Người đăng: Knight
Trở lại trận chiến tại Phất Lai thành.
Từ vết nứt không gian bước ra một người đàn ông trung niên. Hắn mặc trên mình
chiếc áo xám cộc tay và cái quần ống loe dài. Miệng phả ra làn khói trắng vẫn
đục.
Đón đỡ mũi thương của Tất Liệt là một bàn tay bằng kim loại, một thành tựu giả
kim thuật. Một tay đỡ mũi thương, tay còn lại đút trong túi quần, bộ dáng ung
dung nhàn nhã.
“Kiiiii. . .”
Âm thanh ma sát giữa kim loại với nhau nghe rợn người. Từ lòng bàn tay Ngũ hộ
pháp, một quả cầu năng lượng mau chóng thành hình.
“Vĩnh biệt.”
Hắn nhếch mép cười. Một đường sáng kinh thiên từ lòng bàn tay hắn phóng ra soi
sáng một góc trời. Những nơi nó đi qua, thứ còn lại chỉ là một đống đổ nát.
“Tìm nơi khác mà ẩn náu. Ta vừa nhận được tin, sẽ có người từ tổng bộ đến nơi
này. Lệnh cho tên đó tìm một danh phận hợp lý chờ người của chúng ta đến tiếp
nhận.”
Ngũ hộ pháp nói xong liền đi vào vết nứt không gian, hắn đến nhanh mà đi cũng
nhanh.
“Rút.”
Hàn Thiết cắn răng, hắn cùng Hàn Nha gắng sức dìu Hàn Nhạc chạy xa nhất có
thể. Đi đến đoạn phía Nam thành, chúng lẫn vào khu nhà dân lánh tạm chờ sự
việc êm xuôi mới xuất hiện.
“Chỉ mong tên đó biết dừng lại đúng lúc.”
Về phần Khấu Trọng sau khi tìm không được hai vợ chồng Trương Tam, hắn điên
cuồng giết sạch toàn bộ gia đinh trong phủ. Đám người này chỉ là thường nhân
so với hắn chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, dễ dàng miểu sát.
Trời đã gần sáng, Khấu Trọng nằm dài trên nền nhà dơ bẩn. Trong góc là bốn tên
gia đinh bị trói chặt lại, từ miệng chúng phát ra âm thanh ú ớ vô nghĩa.
Hắn đứng dậy vác bọn chúng ra sau nhà. Với bộ móng vuốt sắc lẹm, hắn đào thành
bốn cái hố vừa đủ cho một người đứng rồi lần lượt đặt từng tên chôn sống xuống
dưới chỉ chừa lại phần đầu nổi trên mặt đất.
Xong việc hắn lại bước đến một gò đất cách đó hơn chục mét quì xuống.
“Tiểu Hoa! Sẽ nhanh thôi tên Trương Tam đó sẽ quỳ gối trước mặt nàng, ta sẽ
khiến hắn hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.”
Hắn cứ thế quì đó hàng giờ cho đến giữa trưa. Một con Vấn Qủy bằng cách nào đó
xuất hiện tại nơi này. Nó bóc một tờ giấy từ cuốn sổ nhỏ xíu trên tay ra.
Khấu Trọng đọc xong rồi đứng dậy. Tờ giấy tự động biến mất cùng với Vấn Qủy.
Hắn bước đên cạnh giếng nước và mở nắp giếng ra. Một mùi hôi thối nồng nặc bốc
lên. Khấu Trọng khua tay đuổi lũ ruồi nhặng từ giếng bay lên, phía dưới là xác
thú vật đang trong quá trình phân hủy, một kẻ nào đó đã mang chúng đổ xuống
dưới đây.
“Chết tiệt.”
Hắn lại quì xuống trước gò đất một lần nữa:
“Chúng ta sẽ đi khỏi nơi này, ta sẽ tìm cho nàng một nơi thật đẹp để yên
nghĩ.”
