Người đăng: Knight
Tộc Chiến Binh do Cuồng lãnh đạo là tập hợp các chủng tộc thiên về chiến đấu
về một chổ. Dưới trưởng gia tộc là Thiên Tôn, mỗi Thiên Tôn đều sở hữu một tộc
đàn riêng cho mình.
Trong tộc Chiến Binh, Lang tộc xếp vị trí thứ ba sau Long tộc và Lân tộc. Đứng
đầu Lang tộc là một đầu Khiếu Nguyệt Thôn Lang, kế đến là các trưởng lão,
thống lĩnh, hộ pháp, đội trưởng và cuối cùng là phổ thông tộc nhân.
Trong Lang tộc cũng tồn tại nhiều chủng loại khác nhau như: Thiết giáp lang,
Cuồng Hỏa Ma Lang cho đến những loại bình thường như Phong Lang.
Hàn Nhạc là một đầu Phong Lang biến dị, thực lực chuẩn cấp đội trưởng. Hắn có
khả năng nắm bắt hướng chuyển động của dòng chảy ma lực trong không khí, hơn
hết khả năng cảm nhận của hắn thuộc hạng siêu việt so với những kẻ cùng cấp.
Mặc dù cả ba đang chăm chú vào cuộc chiến của Khấu Trọng nhưng điều đó không
có nghĩa là bọn hắn lơ là cảnh giác. Ngay khi cảm nhận có kẻ đang nhìn mình,
Hàn Nhạc liền quay lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tất Liệt.
“Bị phát hiện rồi.”
Hai người Hàn Thiết và Hàn Nha đến lúc này vẫn chưa phát hiện dị thường. Hàn
Thiết vẫn chú tâm vào thân ảnh Khấu Trọng trong khi Hàn Nha hướng về một vài
vụ ẩu đã xô xát gần đó.
“Ta nói chúng ta bị phát hiện rồi.”
Hàn Nhạc gắt lên.
“Phát hiện? phát hiện gì cơ?”
Hàn Nha ngơ ngác hỏi.
“Lũ đần! Hành tung của chúng ta bị phát hiện rồi.”
Hắn lặp lại lần nữa, đến lúc này hai người Hàn Thiết và Hàn Nha mới tỉnh ngộ.
Cả hai đồng thời nhìn về hướng lão già đầu kia.
“Không thể nào.”
Cả hai như không tin vào mắt mình. Nội tại ngụy trang chủng tộc của bọn hắn vô
cùng tốt thế mà không qua mắt được lão già đứng đầu đường kia.
“Chúng ta không phải đối thủ của lão, rút thôi.” Hàn Nha lo lắng nói.
“Không cần. Trước khi đi Ngũ hộ pháp đã cho ta cái này.”
Hàn Nhạc chìa chiếc nhẫn màu bảo ngọc đeo trên tay ra. Ở giữa phiến đá đính
trên nhẫn có khắc số 5 rõ nét. Hắn nói với vẻ mặt đầy tự tin:
“Biết nó là gì không? Nó là Gate.”
Chỉ một câu nói của Hàn Nhạc khiến hai người còn lại giật thót. Gate không
phải là thứ một đội trưởng có thể nắm giữ. Nó tạo thành một con đường kết nối
trực tiếp với Guild, kể cả hộ pháp còn chưa đủ tư cách này.
“Ngũ hộ pháp đưa cho ngươi?”
Hàn Thiết nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy.”
Hàn Nhạc gật đầu xác nhận. Hắn nói tiếp:
“Nó là Gate nhưng không phải Gate. Đây là thành quả của đại nhân Kim Áo bên
Giả Kim gia tộc. Ngũ hộ pháp có chút quen biết với ngài ấy vì thế mới đưa nó
cho ta.”
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Thứ này không phải hàng chính hãng, nó chỉ tạo
được cổng không gian nhỏ khi đã xác định được địa điểm. Chỉ cần ta kích hoạt
nó thì Ngũ hộ pháp sẽ đến ngay.”
Hàn Nha thở phào như trút được gánh nặng. Hắn từng có suy nghĩ Hàn Nhạc ăn
trộm thứ này. Đối với một chiến binh mà nói đây là một đại sỉ nhục, may thay
không phải.
“Đừng nói hai ngươi nghi ngờ ta trộm đấy chứ?”
