Người đăng: QuytSweet
Nhìn Diệp Bạch hấp hối nằm trong vũng máu, Lê Trọng cười nhạt
-Cỡ như tụi bay mà cũng dám đối đầu với quân đoàn Cá Mập? Ta thật sự là không hiểu nổi trong đầu bụi bay rốt cuộc là chứa thứ cức gì!
Nói rồi, Lê Trọng đạp Diệp Bạch một cái khiến hắn lập úp người xuống, lấy ra
một thanh phi đao găm thẳng vào vị trí dưới đốt sống cổ rồi xoay mạnh một cái.
‘Crắc’ một tiếng vỡ nát, chiến giáp bao phủ quanh người Diệp Bạch đột nhiên
tách ra thành hàng trăm mảnh nhỏ rồi, ào ào rơi xuống mặt đất.
Phá hủy xong chiến giáp của Diệp Bạch, Lệ Trọng bắt đầu lục soát một hồi tìm
được một chiếc Túi Da, tuy nhiên lúc mở ra thì ngoài số lượng đồng vàng tương
đối lớn ra, bên trong chẳng có bất kỳ dấu vết nào của bảo vật Tù Và đỏ.
-Thằng này không có, vậy hẳn là thằng kia nắm giữ rồi.
Tiện tay thu hết đống vàng của Diệp Bạch, Lê Trọng vứt Túi Da trống không qua
một bên rồi cất bước đi đến nơi Lục Thiên Kiêu đang nằm bất động.
Cũng giống hắn đã là với Diệp Bạch, Lê Trọng dùng phi dao đâm mạnh vào vị trí
dưới đốt sống cổ của Lục Thiên Kiêu, dễ dàng phá hủy chiến giáp của hắn, nhanh
chóng đoạt lấy Túi Da.
-Hử! Vẫn không có bảo vật?
Sau khi kiểm tra Túi Da, Lê Trọng liền nhíu mày, quay đầu lại nhìn Luân Vũ
Tuyệt nằm bẹp dí dưới đất cách đó không xa, khóe miệng liên tục chảy máu
-Cm nó, đi hết một vòng cuối cùng lại nằm ở chỗ thằng cứng đầu nhất.
Chơi đùa thanh phi đao nho nhỏ trên tay, Lê Trọng bước đến trước người Luân Vũ
Tuyệt, ánh mắt vừa khó chịu nhưng càng nhiều hơn chính là sự châm chọc.
-Hắc, tao đã cho mày cơ hội lựa chọn nhưng ngươi lại không trân trọng nó, thế nên bây giờ mày có muốn chết cũng đã muộn rồi.
Vừa nói, Lê Trọng vừa găm phi đao vào vị trí dưới đốt sống cổ của Luân Vũ
Tuyệt, xoắn mạnh một cái phá hủy chiến giáp của hắn, nhanh chóng thu lấy Túi
Da rồi mở ra xem
Vẫn không có bóng dáng của bảo vật Tù Và đỏ như trong lời mô tả của Chu Gia.
Ngay lập tức, tâm trạng Lê Trọng trở nên vô cùng tồi tệ, nét mặt cười cợt và
nhạt nhẽo bắt đầu thu lại, lông mày nhíu chặt, hai bên thái dương nổi lên gân
xanh. Lê Trọng tức giận gầm lớn
-Nói mau, bảo vật ở đâu?
Đi đôi với tiếng quát, Lê Trọng nắm lấy cánh tay Luân Vũ Tuyệt, độc ác vặn
ngược một cái cực mạnh ra đằng sau, rắc một tiếng, lập tức bẻ gãy khớp vai.
AAAAAAAAAAAA! Luân Vũ Tuyệt hét thảm một tiếng đau đớn, máu tươi xen lẫn máu
bầm ồ ạt phung ra khỏi miệng, bắn lên mặt đất
Tuy nhiên cơn đau dữ dội đến quá đột ngột này cũng giúp cho thần trí Luân Vũ
Tuyệt lấy lại một chút tỉnh táo, đồng tử giãn nở không có tiêu cự một lần nữa
khôi phục tinh quang, nhưng mà thứ tinh quang này lại vô cùng ảm đạm.
Thấy Luân Vũ Tuyệt chỉ biết la lớn mà không chịu trả lời, Lê Trọng liền bẻ gảy
cánh tay còn lại của Luân Vũ Tuyệt, tiếp tục tra hỏi
-Nói, mày giấu bảo vật ở đâu?
AAAAAAAAAAAAAAAA! Luân Vũ Tuyệt đau đớn hét lớn, thần trí mới vừa tỉnh táo
được chút ít lại một lần nữa tan biến, đôi mắt trợ trắng dã rồi dần trở nên mơ
màng.
