Người đăng: Knight
Không chỉ đám gia đinh mà những tộc nhân xung quanh cũng bị hành động của Khấu
Trọng dọa sợ. Thử hỏi một kẻ bỏ vợ con mình chạy trốn vào quân ngũ, một kẻ hèn
kém nhu nhược ai ai cũng có thể khi dễ được, giờ đây dám phản kháng chúng, dám
phản kháng nhị thiếu gia con trai của Thất trưởng lão.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Giết hắn cho bổn công tử. Kẻ nào đánh
chết được hắn, bổn công tử thưởng kẻ đó 10 lạng bạc.”
Đổ Trạch một lần nữa hét lên. Qủa nhiên nghe đến tiền, đám gia đinh liền sáng
mắt. Hầu như tất cả gia đinh, nha hoàn tại đây đều đồng loạt giương ánh mắt
hung ác nhìn chòng chọc vào Khấu Trọng.
“Ta không biết ngươi ăn phải thứ gì mà dám cả gan phản kháng lại Đỗ Trạch nhị
thiếu nhưng hôm nay ngươi chết chắc rồi.”
Ả nha hoàn oán độc nhìn hắn, gằn giọng. Khấu Trọng xưa nay bản tính nhu nhược
thường xuyên bị người ức hiếp, cho dù hắn gia nhập quân doanh cũng không thay
đổi điều đó. Điều này như một chân lý bất biến và hiển nhiên những kẻ nơi đây
không muốn thay đổi nó.
“Nói nhiều với hắn làm gì? Ai giết được hắn thì tiền của kẻ đó.”
Một tên gia đinh hét lớn. Hắn cầm một thanh củi mục chạy tới ý đồ bổ vào đầu
Khấu Trọng. Có kẻ thứ nhất thì sẽ có kẻ thứ hai. Hàng chục gia đinh, nha hoàn
vác theo gậy gộc chạy tới.
Đỗ Trạch cười lạnh chờ xem thảm kịch của Khấu Trọng. Hắn còn cố ý tạo thêm
tiếng ồn hấp dẫn nhiều người tìm đến, tuy nhiên trong số này không một ai ra
tay cứu giúp hay có ý định ngăn cản Đỗ Trạch như thể đây là chuyện thường ngày
ở huyện.
“Trong gia tộc có qui định, bất kể ai từ chi thứ cho đến chính chi. Một khi
đạt đến Đại Đấu Sư cấp bậc sẽ được thăng cấp lên trưởng lão. Các ngươi một lũ
cẩu nô mà dám ra tay với ta? Với người nhà của ta?”
Khấu Trọng cơ mặt vặn vẹo dữ tợn, hắn gầm lớn. Tiếng gầm có ẩn chứa đấu khí
cuồng bạo chấn bay lũ gia đinh bên cạnh. Chúng là người thường làm sao có thể
chống lại uy áp của Đại Đấu Sư. Những tên đứng gần hắn nhất, kinh mạch vỡ nát,
thất khiếu máu chảy lai láng.
Khấu Trọng lao tới chụp lấy ả nha hoàn trước mắt. Hắn chụp lấy cổ ả nhấc bổng
lên cao.
“Con tiện nhân ngươi năm lần bảy lượt gây sự với ta thậm chí dồn ta vào chổ
chết. Ta và ngươi không thù không oán mà ngươi nhẫn tâm buông lời cay nghiệt
với ta? Với gia đình ta?”
Ả nha hoàn mặt mày tái mét. Lực đạo từ cánh tay Khấu Trọng quá lớn, ả vô lực
giãy giụa trên không, nước mắt, nước mũi trộn lẫn với máu ướt đẫm khuôn mặt. Ả
giương mắt sang Đỗ Trạch cầu cứu.
Kẻ mất mặt nhất không ai khác ngoài Đỗ Trạch. Bên ngoài kia hàng dài tộc nhân
xì xầm bàn tán, nếu hắn không hành động đúng mực, một lần nữa hắn sẽ trở thành
trò cười cho thiên hạ.
“Ngươi có biết ngươi đang chống lại ai không? Chỉ một câu nói của ta, con tiện
nhân Ải Liên kia ngay trong hôm nay ta sẽ đưa nó đi theo mẹ nó.”
Chỗ dựa của Đỗ Trạch ngoài cha hắn ra còn có một vị đại ca cùng cha khác mẹ
nữa. Nhờ đó hắn tung hoành ngang ngược tại Phất Lai thành mà không ai cản. Dĩ
nhiên hắn không ngu đến mức gặp ai cũng sinh sự mà luôn tìm hiểu kỹ về đối
tượng rồi mới ra tay.
