Người đăng: Knight
Từ thảo nguyên Vô Tận nếu muốn đến Phất Lai thành phải đi qua vùng rìa Táng
Hồn sâm lâm. Trên đường đi ngoài ma thú rình rập còn phải đề phòng con người.
Cách nhanh nhất kiếm được tài phú là thông qua chém giết, cướp đoạt, mỗi ngày
tại đây không biết bao kẻ ngã xuống bởi chính đồng loại của mình.
Khối thân thể này thậm chí còn chưa đạt lv1, Knight sở dĩ dám hiên ngang đi
một mình qua nơi này bởi ẩn sau bóng cậu là hai Tinh Linh hộ vệ.
Dọc đường đi, một vài ma thú cấp thấp gầm gừ lại gần. Điển hình là con Bôn Lôi
Báo nhị giai, trong mắt nó Knight chỉ là một nhân loại tầm thường không chút
đấu khí, dễ dàng làm thịt.
Những tưởng bữa trưa đến miệng, nó không do dự đớp tới nhưng ma thú trời sinh
bản năng cảnh báo nguy hiểm của chúng cực cao nhờ đó mới cứu con báo này một
mạng.
Knight ý vị nhìn con báo đang gầm gừ trước mặt. Cậu đưa tay ngoắc ngoắc lại
khiêu khích. Bôn Lôi Báo linh trí chưa khai mở nên hành động của Knight chẳng
khác nào nước đổ lá môn, không có nữa điểm tác dụng.
Ngoắc nãy giờ mà nó không chịu tiến tới, Knight chán nãn đi tiếp. Con báo đắn
đo một hồi rồi quay lưng bỏ đi, nỗi sợ hãi vô hình đã chiến thắng cơn thèm ăn
của nó.
Đi xuyên qua mấy bụi cây rậm rạp, trước mặt Knight lúc này là một đường mòn
nhỏ, thấp thoáng thân ảnh mạo hiểm giả qua lại.
Knight tìm cách gia nhập một đoàn người đang đi về thành, tiện thể tìm hiểu
một chút về tòa thành mình sắp đến. Nhưng có lẽ cậu không gặp may, không ai
đồng ý song hành cùng kẻ yếu đuối như cậu cả.
Knight tiếc rẻ, biết thế cậu đã bắt con Bôn Lôi Báo làm thú cưỡi đỡ phải cuốc
bộ thế này. Knight nhìn vào chiếc bóng của mình nói nhỏ:
“Hai ngươi có cách nào đến đó nhanh nhất hay không? Cái thân thể yếu ớt này
không thể di chuyển quá xa như vậy.”
Từ dưới bóng Knight trồi lên người thiếu nữ tuyệt mỹ. Nàng mặc trên mình bộ đồ
bó màu nâu nhạt, cặp hung khí như muốn xé tan cúc áo bay ra, vòng eo tinh tế,
thân hình tiêu chuẩn chữ S, phô bày hết đường cong vũ mị của người phụ nữ. Bề
ngoài của nàng khá giống con người trừ màu tóc bạch kim và đôi tai nhọn của
tộc Tinh Linh ra.
“Thuộc hạ tên Thanh Mai, thuần thú sư Tinh Linh nhất tộc. Thú cưỡi thuộc hạ có
rất nhiều, không biết đại nhân cần loại nào?”
Nàng cất tiếng. Giọng nói thanh thúy như chuông bạc kết hợp với khí chất và vẻ
đẹp thần thánh ấy khiến Knight ngây ngốc trong giây lát.
“À. . .ừm . . .loại nào cũng được.”
Knight gãi đầu cười giả lã.
“Địa Ngục Tam Đầu Khuyễn, ngài thấy thế nào?”
Knight đổ mồ hôi hột. Ngoài một chút ký ức về kiếp trước thì ký ức của cậu chỉ
dừng lại ở những gì chủ thể cung cấp. Có nhiều việc Knight không biết mà hỏi
những người kia cũng không nói, thậm chí cậu còn chưa biết mặt các trưởng gia
tộc.
Dù trí nhớ không hoàn chỉnh, cậu cũng biết được thần vật như con cẩu này mà đi
ngoài đường chắc khối người chết khiếp. Knight vội bác bỏ:
“Loại bình thường thôi, ngươi muốn hù chết ta à?”
Thanh Mai cười khúc khích bổng nàng nhíu mày nhìn về phương xa. Lẩn khuất sau
một tán cây cổ thụ, một bóng đen đang dán chặt mắt vào từng bộ vị trên cơ thể
nàng.
“Có con chuột nhắt thấy ta rồi.”
Knight khó hiểu. Phân thân này mới lv0, còn chưa bước chân vào cánh cửa tu
luyện nên không phát hiện ra là đương nhiên.
“Chuột?”
“Xem ra ngài không cần phải đi bộ, tự có kẻ mang đến.”
Knight hơi nhướng mày, mất giây lát để cậu hiểu chuột Thanh Mai nói tới là
gì?. Từ trong rừng đi ra một thanh niên lục y, hắn tươi cười trịnh trọng đi
tới.
“Tại hạ Tiêu Hàn, hân hạnh gặp mặt.”
Tiêu Hàn hai tay ôm quyền hành lễ.
“Knight.”
Knight đáp gọn lõn, cậu chẳng buồn xem phản ứng Tiêu Hàn như thế nào mà chăm
chăm vào con hắc mã sau lưng hắn.
“Thì ra là Knight công tử? hân hạnh, hân hạnh.”
Tiêu Hàn mặc dù miệng cười nói nhưng từ đầu tới cuối hắn dán mặt vào Thanh
Mai, một chút cũng không rời. Hắn lén lút hít lấy hít để mùi hương thoang
thoảng quanh nàng, Tiêu Hàn cố gắng áp chế dục vọng trong người, hắn tươi cười
hỏi.
