Hóa Thân Hồ Điệp


Người đăng: Alasat

Dinh thự Thanh Thủy Đường.

Đây chính là nơi ở của Diệp Quán Ngữ, một công trình kiến trúc điển hình thời
Dân quốc, nhìn bề ngoài thì có vẻ chẳng bắt mắt chút nào nhưng nó đã từng là
tòa nhà hiển hách nhất Đồng Thành một thời. Trước cổng có hai con sư tử đá,
cánh cửa sơn son lúc nào cũng đóng im ỉm, tán cây xanh rờn chìa ra khỏi bờ
tường ngói xanh, xung quanh đều là cây cối rợp bóng râm mát, những cây thủy
san thẳng tắp, nhiều đến nỗi chỉ sợ phải mất mười năm mới đếm hết được. Ngoài
ra, còn có hai cây hương Chương to đùng, bóng cả xanh biếc tô điểm cho khu sân
vườn. Chủ cũ của ngôi biệt thự không phải là Diệp Quán Ngữ mà là một lão bà
hoàn cảnh phức tạp khá có thanh thế, sau đó qua đời bên nước ngoài. Cũng chẳng
biết Diệp Quán Ngữ sau này đã làm thế nào để có được ngôi biệt thự này trong
tay.

Đỗ Trường Phong đỗ chiếc Hummer trước cổng rồi xuống xe.

Anh vốn biết Diệp Quán Ngữ sống ở đây. Cả hai đều thám thính nhau từ lâu, đều
biết rõ trong lòng bàn tay mọi tình hình của đối phương. Diệp Quán Ngữ làm
giàu ở nước ngoài rồi về nước, Đỗ Trường Phong đều bí mật theo dõi nhất cử
nhất động của anh ta, cũng giống như Diệp Quán Ngữ cũng đang theo dõi nhất cử
nhất động của anh. Nhiều khi anh tỏ vẻ bất cần, khinh đời, thể hiện rõ sự
phong lưu, ngỗ ngược của mình đều là có ý cả, là anh cố ý khiêu khích đối
phương, và chỉ có như vậy anh mới có thể sống thoải mái được, vì thực sự anh
không thể nào chịu nổi cảm giác bị theo dõi, bao năm nay, đôi mắt lang sói ấy
khiến anh không thể nào yên giấc.

Cuối cùng cũng đến lúc đọ súng so gươm!

Đỗ Trường Phong nhấn chuông xong, một bà già cẩn thận ngó đầu ra, cảnh giác,
“Anh là ai?”

“Tôi là Đỗ Trường Phong, tôi muốn gặp ông Diệp.”

“Xin đợi một chút.” Bà già đi ra khỏi buồng gác cổng rồi đi vào biệt thự. Một
lúc sau, bà xuống mở cổng: “Mời vào, ông Diệp đang đợi cậu.”

Đỗ Trường Phong bỗng ngạc nhiên, anh ta đang đợi?

Được thôi, mũi tên đã gài sẵn trên cung rồi, xem ai bắn trước!

Sân tứ hợp viện rất rộng, cả một vùng hoa nhài xanh biếc, Đỗ Trường Phong rất
quen thuộc với loài hoa nhài này, nhà lớn của họ Lâm cũng trồng rất nhiều,
nghe nói ông nội Lâm Nhiên là Lâm Bá Hàn rất thích hoa nhài. Bản thân anh thì
chẳng thích thú gì lắm, xưa nay vốn chẳng có cảm giác gì với mấy thứ cây cỏ
hoa lá này. Bước qua khoảng sân ngập tràn hoa nhài, đối diện với cổng chính là
phòng khách, từ xa đã thấy Diệp Quán Ngữ đang ngồi trên chiếc ghế đại soái,
trên người là bộ quần áo mặc nhà rất tự nhiên, đang thưởng thức cà phê, ung
dung tự tại như sẵn sàng chờ đón trận quát mắng nạt nộ của anh.

“Mời ngồi.” Diệp Quán Ngữ vẫn không mất đi phong độ, cất tiếng chào hỏi khách.

Đỗ Trường Phong ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh, nhìn chằm chằm vào anh: “Diệp
tiên sinh luôn là người bận trăm công ngàn việc, sao hôm nay lại có thời gian
ngồi ở nhà uống cà phê thế này?”

“Đang chờ anh đấy, tôi đã đẩy lùi lại rất nhiều công việc.” Diệp Quán Ngữ vẫn
bình tĩnh, thản nhiên như không.

“Vậy thì quả thật tại hạ được sủng ái quá, khéo mà dám lo sợ vậy.”

“Anh cứ khách sáo, đó là điều nên làm mà.”

“Chúng ta nói chuyện một chút nhé.”

“Ok, đương nhiên là không có vấn đề gì. Anh muốn nói chuyện gì?”

“Hãy buông tha cho người nhà của tôi, có gì thì cứ nhằm thẳng vào tôi đây
này!”

“Vì sao Đỗ tiên sinh lại nói những lời này?”

“Trong lòng anh tự hiểu rõ.”

“Tôi không hiểu.”

“…”

Đỗ Trường Phong cảm thấy sống lưng mình vã mồ hôi, đây là một vai diễn khó đối
phó, anh cố gắng giữ bình tĩnh hết sức, nghiêm mặt nói: “Chúng ta không cần
thiết phải nói những lời vô nghĩa ấy chứ, năm đó nhát dao ấy là do tôi đâm,
không liên quan gì đến người nhà tôi.”

Diệp Quán Ngữ cười nhã nhặn: “Có liên quan đến ai thì hình như không phải anh
nói là được? Khi đó anh đang ở trong viện tâm thần, mọi chuyện bên ngoài anh
không hề hay biết gì cả. Anh vô tội, anh có hiểu không?”

Những lời Diệp Quán Ngữ nói quả như một mũi tên lợi hại!

Đỗ Trường Phong nhếch mép, hình như muốn cười, nhưng khóe miệng tự nhiên co
giật thật khó chế ngự: “Giờ tôi đang ở trước mặt anh đây, anh ra tay đi, không
cần thiết phải kéo dài thêm nữa. Tôi đã chờ anh mười năm rồi, anh còn muốn tôi
phải chờ anh đến bao giờ nữa đây?”

“Không sao rồi, tôi đã buông tha cho anh rồi, thật đấy.” Diệp Quán Ngữ dửng
dưng.

“Buông tha cho tôi?”

“Ừ, đúng vậy.”

“Anh buông tha cho tôi?”

“Anh muốn tôi phải nói như thế nào thì anh mới tin đây?”

“Tôi không hiểu anh đang nói gì!”

“Bởi vì tôi cô đơn quá, tôi cần một đối thủ, bao năm nay tôi đã quen chơi đùa
với anh, anh đã đem đến cho cuộc sống đơn điệu của tôi rất nhiều niềm vui, sao
tôi lại nỡ lòng nào để anh biến mất như thế chứ?” Diệp Quán Ngữ gảy tàn thuốc,
không hề có ý đùa cợt gì cả, gật đầu nói, “Tôi cần anh, vô cùng cần anh. Không
những tôi sẽ không bao giờ động đến anh, mà tôi còn không cho phép ai động đến
anh, sự an nguy của anh là vấn đề quan tâm hàng đầu của kẻ họ Diệp này, nhất
là khi Lâm Nhiên không còn nữa, dựa trên tình cảm giữa tôi và anh ấy năm xưa,
tôi càng phải có trách nhiệm “chăm sóc” anh…”

Đỗ Trường Phong giận đến nỗi như không thở được.

“Còn nữa, tôi không những chăm sóc anh, còn phải chăm sóc những người xung
quanh anh, ví dụ như Thư Mạn…” Diệp Quán Ngữ dừng lại, ngửa cổ lên cười thành
tiếng.

“Không được động đến cô ấy!” Đỗ Trường Phong đứng phắt dậy, lồng ngực anh co
bóp dữ dội, chỉ dựa vào đó cũng đủ chứng minh khả năng nhẫn nại của anh quả
thực chưa được rèn luyện tốt bằng Diệp Quán Ngữ.

Diệp Quán Ngữ cố tình chọc vào điểm yếu của anh, giọng đĩnh đạt: “Anh theo dõi
tôi bao năm nay chắc cũng hiểu tôi chứ, con người tôi vốn hiếu chiến, trên
thương trường đã vậy, tình trường cũng vậy. Tiền và phụ nữ, thứ tranh giành
được bao giờ cũng thấy được kích thích hơn. Tôi thích cái cảm giác được tranh
giành với anh, anh luôn làm tôi tràn đầy ý chí chiến đấu, làm tôi cảm thấy mỗi
ngày được sống đều rất có ý nghĩa…”

“Anh, anh là một thằng điên, anh điên còn nặng hơn cả tôi!” Cuối cùng thì Đỗ
Trường Phong cũng mất kiềm chế mắng anh ta một câu.

