Mạo Hiểm Giả


Người đăng: Knight

Nghe tới Băng Ngục hắn không kìm được mà rùng mình ớn lạnh. Hắn rũ lớp băng
dính trên cơ thể sau đó cất bước xuống núi.

Dưới chân núi rải rác quần thể kiến trúc độc đáo mang đậm sắc thái phương tây.
Giữa nó là 10 bức tượng tượng trưng cho 10 thống lĩnh được bố trí thành một
vòng tròn bao quanh. Khu vực Băng Phong Chiến Lang quản lí nằm một trong số
đó.

Tổng thể khu vực này lại nằm dưới quyền điều hành của Cực Hạn Chiến Lang,
trưởng lão thứ 6 dưới trướng Lang Đế.

Nhìn từ ngoài Guild VN đã rất đồ sộ, bên trong nó còn được phóng đại lên vô số
lần. Khối không gian bên trong lớn gấp bội so với diện tích nhìn từ bên ngoài
với đầy đủ hệ thống sinh thái cần có của một tinh cầu.

Nghe có vẻ nghịch lí nhưng đây là sự thật. Tường thành ngoài tác dụng phòng
ngự ra còn có khả năng chứa đựng không gian bên trong. Tất cả kết hợp lại
thành một pháo đài không gian di động khổng lồ.

Ngũ hộ pháp đi vào truyền tống trận đặt giữa quãng trường, hắn cần gặp Cửu hộ
pháp của Miêu tộc. Hàn Thiết là người Miêu tộc, hẳn họ sẽ không từ chối giúp
đỡ hắn.

. ..

Truyền tin xong, Knight xuống ngựa lững thững dắt bộ vào thành.

Trên con đường dài đông đúc, nhiều người lập nên các cửa hàng bày ra la liệt
rau củ quả, gia vị và các mặt hàng khác. Trời đã chiều tà, giữa đám đông nhộn
nhịp này, các chủ cửa hàng la lớn để hút khách.

Các bà nội trợ và thương gia thì tranh cãi, mặc cả giá cả của nguyên liệu
tươi, còn trẻ con thì bị mê hoặc bới mùi hương của kẹo và tinh dầu bạc hà bày
bán trên phố.

Knight thích thú ngắm khung cảnh náo nhiệt này, nó làm cậu liên tưởng tới
phiên chợ ở quê hương kiếp trước. Nếu có máy ảnh, hẳn cậu sẽ chụp vài pô làm
kỷ niệm.

Knight dẫn theo Tử Yên đi dạo một vòng quanh khu chợ cho tới khi chập choạng
tối rồi mới đi tìm chổ qua đêm. Knight nhìn xung quanh.

Có vài cửa hiệu kinh doanh với vài mống khách qua lại. Bên kia là một ít nhân
công vận tạp đề đang bưng hàng. Cậu bước tới một cửa hiệu trong số đó.

Buộc ngựa vào cọc gỗ cắm trước quán, phủi lớp bụi trên người, cậu đặt Tử Yên
lên vai. Knight bước lên bậc tam cấp rồi đi vào.

Hầu như mọi cửa sổ đều đóng kín trừ hai khung cửa phía bên kia tường. Bên
trong được thắp sáng bằng đèn dầu mờ, nếu ai quen với không gian sáng bên
ngoài sẽ không thích nghi ngay tức khắc. Knight buộc phải nheo mắt lại một
chặp để thích ứng.

Bên trong rộng rãi, tầng một là khu vực ăn uống với một quầy tính tiền. Một
cabin lớn được đặt sau quầy, trên đó đặt vài chục chai rượu. Từ cánh cửa cạnh
quầy đi ra một người phục vụ, anh ta bưng một khay mâm lớn đang bốc khói nghi
ngút trên tay.

Ở góc gần cửa của phòng ăn là một cầu thang được đóng vuông góc vào tường, nó
dẫn lên tầng hai. Lác đác vài người khách ngồi bên những chiếc bàn tròn và tất
cả bọn họ đang nhìn về cánh cửa nơi Knight đứng.

Knight khá bất ngờ trước phản ứng của những người này. Cậu trông rất bình
thường, khuôn mặt bình thường, quần áo bình thường, khí chất không có gì đặc
biệt, kể cả tiểu cô nương trên vai cậu nhan sắc cũng không xuất chúng, nàng
hiện tại trông khá đáng yêu mà thôi.

Mọi con mắt đổ dồn về mình làm Knight có chút khó chịu, cậu bước nhanh vào một
bàn cạnh khung cửa sổ phía bên kia phòng.

Một cánh tay ngăn cậu lại.

“Nơi này không đón tiếp ngươi chàng trai. Chỗ này dành riêng cho mạo hiểm giả
hoặc là. . .”

Knight không có tí thiện cảm nào dành cho người đàn ông này, cậu khó chịu ra
mặt khi hắn nhìn chằm chằm vào túi xách nhỏ giắt bên hông cậu.

“Thế nào? Đây là luật, ngươi không hài lòng với ta sao? hoặc ngươi là tu luyện
giả hoặc ngươi có rất nhiều tiền còn không thì cút.”

Giọng hắn chắc nịt, từng thớ mỡ thừa rung bần bật theo giọng nói của hắn.
Knight không muốn làm lớn chuyện, nghiệp lực không phải thứ dựa vào sức mạnh
mà có được nếu không cậu cũng không cần thiết tồn tại.

Knight trút ra mớ bạc vụn lấy từ Khấu Trọng lúc trước lên bàn, cậu lấy ba mảnh
bạc lẻ đưa cho gã đàn ông.

“Chừng này đủ chưa?”

