Người đăng: Knight
Knight vươn vai đứng dậy. Qua quan sát của Nhãn Cầu, cậu phát hiện ra một vài
thứ thú vị trong tòa thành này, Knight quyết định dạo chơi một chút dù gì cậu
hiện đang nhàn rỗi.
“Ba tên kia sắp nếm phải quả đắng rồi. Ta cũng nên ra ngoài một chút.”
Knight đi thẳng ra ngoài. Bốn thiếp thân Ma Vệ như hình với bóng theo sau.
Knight cảm thấy thiếu thiếu một thứ gì đó, mất giây lát cậu mới nghĩ ra.
Knight quay sang hỏi Bảo Ngọc:
“Ruby nàng ta chạy đi đâu rồi?”
“Ngài ấy qua Thư Viện Pháp Luận cùng với Pháp đại nhân rồi ạ.” Bảo Ngọc kính
cẩn trả lời.
Knight à một tiếng. Thảo nào không thấy nàng ta trong lâu đài. Cậu kích hoạt
một cánh cổng ma pháp kết nối trực tiếp đến Phất Lai thành.
“Chúa tể!!!. . .thần nghĩ các đại nhân sẽ không đồng ý để Người ra ngoài đâu.
Sự an toàn của Người là trên hết. Người chẳng lẽ đã quên toàn lãnh địa đang
nằm trong lồng chắn năng lượng do Khí đại nhân tạo thành hay sao?”
Lạc Dao không đồng ý để Knight ra ngoài một mình, nàng chắn người trước cổng
ma pháp ngăn cậu lại. Ba người còn lại đi về phía Lạc Dao thể hiện thái độ.
“Từ khi nào mà nhân viên dám ngăn cản sếp chứ?” Knight ai oán nghĩ thầm. Đánh
không được mà giận không xong. Knight thầm chửi cái bản thiết kế thời xưa của
mình.
Lúc trước Dị Hình tộc bị săn đuổi, nhiều người chơi hợp thành đoàn đội săn
nhóm người Dị Hình tộc cho đến khi họ bỏ game mới dừng lại. Vì lẽ đó, Knight
cùng hai người Tom và “Ruby” cùng nhau sửa đổi một chút về mặt tính cách và
quan điểm chung của các NPC trong guild.
Sự an toàn của các thành viên là tuyệt đối. Các NPC sẽ đi theo bảo vệ hoặc
phân tích tình huống. Nếu cảm thấy nguy hiểm họ sẽ cảnh báo người chơi. Đó là
lúc trước còm bây giờ thì khác.
Đã có năng lực tư duy, những NPC này có thể dùng hành động thay thế lời cảnh
báo được lập trình sẵn, nó giống như một dạng tiến hóa về mặt ý thức hệ.
“Vậy phải làm sao để ta đi được?, các ngươi muốn giam lỏng ta?”
Vừa nói Knight vừa dí sát mặt vào Lạc Dao. Gương mặt thanh tú dần ửng đỏ, nàng
nhắm chặt hai mắt nói:
“Không phải người có rất nhiều Thiên Ngoại Hóa Thân sao? Người cũng có thể
điều khiển người khác bằng ý nghĩ. Hãy để chúng đi thay cho Người, thần không
muốn bản thể của Người gặp nguy hiểm.”
“Lạc Dao nói đúng. Chúng thần không thể để Người gặp nguy hiểm. Người đã từng
nói trước khi hiểu rõ về thế giới này thì chúng ta cần phải ẩn mình hay sao?,
thiết nghĩ sẽ không một ai đồng ý để Người ra ngoài vào thời điểm như thế này
cả.”
Mộng Tuyết nói lên ý kiến của mình. Hết cách, Knight giơ hai tay đầu hàng.
“Được rồi. Ta thua.”
Lạc Dao hé hai mắt ra. Cảm nhận hơi thở Knight bên cạnh, tim nàng nhảy như
hươu loạn. Giọng nàng lí nhí:
“Người có thể làm bất cứ việc gì tại nơi này nhưng thần xin Người đừng ra
ngoài. Chúng thần đã mất đi hai vị Chúa Tể rồi, nếu như Người theo chân hai vị
ấy thần làm sao có thể tiếp tục sống.”