“Cảm ơn, cái tên gọi “thằng điên” này đối với tôi mà nói quả thực là vinh
quang vô cùng.” Diệp Quán Ngữ nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt liếc sang Đỗ
Trường Phong đang mất bình tĩnh. Đây chính là hiệu quả mà anh muốn có. Anh
nhếch mép cười, nói: “Không phải tất cả ai cũng có tư cách trở thành thằng
điên đâu! Năm đó bố anh phải trả giá lớn thế nào mới biến anh thành thằng điên
được, anh không biết tôi ngưỡng mộ anh đến thế nào đâu! Môi trường ở Nhị viện
vừa tốt, vừa có đồ ăn đồ uống, không cần phải khổ sở lo mưu sinh như ở bên
ngoài, ngay cả trong mơ tôi cũng muốn được dọn đến làm hàng xóm của anh đấy.
Quả thực tôi thích lắm là thích cái sơn trang ấy của anh, thường thì những thứ
gì anh có là tôi đều thích cả, bao gồm cả phụ nữ, bao gồm… cả cái tên ‘thằng
điên’, ha ha ha…”

Đỗ Trường Phong dần nhận thấy mình càng mất bình tĩnh thì đối phương càng vui
sướng, anh tập trung điều chỉnh lại cảm xúc, ngồi xuống, với lấy bao thuốc
trước mặt Diệp Quán Ngữ, lôi ra một điếu rồi châm lửa. Anh không thể bị đối
phương đánh bại một cách dễ dàng như thế được. Anh muốn phản kích! Anh thở ra
một hơi khói dài, cười nói: “Được thôi, đời này không dễ gì có được một ‘tri
kỉ’, thật ra tôi cũng là một người rất cô đơn, lỗi lầm mà trước kia tôi phạm
phải khiến tôi sống một cách vô cùng tiêu cực, xưa nay không bao giờ dám tranh
giành thêm lấy thứ gì. Tôi thực sự là kẻ tội nhân, tôi không có tư cách sở hữu
qua nhiều thứ, bao gồm cả tình yêu. Nhưng vừa rồi nghe những lời của Diệp
huynh đây, lại khiến tôi lập tức như được giác ngộ, cuộc đời con người thật
ngắn ngủi, nếu đã là thứ mà bản thân mong muốn có được thì tại sao không đi
giành lấy? Hơn nữa, tôi cũng là một kẻ hiếu chiến, điều này thì tôi nghĩ chắc
anh còn rõ hơn tôi. Anh nói rất đúng, cho dù là tiền bạc hay phụ nữ, thứ tranh
giành được bao giờ cũng thú vị hơn so với thứ được mang dâng đến tận cửa. Vì
vậy, từ bây giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ đợi chờ một cách tiêu cực nữa,
tôi sẽ giành lấy tất cả mọi thứ tôi muốn, bao gồm cả tình yêu.”

Ánh mắt Diệp Quán Ngữ sáng rực lên, nhưng nét mặt vẫn không chút thay đổi:
“Nghĩ thông suốt rồi hả?” “Đúng vậy, tôi nghĩ thông suốt rồi!” Khi nói những
lời này, quả thực Đỗ Trường Phong hẳn phải có được một sức mạnh vô cùng lớn,
trong mắt anh bừng lên một luồng sáng kì lạ, “Tôi sẽ bày tỏ với Thư Mạn, nhất
định cô ấy sẽ trở về bên tôi. Không chỉ vậy, tôi còn muốn biểu diễn trên cùng
một sân khấu với cô ấy, khi hai người chúng tôi sắt cầm hòa hợp trên sân khấu
thì thính giả mà tôi hi vọng nhất sẽ là anh, anh thấy sao?”

“Ha ha ha…” Diệp Quán Ngữ lại cười phá lên, không ngờ anh lại cười một cách
rất “ngây thơ” như vậy, anh gật đầu lia lịa, “Xin nhận sự ưu ái này của ân đệ,
đến lúc đó nhất định tôi sẽ đến dự.”

“Ân đệ…”

Chỉ trong vòng có vài phút mà hai kẻ như nước với lửa đã xưng huynh xưng đệ
với nhau.

Đỗ Trường Phong vừa định gọi anh là “Diệp huynh”, đương nhiên anh cũng không
thể thất lễ được: “Ân đệ, anh có biết bản nhạc mà tôi thích nhất đó không?”

“Lương Chúc.” Đỗ Trường Phong cười đáp.

“Đúng vậy, tôi hi vọng hôm biểu diễn, anh sẽ kéo bản Lương Chúc cho người anh
ngu muội này nghe, tôi lại muốn xem xem anh sẽ hóa thành bướm như thế nào. Còn
tôi, đương nhiên sẽ không bao giờ là Mã Văn Tài, khi tôi và Thư Mạn tổ chức
hôn lễ, tuyệt đối sẽ không đi qua phần mộ của anh, anh cứ hóa thành bướm một
mình đi, mỗi năm khi xuân đến hoa nở, tôi sẽ dắt vợ con đến bái tế, đốt nhiều
vàng mã cho anh một chút, để anh dưới âm cũng có thể ở sơn trang, nhà cao cửa
rộng, anh thấy sao?”

Lời nói của Diệp Quán Ngữ mới thật độc địa làm sao! Ban nãy vừa nói buông tha
cho anh, giờ lại muốn anh “hóa bướm”. Mà ngay cả vợ con cũng lôi ra, cái thằng
khốn này này thật quá ư trơ trẽn.

Nhưng Đỗ Trường Phong vẫn nhẫn nhịn, bởi vì anh cũng là một thằng khốn nạn,
mười mấy năm trước, đêm trăng đó, dưới tán cây hương Chương, khi Thư Mạn chửi
anh, anh đã là một thằng khốn nạn rồi, vì vậy anh nhất định phải khốn nạn hơn
cả Diệp Quán Ngữ. Anh nhoẻn miệng cười để lộ ra hàm răng trắng, cười ha hả. Vi
Minh Luân thường nói bộ dạng anh cười đó trông giống như cầm thú, nhất là cái
bộ “răng sói” trắng sáng đến chói mắt ấy, hễ hàm răng đó lộ ra có nghĩa là anh
đang cười, và cũng có nghĩa là cầm thú sắp ăn thịt người nào đó. Lúc này, anh
đang “cười” nói:

“Diệp huynh đối đãi với tôi quả thực là tốt quá, nếu Lâm Nhiên mà còn, chắc
anh ấy sẽ cảm kích không hết ấy chứ. Đây chính là điều tôi phải nhắc nhở anh,
đúng là anh nên đốt nhiều vàng mã một chút, nhưng không phải là đốt cho tôi mà
là cho Lâm Nhiên! Năm đó khi anh hưởng phúc ở Pháp, anh ấy thường mình mình
leo lên đỉnh núi Mộ Vân, ôm tảng đó to ấy mà khóc, nghe nói trên tảng đá ấy
khắc đầy tên anh, không biết là thật hay giả, dù sao thì tôi cũng chưa bao giờ
leo lên đó để xem. Mà có lẽ anh không biết, tiết thanh minh năm nào anh ấy
cũng đến tảo mộ Quán Thanh, bất kể anh ấy đã mắc phải lỗi lầm gì, thì tôi nghĩ
sự khoan hậu nhân từ của anh ấy chắc chắn cũng đã được Quán Thanh tha thứ rồi.
Tôi nó vậy có ý là, cái gì đã qua thì cũng qua rồi, bi kịch năm đó mỗi người
trong chúng ta đều đã phải trả giá rồi, cho dù tôi có hóa thành bướm như anh
muốn, anh và Thư Mạn sống đến bạc đầu răng long, tôi cũng có thể bảo đảm rằng
anh sẽ không bao giờ có được cảm giác của thắng lợi thực sự, một khi người
thân và kẻ thù đều đã ra đi, anh sẽ cảm nhận được rằng, cái gọi là “được” ấy
thực ra lại là mất mát cùng cực nhất…”

Diệp Quán Ngữ không nói gì.

Ánh mắt của anh trong phút chốc bỗng nhiên trống rỗng.

Lâm Nhiên đã leo lên đỉnh Mộ Vân mà khóc? Trên tảng đá khắc đầy tên của anh?
Chuyện cũ lại dội về… Buổi sáng sớm với ngàn ánh hào quang chiếu rọi, hình
bóng cô đơn của Lâm Nhiên khi một mình đứng trên đỉnh núi hóng gió cứ hiện rõ
mồn một trong đầu anh lúc này. Những điều thằng điên này nói ban nãy đều đúng,
một khi người mà mình coi như kẻ thù biến mất một cách vô cớ, tất cả mọi nỗi
đau sẽ đổ dồn lên người anh. Lâm Nhiên đã mất năm năm rồi, anh ấy đã phải chịu
đựng nỗi đau suốt năm năm, sau nỗi đau đớn anh mới phát hiện ra rằng, hóa ra
anh chưa bao giờ thực sự hận Lâm Nhiên. Chưa bao giờ.

“Anh muốn tôi tha thứ cho anh sao?” Anh cười nhạt, ánh mắt sắc nhọn như gai
đâm.