Khấu Trọng đào mộ lên. Vì không có tiền nên hắn không thể mua quan tài thay
vào đó hắn dùng chiếc chiếu cũ nát bọc vợ mình lại, xác chết đã được hai ngày,
có dấu hiệu phân hủy.
Hắn âu yếm vuốt ve gò má tái xanh của người vợ rồi đặt nàng lên tấm phảng lấm
bẩn trong nhà. Xong việc, hắn thay bộ y phục mới thẳng bước ra ngoài.
Dọc đường, Khấu Trọng nhận không biết bao nhiêu ánh mắt soi mói từ kẻ khác,
một số trong đó khinh thường ra mặt.
“Đây chẳng phải Khấu Trọng đại danh đỉnh đỉnh đây sao? đúng là nghe danh không
bằng gặp mặt.”
Một tì nữ trong y phục nha hoàn cất lời chế nhạo. Ả ta là nha hoàn của Phi
Nhung tam tiểu thư Đỗ phủ, thường xuyên cậy chủ lên mặt với người khác.
Khấu Trọng không chấp nhất dạng người này, hắn lách sang một bên đường đi
tiếp. Ả nha hoàn cảm thấy mình bị coi thường liền tru tréo lên:
“Tên phế vật nhà ngươi mà dám coi thường ta sao? Cái thứ vô dụng, vợ thì bị
người hiếp đến chết, con gái ngươi sau này chắc cũng nối gót theo mẹ nó. Cả
ngày chỉ việc nằm chờ đàn ông đến chơi, cái thứ đàn điếm, mẹ nào con nấy
chuyên đi câu dẫn đàn ông.”
Bốn tên gia đinh đang khiêng chung rượu đi ngang qua cũng góp lời dè bĩu:
“Lão tử cũng đang góp tiền chờ ngày đi kỹ viện đấy. . .ha ha. . .nhất là cặp
ngực, thật trắng à. . .”
“Hôm bữa nếu không nhờ Nhị tiểu thư can ngăn kịp, không khéo Trương quản sự
chơi trước rồi cũng nên. Tiêu công tử sẽ không vì một con đàn bà mà trừng phạt
Trương quản sự đâu. . .ha .ha.”
Khấu Trọng cắn chặt răng. Hơi thở dồn dập như muốn bạo nộ.
“Nhịn! ta phải nhịn. Rồi sẽ có ngày ta đồ sát cái gia tộc khốn kiếp này.”
Hắn cúi mặt lầm lũi đi tiếp nhưng có vẻ chúng chưa muốn buông tha hắn. Phía
cuối con đường đi ra một nhóm người khác, dẫn đầu là một thiếu niên mặt đầy
tàn nhang, theo sau hắn là mấy tên gia đinh khác.
“Chúc mừng ngươi a. . .ta xin chúc mừng ngươi a.”
Tên thiếu niên cho người đứng chặn đường lại, chắp tay sau lưng mà bước tới.
“Trương phủ đêm qua xảy ra thảm sát. Trương quản sự và Trương phu nhân may mắn
lúc đó không có mặt ở nhà. Người vui nhất chắc là ngươi nhỉ?”
Tên thiếu niên này ước chừng 14, 15 tuổi. Hắn thản nhiên xoa đầu Khấu Trọng dù
Khấu Trọng đáng tuổi cha hắn.
“Đỗ Trạch thiếu gia. Ngài đừng làm khó tiểu nhân.”
Khấu Trọng cúi gầm mặt xuống nói. Đỗ Trạch xem đó như là sự ưu việt của bản
thân. Tộc nhân chi thứ trong mắt hắn chẳng khác hạ nhân là bao, sở dĩ hắn tìm
đến Khấu Trọng gây phiền phức bởi con gái hắn từng từ chối lên giường cùng Đỗ
Trạch.
