Người đăng: Knight
Knight như một tinh điểm trong bóng đêm vô tận. Cậu đứng trong hồn hải chính
mình, tầm mắt phóng ra xa. Giờ khắc này cuối cùng phải đến, một bước quan
trọng đánh dấu thay đổi sách lượt sau này.
Vô số tinh điểm dần xuất hiện trong khoảng không đen kịt. Một mảnh không gian
đặc biệt, không tiếng động, không một dấu hiệu sự sống, hơi thở vạn vật biến
mất.
“Đến đây đi! Một lần và mãi mãi.”
Knight nhắm mắt lại. Thế giới trong cậu một mảnh trắng xóa, màn đêm tan vỡ như
bề mặt thủy tinh. Knight mở mắt, một thế giới trắng xóa mênh mông vô ngần thay
thế bóng tối.
“Ngươi tìm kiếm điều gì?”
Một hắc y thiếu niên hình bóng mờ ảo, phiêu miễu tựa hư vô xuất hiện bên cậu
cất giọng bình thản.
“Ta đi tìm ta cũng chính là ngươi. . .”
Hắc y thiếu niên bình thản đối diện Knight, kỳ lạ là hình dáng thiếu niên
giống Knight như đúc chỉ khác ở khí chất mỗi người.
“Không phải ta mà là chúng ta.”
Sau lưng thiếu niên, những Knight khác lần lượt xuất hiện. Mỗi người có một
khí chất khác biệt nhau. Tất cả bọn họ là một dạng tính cách khác tồn tại của
Knight. Hắc y thiếu niêm đạm bạc nhìn Knight.
“Ngươi muốn khiêu chiến cực hạn bản thân cách duy nhất là đánh bại chính mình.
Điều đó có nghĩa là đánh bại mười triệu người chúng ta. Thành công thì ngươi
sẽ tiến về một chân trời mới, thất bại hình thần câu diệt. Ngươi có dám tiếp
nhận?”
“Đến đây.”
Một cuộc chiến kinh khủng giữa Knight và mười triệu nhân dạng của mình diễn ra
trong mảnh không gian màu trắng cũng chính là hồn hải hiện nay của cậu.
Đã trải qua không biết bao nhiêu thời gian, Knight khó nhọc nhìn mười triệu
nhân dạng giống hệt mình. Chiến thắng mười triệu bản thân là điều không tưởng.
Họ có kỹ năng và chiến lực giống hệt cậu, kể cả kinh nghiệm chiến đấu và phán
đoán tình huống.
“Ta thấy ngạc nhiên là các ngươi không dám giết ta.”
Hắc y thiếu niên mỉm cười nói ra.
“Chúng ta cũng chính là ngươi. Nếu ngươi chết chúng ta cũng tan biến.”
“Vậy nếu ta tự sát thì sao?”
“Chúng ta sẽ tan biến và ngươi cũng sẽ chết.”
Knight cười rạng rỡ:
“Hiểu rồi. Ta đã đúng.”
Trên tay Knight xuất hiện một thanh kiếm vô sắc. Nó thuộc về tồn tại vô hình,
vô hình theo đúng nghĩa. Một vật phẩm đặc biệt tồn tại trong lòng Cửu giới tại
thời điểm cậu ở Ambrosio.
Một trận chiến đỉnh cao diễn ra tại Vĩnh Ngục đại thế giới, giữa nhà đương kim
vô địch và game thủ vô danh, một cuộc chiến thầm lặng. Phần thưởng giành cho
kẻ chiến thắng là thanh kiếm này, một vật phẩm có khả năng tiến hóa vô hạn.
Knight đã thắng, thắng thảm. Kể từ đó thanh kiếm này luôn theo cậu, không một
ai biết điều này, nó là một sinh vật sống thực thụ, chỉ cần một trong hai còn
sống thì kẻ còn lại có thể vô hạn tái sinh, đó là lí do tính từ thời điểm trận
chiến đó diễn ra, cậu chưa một lần gục ngã trong các màn pk.
Knight gọi nó là Hư. Các nhân dạng không thể sử dụng được Hư bởi nó là duy
nhất. Knight vung kiếm đâm vào tâm thất.