Đỗ Trường Phong lắc đầu, “Không, tôi chưa bao giờ mơ tưởng rằng anh sẽ tha thứ
cho tôi, anh cũng không thể nào tha thứ cho tôi được, chỉ là tôi không hi vọng
đến lúc đó anh lại buồn quá, mặc dù bây giờ anh rất giàu có, nhưng thật tiếc,
tiền tài không thể nào mang hạnh phúc đến cho con người ta, cũng giống như thù
hận không thể làm cho người ta nguôi ngoai vậy. Tôi tuyệt đối có thể cảm nhận
được cảm giác mỗi ngày sống trong thù hận của anh, nó giày vò dằn vặt anh khổ
sở như thế nào, vì vậy nhất định tôi sẽ làm bạn với anh, chơi với anh đến
cùng. Bắt đầu từ hôm nay, tôi phải đường đường chính chính sống dưới ánh mặt
trời, làm việc mà tôi thích, yêu người mà tôi yêu, cho dù sau cùng có bị áp
giải ra pháp trường, nhất định tôi cũng sẽ cười, vì bản thân tôi đã mù quáng
dằn vặt suốt mười bảy năm trời, tôi, quyết định thả tự do cho bản thân mình…”

Hiển nhiên, Đỗ Trường Phong đã đánh giá thấp Diệp Quán Ngữ. Ngày hôm sau, Thư
Mạn đã gọi điện cho anh, chính thức tuyên bố rút khỏi buổi biểu diễn, đồng
thời yêu cầu chuyển chiếc đàn của cô về. Đỗ Trường Phong kiên quyết cự tuyệt,
anh biết rõ rằng nếu như chuyển chiếc đàn đi, anh sẽ mất hết mọi sự liên quan
đến cô. Nhưng hôm sau đó, mới sáng sớm cô đã đứng trước cửa, người cùng đi với
cô chính là Diệp Quán Ngữ, mũ áo chau chuốt chỉnh tề.

Thư Mạn dẫn Diệp Quán Ngữ đến trước của nhà thăm hỏi khiến Đỗ Trường Phong vô
cùng ngạc nhiên. Vi Minh Luân tối hôm trước cùng uống rượu với anh nên cũng ở
chung cư, anh cảm nhận được người đến đây có dụng ý không tốt.

“Xin chào hai vị.” Diệp Quán Ngữ chào họ với thái độ có thể coi là khá lịch
sự, sắc mặt lạnh lùng, không dài dòng gì cả, “Tôi không phải nói nhiều nữa,
hôm nay tôi đến để chuyển chiếc đàn giúp Thư Mạn, nếu có quấy rầy anh thì xin
hãy lượng thứ.” Nói xong, anh vẫy tay một cái, một bọn tay sai phía sau lung
lừng lững tiến đến chỗ chiếc đàn dương cầm Steinway cổ ấy.

“Khoan đã!” Đỗ Trường Phong cũng không phải tay vừa, sầm mặt nhìn thẳng Thư
Mạn, “Cô gọi anh ta đến phải không? Cô rút khỏi buổi biểu diễn cũng là nghe
anh ta xúi giục đúng không?” Thấy Thư Mạn không lên tiếng, anh bước đến sát
gần cô, đôi lông mày chau lai, “Cô muốn rút khỏi buổi biểu diễn tôi không phản
đối, muốn đến chuyển chiếc đàn đi cũng được, nhưng tại sao lại gọi anh ta đến?
Anh ta dựa vào cái gì chứ?”

Cuối cùng thì Thư Mạn cũng hơi sợ hãi, rụt rè tránh né: “Anh, anh không chịu…”

“Vậy nên cô đem anh ta đến?” Đỗ Trường Phong gầm lên.

“Anh nhỏ tiếng một chút không đươc sao?” Diệp Quán Ngữ kéo Thư Mạn ra sau
lưng, “Anh muốn bệnh của cô ấy lại tái phát có phải không?”

“Không cần anh phải lo! Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên can gì đến
anh! Nghe thấy chưa, không liên can!” Nỗi tức giận của Đỗ Trường Phong vừa mới
nhen lửa đã bùng lên, bộ dạng anh nhe nanh múa vuốt khiến bà giúp việc sợ quá
phải núp vào trong bếp. Vi Minh Luân vội vàng ra hòa giải, kéo anh sang một
bên: “Có chuyện gì từ từ nói, chỉ là một chiếc đàn thôi mà, mọi người có thể
thương lượng với nhau mà…”

“Không có gì phải thương lượng cả!” Đỗ Trường Phong nhảy dựng lên, chỉ mặt
Diệp Quán Ngữ, “Anh nghe rõ cho tôi, lập tức rời khỏi nhà tôi ngay, nếu không
tôi sẽ báo cảnh sát. Không được Đỗ Trường Phong này gật đầu thì đừng hòng ai
chuyển chiếc đàn này đi đâu cả, đây là chiếc đàn của anh trai tôi…”

Thư Mạn cũng bị kích động: “Là đàn của anh trai anh, tôi biết, nhưng đây là
Lâm Nhiên dành nó lại cho tôi, xin anh hãy trả lại cho tôi…”

“Không được!” Đỗ Trường Phong gào lên.

“Tại sao lại không được? Anh cứ cho là tôi đã hại chết Lâm Nhiên, nên mới đến
báo thù, anh muốn báo thù cũng chẳng sao, nhưng đừng đụng đến đàn của tôi!”
Thư Mạn cũng la lên.

Đỗ Trường Phong thở dốc hơi không nói lời nào, anh biết hôm đó cô bị đã kích
rất lớn khi nghe thấy họ nói chuyện.

Thư Mạn nghẹn ngào chua xót: “Bao năm rồi mà các người vẫn không hiểu, người
bị hại trong tấn bi kịch này không chỉ có người đã chết, tại sao các người cứ
phải đem tất cả tội lỗi trút hết lên đầu tôi? Lẽ nào chỉ vì Thư Tần đã chết
rồi là chị ấy có thể thoát khỏi mọi tội lỗi hay sao? Là tôi phải hứng chịu tất
cả hay sao?”

Thư Mạn đã rất kích động, ngay cả tiếng nói cũng đã run run, Diệp Quán Ngữ
thấy vậy vội vàng kéo cô về bên cạnh, “Em đừng nói nhiều thế làm gì, sức khỏe
là quan trọng.” Rồi lại quay sang Đỗ Trường Phong, “Anh cứ trả lại đàn cho cô
ấy đi, anh thật sự nghĩ rằng cứ chiếm lấy một chiếc đàn thì cô ấy sẽ thuộc về
anh hay sao? Anh không ngây thơ đến thế chứ? Sức khỏe cô ấy rất yếu, anh không
muốn cô ấy chết trước mặt anh thì hãy trả lại đàn cho cô ấy.”

“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không liên can gì đến anh!” Xém chút nữa thì
Đỗ Trường Phong tung ra một cú đấm, Diệp Quán Ngữ ôn tồn quay sang nói Thư
Mạn: “Tiểu Mạn, em có muốn chiếc đàn không?” Đương nhiên là Thư Mạn gật đầu,
nước mắt lưng tròng: “Đỗ Trường Phong, nếu anh không cho tôi đem chiếc đàn đi,
tôi sẽ chết trước mặt anh…”

“Đừng lấy chữ ‘chết’ ra để ép tôi, tôi không sợ đâu!” Đỗ Trường Phong ngắt lời
cô, gân xanh trên trán nổi lên giật giật, không hề nhượng bộ chút nào, “Rõ
ràng em biết vì sao tôi giữ lại chiếc đàn này, nhưng em lại nghe và tin theo
lời xúi giục của anh ta, lẽ nào tôi là người không biết phân phải trái đúng
sai như vậy sao” Nếu như tôi muốn tìm em để báo thù, không lẽ tôi lại phải đợi
đến ngày hôm nay hay sao? Tôi có đến cả mười ba năm cơ hội cơ đấy! Tôi chịu sự
dằn vặt suốt mười ba năm để đợi đến ngày hôm nay, chỉ là vì một cơ hội có thể
đối diện với em, Thư Mạn, em không hiểu thật hay là vờ không hiểu vậy?”

Đôi mắt đen láy của Thư Mạn nhìn anh trừng trừng, dường như cô nghe mà không
hiểu anh đang nói gì. Nhưng thái độ mãnh liệt của anh thực sự đã làm cô xúc
động, cô thật sự không hiểu, một chiếc đàn không phải của anh sao lại có thể
khiến anh phản ứng mạnh mẽ như vậy? Diệp Quán Ngữ lại không cho cô có cơ hội
để suy nghĩ, anh sợ một khi cô đã hiểu ra cô sẽ lại chùn chân, nếu cô chùn
chân, anh sẽ không có cơ hội tiến công nữa. Anh vẫy tay, mấy tên tay sai không
cần phân bua gì trực tiếp bước đến khiêng chiếc đàn lên. Điều không ngờ, lần
này Đỗ Trường Phong không hề ngăn cản, anh nhìn thẳng vào Thư Mạn, ánh mắt bất
lực đầy đau đớn, trong đáy mắt u ám ấy hiện lên hình ảnh của cô thật rõ ràng.
Đàn đã khiêng ra đến cửa, anh vẫn đứng như trời trồng ở đấy, mắt vẫn đăm đăm
nhìn cô như vậy.

