Người đăng: Knight
Từ dưới vòng tròn ma pháp dần trồi lên ba cái đầu chó đen xì. Khí tức hắc ám
nồng nặc từ nó tỏa ra đánh động toàn ma thú sâm lâm.
Toàn bộ mạo hiểm giả dù đang ở bất cứ nơi đây tại cánh rừng này đều gặp một
cảnh kinh thế hãi tục, dường như tất cả ma thú trong sâm lâm này đang triều
bái, chúng quỳ phục xuống run rẩy dưới uy áp một vị đế vương, kỳ lạ là những
mạo hiểm giả này lại không có cảm giác đó.
Không ai bảo ai, họ tranh thủ giây phút này chém giết ma thú lấy ma hạch khi
chúng đang trong trạng thái không thể phản kháng.
Đứng đối diện Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, Tiêu Hàn bị dọa ngất từ lúc nào. Lại
nhìn con cẩu đang vẩy đuôi trước mặt mình, Knight không biết nên cười hay nên
khóc.
“Ngươi đừng nói với ta đây là. . .”
“Nó là tiểu Hắc”
Thanh Mai âm yếm vuốt ve ba cái đầu đen bóng to như thùng phi của nó. Con cẩu
phi thường phối hợp, cái lưỡi thè dài ra khỏi hàm răng, trông nó không khác
chó nhà là bao.
“Ta không nhớ là có kêu ngươi gọi thứ này ra.”
Thanh Mai ủy khuất giương cặp mắt đáng thương nhìn cậu, nàng thanh minh:
“Thuộc hạ là Thuần Thú Sư. Mỗi Thuần Thú Sư đều sở hữu số lượng hồn ước nhất
định cho riêng mình, tiểu Hắc là một trong số hồn ước của thuộc hạ. Nhìn nó
hung dữ vậy thôi chứ thật ra nó hiền lắm.”
“Vậy à?”
Knight tựa hiểu ra. Cậu chầm chậm cưỡi lên con Hắc Mã của Tiêu Hàn, còn đang
quỳ sụp trên nền đất.
“Đi thôi.”
Tiểu Hắc hóa thành con cún nhỏ, nó chui vào lòng Thanh Mai nằm yên vị trong
đó. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Hắc làm nó kêu lên ư ử thích thú. Knight
thoáng nhìn qua, sâu trong mắt cậu lóe lên niềm thương cảm vô hạn nhưng rất
nhanh mất đi.
“Ngài đúng là không có xíu tình cảm nào hết.”
Knight im lặng cho đến khi Thanh Mai quay lại bóng của mình, cậu thở dài:
“Sẽ tốt hơn nếu ta là người qua đường. Một người lạ nơi cuối con đường.”
Tiểu Hắc biến mất, uy áp đế vương đến từ huyết mạch cũng biến mất, khu rừng
trở lại nhịp sống thường ngày của nó. Knight thong dong cưỡi Hắc Mã tiến về
Phất Lai thành.
Knight cưỡi ngựa vừa đi vừa ngắm cảnh. Vì nơi đây nằm ngoài rìa nên cây cối
khá thưa thớt, hai bên đường là trồng một loại cây lá hình lục giác, trông khá
giống lá phong quốc kỳ Canada kiếp trước.
Trời đã vào thu, từng chiếc lá vàng nhẹ trôi theo chiều gió tạo cảm giác đượm
buồn, cô quạnh cũng như tâm trạng Knight lúc này.
Gần ngã tư đường trước mặt cậu tụ tập một đám đông mạo hiểm giả, tính tò mò
nổi lên, Knight quyết định ghé xem một chút.
“Có chuyện gì thế?”
Knight cất tiếng hỏi vị trung niên trước mặt. Ông ta thở dài bất lực:
“Ngươi thấy đấy? Cha mẹ nữ hài này không may bị bọn cướp giết chết, nàng may
mắn thoát nạn kịp chạy ra đây. Đây là vụ thứ tư trong ngày rồi, một vài người
có tâm đuổi theo bọn cướp nhưng đến giờ vẫn chưa trở lại.”
“Chàng trai trẻ, cậu nên cẩn thận khi hành tẩu trong rừng. Dạo này bọn cướp
lộng hành lắm, với lại cậu không phải tu luyện giả thì tốt nhất đừng nên vào
đây.”