Từng hạt tinh điểm trắng ngần vỡ ra từ thân thể Knight phiêu tán trong không
gian trắng xóa. Mười triệu nhân dạng thở dài rồi tan biến.
Thế giới màu trắng xuất hiện những vết rách chằng chịt kéo dài hàng vạn dặm.
Knight nhìn những hạt tinh điểm bay ra từ cơ thể mình, cậu cười nhẹ:
“Các ngươi không vượt qua được cái chết nhưng ta có thể. Vì thế ta thắng.”
Thế giới màu trắng biến mất. Knight quay trở lại màn đêm quen thuộc. Trong
tinh không, hàng triệu triệu tinh điểm bị hút lại bởi một luồng ý chí lực mạnh
mẽ, chúng dần cô đặc lại và hình thành một Knight khác.
“Đệ nhất phân thân của ta. Mọi việc còn lại giao cho ngươi rồi.”
Những hạt tinh điểm cuối cùng từ cơ thể Knight phiêu đãng trong không gian.
Chúng hóa thành từng hạt ký tự nhỏ quán chú vào thanh kiếm vô sắc trôi lơ lững
trước mặt cậu.
Knight cần một thời gian để tiêu hóa lượng ý chí lực còn sót lại của Chân Tổ.
Mọi việc sẽ có Vạn và Ruby quán xuyến, nghe có vẻ vô tâm, Knight cũng hết
cách.
Đệ nhất phân thân lặng người hồi lâu nhìn vào khoảng không cũng chính là đang
nhìn Hư trước mặt.
“Ngươi tạo ra chúng ta cốt để làm chuyện này sao, chủ thể? Mười triệu người
chúng ta tương đương với tốc độ tu tuyện của ngươi tăng hơn mười triệu lần.
“Nó” rốt cuộc đã cho ngươi thấy những gì, chủ thể?”
Không có tiếng trả lời. Nơi đây chỉ một màn đêm vô tận.
Đệ nhất phân thân thở dài:
“Từ nay ta sẽ là ngươi.”
Thân ảnh hắn mờ dần rồi mất hẳn.
Ngoại giới.
Trên vương tọa, Knight đang say ngủ. Từ mi tâm cậu đi ra một luồng khí đen
sẫm. Một Knight khác hình thành chỉ có điều khí chất giữa hai người có sự khác
biệt cực lớn.
Thiếp thân Ma Vệ là những người phát hiện ra điểm bất thường đầu tiên. Lạc Dao
hóa thành một đạo tàn ảnh, bàn tay trắng nõn như một gọng kìm dễ dàng nhấc
bổng Knight khỏi mặt đất, nàng gằn giọng:
“Nói. Ngươi là ai?”
Knight bình thản nhìn Lạc Dao dù rằng tu vi phân thân này là con số 0 tròn
trĩnh. Lạc Dao hơi nới lõng lực đạo cánh tay chờ câu trả lời.
“Ngay cả chủ nhân của mình mà ngươi không nhận ra?”
Lạc Dao hừ lạnh: “Ngươi bề ngoài mặc dù giống hệt chúa tể nhưng khí chất lại
hoàn toàn khác biệt. Ngươi nghĩ chúng ta sẽ tin sao?”
Knight cười khổ: “Ta chỉ là một đạo phân thân mới thành hình thì sao lại giống
được.”
“Phân thân?”
“Đúng vậy. Chủ thể vì trảm sát thứ đó mà lâm vào ngủ say, trong khoảng thời
gian này ta sẽ thay hắn thăm thú đại lục này.”
Mộng Tuyết không tin tưởng tên này cho lắm, nàng lại gần lay Knight dậy nhưng
dù nàng có cố gắng thế nào thì thân hình vĩ ngạn kia vẫn không suy suyễn mảy
may.
“Đừng phí công vô ích. Hắn cần thời gian để tiêu hóa nó nên trong thời gian
ngắn sẽ không tỉnh lại.”
“Ngươi nói thứ đó? Thứ gì có thể làm khó Người cơ chứ?”
Lạc Dao cương quyết không tin. Trong mắt nàng chúa tể là toàn năng không gì
không làm được.
“Tò mò không tốt đâu cô bé. Giờ thì bỏ bàn tay ngọc ngà của ngươi ra khỏi cổ
ta giùm.”