Những giọt lệ chảy dài trên gò má. Ba thiếp thân Ma Vệ còn lại dùng mắt cầu
khẩn nhìn cậu. Giờ thì Knight đã hiểu nguyên nhân chính dẫn đến việc này, có
lẽ trước đó Vạn đã nói điều gì với họ mà cậu không biết.
“Là ta sai, đừng khóc nữa.”
Cậu đưa tay vuốt nhẹ những giọt lệ trên mi nàng. Nhữ Yên nhìn Lạc Dao đầy hâm
mộ, hai người kia thì quay mặt ra chổ khác ra bộ dáng không quan tâm.
Chứng kiến hành động của Knight, thân thể Lạc Dao run nhè nhẹ. Nhìn có vẻ đang
xấu hổ nhưng trong mắt ba người khác, nàng ta giống như đang hưởng thụ thì
đúng hơn.
Knight rời bàn tay ra khỏi khuôn mặt mỹ lệ của Lạc Dao, nhờ câu nói của nàng
mà cậu đã nghĩ ra được một cách vẹn cả đôi đường.
“Thiên Ngoại Hóa Thân? Không nó không gọi là Thiên Ngoại Hóa Thân. . .các
ngươi có biết nguồn gốc của ta bắt đầu từ đâu không?”
Bảo Ngọc tò mò liền hỏi:
“Nguồn gốc của Người?”
“Đúng vậy.” Knight gật đầu nói tiếp:
“Trong Ambrosio từng có một truyền thuyết. Nó bắt đầu từ trước thời điểm xảy
ra vụ nổ Bigbang. Đa phần ai cũng tưởng Hỗn Độn là chí tôn trong cõi tinh
không nhưng sự thật hoàn toàn khác.”
“Nó chỉ là một phần tách ra thứ gọi là Chân Tổ. Chân Tổ là chân tướng khởi
nguyên vạn vật. Sau vụ nổ đó, Chân Tổ biến mất nhưng nó đã hoàn thành một phần
nhiệm vụ của mình. Vạn vật đều có linh, trải qua vô số Kỷ Nguyên, Chân Tổ thai
nghén thành công rất nhiều Cổ Thần bảo vật.”
“Trong đó có bốn thứ gọi là: Quang Chí Cực, Ám Chí Cực, Sinh Mệnh Chi Lực và
Thời Không Tâm Thất. Bằng một cách xảo diệu nào đó kết hợp thành công. .
.trong ta.”
Tính tò mò bị kích phát, Bảo Ngọc hỏi dồn:
“Sau đó thì sao?. . .”
Knight cười nhạt. Cậu đưa một ngón tay chặn giữa đôi môi anh đào của nàng khẽ
nói:
“Suỵt!!! đây là bí mật.”
Quang Chí Cực ứng với khả năng tịnh hóa và hủy diệt. Ám Chí Cực ứng với khả
năng hủ hóa và tà ác. Sinh Mệnh Chi Lực ứng với khả năng tái sinh và sáng tạo
và cuối cùng là Thời Không Tâm Thất, trái tim của tinh không.
Tất cả kết hợp hài hòa với ba dòng máu vampire, thiên sứ và long tộc. Nếu đây
là game thì Knight sẽ không mấy khó khăn để áp chế tác dụng phụ của nó. Mọi
vật dù hoàn mỹ đến đâu vẫn có khuyết điểm bởi trời đất này vốn dĩ không trọn
vẹn.
Knight có một bí mật. Một bí mật kinh thế về chính bản thân cậu. Những Cổ Thần
vật này mang theo ý chí Chân Tổ, nó đang lấn chiếm dần tâm trí Knight và cậu
chưa đủ can đảm để giải quyết tình trạng này.
Mỗi một giây trôi qua trong cơ thể Knight lại nhiều thêm một nhân dạng mới,
chúng là cậu mà cũng không phải cậu. Mỗi một nhân dạng có một cá tính riêng,
nó có thể là mặt trái cũng có thể là mặt thiện.
Knight gọi chúng là mười triệu nhân dạng tương ứng với số lượng hiện tại của
chúng. Nếu cậu muốn tạo một thân phận khác tại thế giới này bắt buộc phải trảm
sát toàn bộ ý chí Chân Tổ trong mình.
Knight thở dài:
“Xem ra đã đến lúc rồi.”