Đột nhiên, anh la lên một tiếng: “Đặt xuống!”

Hai thằng tay sai đang khiêng đàn giật bắn mình, vội đặt chiếc đàn xuống theo
phản xạ không điều kiện.

Thư Mạn cũng tự nhiên giật mình hãi hùng, chỉ ngơ ngác nhìn anh, “Anh ta muốn
làm gì? Chắc không phải là muốn đập chiếc đàn ra chứ?” Diệp Quán Ngữ thì lại
rất bĩnh tĩnh, anh muốn xem rốt cuộc thằng điên này có bản lĩnh giữ lấy chiếc
đàn này hay không.

Vi Minh Luân nãy giờ lo sốt vó, giơ tay kéo anh lại. Đỗ Trường Phong hất tay
Vi Minh Luân ra, bước đến trước mặt Thư Mạn, lại nhìn cô chằm chằm, trong ánh
mắt chỉ có sự vắng lặng không một gợn sóng, giọng anh khàn khàn: “Nếu đã không
ngăn cản được em, tôi đàn một bản cho em nghe, cứ coi như là để tiễn em vậy.
Em có bằng lòng nghe không?”

Hoàn toàn là giọng điệu thương lượng! Cũng không để Thư Mạn bày tỏ thái độ thế
nào, anh tự đi lấy chiếc ghế rồi đặt xuống trước cây đàn, từ từ ngồi xuống bên
chiếc dương cầm, mở nắp đàn ra. Anh hít thở thật sâu. Ngón tay từ từ chạm đến
phím đàn…

Bản nhạc này Thư Mạn chưa bao giờ nghe, điệu nhạc chậm rãi, nhưng lại tràn
chảy một nỗi buồn thương kì dị, những âm cao lại uyển chuyển đến lạ thường,
mỗi nốt nhạc như đều có tiếng vang, xuyên thẳng qua lồng ngực, thẩm thấu vào
trong mạch máu, khiến người ta như bị bắt mất hồn đi, không thể kiểm soát được
bản thân. Cảm giác thê lương của âm điệu và kĩ năng diễn tấu thành thạo hòa
vào làm một, trầm ngâm lắng nghe, như thể bản thân mình dáng đứng giữa cánh
động rộng mênh mông, bao trời cao vời vợi, thảm cỏ xanh mơn mởn dập dờn dưới
chân, chỉ còn lại một mình mình trơ trọi giữa trời đất bao la, hồn bay đi xa
mãi khó lòng quay trở lại. Âm nhạc mới tuyệt diệu làm sao! Cách chơi đàn kiểu
này ngoài Lâm Nhiên ra, không ai có thể diễn dịch nổi. Ngay cả Thư Mạn cũng
không thể.

Mà âm nhạc là thứ có thể khiến con người thả hồn ra. Đừng nói Thư Mạn và Vi
Minh Luân là những người am hiểu âm nhã, ngay cả hai tên tay sai khiêng đàn
kia cũng cứ như bị đóng đinh vậy, ngây người nhìn Đỗ Trường Phong chơi đến nốt
nhạc cuối cùng mà bộ dạng đó cư như thể không biết bản thân mình đang ở chốn
nào. Diệp Quán Ngữ thì không biết là có hiểu hay không, dường như muốn đặt
mình bên ngoài âm nhạc, nhưng dường như lại không thể điều khiển nổi bản thân,
trong ánh mắt anh có chút xáo trộn trong phút chốt nhưng thái độ vẫn kiên
định, khiến người ta không tài nào nhìn thấu được lòng anh.

Bản nhạc kết thúc, Đỗ Trường Phong thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh mặt qua nhìn Thư
Mạn cười: “Thế nào? Cô giáo Thư, tôi không bôi nhọ chiếc đàn này đấy chứ?”

Nụ cười đó, trông vô tội đến không ngờ. Nụ cười đó, như bông hoa nở trên khuôn
mặt anh, ánh mắt trong suốt, cả con người anh thật thanh thoát, thanh thoát
đến ngây thơ.

“Bản nhạc này là sau khi Lâm Nhiên mất, tôi viết dành cho anh ấy, vậy nên…
chưa bao giờ công khai cả…”

Chỉ một câu nói ấy, nước mắt Thư Mạn cứ như thể hạt châu bị đứt dây rơi xuống.
Cả người cô run rẩy, khoảnh khắc đó, cô đã bị lung lay. Cô đã lung lay rồi!

Diệp Quán Ngữ thấy vậy vội vàng nháy mắt ra hiệu cho đám thủ hạ, hai tên thủ
hạ giờ mới định thần lại, vội vàng nhấc bổng chiếc đàn lên khiêng ra bên
ngoài. Đỗ Trường Phong không những không ngăn cản, lại còn lịch sự mở cửa ra
giúp họ. Diệp Quán Ngữ cũng không để mất phong độ, “Xin lỗi, đã làm phiền anh
rồi!” Nói xong liền kéo Thư Mạn đi ngay, người Thư Mạn cứ cứng đơ ra, rõ ràng
bị anh lôi đi như một cái máy, ánh mắt vẫn dừng lại trên khuôn mặt Đỗ Trường
Phong, Đỗ Trường Phong mỉm cười ra ý cô cứ đi, mắt nhìn theo tiễn cô ra cửa.
Khi cô đi lướt qua người anh, bỗng nhiên anh thì thầm nói một câu: “Bản nhạc
đó tên là ‘Pháo hoa’.”

Dường như là cố ý nói cho cô nghe vậy.

Thư Mạn nghẹn ngào nức nở, đến lúc bị Diệp Quán Ngữ lôi xuống lầu chuẩn bị lên
xe rồi mà cô vẫn còn khóc, ngẩng mặt nhìn lên ban công trên lầu. Đỗ Trường
Phong đã ra đến ban công, nhìn cô vẫy vẫy tay, nụ cười thản nhiên. Thư Mạn
loạng choạng, khoảnh khắc đó, tựa hồ như có ngàn mũi dao sắc nhọn khoét sâu
vào tim cô vậy.

Diệp Quán Ngữ không đợi thủ hạ mở của xe, tự mình nhanh chóng mở cửa xe mời
Thư Mạn lên.

Hạ lệnh một tiếng, chiếc xe chạy vù ra khỏi vườn hoa dưới nhà.

Mãi cho đến lúc này, nụ cười của Đỗ Trường Phong mới biến mất, đôi mắt đăm đăm
nhìn ra phía cổng lớn của khu nhà, như thể thứ vừa bị kéo đi ban nãy không
phải là một chiếc đàn, mà là linh hồn của anh. Mặt anh cắt không còn một giọt
máu, trắng bệch ra như tuyết tụ trên mái nhà. ‘Thư Mạn’… hễ nhớ đến cái tên
này, dường như ngay đến cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn, đau thấu tận
xương tủy. Vi Minh Luân đặt tay lên vai anh, nhất thời cũng không tìm được lời
nào để an ủi. Cuối cùng anh ngoảnh mặt đi, quay lưng lên phòng ngủ tầng trên,
cái lưng vốn thẳng bổng dưng như trùng xuống, bước chân nặng trĩu.

“Cô ấy sẽ quay trở lại, anh phải có lòng tin vào bản thân mình.” Vi Minh Luân
thật sự không đành lòng nhìn thấy bộ dạng anh như vậy.

Lễ tang của Lâm Duy được tổ chức đơn giản vào ngày hôm sau.

Những người đến dự lễ tang đều là những người nổ tiếng trong các giới chức, vợ
và con gái Lâm Duy khóc sướt mướt. Mọi sự chuẩn bị, sắp xếp trong nhà tang lễ
đều do Lâm Sỹ Diên phái người lo liệu. Lưu Yến khoác một chiếc áo khoác dài
đèn bó chặt người, lại đeo thêm một chiếc kính râm to, khiến chẳng ai nhìn ra
được vẻ mặt cũng như thái độ của bà thế nào. Bà đứng ở một góc nhà tang lễ,
nơi không bị ai chú ý đến, chốc chốc lại nhìn đăm đăm Lâm Duy đang nằm trong
lùm hoa tươi trước linh đường, trông giống như bức tượng sáp lạnh băng. Hai vợ
chồng Thư Bá Tiêu, Thư Khang và vợ cũng đều đến dự lễ tang. Lâm Hy là người
thừa kế của gia tộc, con trai duy nhất của dòng họ Lâm, đón tiếp khách khứa vô
cùng lịch sự chu đáo, chỉ có điều do thức suốt mấy đêm liền nên quầng mắt sâu
hoắm lại. Vợ của Lâm Hy, Văn Uyển Thanh cử chỉ đoan trang, luôn đứng sát sau
lưng Lâm Hy. Đỗ Trường Phong rõ ràng tâm trí để đi đâu, người cứng như khúc
gỗ, cũng thức suốt một đêm, Vi Minh Luân chốc chốc lại nhắc nhở anh chú ý cử
chỉ của mình, nhưng ánh cứ nhắm mắt làm ngơ.