-Vẫn không chịu mở miệng? Còn muốn ngất xỉu, đừng có mơ! Không phải mày ngoan cường lắm sao, để tao xem thử mày còn cứng đầu đến mức nào, chúng ta cứ từ từ tìm hiểu.
Lê Trọng hung ác cười lớn, nắm lấy chân phải của Luân Vũ Tuyệt xoắn mạnh một
cái 180 độ, đảo chiều từ trước ra sau
-AAAAAAAAAAAAA!
Không dừng lại ở đó, Lê Trọng tiếp tục bẻ quặp chân trái của Luân Vũ Tuyệt từ
sau ra trước với một góc độ vô cùng quái dị, đồng thời phá hủy luôn khớp gối
của hắn
-AAAAAAAAAAA! Lại một tiếng la hét thất thanh
Tất cả bốn chi bị bẻ gãy, Luân Vũ Tuyệt lúc này đã không còn nhìn ra hình
người, bộ dạng vô cùng thê thảm, chỉ nhìn thôi cũng thấy ớn lạnh tận xương
tủy.
Thấy Luân Vũ Tuyệt tiếp thục thét gào trong đau đớn nhưng vẫn nhất quyết không
chịu nói ra nơi cất giấu bảo vật, điều này khiến cho Lê Trọng tức quá hóa cười
-Tốt, tốt, rất tốt. Đủ kiên cường, đủ cứng rắn!
-Bất quá không phải mới chỉ bẻ gảy bốn khúc xương thôi sao, vẫn còn 202 khúc xương nữa, à không, phải trừ đi 6 cái xương sườn đã gãy kia ra, vậy tổng cộng lại, mày chỉ còn lại 196 khúc xương lành lặng. Ha ha, tao sẽ từ từ bẻ gãy từng cái một, để xem mày có thể tiếp thục chịu đựng được mấy lần, là năm lần, mười lần hay hai mươi lần?
-Tuy nhiên mày cứ yên tâm, cho dù có bẻ gãy hết xương cốt của mày, tao cũng sẽ không để cho mày chết đâu, hoặc ít nhất là đến khi mày chịu khai ra vị trí cất giấu bảo vật. Cố gắng mà hưởng thụ đi, ha ha ha!
Nụ cười chợt tắt cũng là tín hiệu bắt đầu của một cuộc tra tấn điên cuồng,
từng tiếng ‘răng rắc’, âm thanh của từng khúc xương bị bẻ gãy nối đuôi nhau
liên tiếp vang lên.
Ngón trỏ, ngón cái rồi ngón giữa.
-Nói hay không?
-AAAAAAAAAAA!
Bàn tay, cổ tay, cánh tay rồi khuỷu tay
-Nói hay không?
-AAAAAAAA!
Bàn chân, mắt cá, cẳng chân rồi đầu gối
-Có nói hay không?
-AAA!
Xương đùi, xương hông, xương sườn đến cột sống, tất cả đều bị Lê Trọng cường
ngạnh bẻ gãy toàn bộ. Mà theo từng khúc xương liên tiếp bị đập nát hoặc bẻ
gảy, tiếng la hét của Luân Vũ Tuyệt cũng từ từ nhỏ dần, bắt đầu từ những tiếng
thét thấu tận trời xanh đến giờ đây chỉ còn là những tiếng ậm ừ vô lực. Hắn
đang đi đến giới hạn của sự chịu đựng, đồng thời cũng chính là đại môn của địa
ngục.
Thế nhưng không phải chỉ có một mình Luân Vũ Tuyệt đi đến giới hạn của sự chịu
đựng, Lê Trọng lúc này cũng đã chạm đế giới hạn tinh thần của chính hắn. Cứ
sau một tiếng xương gãy vang lên, thần kinh của hắn lại nhiều thêm một phần
căng thẳng.
‘Tại sao thằng khốn này lại cứng đầu như vậy? Tại sao hắn đã bẻ gãy đến khúc
xương thứ 105 rồi mà nó vẫn không chịu mở miệng? Tại sao vẫn không chịu nói ra
tung tích của bảo vậy? Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó, khôn khiếp!’
Trong đầu Lê Trọng liên tục xoay vần các câu hỏi không lời giải đáp, tâm tình
hắn càng lúc càng tội tệ, hơi thờ càng lúc càng gấp gáp, hắn cần câu trả lời,
hắn thật sự rất…rất cần câu trả lời.
Bởi vì, nếu lần này hắn không thể mang báu vật trở về, đợi chờ hắn chính là
cơn tức giận của đoàn trưởng, mà một khi đoàn trưởng của quân đoàn Cá Mập tức
giận thì nó cũng đồng nghĩa với sự chết chóc.
Hắn không đem bảo vật về, hắn sẽ bị giết, đây là điều chắc chắn trăm phần
trăm.