Gã đàn ông cười xòa, hắn ta vỗ vai Knight ra chiều thân thiết nói: “Ngươi là
người mới ta tính rẻ cho, coi như đây là phí gia nhập đi.”

“Phí gia nhập?”

Knight bất ngờ hỏi lại.

“Thế ngươi đến đây làm gì? Trên bảng đã ghi rõ ràng rồi mà, đây là chi nhánh
mạo hiểm giả đặt tại Phất Lai thành này, chẳng lẽ ngươi không biết chữ?”

Gã đàn ông nghi ngờ nhìn Knight. Cậu ái ngại ho khan một tiếng, tránh những
cặp mắt ngạc nhiên trong phòng, dường như cậu lại một lần nữa thành tâm điểm
tại đây.

Nếu không nhờ thiết bị giả kim thuật gắn gắn trên tai thì kể cả nghe cậu cũng
không hiểu họ nói gì. Khấu Trọng vốn không biết chữ, tên Knight chủ thể lại
quên mất vấn đề này.

“À. . .ừm. . .ta tưởng các ngươi không tính phí.”

Knight ngượng ngùng nói.

“Làm gì có chuyện dễ dàng thế, lúc đầu ta còn tưởng ngươi là là con cháu tiểu
gia tộc nào chui vào đây trốn đi nghĩa vụ nên mới nói thách thế. Mà tiểu huynh
đệ này, ta không cảm nhận được chút đấu khí nào từ ngươi, phải chăng ngươi
dùng đan dược ẩn dấu tu vi?”

“Lại là vấn đề này”, Knight thầm than. Cậu tự nhủ sau ngày hôm nay phải chuyên
tâm luyện tập thứ gọi là đấu khí này, ở đây con người nói chuyện với nhau bằng
nắm đấm, nếu muốn tồn tại và phát triển, cậu buộc phải thay đổi quan điểm sống
của mình.

“Đúng là ta có sử dụng đan dược ẩn dấu tu vi.”

Gã đàn ông “À” một tiếng. Hắn ta chạy lại quầy tính tiền nói gì đó đó vào tai
nữ thu ngân. Nàng ta mở chiếc hộp gỗ trong ngăn tủ kính, rút ra một mảnh kim
loại hình chữ nhật.

Hắn ta dùng sợi dây xích nhỏ thó móc qua đầu lỗ đục trên mảnh kim loại rồi
mang tới cho Knight.

“Trong thế giới mạo hiểm giả chúng ta được phân thành nhiều cấp độ khác nhau
thông qua chất liệu kim loại làm nên tấm thẻ này. Thấp nhất là đồng, tiếp đó
là bạc, vàng, bạch kim, ám kim, kim cương, thiên sinh thạch, thánh sinh thạch,
thần thạch.”

“Ngươi là người mới nên gọi là đồng đoàn căn cứ theo thẻ bài thân phận ngươi
đeo. Giờ thì chúc mừng ngươi trở thành thành viên hiệp hội mạo hiểm giả. Ta là
Hạo Đổng, trưởng chi nhánh này.”

Hạo Đổng đưa bàn tay thô kệch làm cử chỉ bắt tay. Knight hơi ái ngại nhìn vào
bàn tay dính toàn dầu mỡ của hắn ta, cậu miễn cưỡng bắt lấy.

“Ha ha có thế chứ. Ngươi tên gì chàng trai?, nói nãy giờ ta quên mất vụ này.”

Bả vai Knight bổng chốc dính đầy mỡ sau khi Hạo Đổng khoác lên vai cậu. Tử Yên
có vẻ khó chịu bởi cái mùi này, nàng nhích người ra xa nhất có thể.

“Knight.”

“Cái tên lạ quá. Ngươi nhìn thấy tấm bảng đặt cuối góc phòng không?”

Knight quay người theo hướng Hạo Đổng chỉ. Cậu thầm chửi tên ngu ngốc nào
không đặt thứ này vào nơi nào dễ nhìn một chút mà lại đặt tút sâu trong góc.

“Đây là bảng thông báo nhiệm vụ, ngươi muốn lên cấp buộc phải hoàn thành số
lượng nhiệm vụ nhất định, ngoài ra còn có nhiều ưu đãi khác dành cho những
người cấp cao hơn. Tên hoàng đế chết dẫm của Pháp Lan đế quốc hạn chế chặt chẽ
chúng ta nếu không ta đâu phải sống o ép trong tòa nhà bé tí này. . .hừ.”

Knight như muốn bảo Hạo Đông rằng hắn đang dần lạc đề nhưng thôi, cậu để hắn
tự biên tự diễn.

“Tử Yên, muội ăn gì không?”

Knight quay sang hỏi. Tiểu cô nương này nãy giờ nép người vào góc tường, không
nói không rằng, Knight nghĩ rằng cô bé còn ngại do khoảng thời gian hai người
tiếp xúc quá ngắn.

“Nơi này dơ quá.”

Tử Yên nhăn mũi đáp. Knight phát hiện thêm một điều, có lẻ Tử Yên thuộc dạng
người thích sạch sẽ, bằng chứng là cô bé phủi sạch phần ghế mình ngồi mới đặt
mông xuống.

Cậu lại nhìn quang cảnh trong phòng, khắp nơi vương vãi thức ăn và những vũng
nước ứ đọng, tường nhà thì loang lỗ vết chàm.

“Chịu khó đi. Muội phải làm quen với những nơi như thế này nếu muôn trả thù
cho cha mẹ.”

Tử Yên ậm ừ cho qua, xét cho cùng cô bé mới 6 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu trả
thù là gì? Thứ Tử Yên cần bây giờ là môt chỗ dựa tinh thần, một chỗ dựa vững
chắc để nguôi ngoai vết nhơ trong lòng.


Trùng Sinh Thành Ma Đế - Chương #20