Một người khác tốt bụng nhắc nhở. Phân thân này chưa từng tu luyện nên không
phát ra dao động đấu khí, những người này nghĩ vậy là bình thường.
Knight thầm cám ơn người đàn ông tốt bụng. Cậu có phần thương cảm trước số
phận cô bé bất hạnh này. Sau giây lát đắn đo, cậu quyết định. Knight chen
người vào trong, cậu tiến lại gần tiểu nữ hài đang nức nở, ôn tồn nói:
“Tiểu muội, muội có muốn trả thù không?”
Tiểu nữ hài ngơ ngác nhìn cậu. Nàng chừng 5 đến 6 tuổi, có mái tóc màu đỏ rực,
thắt thành bím để ra sau. Trên mình mặc bộ y phục xanh nhạt, giản dị cùng hai
má lún đồng tiền khả ái.
“Muội muốn cha mẹ muội trở lại. . .hức. . .hức. . .”
Knight xoa nhẹ mái tóc nàng. Cậu lấy một chiếc khăn trắng sau đó ngồi xuống
lau đi hàng lệ dài trên má.
“Ta không hứa sẽ giúp muội đưa họ trở lại nhưng ta hứa sẽ cho muội sức mạnh để
trả thù kẻ giết cha mẹ muội.”
Những người xung nghe cậu nói liền khinh bỉ. Một lão giả tro bào cười mỉa:
“Ngươi nhìn lại mình đi rồi hãy nói. Ngay cả một chút đấu khí không có mà dám
mạnh miệng, nực cười. Ta nghi ngờ ngươi đang có ý đồ bất chính.”
Knight cười khổ. Đúng là hiện cậu phế thật, thân mình lo chưa xong lại lo
chuyện bao đồng. Cậu ngước nhìn những người xung quanh, họ nhìn cậu bằng ánh
mắt khinh miệt, kinh tởm như thể cậu là nổi sỉ nhục của họ.
“Vậy trong các ngươi ai sẽ nhận nuôi cô bé?”
Không ai đứng ra cả. Mọi con mắt đổ về lão giả tro bào, người khơi mào chuyện
này. Lão ấp úng lên tiếng.
“Đừng nhìn ta, ta có lòng tốt cảnh tỉnh các ngươi mà thôi. Lão hủ tuổi đã cao,
tự nuôi mình còn không nổi lấy sức đâu nuôi thêm người khác.”
“Các ngươi không ai nhận thì để ta nhận. Tiểu muội, muội có muốn theo ta
không?”
knight im lặng chờ câu nói của cô bé. Nếu không đồng ý, cậu sẵn sàng bỏ đi mà
không hề vướng bận. Trong trường hợp đồng ý, coi như cậu có thêm một người bạn
đồng hành, cũng không quá tệ.
“Huynh có thể giúp muội? Muội phải giết bọn chúng trả thù cho cha mẹ.”
Knight mỉm cười. Cậu không muốn người khác bận lòng về mình, cậu càng không
muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với thế giới xung quanh. Liệu có thể? Cậu phải
thay thế bản thể tiếp tục cuộc hành trình tại thế giới này trong khi hắn ngủ
say.
Liệu cậu có thể kìm nén cảm xúc của mình với những người xung quanh, Knight
không biết. Cậu không có nhiều thông tin về chủ thể nhưng cậu biết chắc một
điều, khi trở về với chính mình, một Knight hoàn chỉnh sẽ xuất hiện.
Cậu là một phân hồn trong vô số phân hồn của chủ thể, “Knight” chủ thể sẽ thay
thế cậu chăm sóc các mối quan hệ cậu đang có. Rào cản lớn nhất giữa hai người,
trong khi cơ thể này mang huyết thống nhân loại, còn bản thể không phải dù hai
người chung một linh hồn.
“Chỉ lần này thôi. Sẽ không một ai bận lòng vì ta nữa.”, Knight chua chát.
“Ta sẽ giúp muội.”
Knight nhấc bổng nữ hài lên đặt lên vai. Dòng người tụ tập dần giải tán. Nữ
hài lưu luyến nhìn sâu vào trong rừng trước khi cùng Knight thẳng bước.
Ngồi trên lưng ngựa, Knight hỏi thêm một số thông tin về tiểu nữ hài. Theo lời
nàng, nàng tên Hoàng Tử Yên, năm nay vừa tròn 6 tuổi. Gia đình nàng nằm ở thôn
trang cách Phất Lai thành hai dặm về phía đông, trong một lần bị kẻ thù đột
kích, cha mẹ dần theo gia quyến chạy về Phất Lai thành.