Cả Hàn Nha lẫn Hàn Thiết nhìn nhau cùng bật cười, tâm lý bọn hắn phần nào được
giải tỏa. Đẳng cấp giữa một hộ pháp không phải đội trưởng có thể so sánh.
“Đúng là chúng ta có ý nghĩ đó. Nhưng giờ thì hết rồi.”
“Hừ” Hàn Nhạc hừ một cái, hắn nói tiếp:
“Nếu phát sinh chiến đấu cũng không sao. Chỉ cần có thứ này chúng ta có thể
yên tâm tẩu thoát. Vả lại ta không tin mình sẽ thua lão. Thử nghĩ xem, tên kia
lv1 đã tương đương với Võ Sư mà chúng ta đạt hơn lv20 thì sẽ thế nào”
Suy nghĩ bọn hắn không phải không có lí. Nếu Ma Sói lv1 tương đương với Võ Sư
đỉnh phong vậy thì những cấp độ sau sẽ thế nào.
Hàn Nhạc đạt chuẩn đội trưởng cấp tương đương với lv20 tức là chiến lực của
hắn đã bỏ xa đẳng cấp Đấu Đế rồi. Nếu tác chiến ngoài tinh không thì Tất Liệt
trong mắt hắn chỉ là một con kiến tùy thời giết chết nhưng ở đây không phải.
Nơi đây là Tây Á đại lục, bọn hắn không phải muốn làm gì thì làm. Đây là sân
nhà của nó, đẳng cấp của bọn hắn bị Thiên Đạo áp chết gắt gao ngay cả 1% sức
mạnh cũng không kích phát được. Ở nơi này nếu muốn tồn tại phải chơi theo luật
do nó đặt ra.
Hàn Nhạc không biết điều đó, Vạn không biết ngay cả Knight cũng không biết.
Thảo nguyên Vô Tận mới chính là sân nhà của mình, bằng cách nào đó khu vực này
đã thoát li khỏi tầm kiểm soát của Thiên Đạo, chỉ khi ở đó bọn hắn mới phát
huy hoàn toàn thực lực.
Mang theo tâm tính tự tin này, Hàn Nhạc thản nhiên đón nhận ánh mắt của Tất
Liệt.
Phất Lai thành không phải có mình bọn hắn. Trong màn đêm, nhiều tốp kẻ bịt mặt
lén lút di chuyển. Đêm nay hứa hẹn sẽ là một đêm đầy máu lửa, dù kẻ thắng
người thua chắc chắn không ai toàn vẹn qua sáng hôm sau.
. ..
“Lão khọm! lão nhìn cái rắm chó gì thế? Có tin lão tử móc mắt lão không?”
“Nói nhiều với lão làm gì Hổ ca. Trói lão lại rồi cưỡng hiếp tiểu tình nhân
của lão trước mặt lão để xem lão còn giương cái bản mặt đó ra không.”
Một tên lưu manh bước tới toan nắm tay Uyển Nhi kéo ra. Cặp mắt hắn nhìn chằm
chằm vào cặp mông tròn trịa của nàng nuốt nước miếng, từ đầu đến cuối không
nhìn lão già đứng cạnh nàng vào mắt.
Chỉ là bàn tay đó của hắn không tiến thêm được nữa. Một bàn tay gầy còm mà hữu
lực chặn lại, Tất Liệt cất giọng âm trầm:
“Nói đủ chưa? nhìn đủ chưa? nếu đủ rồi vậy thì. . .”
“Crắck!!!”
Lão nhẹ nhàng vặn ngược tay tên lưu manh lại. Đáp lại là tràng gào rú thảm
thiết, hai tên còn lại thấy đồng bọn gặp nguy liền lao vào ứng cứu. Trong suy
nghĩ của chúng, tên kia nhất thời không đề phòng mới lật thuyền trong mương,
làm gì có chuyện một lão già gần đất xa trời mà đánh lại hai thanh niên trai
tráng.
“Không tự lượng sức.”
Một luồng uy áp phô thiên cái địa ập đến, khí tức khủng khiếp như hồng hoang
mãnh thú gào thét bay tới. Tất Liệt khống chế rất tỉ mĩ, những người trên
đường chỉ nhìn thấy hai tên lưu manh đang lao tới bỗng hóa điên nằm xuống gào
thét.
“Gia gia giỏi quá.”
Uyển Nhi như chú chim sẽ nhảy tung tăng phấn khích cứ như chuyện vừa rồi không
liên quan tới nàng vậy. Tất Liệt mỉm cười xoa đầu đứa cháu yêu quí của mình.