Điên cuồng giáng xuống một quyền đánh nát xương đòn của Luân Vũ Tuyệt, Lê
Trọng gầm lên một tiếng như dã thú
-Mẹ kiếp, rốt cuộc mà mày đã giấu cái bảo vật chó má kia ở nơi nào?
.
.
Vài giây im lặng, sau đó…
.
.
-Ngươi muốn bảo vật sao? Được thôi!
Đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên trong cơn mưa giông lạnh giá, tiếng cười
cất lên từ khóe miệng đầy máu của Luân Vũ Tuyệt.
Nghe thấy Luân Vũ Tuyệt cuối cùng cũng chịu mở miệng, Lê Trọng ngay lập tức
dừng tay, ánh mắt kích động quát lớn
-Tốt lắm, mau nói ra bảo vật đang giấu ở đâu rồi tao sẽ cho mày ra đi thanh thản.
-Đợi ta một chút
Luân Vũ Tuyệt lại cười khẽ
Lê Trọng khó hiểu
-Đợi cái gì?
-Đợi…
Tiếng ‘đợi’ vừa cất lên, cánh tay phải bị bẻ gãy làm mấy khúc của Luân Vũ
Tuyệt đột ngột vung lên, xoắn tròn mấy cái trên không trung đã nháy mắt khôi
phục lại hình dáng bình thường, thục mạnh một quyền vào bụng Lê Trọng.
Đùng!
Lê Trong ngay lập tức bị đấm bay lên sáu bảy mét trên không trung rồi rơi ầm
xuống đất, chiến giáp ở vùng bụng hoàn toàn vỡ nát để lộ một dấu quyền ấn màu
xanh tím vô cùng rõ ràng bên trên làn da, một dòng máu đỏ tươi len theo khe hở
của mũ giáp chảy ra ngoài. Một quyền này đã ngay lập tức gây ra thương tổn
trực tiếp cho hắn
-Đợi ta đứng dậy đã!
Một quyền trúng đích, Luân Vũ Tuyệt nói tiếp câu nói bị bỏ dỡ rồi giống như
một xác chết bật hòm sống dậy mà đứng lên, sau đó là hàng loạt âm thanh ‘răng
rắc, răng rắc’ do xương cốt dịch chuyển liên tiếp vang lên.
Cơ thể biến dạng đến không còn hình người của Luân Vũ Tuyệt bắt đầu giật giật
cong trái quẹo phải như thây ma, lấy một tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy
được, nhanh chóng khôi phục lại hình dáng ban đầu của một con người bình
thường.
Chỉ có điều đôi mắt của Luân Vũ Tuyệt giờ đây đã không còn một màu đen thâm
thúy nữa, thay vào đó là hai con ngươi đỏ đậm màu máu, tròng trắng biền thành
màu đen như hắc thạch với vô số đường vân màu đỏ như gân máu chạy ngang dọc
bên trên.
Luân Vũ Tuyệt đứng thẳng người, đôi tay tùy ý buông lỏng, đầu ngửa lên trời
hứng những hạt mưa ào ào rơi xuống như muốn rửa sạch tất cả sự dơ bẩn bám dính
trên người. Sau đó hắn thè lưỡi liếm những vết máu còn sót lại trên khóe môi,
ánh mắt hờ hững liếc nhìn Lê Trọng đang lom com bò dậy, khẽ cười nói
-Có phải ngươi rất muốn biết ta đã giấu cái Tù Và đỏ ở nơi nào đúng không?
Cách đó không xa, Lê Trọng cố nén đau nhức đứng lên, nét mặt trở nên phi
thường ngưng trọng, một quyền bất ngờ vừa rồi của Luân Vũ Tuyệt đã thật sự làm
cho hắn cảm thấy khiếp sợ vô cùng.
Chỉ một đấm duy nhất liền có thể phá hủy cả chiến giáp Cá Mập của hắn, vậy thì
uy lực ẩn dấu trong một quyền này này rốt cuộc là mạnh đến cỡ nào mới được?
Tên này có phải là một chiến sư Không Linh Cảnh hay không thế?
Ẩn giấu như vậy cũng đủ sâu?
Linh tính mách bảo cho hắn, thiếu niên trước mắt và một đối thủ cực kỳ cường
đại, thậm chí còn là đối thủ cường đại nhất mà hắn phải đối mặt từ xưa cho đến
bây giờ. Hơn nữa đôi mắt màu đỏ đó, nó thật sự khiến cho hắn cảm thấy run sợ.
Không dám lơ là, Lê Trọng nhanh chóng rút ra binh khí là một cặp song đao nho
nhỏ tạo thế phòng ngự, Long Khí toàn thân ầm ầm khỏi động như vũ bão, hắn
ngưng trọng cất lời
-Mày thật sự là ai?
Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt tắc lưỡi cười khẽ, nhàn nhạt đáp
-Chậc chậc, nói ra cũng phải cảm ơn ngươi, nếu không phải mày ra tay ác như thế, chắc có lẽ còn phải rất…rất lâu nữa ta mới có thể thoát ra ngoài này!