Lại nói về tang lễ, vốn dĩ mọi sự đều đâu vào đấy cả, nhưng đến lúc thi thể
được đưa lên xe tang thì lại xảy chuyện, vợ và con gái Lâm Duy khóc vật ra đất
không nói làm gì, nhưng Lưu Yến, vợ Lâm Sỹ Diên cũng đột nhiên xông vào đám
người, ôm chặt lấy linh cữu, thế nào cũng không chịu buông ra. Mọi người xung
quanh hú hồn, ra sức gỡ tay bà ra, kéo bà, nhưng đều vô ích, Lưu Yến như thể
dính lấy linh cữu không chịu nhúc nhích, tiếng gào thét thảm thiết xé toạt
trời cao. Lâm Sỹ Diên sững người nhìn vợ, não bộ hoàn toàn không thích ứng
kịp, nếu như là vợ và con gái của Lâm Duy không kìm chế nổi bản thân mà hành
động như thế này thì còn lí giải được, nhưng Lưu Yến là vợ ông, là em dâu của
Lâm Duy mà lại phát dại lên như thế này thì quả thật là loạn thân phận mất
rồi.

Vào đúng lúc then chốt, Lâm Hy xông lên, hét vào mặt mẹ: “Mẹ có muốn đi cùng
bác ấy không, mẹ có muốn nói với tất cả mọi người rằng, mẹ muốn đi cùng bác ấy
không?”

Câu nói ấy đủ để trấn tĩnh Lưu Yến.

Bà không gào thét nữa, lờ đờ ngẩng đầu lên, cái bộ dạng đầu tóc bù lu bù loa
ấy trông như một con ma nữ đã mất hết cả hồn phách vậy. Người xung quanh vội
vàng kéo bà ra. Lâm Sỹ Diên nháy mắt cho Hương Lan, Hương Lan bước đến dìu Lưu
Yến vào trong xe nằm nghỉ.

“Mẹ sao vậy nhỉ?” Trên đường đến nhà tang lễ, Đỗ Trường Phong và Lâm Hy cũng
ngồi một xe, Đỗ Trường Phong có chút khó hiểu về hành động mất kiểm soát của
Lưu Yến ban nãy.

Vẻ mặt Lâm Hy cũng rất cứng nhắc, nói qua quýt: “Không có gì cả, chắc là xúc
động, lại nhớ đến cảnh tượng lúc anh cả mất, lúc đó mẹ còn mất kiềm chế hơn cả
ban nãy… Mấy năm nay, tinh thần mẹ rất đáng lo ngại, vẫn luôn rất không bình
thường chút nào, bố cũng đã mời rất nhiều bác sĩ đến khám nhưng đều chẳng có
cách nào cả…”

“Thật đáng thương.” Đỗ Trường Phong nói.

Lâm Hy lạnh lùng, nheo mắt nhìn ra cửa xe, dường như bị một cái gì đó đăm vào
mắt không mở ra được, bỗng dưng thở hắt ra: “Người đáng thương thì nhiều lắm,
trong nhà mình ai cũng đáng thương cả.”

Đỗ Trường Phong không chú ý hiểu sâu thêm về ý nghĩa của câu nói đó của em
trai, anh hỏi lại: “Cứ để vậy thôi sao?”

“Anh đang nói đến điều gì?”

“Cái chết của bác Lâm Duy ấy, cứ thế thôi vậy sao?”

“Nếu không thì sao?” Lâm Hy hỏi lại.

“Cứ thế mà bỏ qua cho tên họ Diệp đó thì bác chết không nhắm mắt!” Đỗ Trường
Phong nghiến răng nghiến lợi, rất không cam lòng.

Lâm Hy nhìn anh, ngưng một chốc lại nói: “Vấn đế bây giờ không phải là chúng
ta có muốn bỏ qua cho anh ta hay không, mà là anh ta có thể bỏ qua cho chúng
ta hay không…”

“Anh ta còn muốn thế nào nữa? Một mạng đền một mạng, thế là đủ với anh ta rồi
còn gì nữa!”

“Ai mà biết được, có lẽ cả nhà họ Lâm nhà ta chết rồi thì anh ta mới cam
lòng.”

Lúc này, đoàn xe đã chạy vào ngã đường thông đến Nhị Viện, không ai bảo ai mà
cả hai đều nhìn ra phía ngoài cửa xe, xuyên qua rừng cây rậm rạp, những nấm mồ
mập mờ trên sườn núi Nhị Viện, Lâm Nhiên được chôn ở chính nơi đó, cả Thư Tần,
còn cả… Diệp Quán Thanh nữa. Lặng im. Sự lặng im đến nghẹt thở. Nét mặt Đỗ
Trường Phong lại càng u ám, lúc anh ngước mắt lên, khóe mắt đã đỏ hoe.

“Tất cả đều là lỗi của tôi…”Anh thực sự không biết nên nói như thế nào.

“Ai cũng có lỗi cả, một bước đã sai rồi thì bước nào sau đó cũng sai cả.” Lâm
Duy thở một tiếng dài dằng dặc, anh ngả người nhìn rừng cây rậm rạp không
ngừng lướt trôi về phía sau lưng, khéo miệng lắp bắp, “Mai táng bác trai xong,
nhà họ Lâm chúng ta… vậy là đã hai người chôn ở đó rồi, thật sự không thể biết
sẽ còn ai phải đến đó nữa. Nếu người chết thực sự có thể yên nghỉ, thì tại sao
người sống lại phải bị dày vò như thế này, vậy nhất định là linh hồn người
chết đang gây trở ngại đó thôi, yên nghỉ ư, thế nào mới là yên nghỉ thực sự?”

Đỗ Trường Phong ngoảnh mặt nhìn Lâm Hy, anh nghe mà không hiểu anh ấy đang nói
điều gì.

“Anh, anh nói những tội lỗi mà chúng ta mắc phải, nhất định phải dùng cái chết
mới có thể chuộc tội đúng không? Nhưng vấn đề là chúng ta chẳng ai muốn chết
cả, nếu dùng quãng đời còn lại để chuộc lỗi liệu có được không? Liệu có chuộc
được không? Liệu người dưới đất đó có nhận biết được không? Họ sẽ tha thứ cho
chúng ta hay không?”

Lâm Hy cứ như thể đã bị đánh cắp linh hồn, anh nói năng mà câu trước câu sau
chẳng hề ăn nhập.

Đỗ Trường Phong nhìn Lâm Hy cũng chẳng hiểu ra làm sao: “Em sao vậy?”

Lâm Hy vội lắc đầu, trong lòng rối bời, giọng khàn khàn: “Không sao cả, buồn
thôi.”

“Ai mà không buồn chứ?” Đỗ Trường Phong lại lên cơn buồn ngủ, dựa đầu vào cửa
kính nhắm hờ mắt lại. Lâm Hy ngoái đầu nhìn anh, định nói gì đó nhưng lại
thôi. Ngoài cửa xe, ánh sáng trong rừng rất mờ nhạt, rõ ràng đang là buổi sáng
lại có cảm giác như ánh mặt trời đang lui dần, bóng tối đang gặm nhấm từng
gang từng tấc của thế giới bên ngoài cửa kính. Màn đêm lại ập đến rồi sao? Tự
nhiên Lâm Hy co người lại, cơn ác mộng đáng sợ lại sắp đến rồi! Mười bảy năm
rồi, hễ nhắm mắt lại là anh lại nhìn thấy Diệp Quán Thanh người ướt đẫm máu
đứng sừng sững trước mặt anh, gào thét vào mặt anh với giọng nói thảm thiết
tuyệt vọng: “Tôi đã cầu xin các người tha thứ rồi, sao các người còn không
buông tha cho tôi?”

Lâm Hy sợ hãi mở mắt ra, máy sưởi trong xe bật mức nhiệt cao mà khắp người vẫn
cảm thấy lạnh như băng. Anh ngoái đầu nhìn Đỗ Trường Phong đang ngủ gật, lòng
bỗng co thắt lại…

Một đại gia tộc như gia đình họ thường có rất nhiều bí mật, mỗi người ai cũng
có bí mật riêng, bí mật của bố, của mẹ, của những đứa con gái, rất rất nhiều…
Có những bí mật có lẽ đến khi đi theo của nó vào tận quan tài vẫn không thể
công khai được, trong nhà, cho dù người thân có tranh có cướp lẫn nhau, nhưng
một khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài, nhất định sẽ giữ bí mật tuyệt đối từ
trên xuống dưới. Nhiều khi bí mật của gia tộc chính là lợi ích của gia tộc,
đứng trước lợi ích của cả gia tộc, lòng tham lam và ích kỉ của con người xưa
nay vẫn luôn trần trụi như vậy đấy.