“Đến lúc gì cơ? Người hành động lạ quá thưa chúa tể.”
Lạc Dao ngơ ngác hỏi.
“Không có gì.”
Cậu quay lại vương tọa. Đôi mắt khẽ nhắm. Knight lần này là muốn trảm sát toàn
bộ ý chí Chân Tổ tồn tại trong người mình, nếu để qúa lâu e rằng có biến dù
tính từ thời điểm xuyên không tới giờ nó chưa một lần làm phiền cậu.
Số lượng nhân dạng sinh ra từ ý chí Chân Tổ rất nhiều, tính tới lúc Knight đi
vào hồn hải của mình thì vừa tròn mười triệu.
“Đến đây đi! Một lần và mãi mãi.”
Trong mảnh không gian tối đen sâu tận linh hồn. Hằng hà sa số điểm sáng xuất
hiện, chúng tụ lại thành hàng triệu “Knight” khác. Mỗi người mỗi kiểu, có hỉ
nộ ái ố cuồng loạn. . .điểm chung chúng đều nhìn về Knight với đủ ánh mắt và
biểu cảm khác nhau.
. ..
Tất Liệt là phó viện trưởng Nam Thiên học viện, một học viện có tiếng tại Tây
Á đại lục. Lão vừa cùng cháu gái là Uyển Nhi mới đến Phất Lai thành chiều hôm
nay.
Một phó viện trưởng đầy rẫy công việc bận bịu, lão không thừa hơi đến thành
trì hẻo lánh này chỉ để ngắm cảnh. Nếu không phải cô cháu cưng của lão nằng
nặc đòi đến gặp một tiểu tử tên Chu Khang thì còn lâu lão mới đặt chân đến nơi
này.
Trời đã về khuya, Uyển Nhi lấy lí do tham gia lễ hội lôi lão ra ngoài, dù bất
đắc dĩ nhưng dưới Kawaii thần công quá đỗi đáng yêu của cô cháu gái, Tất Liệt
đành lê cái thân già đi bồi tiếp.
Uyển Nhi trong bộ cánh thiên thanh, trên tay cầm cây kẹo sánh mật tung tăng
chạy khắp phố. Một mỹ nhân đỉnh cấp như nàng liền hấp dẫn ánh mắt đám mày râu
xung quanh.
“Này tiểu cô nương, việc gì phải đi chung với lão khọm đó. Theo huynh đệ chúng
ta đi, nàng sẽ biết thế nào là dục tiên dục tử. . .”
Ba tên tráng đinh mặc quần áo vải thô cất giọng càn rỡ, một tên trong đó đút
tay vào trong lúc lắc thằng em giữa phố, mặt hếch lên trời.
“Vô sỉ. . .hạ lưu. . .đê tiện.”
Uyển Nhi hét lên rồi úp mặt vào gia gia của nàng. Tất Liệt lúc này đang bực
mình tự dưng có ba tên đến gây sự, đã thế còn đánh chủ ý lên đứa cháu yêu quí
của lão, đây là tự tìm đường chết.
“Đê tiện. . .ha ha. . .tiểu cô nương, một lát nữa nàng phải mút thứ này của
anh em chúng ta giống như mút cây kẹo trên tay nàng kìa. . .ha ha”
Ba tên lưu manh bộc phát tu vi Võ Sư trung kỳ ra đe dọa. Những người xung
quanh dù bất bình cũng không dám lên tiếng.
Tất Liệt nắm chặt bàn tay, lão không muốn giết người trước mặt cháu gái mình.
“Hả???”
Tất Liệt ngước lên cao. Lão vô tình nhìn thấy trên tòa tháp canh cách nơi này
không xa là ba thân ảnh trong lớp áo choàng trắng. Tất Liệt không cảm nhận
được bất kỳ hơi thở con người nào ở chúng.
Điều đó chỉ có một khả năng “ma thú hóa hình”. Với tu vi đạt đến Đấu Tôn thì
ba kẻ kia chưa đủ khả năng gây rắc rối cho lão.
Một trong ba kẻ đó quay mặt nhìn lại, đôi mắt đỏ rực màu huyết sắc nhìn chằm
chằm về hướng này. Bốn mắt chạm nhau, bỏ qua sự tồn tại của ba tên lưu manh.