-Thoát ra? Còn cảm ơn tao?
Lê Trọng khó hiểu nhưng ánh mắt chứa đầy sự cảnh giác, những con gió bắt đầu
đen xuất hiện rồi bao phủ khắp người hắn.
Luân Vũ Tuyệt không có ý định giải thích nghi hoặc của Lê Trọng, hắn cất bước
chân tiến về phía Lê Trọng, đôi mắt màu đỏ giống như mắt quỷ toát lên sự hờ
hững và biến nhát, khóe môi luôn luôn nở một nụ cười đỏ như hoa đào, một lần
nữa lặp lại câu hỏi
-Nói đi, có phải ngươi rất muốn biết bảo vật đang được giấu ở nơi đâu?
Thấy Luân Vũ Tuyệt từng bước tiến về phía mình, tâm trạng Lê Trọng liền trở
nên căng thẳng.
-Mày sẽ nói cho tao chăng?
Luân Vũ Tuyệt cười nói, thế nhưng âm thanh phát ra sau nụ cười đó lại lạnh lẽo
thấu xương, giống như hơi thở của mười tám tầng địa ngục.
-No no no, đó không phải là câu trả lời chính xác. Một lần nữa, có phải ngươi rất muốn biết cái Tù Và đỏ, thứ có khả năng khống chế cùng lúc hàng nghìn con ma thú đang được giấu ở đâu hay không?
Không có Tinh Khí hay Long Khí ba động mãnh liệt, cũng không có khí thế hung
mãnh tuyệt luân của dã thú nơi thâm sơn cùng cốc, chỉ có ánh mắt hờ hững nhưng
đạm mạc vô tình, chỉ có lời nói âm u như hơi thở của ác quỷ, Luân Vũ Tuyệt cứ
thế bình thường tiến tới nhưng không hiểu vì sao lại mang đến cho Lê Trọng một
áp lực khủng khiếp không khác gì đang đối mặt với thiên quân vạn mã, khiến cho
linh hồn của hắn rung rẫy không thôi.
‘Tên này thật tà môn, không được, không được run sợ trước hắn, cho dù là khi
đối mặt với hàng vạn quân thù nơi chiến trường ta còn không sợ, tại sao lại
phải run rẫy trước một thiếu niên như hắn? Sức mạnh thể chất lớn thì đã sao,
ta vẫn có thể sử dụng tốc độ siêu việt nghiền nát hắn, tốt nhất vẫn là tiên
phát chết nhân!’
Nghĩ vậy, Lê Trọng liền phấn chấn lại tinh thần, xua đuổi tất cả tạp niệm ra
khỏi tâm trí, trừng mắt nhìn Luân Vũ Tuyệt quát lớn
-Phải! Đúng vậy, tao chính là đang rất muốn biết mày đã đem giấu cái bảo vậy đó ở đâu đấy! Đem ra đây rồi tao sẽ cho mày được chết thoải mái.
Vừa nói, Lê Trọng đột ngột vung tay tạo thành hàng loạt tàn ảnh, liên tiếp
phóng mười tám thanh phi đao sắc lạnh về phía Luân Vũ Tuyệt, bao gồm cả hai
thanh song đao trên tay hắn. Mỗi thanh phi đao trong đó đều được hắn phóng ra
với sức mạnh tối đa, hơn nữa còn được hắc phong cường hóa cho nên tốc độ đã
đạt đến ngưởng nhanh như thiểm điện và hoàn toàn không thể né tránh, uy lực
của nó là không cần bàn cãi.
Chỉ cần trúng phải một đao, cho dù có là chiến sư Tụ Thân Cảnh trung cấp đi
chăng nữa cũng chết ngay tức khắc.
Thế nhưng đối mặt với sát chiêu có thể nháy mắt giết chết cùng lúc mười mấy
chiến sư Tụ Thân Cảnh trung cấp của Lê Trọng, Luân Vũ Tuyệt vẫn nhẹ nhàn cất
bước mà gật đầu cười khẽ
-Đáp án chính xác rồi đấy….
Chỉ thấy ngay khi mười tám thanh phi đao gần chạm đến cơ thể, Luân Vũ Tuyệt
bổng nhiên nhoáng người một cái liền biến mất khỏi không gian, vô cùng hoàn mĩ
né tránh tất cả bọn chúng.
Đợi cho đến khi Luân Vũ Tuyệt một lần nữa hiện thân thì hắn đã đứng ngay trước
mặt Lê Trọng.
Đôi môi nhuộm đỏ bởi máu tươi như hai cánh hoa anh đào nhẹ nhàn mấp máy
-Cho nên phần thưởng ta dành cho ngươi chính là cái chết!
-----Hết------