Lâm Hy biết, vì được sinh ra trong một gia đình như thế nên anh không có sự
lựa chọn nào khác.

Đến nhà tang lễ, cả thân thể vạm vỡ của Lâm Duy nhanh chóng biến thành một
đống tro, bỏ vào trong một chiếc hũ đựng cốt tinh tế, được vợ ông là Phùng
Tương Bình ôm lên xe, Phi Phi mới mười sáu tuổi, ôm di ảnh của bố khóc đứt
ruột gan, cũng theo mẹ leo lên xe. Đoàn xe lại đi vòng qua Nhị Viện, cuối cùng
dừng ở nghĩa trang dưới chân núi, cả một đoàn người đông đúc lần lượt leo lên
núi để cùng làm lễ chôn cất tro cốt của Lâm Duy.

Bầu trời u ám xám xịt.

Gió gào thét giữa các khe núi.

Lại một sinh mạng nữa vừa tan đi như mây khói, chỉ là trời đất rộng lớn thế
này, rốt cuộc một vùng đất bazan có thể chôn được bao nhiêu thứ thì cũng chỉ
có giới hạn, lòng người quá hiểm ác, vong linh dưới đất kia vốn không hề e
ngại lớp đất bazan mỏng ấy. Hôm nay tôi nằm xuống đây, biết đâu ngày mai người
nằm xuống đây sẽ là anh, vậy thì có ai thắng được ai cơ chứ?

Lâm Sỹ Diên giờ đã là người bề trên trong nhà họ Lâm, ông khom lưng, tay xoa
khắp lượt tấm bia mộ, không kìm được nước mắt tuôn trào. Người được sinh ra
trong gia đình như thế này vẫn luôn bất hạnh hơn những người bình thường. Lập
nghiệp đã không dễ dàng gì, nhưng làm thế nào để giữ vững sự nghiệp ấy lại
càng khó khăn hơn, ông đã vất vã suốt hơn nửa đời người rồi, quả thực đã sức
cùng lực kiệt, có một số chuyện ông có thể giữ kín như bưng, nhưng có nhiều
chuyện không có cách nào mà biết trước được, ví dụ, ông tuyệt đối không thể
ngờ tới, kẻ sát hại Lâm Duy thực sự chưa chắc đã là Diệp Quán Ngữ.

Hoặc có thể ông biết, nhưng lại giả vờ như không biết.

Bí mật của gia tộc chính là lợi ích của gia tộc. Lợi ích của gia tộc mãi mãi
cao hơn tất cả mọi thứ.

Sau khi chôn tro cốt của Lâm Duy xong, đương nhiên người nhà họ Lâm cũng đến
thăm mộ của Lâm Nhiên. Lưu Yến trước đó cảm xúc đã không kiểm soát được, giờ
lại vỡ òa lên, bà là người đầu tiên khóc vật ra trước mộ con trai, rồi tiếp đó
là Lâm Sỹ Diên, Lâm Hy… Năm năm rồi, Lâm Nhiên rời khỏi thế gian này đã năm
năm rồi, nếu như Lâm Nhiên biết được suốt năm năm qua đã xảy ra những chuyện
gì với gia đình thì chưa chắc anh đã oán hận sao mình lại nằm xuống dưới lớp
đất lạnh băng ấy sớm như vậy. Ít ra thì Lâm Hy cũng nghĩ như vậy.

Trong lúc cả nhà đang nức nở, Lâm Hy phát hiện không thấy bóng dáng cô vợ Văn
Uyển Thanh của mình đâu, mắt nhìn bốn phía, thấy cô đang đứng trước một mộ
phần cách đấy rất xa, chỗ đó là nơi chôn cất những người nghèo, ngăn cách với
phần đất mọ Lâm Nhiên bên này băng một bờ rào đá cẩm thạch trắng.

Lâm Hy vừa nghĩ ngợi vừa bước đến.

“Em đứng đây làm gì?” Lâm Hy hỏi vợ.

Văn Uyển Thanh sực tỉnh, lắc đầu hoang mang, “Không… không có gì, em đi xem
linh tinh một chút thôi mà.”

“Đi xem linh tinh?” Lâm Hy hoài nghi ngó nhìn tấm bia mộ trước mặt Văn Uyển
Thanh, bỗng nhiên ngẩn người, trên chiếc bia đá màu trắng xám rất bình thường
ấy khắc rõ nét dòng chữ “Phần mộ của ái nữ Lý Lạc Anh.” Lạc Anh? Chẳng phải đó
chính là người yêu cũ của Lâm Nhiên khi còn sống đó sao? Năm đó, chính vì Lạc
Anh mà Lâm Nhiên bị Diệp Quán Thanh đánh vỡ đầu, từ đó dẫn đến việc anh hai
Trường Phong đánh lộn, rồi mới xảy ra án mạng như vậy.

“Em quen cô ấy sao?” Lâm Hy nhìn thẳng vợ.

Vẻ mặt Văn Uyển Thanh có chút không tự nhiên, cô cười: “Là đồng hương với em,
ngày xưa có chút quen biết thôi.”

“Ồ…” Anh kéo dài tiếng nói, không biết là có tin hay không, “Đi thôi, cẩn thận
không lại bị cảm đấy.” Anh vừa nói vừa nắm tay Văn Uyển Thanh kéo ra khỏi
nghĩa địa.

Trong lúc nhà họ Lâm đang lo lễ tang, Diệp Quán Ngữ cũng đang bận bịu vụ dỡ
nhà giải phóng mặt bằng phố Thúy Hà. Phố Thúy Hà là một phố cũ, chính phủ
quyết định quy hoạch lại để khai thác nó, biến thành một quảng trường văn hóa,
được đấu thầu công khai. Một cơ hội phát triển tốt đẹp như vậy, đương nhiên
Diệp Quán Ngữ không đời nào chịu khoanh tay đứng nhìn không.

Anh gọi mấy người chủ chốt trong công ty đi thực địa cùng với mình.

Tòa nhà cũ kĩ, xám xịt trơ trọi thực sự chẳng hài hòa chút nào với những tòa
cao ốc hiện đại san sát xung quanh, cột điện dựng ngang dọc ngỗn ngang khắp
ngõ với đủ loại dây điện chằng chịt như mạng nhện trùm kín lấy con phố Thúy
Hà, dẫn vào cửa sổ nhà này rồi lại dòng ra từ cửa sổ nhà khác. Mấy chục năm
rồi, hình ảnh khu dân nghèo ở đây chẳng có gì thay đổi cả.

Cây hoa quế ngay đầu ngõ vẫn còn đó, nhưng không lâu sau nữa, có lẽ rồi cũng
sẽ bị đốn, đổ ầm xuống.

Diệp Quán Ngữ bị đám đông vây quanh xô đẩy đến dưới gốc cây hoa quế, giờ đã là
mùa đông, mùi hoa quế tỏa hương thơm đã qua nhưng trong không khí lạnh thấu
xương ấy dường như vẫn còn vương vấn đâu đây hương thơm nhè nhẹ như xưa. Diệp
Quán Ngữ xoa lớp vỏ thân cây già cỗi, ngẩng đầu nhìn những chạc cây trơ trụi,
cổ họng như mắc nghẹn lại, những người xung quanh đang nói những gì với anh,
anh đề không trả lời được…

Mùa thu năm đó đã trở thành những ngày đen tối nhất trong hồi ức sau này của
Diệp Quán Ngữ. Mỗi ngày bôn ba bên ngoài và trở về nhà là anh lại chạy đến bên
ngoài nhà họ Lâm đứng ngay ra đó mãi. Anh cứ đứng đó, tay nắm cổng sắt, mắt
thẫn thờ nhìn khoảng sân vắng lặng, cảnh tượng vui đùa huyên náo ngày xưa chỉ
như một giấc mộng, hoàn toàn không có chút chân thực nào, chỉ chớp mắt một
cái, mọi thứ đã vụt tan. Khi đó vườn hoa trong sân đã mọc đầy cỏ dại, cổng thì
đầy những lá rơi, lâu lắm rồi không có người đến quét dọn. Nhà họ Lâm đã thực
sự vứt bỏ căn nhà đó, họ có thể lừa dối được trên tòa án, nhưng lại không thể
nào nhìn thẳng vào mặt người nhà họ Diệp. Mà thực tế khi đó nhà họ Diệp còn
lại ai chứ, chỉ có mỗi Diệp Quán Ngữ chăm lo bà mẹ già tinh thần bất ổn, trong
sân vườn nhà họ Diệp cỏ dại cũng mọc um tùm.