Như Yên cười nhạt bước lại gần, nàng hít một hơi thật sâu trên người Knight,
Nhữ Yên gần đến mức Knight có thể ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt từ nàng.
“Muốn biết thật hay giả rất dễ.”
Lạc Sao nghe thế liền sáng mắt.
“Ngươi có cách.”
“Chẳng phải trước đây Người có tặng cho ta một con vampire sao? Cho nó nhận
diện là biết ngay.”
“Đúng rồi. Ngươi không nói ta cũng quên mất.”
Như Yên xòe bàn tay ra. Trong lòng bàn tay nàng là cái miệng răng nanh lởm
chỡm tương phản với màu da trắng ngần của mình. Từ trong cái miệng bay ra một
con dơi nhỏ viền cánh huyết sắc.
Con dơi theo chỉ thị của Nhữ Yên, nó lượn vài vòng quanh Knight rồi bay về đậu
trên vai nàng.
“Thế nào rồi?”
Lạc Dao hỏi dồn.
“À ừ. . .ngươi nghe hắn nói rồi đấy.”
Lạc Dao ngơ ngác thả Knight ra. Nàng ngượng ngùng hướng Knight tỏ vẻ hối lỗi.
“Xin. . .lỗi. . .là ta sơ ý nhưng nếu xét về bối phận thì ngươi chỉ là một đạo
phân thân của Người chư không phải Người thực sự vì thế chức vụ chúng ta là
nang nhau, thế nhé.”
Lạc Dao rất nhanh tìm một lý do cho mình, nàng nói không phải không có lý.
Thiếp thân Ma Vệ do chính tay chủ thể tạo ra, nó cũng giống như việc Knight
tạo ra phân thân này vậy, về tình về lý Lạc Dao không sai.
“Thì ta đã nói gì đâu.”
Knight nhún vai. Cậu nhìn sang màn hình 3D giả lập đặt trước mặt chủ thể mà
tấm tắc:
“Cơ thể này hoàn toàn mới tinh. Bắt đầu từ nơi đây vậy, để ta xem đấu khí, ma
pháp của các ngươi như thế nào?”
Trong màn ảnh lúc này là hình ảnh Phất Lai thành bản thu nhỏ. Knight liếc nhìn
Bảo Ngọc người mà nãy giờ không lên tiếng hỏi:
“Ngươi có vẻ không ngạc nhiên cho lắm?”
Bảo Ngọc đạm bạc trả lời:
“Trực giác cho ta biết ngươi không nói dối.”
“Vậy sao?”
Hai mí mắt Knight híp lại, cậu kích hoạt một lệnh ẩn. Một con Vấn Qủy từ bên
ngoài bay vào, nó lơ lững trước mặt cậu đợi lệnh.
“Chuẩn bị cho ta một thân phận tại Phất Lai thành.”
Knight nói một câu ngắn gọn.
“Ngươi muốn làm gì?”
Mộng Tuyết cất tiếng hỏi. Cô nàng nhân lúc Knight chủ thể ngủ say, lén ngồi
vào lòng cậu.
“Làm điều nên làm. Chậc. . .ngươi cơ hội quá đấy.”
Mộng Tuyết hơi đỏ mặt, tuy thế cô nàng có vẻ không muốn rời khỏi “cái đệm
thịt” này. Không chỉ nàng mà ba người còn lại đều nở nụ cười xấu xa nhìn bản
thể Knight đang say ngủ.
Knight thầm cầu bình an cho chủ thể. Cậu bước ra ngoài chừa không gian riêng
tư cho bốn nàng làm việc. Tin tưởng Ruby sẽ sớm trở lại nếu không cậu cũng
không biết bốn cô nàng kia nghĩ ra trò đùa tinh quái gì.
. ..
Trong một thư viện khổng lồ chất toàn sách là sách. Ruby đang say sưa nghiên
cứu tập tài liệu Phán đưa cho nàng, bất chợt. ..
“Ắt. . .xì. . .!!!”
“Hmm! Ai nhắc mình thế không biết.”
Rồi nàng lại chăm chú cày tập tài liệu trên bàn. Phía đối diện, Phán nhìn Ruby
mà mỉm cười. Hai người chỉ hận không gặp nhau sớm hơn, xem ra Ruby sắp thành
con mọt sách đúng nghĩa.