Giữa đường không may gặp cướp, nàng là người may mắn sống sót. Nói đến đây,
nước mắt nữ hài cứ thế tuôn rơi.
“Ổn rồi.”
Knight ôm nữ hài vào lòng an ủi. Đi suốt thời gian dài, cậu đã thấm mệt.
Knight ra sức thúc ngựa chạy về tòa thành trước mặt.
Cậu lấy một tấm kính mỏng trong hành lí ra. Trên đó có khắc ký tự latinh, với
ba cái tên Hàn Nhạc, Hàn Nha và Hàn Thiết.
Cả ba thanh hp trên mặt kính đều đang báo động đỏ. Knight hiểu thứ này là gì,
sắc mặt cậu lạnh dần.
“Người của chúng ta có chuyện rồi. Ngươi mau truyền tin báo về tổng bộ.”
Knight nói vào khoảng không trước mặt. May là thời điểm hiện tại không ai nhìn
thấy.
Trong bóng Knight phát ra hai tiếng thì thầm nhỏ. Hai người này một là Thuần
Thú Sư, người là lại là một Cung Thủ, cả hai đều đạt cấp độ thống lĩnh, so với
hộ pháp thì cao hơn một bậc, hay nói cách khác là 10 cấp độ.
Lại nói về phân cấp của thế giới này. Lv1 tương đương với Đấu Sư, lv2 tương
đương với Đại Đấu Sư cứ thế tính lên. Đạt đến lv10 tương đương với chuẩn đội
trưởng, về cơ bản vượt qua giới hạn Thiên Đạo nên bị nó bài xích, thực lực
kích phát không đạt tới 1%.
Riêng cấp bậc thống lĩnh trở lên không chịu hạn chế của Thiên Đạo. Ở đẳng cấp
này, Thiên Đạo dù muốn cũng không áp chế được.
Thế giới Ambrosio phân làm Cửu giới. Hệ thống sức mạnh và kết cấu không gian
vượt quá xa so với nơi này. Tiếp nhận ý chí từ Chân Tổ, thứ Knight cần bây giờ
không phải là sức mạnh mà là nhiều thứ khác nên cậu mới tạo ra nhiều phân thân
như vậy.
Ở nơi này thứ cậu cần là nghiệp lực mà không phải ý chí lực hay vận mệnh.
Thanh cự kiếm trong hồn hải Knight rung lên nhè nhẹ, nó phát ra tiếng ong ong
vui sướng. Hư ảnh Knight trong đó cười nhạt: “ bắt đầu rồi.”
. ..
Trên một đỉnh núi cao ngút tầng mây trong Guild VN. Ngự trên đỉnh cao nhất,
một con sói tuyệt mỹ ngạo nghễ vươn mình dưới trăng. Toàn thân nó phủ một lớp
băng tinh tuyệt đẹp, không gian quanh nó mơ hồ vặn vẹo bởi luồng khí kỳ dị tỏa
ra từ cơ thể.
Nó chính là Băng Phong Chiến Lang, một trong thập đại thống lĩnh, dưới trướng
Cực Hạn Chiến Lang trưởng lão bài danh thứ 6 trong Lang tộc.
Quỳ dưới chân núi không ai khác ngoài Ngũ hộ pháp, băng phong chi khí như muốn
đóng băng hắn.
“Ta cần một câu trả lời.”
Băng Phong Chiến Lang hờ hững ra lệnh. Lạnh lẽo như chính nó, không một chút
tình cảm.
“Thuộc hạ làm việc bất trắc xin chịu tội.”
Ngũ hộ pháp đập mạnh đầu xuống đất. Một tầng băng tinh nhàn nhạt dần bao phủ
hắn.
“Chịu tội. . .ngươi nghĩ chịu tội là xong sao? Ngươi làm trái tộc qui đẩy tộc
nhân vào nguy hiểm, chỉ một câu là xong?”
“Bổn tọa cho ngươi thời gian ba ngày. Trong ba ngày này, ngươi không tìm được
câu trả lời làm ta hài lòng. . .Băng Ngục sẽ chào đón ngươi.”
Gió tuyết nổi lên cuồng bạo, Ngũ hộ pháp bị đánh bay ra ngoài mà không một
chút phản kháng.