lòng sôi
sùng sục, anh ngước đầu lên nhìn bố, mặt đờ ra, sợi sáng trong mắt dần dần ảm
đạm và rồi tắt lịm. Sợi sáng đó là niềm hi vọng cuối cùng trong cuộc đời này
của anh, rồi trong chốc lát nó đã tan đi như mây khói… Bố đang nói gì vậy, rốt
cuộc thì ông ấy đang nói gì vậy?


Trường Mộng Lưu Ngân - Chương #17