Dù hắn thành công cưỡng ép Ải Liên lên giường nhưng đó là sự cưỡng ép, phần
môi hắn bị nàng cắn sứt đi một mảng đến giờ vẫn chưa hồi phục. Việc này biến
hắn thành trò cười cho thiên hạ.
Ải Liên rơi vào tay Tiêu Vũ một phần do công của hắn. Mẹ nàng bị lũ gia đinh
và tên Trương Tam hãm hiếp cũng do hắn chủ mưu. Có thể nói Đỗ Trạch và Khấu
Trọng đã kết tử thù, không chết không thôi.
“Ta nghĩ ngươi phải cám ơn ta mới đúng. Con vợ của ngươi nhờ ta mà có cái chết
êm đẹp nhất, được chơi tới chết đâu phải ai cũng có diễm phúc đó. Nó giống như
ngươi chơi hàng chục người đàn bà một lúc vậy, cảm giác rất tuyệt. . .ha ha.”
“Con ả tiện nhân kia dám cả gan cắn sứt môi bổn công tử nhưng ta đây là người
đại nhân đại lượng. Ta sẽ cho nó ngày ngày hưởng khoái lạc, ăn sung mặc sướng,
người làm cha như ngươi lẽ ra việc đầu tiên nên làm là phải dập đầu tạ ơn ta
mới đúng. Thế mà hơn một ngày rồi ngươi chưa đến hành lễ. . .như thế có đáng
trách hay không?”
Đỗ Trạch thản nhiên kể chiến tích của mình. Những tên gia đinh xung quanh xun
lại xum xoe nịnh hót.
“Đỗ công tử nói không sai. Ngươi còn không mau quì xuống tạ ơn Đỗ công tử?”
“Còn đứng đó? Qùy xuống.”
Hai tên gia đinh tiến lên phía trước, chúng cầm cây gập đập mạnh vào chân Khấu
Trọng. Ả nha hoàn cũng được dịp ăn theo, ả hất thau nước bẩn thẳng vào mặt
hắn.
Một vài tộc nhân đi ngang qua đứng lại chỉ trỏ, bộ dáng thuần túy là xem kịch.
Thậm chí chúng còn dùng tiền bạc cổ vũ lũ gia đinh và nha hoàn đánh hắn.
Khấu Trọng là con người hoặc đã từng là con người. Đến phật còn biết giận nói
gì đến kẻ phàm tục như hắn. Cục tức này hắn nuốt không trôi. Tử thù ở ngay
trước mắt, hắn không thể làm ngơ khi biết kẻ gây ra thảm cảnh, kẻ làm gia đình
hắn tan nát đang nhởn nhơ trước mặt.
“Đánh đủ chưa?”
Khấu Trọng dần ngẩng đầu lên nhìn chòng chọc vào Đỗ Trạch. Một cơn ớn lạnh
chạy dọc sóng lưng làm Đỗ Trạch không tự chủ ngã bật ra sau.
“Đánh hắn. . .đánh chết hắn cho bổn công tử, bổn công tử muốn hắn sống không
bằng chết.”
Đỗ Trạch hét lên. Lũ gia đinh được dịp mạnh tay ra đòn. Ả nha hoàn chạy ra sau
mượn cái đòn gánh từ bốn tên gia đinh đang khiêng rượu. Ả nhắm mạnh vào đầu
Khấu Trọng bổ xuống.
“Pặc”
Ả nha hoàn ngơ ngác nhìn bàn tay rướm máu đang chụp lấy cái đòn cán trên tay
mình. Lũ gia đinh vì thế mà dừng đánh lại, bọn chúng không tin nổi vào mắt khi
một kẻ nổi tiếng hèn kém lại dám chống lại chúng.
“Đánh đủ rồi đúng không? giờ đến lượt ta.”
Khấu Trọng bình thản đứng dậy. Tay vận lực bóp nát cái đòn gỗ, hắn lạnh lùng
nhìn bọn người trước mắt.