Lời đe dọa của Đỗ Trạch quả nhiên có tác dụng nhưng là tác dụng ngược. Khấu
Trong khẽ dùng lực bẻ gãy cổ ả nha hoàn, hắn vứt xác ả xuống như vứt một đống
rác.
“Cha ngươi sao? Cha ngươi chắc đang đau đầu vì có đứa con phế vật như ngươi.”
Mỗi bước chân của Khấu Trọng tựa tảng đá nghìn cân nghiền nát lòng tự tôn của
Đỗ Trạch. Hắn dịch lùi ra sau, vừa lùi vừa hét.
“Các ngươi còn đứng đó? Còn không mau bắt hắn cho ta? Kẻ nào trái lệnh đừng
trách ta độc ác.”
Đám gia đinh chần chừ nửa muốn nửa không. Bởi vì chúng cảm nhận được một thứ
trên người Khấu Trọng, thứ mà Đỗ Trạch không có, hơi thở cường giả.
“Đánh cũng chết mà chạy cũng chết. Ta xin thôi việc.”
Một tên gia đinh hét lên, hắn cấp tốc chạy một mạch ra ngoài. Những ai còn lại
ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, lần lượt vứt bỏ vũ khí chạy biến. Giữa mạng sống
và tiền chúng ưu tiên mạng sống hơn, tiền phải có mạng mới hưởng, chết rồi có
tiền cũng vô dụng.
“Lũ cẩu nô tài. Ta sẽ kêu cha ta tru diệt toàn nhà các ngươi.”
Mặc cho Đỗ Trạch gào thét, đám gia đinh vẫn không quay trở lại. Khấu Trọng
cười gằn bước tới.
“Ngươi đừng qua đây. . .ngươi biết ta là ai không?”
Khấu Trọng nhìn Đỗ Trạch như một con chó chết, hắn làm sao có thể tha cho kẻ
này được. Một ý nghĩ điên rồ bổng chốc nở rộ trong đầu Khấu Trọng. Hắn gầm gừ:
“Ta chính là đang chờ cha ngươi đến đây.”
Nói rồi hắn lôi xềnh xệch Đỗ Trạch tiến về tòa tiểu viện của mình.
“Đứng lại.”
Trong hàng ngũ tộc nhân quan chiến nhảy ra hai đạo thân ảnh. Một người thiếu
nữ tuổi tầm 16, 17, để tóc đuôi ngựa, có chút tư sắc. Người còn lại là một
thiếu niên mập ú, trên tay cầm cái đùi gà chiên đang rướm mỡ.
“Thả hắn ra.”
Thiếu nữ chỉ thẳng mặt Khấu Trọng ra lệnh. Nàng ta tu vi đạt đến Đấu Giả nhị
tinh, không phải thứ rác rưởi như Đỗ Trạch có thể so sánh.
“Nếu ta không thả thì sao?”
“Thì thế này.”
Thiếu niên đứng bên cạnh ném chiếc đùi gà vào mặt Khấu Trọng, tốc độ tương
phản với thân thể béo ú, một quyền đấm tới.
“Nếu là ta trước đây thì ngươi thắng nhưng. . .ta không phải là ta lúc trước.”
Khấu Trọng cười mỉa nhìn hai kẻ vô tri trước mắt. Chúng đến giờ chưa hiểu rằng
kẻ trước mặt không phải kẻ chúng có thể tùy ý trêu chọc hay là chúng cố tình
không chịu hiểu. Điều đó không quan trọng bởi kể từ ngày nhận quà tẩy lễ tại
Ma quốc, hắn đã đi một con đường hoàn toàn khác hẳn so với nhân loại.
Đấu khí trong cơ thể hắn hoàn mỹ dung hợp với ma lực của tộc sói hình thành
một loại đấu khí mới. Lực lượng cơ thể tăng lên rất nhiều, đi kèm với nó là
tầm nhìn, giờ đây hắn đã ở một độ cao mà trước giờ chưa từng nghĩ tới.
Không cần dùng bất kỳ một kỹ năng nào, bằng vào nhãn quan siêu cường của tộc
sói. Nắm đấm của tên mập trong mắt hắn không khác gì rùa bò. Khấu Trọng nhẹ
nhàng chụp lấy mà không tốn một chút sức.