Diệp Quán Ngữ không cam tâm, suốt ngày bôn ba bên ngoài, trước tiên là cầu cứu
giới truyền thông, nhưng chẳng có tòa soạn hay công ty nào dám đăng tin tố cáo
của anh. Anh lại đến quỳ trước cửa các cơ quan hữu quan thỉnh cầu, cũng chẳng
có ai ngó ngàng đến. Thậm chí anh còn viết thư bằng máu, dán lên cổng Học viện
Âm nhạc, nhưng vẫn vô ích. Lúc này, anh mới thực sự thấu hiểu thế nào là “lấy
tay che trời”. Một tối, anh trở về nhà và bất ngờ nhìn thấy Lâm Nhiên đứng đợi
anh ở đầu ngõ từ lâu, quả nhiên cũng bị thương không nhẹ, trên trán còn để lại
một vết sẹo rất to và sâu.

Hai người đứng dưới ánh đèn phố mờ mờ ảo ảo, nhìn nhau không nói một lời. Nghe
nói cây hoa quế đầu ngõ đã hơn năm chục tuổi rồi, đang là giữa tháng tám, mùa
hoa quế thơm nhè nhẹ phảng phất trong làn gió đêm lành lạnh. Từng chùm chi
chít những đớm hoa nhỏ li ti màu trắng gạo, hoa trên đỉnh đầu rụng lả tả, chốt
đã phủ trắng vai hai người. Hương quế tỏa ngan ngát. Chẳng bao giờ còn tìm lại
được tuổi trẻ bay lượn, chẳng bao giờ giữ lại được những cái bắt tay thâm
tình, tất cả đều như hương quế thoảng qua, đem theo cả cái lạnh đêm thu nhè
nhẹ, thoang thoảng trong màn đêm vô tận.

Bóng hai người bị kéo dài ra dưới ánh đèn đường ảm đạm, nhìn từ xa, trông
giống như những ống kính zoom vô thanh trong phim vậy, vừa xa xăm lại vừa vắng
vẻ. Nhưng rốt cuộc hiện thực cũng không phải là phim ảnh, cố tránh nỗi đau
nhưng không thể tránh được, cũng giống như thể ngàn mũi kim đâm vào tim hai
người. Diệp Quán Ngữ nhìn Lâm Nhiên, như thể chưa bao giờ quen biết anh, lại
như thể không hề nhìn anh, chỉ là muốn nhìn thấy thứ gì đó trên con người anh,
trong ánh mắt đó tựa đầy sự thương hại, phút chốc đau buồn đến tột độ.

Lâm Nhiên biết mọi chuyện đã không thể nào cứu vãn được, chung quy mọi chuyện
đã kết thúc rồi, mọi thứ đều đã kết thúc rồi. Chỉ là cái sự tĩnh lặng này,
tĩnh lặng đến nỗi khiến con người ta phát hoảng.

Anh đành phá vỡ sự im lặng: “…Nghe nói anh sắp chuyển đi.”

Đúng vậy, Diệp Quán Ngữ đang chuẩn bị chuyển đi, anh đã hoàn toàn mất niềm tin
vào cái thành phố này. Anh chuẩn bị đưa mẹ đến sống ở Đồng Thành. “Sao anh lại
biết?” Anh nhớ là anh chưa từng nói chuyện này với người khác.

Lâm Nhiên không trả lời, dưới ánh đèn, khuôn mặt vốn đã gầy gò của anh lại
trông càng yếu ớt hơn, anh nhìn chằm chằm Diệp Quán Ngữ, chưa bao giờ anh nhìn
thấy anh ấy như vậy, đau buồn như vậy, tuyệt vọng như vậy, cứ như thể thứ mất
đi đó không phải là tình bạn giữa hai người mà là cả thế giới mà anh yêu quý,
anh trân trọng. Dù sau này anh sẽ còn có rất nhiều người bạn, ai cũng có thân
phận cao quý hơn người thanh niên lam lũ trước mặt anh đây, nhưng họ đều sẽ
nịnh bợ anh, giả dối với anh. Nhưng, lúc này anh rất đau lòng, anh biết rằng
thứ anh mất đi, sau này sẽ không bao giờ có lại được nữa. Cuối cùng thì nước
mắt cũng cứ lặng lẽ rơi lúc nào không hay, môi anh run run, nghẹn ngào nói:
“Quán Ngữ, tôi nợ anh nhiều như vậy, anh muốn tôi trả nợ như thế nào cũng
được…”

“Tôi không muốn anh trả nợ, tôi muốn cả nhà họ Lâm các anh phải trả!” Diệp
Quán Ngữ ăn nói hùng hồn.

“Tôi xin lỗi…”

“Đừng nói xin lỗi với tôi, nói lời xin lỗi bây giờ có tác dụng gì nữa? Chẳng
lẽ chỉ cần nói lời xin lỗi là Quán Thanh có thể sống lại được hay sao?” Diệp
Quán Ngữ đột nhiên hét to lên, lúc đó anh vốn đã rất mệt mỏi, cả ngày chưa ăn
uống gì.

Màn đêm mờ mịt khiến chẳng ai nhìn rõ được khuôn mặt anh, càng làm hằn lên đôi
mắt u tối của anh như đang nhen lên hai đốm lửa giận dữ, như sao hỏa bùng lên
trong đêm, “Anh có biết tôi hận điều gì không? Không phải là hận em trai anh
đã giết chết Quán Thanh, mà là không ngờ các người lại mất hết lương tâm và
trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật như vậy. Làm sao mà các người lại có
thể làm như vậy được cơ chứ? Anh có biết rằng, điều đó chẳng khác gì xát muối
vào vết thương của nhà họ Diệp chúng tôi không? Đau thương vì mất đi người
thân còn chưa đủ, lại còn để người thân đã khuất phải chịu uất ức vô cớ, anh
nói xem, làm sao mà các người lại có thể làm như vậy cơ chứ?”

“Quán Ngữ…” Lâm Nhiên không kìm được, khóc nức nở.

“Đừng gọi tên tôi! Suốt đời này tôi không muốn nghe anh gọi tên tôi như vậy
một lần nào nữa. Nếu ông trời có mắt, tôi thật sự hi vọng rằng tôi chưa bao
giờ quen biết anh, ngay từ đầu tôi đã biết tôi và anh không phải là những
người trên cùng một thế giới. Mười mấy năm trước, từ sau khi mẹ anh tặng cho
mẹ tôi một cái bạt tai, chúng ta đã nên tránh nhau càng xa càng tốt mới phải,
như thế sẽ tránh khỏi cái kiếp nạn này, tránh khỏi… cái tàn cục của anh và tôi
bây giờ. Đừng để tôi phải nhìn thấy anh nữa, ngoại trừ trên tòa án, tôi chỉ
mong suốt đời này không bao giờ phải nhìn thấy mặt bất cứ người nào trong nhà
họ Lâm các người! Đi đi! Anh đi đi! Đi càng xa càng tốt, đi đi…”

Diệp Quán Ngữ gầm lên phẫn nộ, âm thanh khàn đục vọng lên xé toạc trời đêm
tĩnh lặng, khiếp đảm vô cùng. Anh đuổi Lâm Nhiên đi, nhưng bản thân lại cảm
nhận một cách rõ ràng chân tay mình cũng rã rời, đầu óc mù mờ, cứ như thể sức
lực trong người đột nhiên bị hút cạn vậy, ngay cả việc động đậy một đầu ngón
tay cũng không thể. Đã ân hận thế rồi, thà rằng không quen biết nhau còn hơn,
nhưng đáng cười là anh lại còn tưởng rằng trước đó mình đã tìm được tri kỉ của
đời mình, có thể cùng nhau ôm ước mơ tiến về phía trước… nhưng hóa ra đã sai
lầm ngay từ đầu rồi. Cũng không rõ được là ai đem tai họa đến cho ai, nhưng
bản thân mình đã sai lầm ngay từ đầu rồi.

“Quán Ngữ, tôi sẽ đi, tôi biết tôi không thể nào ở lại trước mặt anh thêm một
phút giây nào nữa, nhưng tôi vẫn phải nói. Nhưng ngày tháng được quen biết anh
chính là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi, tôi không có tư cách gì
xin anh tha thứ, bởi dù thế nào thì Quán Thanh cũng không thể sống lại được.
Hôm nay tôi đến cũng chỉ là muốn nói lời từ biệt với anh, hãy để tôi được nhìn
anh, được nhớ lấy khuôn mặt anh, sau này cho dù tôi đi đến nơi đâu, thậm chí
là có nằm xuống mồ, cũng hãy để tôi được nhớ lấy những điều tốt đẹp về anh,
nhớ lấy những gì chúng ta từng có…”

“Quên đi! Quên hết đi!” Diệp Quán Ngữ ngắt lời anh, “Chuyện này sẽ không kết
thúc như vậy thôi đâu, tôi phải đòi lại công bằng cho Quán Thanh, rồi sẽ có
ngày tôi đòi lại được công bằng! Tôi và anh, sớm muộn gì rồi cũng sẽ lại gặp
nhau trên tòa thôi, đến lúc đó tôi sẽ không nhớ về bất kì chuyện gì trong quá
khứ của chúng ta, anh cũng đừng nhớ làm gì, tôi và anh, nhà họ Diệp chúng tôi
và nhà họ Lâm các người, sẽ không tránh khỏi một trận quyết đấu sinh tử đâu!
Anh về mà nói với bố anh, còn cả ông bác luật sư mất nhân tính của anh nữa,
bảo họ chuẩn bị sẵn quan tài đi, chỉ cần Diệp Quán Ngữ tôi đây còn một hơi thở
thì tôi sẽ lôi tất cả họ vào quan tài bằng bất cứ giá nào! Anh bảo họ tốt nhất
là giữ gìn sức khỏe một chút, nhất định phải đợi chính tay tôi đến chôn bọn
họ! Cho dù là mười năm, hay là hai mươi năm, tôi sẽ không bao giờ từ bỏ!”