Lão lại một lần nữa nhìn về phương xa nơi ba “ma thú hóa hình” đang đứng.
Một trong số ba tên đó đang tiến về phía này, hai tên còn lại khoanh tay dửng
dưng đứng đó.
Rất nhanh sau đó Hàn Nhạc đã tới nơi, lão già kia dùng ba tên phế vật này gián
tiếp lập uy bọn hắn. Là một chiến binh, Hàn Nhạc không thể bỏ qua sự sỉ nhục
này, hắn tin tưởng mình đủ sức giải quyết lão già gần đất xa trời trước mắt.
“Dùng ba con ch. . .”
Hắn chợt khựng lại không nói. Vì nếu nói dùng ba con chó không khác nào đang
tự chửi chính mình dù rằng trong ba người chỉ có hắn và Hàn Nha họ sói.
“Ngươi dùng thứ rác rưởi này lập uy với ta sao?”
Trên tai hắn là một khuyên tai ngân sắc, thiết bị giả kim thuật do người bên
gia tộc Giả Kim cung cấp. Hệ thống ngôn ngữ trong này căn cứ vào hệ ký ức lấy
từ Khấu Trọng, có nó bọn hắn không cần lo lắng về vấn đề giao tiếp với cư dân
bản xứ.
“Là ngươi tự nghĩ thế? Ta thắc mắc rằng một ma thú hóa hình như ngươi không
chịu yên ổn trong Thú Vực mà chạy vào địa phận nhân loại làm gì?”
“Thú Vực?”
Hàn Nhạc ngạc nhiên, hắn chưa nghe địa danh này từ Khấu Trọng.
“Còn giả vờ. Để lão phu bắt ngươi về rồi tính sau, tiểu Uyển tránh xa gia gia
ra một chút.”
Tạo hình Hàn Nhạc khá ấn tượng. Bộ áo choàng của hắn là một trang phục phổ
biến trong Ambrosio, nó mang đến cho chủ nhân vẻ thần bí không khác gì trong
manga, vì thế nó kích phát tính tò mò của rất nhiều người trong đó có Uyển
Nhi.
“Nhưng hắn không làm Uyển Nhi cảm thấy nguy hiểm. Không hiểu sao nhìn vào hắn
Uyển Nhi lại nhớ đến tiểu chút chít kia.”
Uyển Nhi dùng ánh mắt đầy yêu thương nhìn Hàn Nhạc làm hắn nổi cả da gà, hắn
gằn giọng:
“Ngươi nói tiểu chút chít? Hắn là ai?”
Uyển Nhi ngây thơ trả lời:
“Tiểu chút chít là tên con cún cưng của ta. Không hiểu sao ngươi mang đến cho
ta cảm giác như tiểu chút chít vậy, nó rất dễ thương đó.”
Vừa nói Uyển nhi vừa hồi tưởng về tiểu chút chít nàng để lại trong học viện.
“Khốn kiếp! Dám kêu ta là chó. . .muốn chết ta thành toàn cho ngươi.”
Hàn Nhạc gầm lớn, sóng xung kích chấn nát mấy gian nhà hai bên đường. Uyển Nhi
nếu không nhờ Tất Liệt che chở không khéo đã trọng thương.
Hàn Nhạc bật người lên cao hàng chục mét, hắn xé toạt lớp áo choàng để lộ bộ
ngực trần rắn như thép nguội. Quanh người hắn bọc một lớp khí lưu đỏ sẫm cuồng
bạo, đặc biệt là khu vực trảo tay.
“Chết đi!”
Ma lực đâm đặc bọc quanh tay phải của hắn tạo thành hình móng vuốt đỏ rực
đường kính hơn chục mét trên không trung. Hàn Nhạc lao xuống dưới, Lang trảo
hướng thẳng đầu Uyển Nhi đánh tới.
“Làm càn. Để lão phu thu phục ngươi.”
Tất Liệt hét lớn. Lão dùng đấu khí tạo thành một chiếc vòng bảo hộ bao quanh
cơ thể Uyển Nhi rồi đẩy nàng ra chổ khác, tránh xa khu vực này.
Lão vận sức. Một lốc xoáy hình trôn ốc xuất hiện trên đầu nắm đấm. Tất Liệt
phóng mình lên cao đối kháng lại thế công từ Hàn Nhạc.