“Không biết tôn tính đại danh của cô nương là gì?”
Thanh Mai hơi xích người ra sau. Tinh Linh vốn không mấy thiện cảm với nhân
loại đặc biệt là Thuần Thú Sư, họ có môt khả năng đặc biệt nhằm nhận dạng
những kẻ có ý đồ bất chính với mình.
Tinh Linh kết tinh từ tự nhiên mà thành. Khả năng đo đạc cảm xúc của họ rất
tốt mà nhân loại lại là nơi sản sinh ra nhiều mặt tiêu cực nhất nên xét về cả
hai khía cạnh, Tinh Linh tộc không thể nào chung sống cùng nhân loại.
Phản ứng của Thanh Mai càng làm Tiêu Hàn kích thích hơn. Thanh Mai như một đóa
hoa chớm nở, thuần khiết động lòng người. Tiêu Hàn đã 20 tuổi, từng chinh
chiến qua không biết bao nhiêu phụ nữ, loại cực phẩm như Thanh Mai là lần đầu
tiên hắn nhìn thấy.
Tiêu Hàn thậm chí còn có xúc động dùng vũ lực bắt ép nàng theo mình, hắn chỉ
hận không thể đè nàng xuống mà hung hăng chà đạp. Tiêu Hàn càng nhìn thiếu
niên cạnh nàng càng gai mắt, một kẻ yếu đuối như hắn mà có được tuyệt thế mỹ
nhân như Thanh Mai, Tiêu Hàn không chấp nhận điều đó.
“Knight công tử, chi bằng ngươi giao tiểu thư đây cho ta chăm sóc, ta sẽ đảm
bảo ngươi ăn sung mặc sướng cả đời.”
Knight giống như nuốt phải một con ruồi. Tên này tới lân la làm quen xong còn
đòi cướp Thanh Mai khỏi hắn, dù hắn còn nặng lòng với Ruby cũng không có nghĩa
là hắn đồng ý nhường Thanh Mai cho người khác. Knight ghét nhất là có kẻ muốn
cướp lấy đồ của mình, cả kiếp trước lẫn kiếp này, từ phân thân cho đến bản
thể, chỉ có điều cậu không nhận ra mà thôi.
“Thanh Mai, ngươi nghĩ sao?”
Knight không trả lời hắn mà hỏi cô nàng bên cạnh mình, Thanh Mai chưa kịp nói
thì Tiêu Hàn đã cướp lời.
“Thanh Mai, cái tên thật đẹp. Trong mắt ta cái tên Thanh Mai còn chưa nói hết
vẻ đẹp của nàng, chỉ cần nàng theo ta, ta sẽ cung phụng nàng mọi thứ, tiền
tài, danh vọng, tài nguyên tu luyện, tất cả những gì ta có. Kẻ tầm thường như
hắn làm sao xứng có được nàng.”
Thanh Mai đỏ mặt vì tức giận, một thống lĩnh như nàng lại bị một tên nhân loại
phàm tục xúc phạm, chuyện này mà đồn ra ngoài nàng không còn mặt mũi để về gia
tộc nữa.
Tiêu Hàn cứ nghĩ Thanh Mai đỏ mặt vì thẹn, hắn giương giương đắc ý cười dài:
“Đấy ngươi thấy chưa? Nàng làm sao có thể chấp nhận loại kém cỏi như ngươi
được? khôn hồn thì cút ra chỗ khác nếu không đừng trách ta ra tay độc ác.”
Knight hết nói nổi loại người này. Cậu có cảm giác như mình đang xem kịch,
không hiểu sao Knight lại buồn cười khi nhìn vào bản mặt vênh váo của hắn.
“Ngươi muốn đi theo hắn.”
Knight khóe môi giật giật, cậu cố điều chỉnh giọng nói sao cho bình thản nhất
mà không lộ ý cười ra.
“Dưới danh nghĩa của Tinh Linh Hoàng, thuộc hạ dù có chết cũng không bao giờ
phản bội lại lý tưởng sống của mình.”
“Tốt. . .”
Knight vỗ vai Thanh Mai khen ngợi. Trang phục Thanh Mai mang giống khuynh
hướng cosplay hiện đại, theo động tác của Knight, cặp hung khí lắc lư liên tục
phập phồng sau lớp áo.
Hành động này rơi vào mắt Tiêu Hàn lại khiến hắn bạo nộ.
“Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người nàng.”
Knight đạm bạc nói.
“Ta và ngươi không quen biết, khi không ngươi lại đòi người của ta, ngươi nghĩ
ta là ai?”
“Ta không muốn có rắc rối không cần thiết, tạm thời tha cho hắn. Chúng ta đi.”
Knight nắm lấy tay Thanh Mai kéo đi như chọc tức Tiêu Hàn. Thanh Mai có ý lãng
tránh nhưng bị cậu mạnh mẽ nắm lấy, dù sao đây là lần đầu tiên nàng chạm vào
người khác giới, Thanh Mai run nhè nhẹ, nàng khẽ cắn môi đi theo.
“Đứng lại. Ai cho ngươi đi?”
Tiêu Hàn lao tới núm lấy cổ áo Knight kéo lại.
“Ta không muốn giết người, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Thanh Mai gật đầu. Một vòng tròn ma pháp không tên dưới chân họ phát sáng, một
bóng đen dần nhô lên khỏi mặt đất.
Khí tức tà ác của nó phủ kín vạn dặm, đánh động lũ ma thú cửu giai tận sâu
trung tâm Táng Hồn sâm lâm.