Nói xong, Diệp Quán Ngữ quay lưng bước đi.

“Quán Ngữ…” Lâm Nhiên gọi anh, quỳ trước cây hoa quế nức nở khóc không nên
tiếng.

Rất nhiều ngày sau, hàng xóm nói với Diệp Quán Ngữ, tối hôm đó, dưới gốc cây
hoa quế đầu ngõ có người thanh niên khóc cả đêm ở đó. Điều kì lạ là rất lâu
sau đó, cứ đến đêm là lại có tiếng khóc quẩn quanh đầu ngõ, nhất là những đêm
có trăng, tiếng khóc ấy cứ thổn thức, ngập ngừng, bi thương tột cùng.

Sau khi trở về từ nước ngoài, Diệp Quán Ngữ đã từng cố ý đến đầu ngõ vào ban
đếm nhưng không hề nghe thấy tiếng khóc. Lúc này, anh đứng trước cây hoa quế
thở dài, nói với cậu giám đốc đứng bên cạnh mình: “Nếu chúng ta trúng thầu thì
cây hoa quế này sẽ chuyển đến Thanh Thủy Đường…”

“Tổng giám đốc Diệp, anh thích cây này sao?”

Diệp Quán Ngữ không trả lời.

Chỉ là anh sợ mình không tìm được nơi nào nượng tựa.

Con người đó cố chấp như thế nào, anh hiểu rõ hơn ai hết. Anh biết tất nhiên
là anh ấy còn ở đây. Nếu như cái cây đổ xuống thì anh ấy biết đến đâu mà đợi
chứ… Anh biết người đó đang đợi anh, đợi anh tha thứ, đợi anh cùng nắm tay dốc
bầu tâm sự, đợi đến khi về già, đợi đến kiếp sau, đợi họ gặp lại nhau sẽ lại
là những người anh em tốt…

Diệp Quán Ngữ chỉ thấy khóe mắt bỗng nhiên như nóng bừng lên, anh vội vàng
quay mặt đi.

Đúng lúc này, tổng quản Lữ bước đến: “Tổng giám đốc Diệp, luật sư Âu Dương
Chiêu vừa gọi điện thoại đến, ông ấy đang ở văn phòng đợi anh, nói là có
chuyện rất quan trọng muốn nói.”

“Tôi biết rồi” Diệp Quán Ngữ cúi mặt bước thẳng đến chiếc xe dừng bên lề
đường. Cũng may là lúc ra khỏi nhà anh đã mang theo một chiếc kính râm.

Âu Dương Chiêu đợi sẵn trong văn phòng, vừa thấy anh là lập tức nhìn ra đầu
mối.

“Anh thất tình à?” Âu Dương Chiêu cười hỏi.

“Câu nói đùa này chẳng buồn cười chút nào cả.” Diệp Quán Ngữ tháo chiếc kính
đen xuống, lạnh lùng ngồi xuống trước mặt Âu Dương Chiêu, cầm cốc cà phê mà
thư kí Phương mang lên, “Tôi chưa yêu bao giờ thì thử hỏi thất tình ở đâu ra?”

Âu Dương Chiêu biết tâm trạng anh không được tốt, cũng không đùa nữa, vội báo
cáo tình hình thực tế với anh: “Vụ án của em trai anh, tôi đã phát hiện ra
manh mối mới, chứng cứ vừa mới thu được, lẽ nào anh không muốn biết sao?”

Diệp Quán Ngữ ngẩng đầu lên nhấn mạnh từng tiếng: “Tôi muốn nghe cụ thể sự
việc.”

Giờ Âu Dương Chiêu mới từ tốn: “Tôi tìm thấy một thanh niên cũng tham dự vào
vụ án năm đó, đương nhiên, bây giờ anh ta cũng không còn trẻ nữa, là bạn học
của Quán Thanh. Anh ta nói tận mắt nhìn thấy nhát dao đâm trúng tim Quán Thánh
không phải do Đỗ Trường Phong đâm. Những vết dao khác trên người Quán Thanh
đều không ảnh hưởng đến tính mạng, chính nhát dao đó đã lấy mạng anh ấy…”

Diệp Quán Ngữ lại lim dim đôi mắt.

Anh đang đợi câu nói tiếp theo của Âu Dương Chiêu.

“Điều đó cũng có nghĩa, Đỗ Trường Phong thực sự không phải là kẻ giết chết
Quán Thanh.” Âu Dương Chiêu cũng cẩn thận nhấn mạnh từng tiếng.

“Ông… chắc chắn không phải là anh ta?” Diệp Quán Ngữ đột nhiên lúng túng hất
cầm.

“Đương nhiên, tôi đã lần theo manh mối này suốt nửa năm trời, mãi gần đây mới
thu thập được chứng cứ xác thực. Những chỗ mà Đỗ Trường Phong đâm trên người
Quán Thanh chỉ là các vị trí phần bụng, vai, đùi, không trực tiếp đâm trúng
tim Quán Thanh…”

Diệp Quán Ngữ sững người, ánh mắt bỗng nhiên trở nên lạnh ngắt như băng, như
xuyên thấu tim gan người khác. Anh nhìn chằm chằm Âu Dương Chiêu, trong mắt
anh là sự bình tĩnh thản nhiên vô cùng, nhưng sâu thẳm nơi đó lóe lên một nỗi
đau giằng xé: “… Là ai?”

“Em trai của Đỗ Trường Phong… Lâm Hy.”

“Lâm Hy?”

“Đúng là anh ta! Theo như lời khai báo của nhân chứng tận mắt chứng kiến, sau
khi xảy ra vụ việc, nhà họ Lâm đã tốn một khoản tiền lớn để bịt miệng anh ta,
còn cả những nhân chứng khác nữa, đều bị bịt miệng hết, thần không biết quỷ
không hay. Xét cho cùng, Đỗ Trường Phong thực ra chỉ là kẻ chịu tội thay cho
nhà họ Lâm mà thôi. Đương nhiên, mọi chuyện vốn cũng từ anh ta mà nên, anh ta
bị nhốt trong nhà thương điên bao nhiêu năm như vậy cũng chẳng oan ức gì. Hơn
nữa, Lâm Sỹ Diên cũng bỏ không ít tâm huyết vào anh ta rồi…”

“Để lương tâm được thoải mái hơn.”

“Không sai!”

Diệp Quán Ngữ đứng dậy bước đến bên cửa kính. Mặt trời buổi chiều chiếu thẳng
vào của kính, lơ lửng trong nắng chiều là vô số những hạt bụi, lượn vòng rồi
lại lộn tung lên, giống hệt như kiểu ống kính đặc tả trong một bộ phim nào đó,
ánh nắng dù sáng rõ lắm nhưng lại rất âm u khó diễn tả thành lời. Thật buồn
cười quá! Thật đáng sợ quá! Nhân tính sao lại bỉ ổi đến vậy, không ngờ dưới
cái vẻ bề ngoài hào nhoáng như vậy lại bẩn thỉu đến thế! Trước kia anh cũng
không ít lần phải buồn phiền về những việc mình đã làm, nhưng giờ đây anh lại
rất thản nhiên, thế gian là vậy đấy, thế sự chính là vậy đấy, so với sự bỉ ổi
nhơ nhớp của người nhà đó thì anh vẫn còn trong sạch chán.

Âu Dương Chiêu lại nói tiếp: “Con người rốt cuộc thì ai cũng muốn mưu lợi cho
mình, Lâm Hy là con đẻ nhà họ Lâm, Đỗ Trường Phong chẳng qua chỉ là được đem
về nuôi, vào những lúc quan trọng ấy nên bảo vệ ai, nên hy sinh ai, quả thực
cái lão già nhà họ Lâm ấy không hề hàm hồ chút nào.”

“Tôi lại thấy hơi đồng cảm với thằng điên đó rồi.” Diệp Quán Ngữ thấy buồn
cười mà không nói ra được.

“Đúng vậy, bị người ta đem ra làm kẻ chịu tội thay, lại còn ù ù cạc cạc chẳng
hay biết tí gì.” Âu Dương Chiêu cũng đứng dậy bước đến sau lưng Diệp Quán Ngữ,
“Vậy, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”

Diệp Quán Ngữ quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng khóe miệng lại như mỉm
cười: “Mời Lâm Hy đi uống cà phê.”


Trường Mộng Lưu Ngân - Chương #10