“Rắc”
Toàn trường lặng ngắt như tờ, thậm chí có thể nghe rõ tiếng gió thổi xào xạc
trong không khí. Phải mất vài giây sau, một tiếng rú kinh thiên vang lên đánh
động toàn bộ người ở đây.
“Áhhhh!”
Từ bả vai tên mập, một vòi máu xối xả phun ra. Mặt hắn trắng bệch không một
giọt máu, hắn run rẩy nhìn vào cánh tay lủng lẳng Khấu Trọng đang cầm rồi nhìn
vào bả vai đang chảy máu của mình.
“Ngươi . . .ngươi. . .”
Hắn nói được hai câu liền bất tỉnh. Thiếu nữ đứng bên cạnh hốt hoảng đỡ lấy
hắn, nàng hét lớn:
“Người đâu? mau đưa đại thiếu gia tới y phòng mau lên. . .nhanh.”
Rồi nàng quay sang Khấu Trọng gằn giọng đe dọa:
“Ngươi đả thương nhị thiếu gia con trai Thất trưởng lão, giờ đến trưởng tử độc
đinh của Đại trưởng lão cũng dám động tới. Ngươi tới số rồi.”
Khấu Trọng thản nhiên:
“Vậy là các ngươi có tham gia hãm hại con gái ta?”
“Ha ha. . .chính ta là người đưa con ả đến Tiêu phủ đấy, ngươi làm gì được
ta?”
Lửa giận trong lòng Khấu Trọng một lần nữa đột ngột dâng cao, hắn chụp lấy cổ
thiếu nữ cười đểu:
“Được. . .được. . .ta sẽ chơi ngươi đến khi nào chán rồi đem ngươi bán vào kỹ
viện cho người đời khi nhục để xem ngươi cảm thấy thế nào?”
“Ngươi dám?”
Nàng dù sợ nhưng vẫn cứng miệng. Nơi này là Đỗ phủ không phải nơi mà hắn có
thể muốn làm gì thì làm.
Khấu Trọng cười âm u. Hắn đang bị thù hận che mờ lí trí. Hắn lôi xềnh xệch hai
người Đỗ Trạch và thiếu nữ trước hàng trăm con mắt của các tộc nhân về tiểu
viện, còn tên mập hắn cần người gọi Đại trưởng lão tới, tin tưởng với sự giúp
đỡ của ba tên kia thì giải quyết đám người này không thành vấn đề.
Hắn tính toán không sai nhưng hắn đã không biết một điều, sự việc xảy ra cùng
thời điểm đêm đó.
Một vài kẻ tò mò lén lút theo sau. Khấu Trọng lôi Đỗ Trạch và thiếu nữ ra sau
nhà, hắn vứt Đỗ Trạch vào giếng mặc cho lời van xin la hét từ gã.
Hắn bước vào trong nhà. Trong hành lí mang về có một vật thể màu đỏ hình thoi,
hắn cầm nó trên tay và nói:
“Ta có chút chuyện phiền các vị đại nhân ra tay giúp đỡ, nếu việc này thành
công kế hoạch của chúng ta sẽ tiến thêm một bước dài.”
Một đoàn huyết quang từ đó bay ra và biến mất. Khấu Trọng đóng chặt cửa lại,
hắn gỡ dần y phục trên người cho đến khi không còn một mảnh vải.
Thiếu nữ co người lại trong góc, nàng nhìn lên trên tấm phảng, ở đó là xác một
người phụ nữ đang trong quá trình phân hủy.
“Đừng lại gần. . .cút ra. . .cút ra chổ khác.”
Khấu Trọng cười lạnh. Rồi trong con mắt trợn tròn của thiếu nữ, hắn biến hình.
Hắn chính là muốn dùng hình dạng ma sói của mình hiếp nàng ta đến chết.
“Ta van xin ngươi. . .đừng qua đây. . .cha ta ông ấy sẽ không tha cho ngươi. .
.đừng qua đây.”
Mặc cho lời van xin của thiếu nữ, hắn như con sói lao tới xé nát bộ y phục
trên người nàng. Cặp núi mới nhú trông khá săn chắc, đặc biệt là vòng mông
vểnh cao kích thích thị giác.
“Đừng. . .đừng cho nó vào. . .ta xin ngươi. . .ta biết sai rồi. . .ta xin. .
.á . ..á . . .á”
Hắn mạnh mẽ tách đôi chân nàng ra và rồi. . .tiếng hét. . .tiếng rên rĩ vang
vọng khắp phòng.